Thực tế thì quy tắc của thế giới này vẫn quay xung quanh Trần Khả Mạn.

Hoặc nói cách khác, tất cả trò chơi này đều do Trần Khả Mạn tạo ra, cho nên quy tắc và đường sống của trò chơi ngựa gỗ xoay tròn và xe lửa nhỏ giống hệt trong tiểu thuyết của Trần Khả Mạn.

Cậu và người chơi khác đã thử sáng tạo quy tắc trò chơi và cơ hội giết người của lệ quỷ giết, đây là ý tưởng chính xác, nhưng bởi vì cảm xúc Trần Khả Mạn không ổn định, dẫn tới quy tắc trò chơi xuất hiện ngoài ý muốn.

Cho dù nội dung trên sổ tay quả thật được Trò Chơi Tử Vong hoàn toàn phục chế lại, ngay cả đạo cụ quan trọng nhất là đồng hồ báo thức cũng biểu hiện thời gian giống như người chơi đã thiết lập.

8h:20.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra.

Trần Đỉnh và Nhậm Minh Lượng đã nhập mật mã vào hai lần, kích phát cơ hội giết người của lệ quỷ.

Nhưng điều kiện giết người này vốn không nên tồn tại!

Cũng may cậu nhanh chóng phát hiện điểm mấu chốt, cùng các người chơi giúp Trần Khả Mạn sáng tạo ra tình tiết mới trong tiểu thuyết, thuận lợi mở khoá cửa.

Nhưng vẫn không đúng.

Bọn họ rõ ràng đã tìm được mật mã, thuận lợi mở cửa chạy đến trạm kiểm soát thứ hai, nhưng cánh cửa mật thất thứ hai vẫn đóng kín, quan trọng nhất là, lệ quỷ đã bò vào hành lang, sắp giết sạch người chơi tới nơi rồi!

Nhậm Minh Lượng nói đúng, rõ ràng đã viết chương sau của tiểu thuyết, vì sao trò chơi vẫn không tiến hành theo cốt truyện?

Hạ Nhạc Thiên đột nhiên nghĩ tới một chi tiết vô cùng quan trọng.

Sau khi Trần Khả Mạn dùng phần mềm chuyển giọng nói thành văn bản, đã đăng chương tiểu thuyết này lên trang web chưa?

Thế giới Tử Vong và thế giới Hiện Thực hoàn toàn không thể liên hệ nhau, mà điện thoại Trần Khả Mạn lại có thể đăng nhập vào trang web của thế giới Hiện Thực, đây chính là nhắc nhở lớn nhất.

Lệ quỷ không nhanh không chậm bò về phía trước, cặp mắt trong bóng đêm lập loè ánh đỏ quỷ dị.

Các người chơi thấp thỏm lo âu lui về phía sau, đến khi sau lưng dựa vào mặt cửa. Không biết là ai run đến nỗi hàm răng va vào nhau, âm thanh vô cùng rõ ràng trong hành lang yên tĩnh.

Nữ quỷ từ khi ra khỏi rương hành lý luôn bò trườn dưới đất, giờ phút này bỗng nhẹ nhàng bò lên vách tường, móng tay bén nhọn ghim vào vách tường tạo thành dấu vết tinh tế, tóc dài rũ ngược xuống làm tất cả người chơi có thể nhìn thấy rõ gương mặt nó.

Trắng bệch, quỷ dị, từng thớ thịt vặn vẹo nhăn nhúm không thể diễn tả nổi.

Có vẻ như lúc sinh thời nữ quỷ phải trải qua chuyện gì đó rất kinh khủng, mới có thể hình thành bộ dáng oán khí như vậy.

Các người chơi càng trở nên hoảng loạn, Trần Khả Mạn hét ầm lên, mà nữ quỷ đang treo ngược trên tường lại tăng tốc bò về phía trước, đầu óc Trần Đỉnh ong lên một tiếng, vội vàng quát: "Mau che miệng Trần Khả Mạn lại!"

Người cách Trần Khả Mạn gần nhất là Hứa Xuyên, sau khi nghe Trần Đỉnh hô lên, hắn không chút do dự bụm miệng Trần Khả Mạn lại, sắc mặt trắng bệch nhìn về phía lệ quỷ.

Tiếng thét chói tai đột nhiên im bặt, tốc độ lệ quỷ lại lần nữa chậm xuống, nhưng nó vẫn thong thả bò về phía người chơi, vách tường nơi nó đi qua đều lưu lại vết cào hỗn loạn của móng tay.

Lúc này Hạ Nhạc Thiên không lướt màn hình nữa, cậu nhìn chằm chằm một đoạn tình tiết trong đó, sau đó ngẩng đầu nói với Hứa Xuyên: "Buông cô ta ra."

Hứa Xuyên không biết Hạ Nhạc Thiên muốn làm gì, nhưng vẫn buông lỏng tay ra, chỉ là giữ tư thế chuẩn bị che miệng Trần Khả Mạn bất cứ lúc nào.

Trần Khả Mạn vừa được giải phóng miệng liền lập tức khóc lên, Hạ Nhạc Thiên không thèm để ý túm lấy bả Trần Khả Mạn, đưa điện thoại di động đến trước mặt cô: "Mau lặp lại lời tôi, 'Các người chơi mở rương hành lý ra, sẽ kích phát cơ hội giết người'."

Hạ Nhạc Thiên nói xong, lập tức bấm nút ghi âm.

Trần Khả Mạn khóc lóc, "Anh buông tôi, anh làm tôi đau."

Hạ Nhạc Thiên chỉ có thể thả ngón tay đang nhấn nút ghi âm ra, vội vàng xóa bỏ đoạn văn bản tự động phiên dịch lúc nãy.

Người chơi khác tựa hồ ý thức được điều gì, gấp gáp thúc giục Trần Khả Mạn, "Trần Khả Mạn, cô mau nói đi, nhanh lên!!"

"Mẹ nó mày có nói hay không?!!" Nhậm Minh Lượng tức đến đỏ mắt, lệ quỷ sắp bò đến giết chết mọi người rồi, mà Trần Khả Mạn vẫn còn lải nha lải nhải khóc lóc không ngừng.

"Trần Khả Mạn, cô mau nói đi, tôi không muốn chết ở chỗ này." Hứa Xuyên run rẩy cầu xin nhìn Trần Khả Mạn.

Trần Khả Mạn bị người chơi lâu năm thúc giục, bị Nhậm Minh Lượng rống giận, tâm lý mẫn cảm lại càng dễ dàng hỏng mất, "Các người đừng ép tôi được không, tôi......"

Ngay cả Hạ Nhạc Thiên cũng nôn nóng theo, giọng nói không tự giác tăng cao, "Trần Khả Mạn! Mau nói theo tôi."

Trần Khả Mạn thút tha thút thít, còn muốn nói gì đó, nhưng giây tiếp theo đã đối diện với một đôi mắt rét lạnh, tiếng khóc lập tức nghẹn trong cổ họng.

"Nói theo cậu ta." Chủ nhân cặp mắt nói.

Hạ Nhạc Thiên ngạc nhiên nhìn Thích Lệ Phi, lại nhanh chóng quay đầu nói với Trần Khả Mạn: " 'Các người chơi mở rương hành lý ra, sẽ kích phát cơ hội giết người cơ hội', Trần Khả Mạn, mau lặp lại câu này."

Mà giờ phút này, lệ quỷ đã cách người chơi chưa đầy 1 mét, lúc này ngay cả Vương Thu Lệ cũng nhịn không được hét lên, Hứa Xuyên run rẩy lẩm bẩm, "Xong rồi, chúng ta thật sự phải chết ở chỗ này."

Nhậm Minh Lượng không cam lòng cắn răng, "Tôi đã nói Trần Khả Mạn không phải đường sống, nhất định còn có biện pháp khác."

Trần Đỉnh miễn cưỡng bình tĩnh lại, lập tức ngăn cản Nhậm Minh Lượng, "Mặc kệ Trần Khả Mạn làm cái gì, tôi cũng sẽ không cho phép anh giết cô ta."

Nhậm Minh Lượng cười lạnh, "Giết ả? Tôi có thời gian này còn không bằng nghĩ cách chạy đi."

Hắn lại nói: "Bây giờ chúng ta chỉ có thể quay lại đường cũ, thử xem có thể lao ra ngoài hay không, chỗ tôi vẫn còn một lá bùa vàng, có thể chống cự khoảng hai phút."

Hạ Nhạc Thiên vẫn bình tĩnh nhìn Trần Khả Mạn, "Trần Khả Mạn, nói theo tôi."

Trần Khả Mạn run run, lắp bắp nhìn Hạ Nhạc Thiên , "Tôi...... Tôi......"

Nhậm Minh Lượng không muốn chờ nữa, không để ý tới Trần Đỉnh mà trực tiếp xông ra ngoài, trong tay cầm một lá bùa vàng.

"Nhậm Minh Lượng --!" Trần Đỉnh bước theo bài bước.

Mà Bùi Anh đang bị thương dựa vào trên vách tường khẽ há miệng thở dốc, ngay cả nói chuyện cũng hữu khí vô lực, lúc này Trần Đỉnh chợt quay đầu nhìn Bùi Anh đang nhìn lại đây, cắn răng đưa ra quyết định, nhanh chóng trở về đỡ lấy Bùi Anh.

Bùi Anh ngẩn người, có chút vội vàng tránh ánh mắt Trần Đỉnh, nàng nhìn Nhậm Minh Lượng chạy đi, mà từ trước đến giờ lệ quỷ đều thích tấn công người chơi lạc bầy.

Còn quỷ này cũng không ngoại lệ, nó không chút do dự xoay người, cơ thể vặn vẹo gấp khúc nhắm ngay Nhậm Minh Lượng nhào đến.

"Nhậm Minh Lượng......" Nước mắt Vương Thu Lệ rơi tí tách, "Hắn sẽ không chết chứ......?"

Người chơi lâu năm không nói chuyện.

Nhậm Minh Lượng liều mạng chạy đi, hắn không muốn tiếp tục chờ nữa, càng không dám nghĩ đến trạm kiểm soát thứ hai có bao nhiêu khủng bố, hắn phải rời khỏi đây, phải chạy khỏi cánh cửa mật thất này, sau đó lại tham gia hạng mục trò chơi khác để hoàn thành nhiệm vụ.

Hắn xuyên qua mật thất đầu tiên, chạy vào hành lang ngay lối vào, nhanh chóng đập cửa, "Mau mở cửa, tôi không chơi nữa!"

Giọng nói the thé của người bán vé cách cửa lớn truyền vào, "Không thể nha, đã đi vào thì không thể ra."

Nhậm Minh Lượng giật mình, sao hắn lại quên chuyện này....

Sao hắn lại đem quy tắc quan trọng như vậy quên mất chứ??

Đột nhiên.

Một nữ quỷ từ trên vách tường thò đầu xuống, gương mặt trắng bệch dán sát vào mặt Nhậm Minh Lượng, khoé miệng chậm rãi nứt ra, "...... Một người cũng trốn không thoát......"

Máu trong người Nhậm Minh Lượng như bị đóng băng!!!

Tay lệ quỷ vươn ra siết lấy cổ Nhậm Minh Lượng, đem hắn nhấc lên không trung, Nhậm Minh Lượng hít thở không thông mà nghẹn đỏ cả mặt, hai chân điên cuồng giãy giụa.

Lưỡi hái tử thần chậm rãi câu lấy linh hồn, ngược lại làm đầu óc Nhậm Minh Lượng trở nên rõ ràng.

Bùa vàng......

Hắn gian nan há mồm hô hấp, dùng hết sức nâng tay muốn dán bùa vàng lên người lệ quỷ.

Chỉ cần dán lên, mình có thể sống sót.

Nữ quỷ cười khặc khặc, khoé miệng đã kéo dài tới mép tai.

Sắc mặt Nhậm Minh Lượng cũng càng ngày càng khó coi, không xong rồi!

Hiện tại hắn bị lệ quỷ bóp cổ nhấc lên, đôi tay không dùng lực nổi, không có cách nào đem bùa vàng dán lên.

Tại sao lại như vậy??

Hắn vốn rất cẩn thận tỉ mỉ, sao bây giờ lại phạm vào sai lầm nghiêm trọng như vậy.

Hắn rõ ràng là người chơi lâu năm, dựa vào tính cẩn thận mà sống sót qua nhiều trò chơi......

Sao lúc này lại phạm sai lầm ngớ ngẩn như vậy??

Đột nhiên, Nhậm Minh Lượng trừng to mắt, khí lạnh bao phủ khắp toàn thân.

Hoá ra là vậy.

Thảo nào...

Thảo nào mình lại phạm sai lầm như vậy.

Hoá ra....mình chỉ là....

Lệ quỷ cười gằn siết chặt tay, Nhậm Minh Lượng tử vong!

Cuối hành lang thứ hai, các người chơi đều vây quanh Trần Khả Mạn, muốn trấn an cảm xúc của cô.

Không có lệ quỷ lởn vởn nữa, cuối cùng Trần Khả Mạn cũng lắp bắp lặp lại lời của Hạ Nhạc Thiên, cậu xác nhận văn bản chuyển đổi không sai chữ nào, sau đó mới tiếp tục nói với Trần Khả Mạn: "Bây giờ nói tiếp, 'chỉ cần không chạm vào rương hành lý, tuyệt đối sẽ không có việc gì'."

Trần Khả Mạn lại lắp bắp lặp lại.

Hạ Nhạc Thiên nhanh tay thu hồi điện thoại, cẩn thận xem xét một lần cuối cùng, sau đó đưa điện thoại cho Trần Khả Mạn, "Cô mau nhấn nút [Đăng chương] đi."

Mà bên kia hành lang đã truyền tới âm thanh cọt kẹt, mọi người chơi kinh hãi ngẩng đầu, vẻ mặt bỗng hoảng sợ.

Là lệ quỷ.

Nó lại bò tới!

Trần Khả Mạn sợ tới mức rụt tay lại, Hạ Nhạc Thiên lập tức túm chặt cổ tay Trần Khả Mạn, đưa điện thoại đụng vào đầu ngón tay cô ta.

Mà lệ quỷ lệ quỷ đã bò đến chỗ người chơi, đúng lúc vươn móng vuốt chạm lên trán Bùi Anh, chỉ cần thêm nhích thêm một centimet nữa, trán Bùi Anh lập tức bị lệ quỷ đâm thủng.

Mọi người nhốn nháo hoảng loạn.

Mà ngay sau đó, bọn họ phát hiện lệ quỷ đột nhiên lộ ra vẻ mặt không cam lòng, Trần Đỉnh mau chóng phản ứng lại, vội vàng kéo Bùi Anh ra sau lưng.

Lệ quỷ chậm rãi rút tay về, ánh mắt oán độc trừng trừng người chơi

Nhưng cơ thể lại thành thật lùi ra sau, chậm rãi rời khỏi hành lang trở bề phòng chứa đồ, sau đó vùi người vào trong rương hành lý, yên lặng khép nắp lại.

Vương Thu Lệ thả người quỳ phịch xuống, tim đập như sắp nhảy khỏi ngực.

Mọi người cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Hạ Nhạc Thiên nhìn người chơi khác, nói: "Tôi qua nhìn xem."

Trần Đỉnh há mồm muốn nói gì đó, cuối cùng lại ngậm miệng, nếu lúc nãy không có Vương Tiểu Minh nghĩ ra đường sống, chỉ sợ mọi người đã bỏ mạng.

Hạ Nhạc Thiên đi vào phòng chứa đồ, Thích Lệ Phi trầm mặc nhìn theo bóng lưng của cậu, tự hỏi vài giây cũng theo sau.

Hai người trước sau đi vào, Hạ Nhạc Thiên nhân cơ hội này nói lời cảm ơn với Thích Lệ Phi, "Cảm ơn anh, anh lại cứu tôi thêm một lần."

Thích Lệ Phi đi phía sau cậu, âm thanh lộc cộc khi giày da đạp lên sàn nhà vang vọng khắp hành lang, tựa hồ bất kể thời điểm nào, Thích Lệ Phi đều đi phía sau người chơi như thế này, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chăm chú vào các người chơi đang kinh hoảng cùng sợ hãi.

"Lần sau không cần quan tâm tôi." Hạ Nhạc Thiên chợt nói.

Thích Lệ Phi hiếm khi lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, "Sao?"

Hạ Nhạc Thiên tạm dừng lại, xoay người nhìn bóng dáng mơ hồ của Thích Lệ Phi, trong lòng ngũ vi tạp trần.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, có lẽ là từ lần đầu tiên Thích Lệ Phi làm trái với quy tắc để giúp mình, cậu đã ý thức được, Thích Lệ Phi kỳ thật là một người rất tốt, không đúng, phải nói là một NPC rất tốt.

Hạ Nhạc Thiên không biết Trò Chơi Tử Vong làm thế nào để tạo ra một NPC vừa giàu cảm tình lại vừa có năng lực và lý trí như Thích Lệ Phi, nhưng trong mắt Hạ Nhạc Thiên, ngoài việc Thích Lệ Phi không tồn tại ở thế giới Hiện Thực ra, thì bản chất của Thích Lệ Phi hoàn toàn không khác gì một con người chân chính.

Chỉ là chuyện hôm nay làm Hạ Nhạc Thiên cảm thấy áy náy và bất an.

Thích Lệ Phi là một đồng đội vô cùng đáng tin.

Lúc cậu bất đắc dĩ mạo hiểm đi cứu Bùi Anh cùng Trần Khả Mạn, Thích Lệ Phi đã muốn ngăn cản cậu, hiện tại ngẫm lại, có lẽ là Thích Lệ Phi không hy vọng mình vì cứu người mà lâm vào nguy hiểm.

Nhưng nếu không cứu người, tất cả mọi người đều phải chết.

Thích Lệ Phi cũng biết điểm này, nên hắn mới buông lỏng tay.

Nhưng Hạ Nhạc Thiên lại không nghĩ đến, cuối cùng Thích Lệ Phi vẫn tiến lên giúp mình đem Trần Khả Mạn thoát thân an toàn.

Đối với một NPC mà nói, hành động ngăn cản hoặc là thay đổi vận mệnh người chơi là vi phạm quy tắc trò chơi.

Giống như trong trò chơi [Quỷ Đặt Đơn] kia vậy, con quỷ làm trái với quy tắc trò chơi, cho nên mới bị Thích Lệ Phi xoá sạch dấu vết.

Vậy Thích Lệ Phi thì sao, hắn có bị trò chơi xoá bỏ không đây?

Nghĩ vậy, tâm trạng của cậu liền nhịn không được chìm xuống.

Thích Lệ Phi kỳ dị nhìn vẻ mặt biến hoá như tắc kè hoa của Hạ Nhạc Thiên, tâm tình vi diệu hỏi: "Cậu lo lắng cho tôi sao?"

Hạ Nhạc Thiên không dám nói trắng ra trong thế giới Trò Chơi, lo lắng bị quy tắc trò chơi phát hiện ra, chỉ có thể mờ mịt nhắc nhở Thích Lệ Phi, "Không cần tiếp tục cứu tôi nữa, anh làm tốt chức trách của mình là tốt rồi."

Thích Lệ Phi cau mày, hỏi: "Tại sao?"

Hạ Nhạc Thiên cười cười, "Không vì sao cả...... Chỉ là không muốn anh chết, anh vốn dĩ có thể sống rất tốt, không cần vì cứu tôi mà bị trò chơi xoá bỏ."

Ánh mắt Thích Lệ Phi chợt nặng nề xuống, "Xoá bỏ? Cậu cảm thấy tôi sẽ bị trò chơi xoá bỏ sao?"

Hạ Nhạc Thiên không nói lời nào.

Nhưng Thích Lệ Phi có thể thấy rõ ràng mọi thứ trong bóng đêm, thấy đôi mắt người này đầy vẻ lo lắng, còn có sốt ruột.

Quan trọng hơn là, hắn cảm thấy đối phương hình như có hơi coi nhẹ năng lực của hắn, chỉ có thể nói: "Tôi sẽ không bị trò chơi xoá bỏ."

Hạ Nhạc Thiên nghe xong vừa chua sót vừa tức giận, tức vì Thích Lệ Phi không để ý đến tính mạng của mình, giận đối phương vì muốn an ủi cậu mà nói dối, Hạ Nhạc Thiên đâm đâm ngón trỏ vào ngực Thích Lệ Phi, gằn giọng nói: "Anh bị ngốc à? Anh dựa vào đâu cho rằng mình sẽ không bị trò chơi xoá bỏ, anh tưởng mình là thần sao?"

*****

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play