Hạ Nhạc Thiên không nhớ rõ mình đã cảm ơn Thích Lệ Phi bao nhiêu lần, nhưng cậu biết, nếu lúc này không chính thức nói lời cảm ơn Thích Lệ Phi, nói đúng hơn là từ biệt, thì sẽ không còn cơ hội nữa.

Tương lai cậu và Thích Lệ Phi có lẽ sẽ không gặp lại nhau.

Cho nên cậu muốn trịnh trọng cảm ơn Thích Lệ Phi một lần.

Cảm ơn hắn cứu mình.

Thích Lệ Phi đè xuống cảm giác quái dị trong lòng, rất bình tĩnh gật đầu, "Không cần cảm ơn."

Hạ Nhạc Thiên không những không để ý Thích Lệ Phi lạnh nhạt, ngược lại là tập mãi thành quen mà nở nụ cười cười, "Đúng rồi, nhân cơ hội này tôi hỏi anh một chuyện mà tôi vẫn luôn muốn hỏi, đương nhiên nếu vấn đề này nằm trong vùng cấm, anh cũng có thể không trả lời."

Thích Lệ Phi liếc nhìn cậu, lộ ra biểu tình cười như không cười, "Được, cậu hỏi đi."

Hạ Nhạc Thiên sắp xếp ngôn ngữ, cẩn thận hỏi: "Tôi muốn biết...... Như thế nào mới được tính là thành công vượt ải."

Bởi vì Trò Chơi Tử Vong yêu cầu người chơi mỗi tháng đều phải tham gia một lần, phảng phất như không có điểm cuối.

Điều này thực sự khiến Hạ Nhạc Thiên bối rối.

Giọng như là chạy trên con đường không có điểm cuối, làm người ta mất hết hy vọng.

Thích Lệ Phi trầm mặc.

Hạ Nhạc Thiên chần chừ hỏi: "Có phải không tiện trả lời hay không?"

Vẻ mặt Thích Lệ Phi chậm rãi trở nên nghiêm túc, hắn nhìn Hạ Nhạc Thiên đang dè dặt thấp thỏm, mở miệng, "Bây giờ nghĩ đến chuyện này còn quá sớm, lúc này cậu cố gắng đừng mua bất kỳ đạo cụ nào, tích góp điểm sinh tồn đi, rõ chưa?"

Hạ Nhạc Thiên mờ mịt nhìn Thích Lệ Phi, cả người cứng đờ.

Ý của Thích Lệ Phi là, vào một giai đoạn nào đó của tương lai, trò chơi sẽ xuất hiện quy tắc mới sao?

Cậu rất muốn hỏi rõ ràng, nhưng lại sợ sẽ liên lụy đến an toàn của Thích Lệ Phi, chỉ có thể miễn cưỡng cười nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ giữ nguyên tất cả điểm số."

Thích Lệ Phi ừ một tiếng.

Hạ Nhạc Thiên nâng mắt nhìn hắn, nghi vấn chôn sâu trong lòng giờ phút này lại nhịn không được nhảy ra.

Cậu muốn hỏi Thích Lệ Phi, trò chơi này tại sao lại xuất hiện.

Hơn nữa, vì sao nó lại muốn người chơi tiến hành trò chơi kinh dị tàn khốc như vậy?

Là cảm thấy rất thú vị, hay là vì mục đích khác.

Nhưng lý trí Hạ Nhạc Thiên nhắc nhở cậu, tuyệt đối không thể hỏi nghi vấn này ra, càng không được nói cho Thích Lệ Phi.

Có lẽ nó sẽ đem đến hậu quả vô cùng đáng sợ cho Thích Lệ Phi, và bản thân cậu.

Hạ Nhạc Thiên nhớ lần kết thúc trò chơi [Bài Thi Tử Vong], trên không trung đột nhiên xuất hiện một đống gạch men, sau đó cậu đã hỏi qua Triệu Hoà Hạo, mới biết đó là một đôi mắt khổng lồ lạnh lẽo không chút tình cảm đang nhìn xuống thế giới này, tuyên bố trò chơi kết thúc.

Quan trọng nhất là, trải qua chuyện về Trần Khả Mạn, Hạ Nhạc Thiên ý thức được quy tắc trò chơi bao phủ khắp mọi nơi, bất kỳ lúc nào cũng giám thị mỗi người chơi, như vậy nó mới có thể tùy ý thay đổi thiết lập trò chơi.

Thích Lệ Phi nhìn vẻ mặt trầm trọng của Hạ Nhạc Thiên, nhẹ nhàng an ủi: "Trở thành Người chơi Tử Vong cũng không phải không có chỗ tốt, điểm này về sau cậu sẽ biết."

Hạ Nhạc Thiên ngẩn người.

Lời này của Thích Lệ Phi đã xác nhận suy đoán lúc trước của cậu.

Có thể nói, nếu lúc ấy cậu không bị kéo vào Trò Chơi Tử Vong, chỉ sợ cậu đã sớm chết trong sự kiện nhảy lầu ở trường đại học.

Trò Chơi Tử Vong có đôi khi như là sân huấn luyện thật lớn, bên trong có vô số tuyển thủ được huấn luyện, mà cái giá phải trả cho thất bại là tử vong.

Trần Đỉnh đang nói chuyện cùng Bùi Anh, Hứa Xuyên và Vương Thu Lệ cũng ngồi bên cạnh trao đổi câu được câu không, chỉ có Trần Khả Mạn cúi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Ánh mắt Hạ Nhạc Thiên dừng trên người Trần Khả Mạn, nhưng cũng phải đang nhìn cô ta, mà bận suy nghĩ về chuyện Nhậm Minh Lượng.

"Anh nói xem, trước khi chết rốt cuộc Nhậm Minh Lượng đã phát hiện cái gì?"

Phải là tin tức chấn động cỡ nào mới có thể khiến một người quên mất chuyện sắp bị lệ quỷ giết chết, đến lúc chết cũng chỉ nghĩ đến chuyện này chứ?

Thích Lệ Phi yên lặng nghe, cũng không cho nhắc nhở gì.

Mà Hạ Nhạc Thiên cũng không có ý định trông cậy vào Thích Lệ Phi cho mình manh mối, cậu chỉ muốn tìm người để nói về chuyện này, thuận tiện chỉnh sửa lại suy nghĩ của mình.

Cẩn thận ngẫm lại biểu hiện của Nhậm Minh Lượng trong trò chơi, Hạ Nhạc Thiên phát hiện có chuyện rất kỳ quái, hành vi cử chỉ của Nhậm Minh Lượng có hơi không thích hợp.

Ở thời điểm ban đầu khi tiến vào trò chơi, Nhậm Minh Lượng là một người chơi lâu năm, tự nhiên sẽ muốn cầm quyền lên tiếng, nhưng sau đó Trần Đỉnh chậm rãi bày ra năng lực lãnh đạo của bản thân, Nhậm Minh Lượng lại lựa chọn thoái nhượng.

Nhưng tính cách Nhậm Minh Lượng hẳn là kiểu tương đối nóng nảy cường thế, hơn nữa còn không chịu nổi người khác tìm đường chết.

Khi Vương Phương, Triệu Đức Tài và Hứa Xuyên không ngừng tìm đường chết, cũng là Nhậm Minh Lượng đứng ra ngăn cản răn dạy ba người họ, sắm vai nhân vật mặt đen, còn Trần Đỉnh đứng ra hoà giải, sắm vai mặt trắng, mà Bùi Anh lại thỉnh thoảng điều hoà lại không khí trong nhóm.

Tuy người chơi lâu năm đều không thân với nhau, nhưng lại ăn ý sắm vai nhân vật của mình.

Nên Nhậm Minh Lượng tuyệt đối không ngốc, ngược lại còn rất khôn khéo.

Nhưng là từ sau khi Trần Khả Mạn cứ tìm đường chết, có vẻ như tính cách Nhậm Minh Lượng đã thay đổi, hắn trở nên khó khống chế cảm xúc của mình, vô cùng nóng nảy cực đoan.

Lúc Hứa Xuyên không ngừng tìm đường chết, Nhậm Minh Lượng cũng lên tiếng châm chọc mỉa mai, nhưng sau khi Hứa Xuyên bị dọa mất hồn mất vía, hắn lại không trào phúng bỏ đá xuống giếng, mà là coi như chưa có gì xảy ra, nhẹ nhàng đẩy chuyện này qua.

Điểm này nói lên, kỳ thật Nhậm Minh Lượng là người có thể khống chế cảm xúc của mình, hắn có thể phân rõ chuyện nào nặng chuyện nào nhẹ, biết rõ lúc này tìm ra đường sống mới là quan trọng nhất.

Nhưng chỉ cần liên quan đến Trần Khả Mạn, Nhậm Minh Lượng lại tỏ thái độ chán ghét không hề che giấu, thậm chí còn muốn giết chết Trần Khả Mạn.

Tuy rằng sau đó bị Thích Lệ Phi ngăn cản.

Đến khi Trần Khả Mạn gặp nguy hiểm, Trần Đỉnh lựa chọn mạo hiểm xông ra cứu Trần Khả Mạn, nhưng Nhậm Minh Lượng lại biểu hiện càng thêm cực đoan, thà rằng để mọi người toàn diệt trong trò chơi cũng không muốn cứu Trần Khả Mạn.

Căm ghét của hắn đối với Trần Khả Mạn, thế nhưng vượt qua cả khát vọng sống.

Nếu tân nhân có phản ứng này, có lẽ Hạ Nhạc Thiên sẽ không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng Nhậm Minh Lượng là một người chơi lâu năm, càng trải qua nhíu trò chơi, khát vọng sống sót càng thêm mãnh liệt mới đúng.

Nhậm Minh Lượng cũng không phải người dễ dàng bị cảm xúc thao túng.

Tính cách thay đổi quá lớn, mà loại biến hóa này cũng vừa lúc bắt đầu khi Trần Khả Mạn tìm đường chết.

Mà Trần Khả Mạn thì sao, cô ta biểu hiện còn không bằng Vương Thu Lệ.

Đương nhiên, quan trọng nhất là, Nhậm Minh Lượng lại làm ra một chuyện ngay cả Hứa Xuyên cũng biết không nên làm, một mình hắn quay lại cánh cửa vào mật thất.

Người bán vé đã từng đã cảnh cáo người chơi, sau khi tiến vào mật thất không thể rời đi giữa chừng, muốn ra ngoài chỉ có thể vượt qua hai mật thất rồi đi ra từ cửa lớn.

Nhậm Minh Lượng hẳn nên biết điều này.

Quả thực giống như là bị mụ mị đầu óc, làm ra một loạt chuyện ngu xuẩn.

Nếu Nhậm Minh Lượng không lấy ra bùa vàng, chứng minh hắn là người chơi lâu năm. Hạ Nhạc Thiên còn nghi ngờ Nhậm Minh Lượng chỉ là một tân nhân.

Thật quá kỳ lạ.

Trừ cái này ra, còn có một điểm đáng ngờ, đó là vì sao trò chơi lại dựa vào tiểu thuyết của Trần Khả Mạn để vận hành chứ?

Mà trong thế giới Hiện Thực thì Trần Khả Mạn làm gì?

Nhất định cô ta có chỗ nào đó đặc biệt nên mới kết nối với Trò Chơi Tử Vong.

Hạ Nhạc Thiên cùng Thích Lệ Phi đã quay trở lại, mà Trần Khả Mạn tựa hồ có chút bất an, nhịn không được ngẩng đầu hỏi: "Khi nào chúng ta rời khỏi công viên trò chơi vậy?"

Nụ cười trên mặt Trần Đỉnh lập tức biến mất, nhìn Trần Khả Mạn nói: "Trần tiểu thư, trò chơi đã kết thúc, cô có thể tự mình ra ngoài để rời khỏi trò chơi."

Trần Khả Mạn bị Trần Đỉnh nói đến lúng túng, gian nan đáp: "Tôi, tôi sợ quá, tôi không dám đi một mình."

Hứa Xuyên không thèm trả lời, Vương Thu Lệ lại nói: "Nhưng Bùi Anh đang bị thương, chúng ta về tình về lý đều nên ở lại giúp đỡ, sau đó cùng nhau rời khỏi trò chơi."

Trần Khả Mạn cắn môi, "Tôi, tôi biết rồi."

Trần Đỉnh ngược lại nói: "Không sao, các người đi trước đi, Bùi Anh có tôi chiếu cố là được rồi, các người vẫn nên nhanh chóng rời khỏi công viên đi, chỉ cần đi ngoài thì trò chơi lập tức kết thúc."

Hứa Xuyên cùng Vương Thu Lệ đều không đi, dù sao trò chơi cũng đã kết thúc, không vội vàng thêm vài phút làm gì, mà Trần Khả Mạn không dám đi một mình chỉ có thể cắn răng ở lại.

Hạ Nhạc Thiên nói: "Vậy tôi đi trước đây."

Trần Đỉnh gật đầu, cũng không bày ra vẻ mặt khó chịu nào, ngược lại càng thêm nhiệt tình: "Vương tiên sinh, về sau có việc gì nhất định phải đến tìm tôi, tôi và Bùi Anh thiếu cậu một mạng."

Bùi Anh nghe vậy, cũng gật đầu với Hạ Nhạc Thiên.

Hạ Nhạc Thiên khách sáo vài câu sau, nói với Thích Lệ Phi: "Anh muốn đi cùng tôi không?"

Thích Lệ Phi nghiêng mắt nhìn cậu: "Ừm."

Hạ Nhạc Thiên lập tức quan sát bản đồ, sau đó cùng Thích Lệ Phi rời khỏi, đi chừng mấy trăm mét, thẳng đến khi hoàn toàn không thấy bọn Trần Đỉnh nữa, Hạ Nhạc Thiên mới chợt chuyển hướng: "Thích Lệ Phi, chúng ta đi bên này."

Thích Lệ Phi nhướng mày, "Cậu muốn đến chỗ 'khởi điểm' sao?"

Hạ Nhạc Thiên cất bản đồ, gật đầu nói: "Dù sao thời gian vẫn còn, công viên trò chơi vẫn chưa đóng cửa, tôi muốn quan sát lại tường không khí lúc trước, xem nó rốt cuộc là cái dạng gì."

Lúc trước đầu óc cậu đều nghĩ làm sao mới có thể rời khỏi cái lồng không khí này, chờ sau khi ra ngoài, lại nghĩ đến việc tham gia ba hạng mục trò chơi, căn bản không nghĩ được quá nhiều.

Đáy mắt Thích Lệ Phi mơ hồ hiện lên chút ý cười, ánh mắt liếc qua một thứ đằng xa, khẽ nói: "Đi như vậy sẽ lãng phí thời gian, chúng ta có thể ngồi xe ngắm cảnh để đi."

Hạ Nhạc Thiên ngẩn người, "Hả?"

Thích Lệ Phi quay người bước qua, lời ít ý nhiều nói: "Đuổi kịp."

Hạ Nhạc Thiên chạy chậm đuổi kịp, ánh mắt nhịn không được rơi xuống đôi chân thon dài mạnh mẽ của Thích Lệ Phi kia, trong lòng vô cùng hâm mộ.

Thích Lệ Phi dừng lại, hạ lệnh cho nhân viên lái xe ngắm cảnh: "Đến chỗ cổng vào."

Nhân viên công tác trưng ra gương mặt người chết, "Xin lỗi, hiện tại không thể đi --"

"Ngươi xác định sao?" Thích Lệ Phi híp mắt hỏi, một tia hơi thở quấn lên người nhân viên công tác, gã bỗng nhiên trợn to mắt, gương mặt cứng đờ không thể nhúc nhích co giật lại, cố gắng bày ra nụ cười lấy lòng, "Mời ngài lên xe!"

Hạ Nhạc Thiên trừng to mắt.

Thích Lệ Phi lập tức thúc giục Hạ Nhạc Thiên: "Còn không mau lên xe?"

Hạ Nhạc Thiên à một tiếng, vội vàng ngồi lên xe, nghiêm túc đặt hai tay lên đầu gối như như học sinh tiểu học, có vẻ rất khẩn trương, sợ nhân viên công tác bỗng nhiên quay đầu 180°, dùng gương mặt người chết để nói: "Các ngươi chết chắc rồi!"

Nhưng xe ngắm cảnh vẫn chậm rãi lăn bánh, chuyện Hạ Nhạc Thiên lo lắng cũng không xảy ra, nhân viên công tác có gương mặt người chết kia vô cùng an tĩnh, chỉ là bả vai hình như hơi run rẩy, có lẽ là sau khi thi biến thì cơ bắp bị co rút.

Hạ Nhạc Thiên không thể tin được mà mở tròn mắt, vui vẻ lại khẩn trương ghé sát vào Thích Lệ Phi, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh làm được vậy?"

Thật sự quá lợi hại!

Thích Lệ Phi biểu tình bình tĩnh, "Sử dụng chút đặc quyền, không đáng nhắc tới."

Trải qua chuyện này, nhân loại này hẳn sẽ không còn động một chút liền lo lắng mình sẽ bị trò chơi mạt sát đúng không?

Thần bày ra vẻ mặt cao cao tại thượng, khóe miệng không khống chế được khẽ nhếch lên một đường cong.

Hạ Nhạc Thiên vẫn đang kinh ngạc thán phục, nhưng ngay sau đó lại nhịn không được lo lắng, "Như vậy có tính là lấy việc công làm việc tư hay không? Lỡ như bị phát hiện, anh có bị khấu trừ tiền lương hoặc là thứ gì linh tinh không?"

Khoé miệng cong lên của Thích Lệ Phi lập tức biến mất, mặt vô biểu tình nhìn Hạ Nhạc Thiên, giọng nói rít qua kẽ răng: "Câm miệng."

Hạ Nhạc Thiên lập tức câm miệng, lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.

Loại chuyện này sao có thể quang minh chính đại nói ra, lỡ như bị quy tắc có mặt khắp nơi trong trò chơi nghe được, vậy không phải bị bắt tại trận sao.

***

Tác giả có lời muốn nói: Nhân viên công tác: "Không được, tôi không thể làm trái quy tắc."

Thích Lệ Phi lập tức gửi tin tức: "Ngươi không muốn làm việc nữa sao? Ngươi không muốn thăng chức tăng lương sao?"

Nhân viên công tác lập tức nở nụ cười: "Ông chủ, mời ngài lên xe!"

*****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play