Người chơi khác lập tức nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, biểu tình mang theo khó hiểu cùng nghi hoặc.
Đúng vậy.
Bây giờ có xem nội dung tiểu thuyết của Trần Khả Mạn cũng hoàn toàn không có ích lợi gì.
Hạ Nhạc Thiên vẫn kiên trì với ý định của mình, nói: "Tôi biết, chỉ là tôi nghĩ tới một chuyện, cần phải xem tiểu thuyết của cô mới xác định được."
Trần Khả Mạn do dự một hồi, nghĩ đến lúc ở trên xe lửa, đúng là người tên Vương Tiểu Minh này cứu mọi người, cô lập tức hiện ra mong đợi không nên có.
Có lẽ, người này có thể tìm được đường sống.
Nghĩ đoạn, cô lập tức cuống quít lấy điện thoại ra, nhấn vào giao diện tiểu thuyết đưa cho Hạ Nhạc Thiên, "Cái này, cái này chính là tiểu thuyết của tôi."
Hạ Nhạc Thiên nói cảm tạ.
Nhậm Minh Lượng thấy thế liền hỏi Hạ Nhạc Thiên: "Cậu nghĩ tới cái gì?"
Hạ Nhạc Thiên không trả lời Nhậm Minh Lượng, mà chăm chú đọc tiểu thuyết của Trần Khả Mạn.
Trần Khả Mạn viết một cuốn tiểu thuyết có tên là Tử Vong Vô Hạn, văn án viết về một nữ chính gọi là Trần Khả Mạn, bị lựa chọn trở thành người chơi Tử Vong, đau khổ giãy giụa trong trò chơi hết lần này tới lần khác.
Trong tiểu thuyết có mười người chơi, ngoại trừ Trần Khả Mạn ra, tên của chín người chơi khác hoàn toàn không giống người chơi ở đây, ngay cả đoạn đối thoại cũng không giống.
Nhưng đến khi đọc đến chương 4 cùng chương 5, Hạ Nhạc Thiên bắt đầu cảm thấy có chút nổi da gà, bởi vì mặc dù người chơi trong tiểu thuyết và người chơi bên ngoài hoàn toàn không giống nhau.
Nhưng trùng hợp là, trong tiểu thuyết cũng chết hai người chơi.
Hơn nữa cùng là phu thê.
Ngay cả cách chết cũng giống hệt, đều là bị gã du khách đeo kính cả người hư thối giết chết.
Không lẽ cũng là trùng hợp sao?
Hạ Nhạc Thiên không dám suy nghĩ sâu thêm, buông điện thoại xuống bắt đầu tỉ mỉ phân tích tin tức quan trọng lúc trước.
Nội dung chương 5 quả thật giống như lời Trần Khả Mạn nói, vừa đúng lúc dừng ngay chỗ người chơi đối mặt với ba lệ quỷ, sau đó không còn có cập nhật chương mới nữa.
Hạ Nhạc Thiên nhìn thời gian đăng chương mới nhất, là ngày hôm qua.
Nói cách khác, nếu Trần Khả Mạn không tiến vào trò chơi, có lẽ hôm nay cô sẽ viết tiếp nội dung chương sau, tuy là không biết cốt truyện tiểu thuyết sẽ phát triển như thế nào.
Nhưng đường sống trong trò chơi nhất định sẽ có một người chơi phát hiện, chẳng hạn như nữ chính tên Trần Khả Mạn sẽ tìm được con quỷ chân chính là cô gái áo đỏ, sau đó thuận lợi xuống xe hoàn thành hạng mục trò chơi thứ hai.
Nhưng mà....
Năm chương này hoàn toàn không viết về manh mối qua cửa và đường sống của trò xe lửa nhỏ, nói cách khác, manh mối nằm trong đầu Trần Khả Mạn.
Đoạn này cũng không xuất hiện trong tiểu thuyết, nhưng Hạ Nhạc Thiên dựa vào việc khi Trần Khả Mạn chỉ ra nữ quỷ áo đỏ, lúc đó cửa xe vẫn mở ra.
Điều này khiến cậu có một ý tưởng lớn mật.
Tuy Trần Khả Mạn cũng là người chơi trò chơi, nhưng đồng thời cô cũng là tác giả của tiểu thuyết, quy tắc cùng nội dung trò chơi do cô nghĩ ra, có lẽ vẫn được trò chơi lần này tái hiện một cách cụ thể...
Nếu thật là như vậy...
Nguyên nhân vì sao cả ba trò chơi đều không có bất kỳ manh mối nhắc nhở nào, hoàn toàn có thể giải thích rõ ràng.
Bởi vì bọn họ cần phải để Trần Khả Mạn tự mình nghĩ ra quy tắc và sinh lộ của hạng mục trò chơi.
Đây mới là đường sống chân chính của thế giới này.
Cảm xúc nặng nề trong lòng Hạ Nhạc Thiên giờ phút này biến mất hầu như không còn, sau đó cậu quay đầu nói với mọi người: "Tôi có một ý tưởng, nhưng không biết có chính xác hay không."
Các người chơi nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên, biểu tình vẫn trầm trọng ưu sầu.
Trần Khả Mạn nhịn không được vừa khẩn trương vừa tràn ngập mong đợi nhìn Hạ Nhạc Thiên, "Có phải đã tìm được đường sống hay không?"
Hạ Nhạc Thiên nói: "Tạm thời còn không biết nó có phải đường sống hay không, nhưng chúng ta có thể thử một lần."
Các người chơi nghe vậy, lúc này mới ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Hạ Nhạc Thiên, Trần Đỉnh hỏi: "Cậu nghĩ ra biện pháp gì?"
Thích Lệ Phi nhìn chăm chú vào Hạ Nhạc Thiên, trong con ngươi mang theo một chút ý vị người khác xem không hiểu.
Hạ Nhạc Thiên nhìn mọi người, nói: "Chúng ta đều biết đường sống hai hạng mục trò chơi có liên quan đến tiểu thuyết của Trần Khả Mạn, vậy các người có nghĩ tới một chuyện hay không?"
Trần Đỉnh vẫn không đoán ra hồ lô của Hạ Nhạc Thiên chứa cái gì, dứt khoát trực tiếp hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?"
Hạ Nhạc Thiên kiên nhẫn nói: "Trong trò chơi xe lửa nhỏ, tiểu thuyết của Trần Khả Mạn cũng không viết ra đường sống là cái gì, nhưng lúc Trần Khả Mạn đang viết tiểu thuyết đã nghĩ kỹ về đường sống của trò chơi này, nói cách khác, trò chơi vẫn dựa theo ý tưởng của Trần Khả Mạn tiếp tục tiến hành."
Dứt lời, tất cả người chơi lập tức không thể tin nổi trừng to mắt.
Trần Đỉnh lập tức đưa tay với Hạ Nhạc Thiên: "Đưa điện thoại của Trần Khả Mạn cho tôi, tôi xem chương cuối cùng viết thế nào."
Hạ Nhạc Thiên đưa điện thoại qua.
Trần Đỉnh đọc nhanh như gió chương cuối cùng, sắc mặt ngưng trọng nói: "Là thật, chương cuối cùng của tiểu thuyết không viết về đường sống của trò xe lửa."
Nói cách khác, trò chơi vẫn dựa vào Trần Khả Mạn suy nghĩ để vận hành.
Các người chơi nhanh chóng tụm lại xem xét tiểu thuyết của Trần Khả Mạn, càng xem càng ngạc nhiên, tâm trạng phức tạp.
Trước đó, không có ai nghĩ đến manh mối lại liên quan đến suy nghĩ của Trần Khả Mạn, quan trọng hơn là, Vương Tiểu Minh lại căn cứ vào hai manh mối này để phân tích ra một suy đoán vô cùng kinh người.
Trò chơi lại dựa theo ý tưởng của Trần Khả Mạn để vận hành!
Trần Khả Mạn cũng sợ tới mức trừng lớn mắt, sợ hãi nhìn moi người xung quanh, vô cùng bất an.
Sao có thể...??
Tiểu thuyết rõ ràng còn chưa viết xong, vì sao trò chơi còn dựa theo ý tưởng của cô tiến hành chứ...
Thẳng đến khi Trần Đỉnh đè xuống kích động, nói: "Nếu phỏng đoán của Vương Tiểu Minh là thật, nói cách khác, Trần Khả Mạn chính là điểm mấu chốt để chúng ta hoàn thành trò chơi lần này!"
Mọi người lập tức trở nên kích động.
Bùi Anh nhớ lại một hồi, đột nhiên nói: "Tôi hiểu rồi, thảo nào chúng ta không tìm được manh mối của hai trò chơi trước đó, bởi vì manh mối kỳ thật nằm trên người Trần Khả Mạn."
Chỉ là đáng tiếc, lúc ấy Trần Khả Mạn cũng không đem thân phận của mình báo cho mọi người, làm mọi người mất thời cơ tốt nhất.
Cũng may lúc này vẫn chưa chậm, bọn họ có thể thử nghiệm, chứng minh cái người tên Vương Tiểu Minh kia đoán đúng hay sai.
Trần Đỉnh nghĩ nghĩ, nói: "Nếu nói như vậy, kế hoạch lúc trước chúng ta thương lượng tạm thời bỏ qua, ưu tiên lấy ý kiến của Trần Khả Mạn làm chủ, đối với chuyện này còn ai có ý kiến gì không?"
Tất cả người chơi sôi nổi lắc đầu.
Trần Khả Mạn nghe được lời này, nhịn không được khẩn trương nuốt nước miếng.
Những người chơi lâu năm này, vậy mà lại muốn nghe ý kiến của mình.
Mọi người đều tỏ vẻ đồng ý, Trần Đỉnh lập tức gõ gõ mặt bàn, nói với các người chơi: "Trò chơi nếu dựa vào ý tưởng của Trần Khả Mạn để thiết lập đường sống, vậy chúng ta để Trần Khả Mạn xác định cụ thể nên chơi hạng mục trò chơi nào trước."
Nhậm Minh Lượng nói: "Nếu theo ý kiến của tôi, tôi sẽ chọn trò Thác nước cao tốc nhìn qua ít nguy hiểm nhất."
Cho dù hạng mục Thác nước cao tốc trong thế giới kinh dị cũng rất nguy hiểm, nhưng so với Nhà ma, Trốn thoát khỏi mật thất, còn có Bánh xe quay, thì vẫn an toàn hơn nhiều.
Bùi Anh nói: "Chúng ta không cần lo lắng độ khó của trò chơi, tôi cho rằng hạng mục Thác nước cao tốc sẽ rất không ổn định đối với người chơi không biết bơi."
Các người chơi lập tức trầm tư.
Nhậm Minh Lượng hỏi lại Bùi Anh, "Vậy cô nghĩ nên chọn trò chơi nào là tốt? Chẳng lẽ là Trốn thoát khỏi mật thất sao?"
Bởi vì chỉ có Trốn thoát khỏi mật thất là trò chơi có độ an toàn cao nhất, nhưng lại là trò khủng bố nhất.
Bùi Anh gật đầu, nói: "Phải, chúng ta hoàn toàn có thể để Trần Khả Mạn thiết lập ra một trò chơi mật thất đơn giản, tạo ra quy tắc và đường sống, sau đó chúng ta dựa theo quy tắc này chạy trốn, là có thể sống sót thoát khỏi trò chơi lần này."
Cái này......
Lời nói của Bùi Anh làm người chơi khác có chút chần chờ, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Hạ Nhạc Thiên.
Nhậm Minh Lượng nói: "Vương tiên sinh, anh nói đi?"
Hạ Nhạc Thiên nghĩ nghĩ, nói: "Tôi cảm thấy có thể."
Trước mắt, đây là biện pháp duy nhất có thể thử.
*****
Editor: Áu, mật thất tới rồi đâyyyy~~~