Tuy là Hạ Nhạc Thiên bị Quỷ Tân Nương ghi hận, nhưng trong tình huống như vậy, ngược lại khiến cậu nghĩ đến cái gì đó.
Quỷ Tân Nương rõ ràng có thể giết người, nhưng lại không ra tay.
Chuyện này nói lên...
Quy tắc trong trò chơi, cũng áp dụng được ở hiện thực?
Từ chuyện vừa rồi có thể kết luận, là Quỷ Tân Nương không thể tự mình động thủ giết người, nàng chỉ có thể dùng "Mỉm cười" để đồng hoá người khác.
Đây là lí do vì sao sau khi Người Giấy giết người không thành, Quỷ Tân Nương lại rời đi.
Nàng bị hạn chế bởi quy tắc, không thể giết người được.
Nhưng đến lúc bái đường 12 giờ đêm, có lẽ là thời cơ để nữ quỷ giải trừ quy tắc.
Nói cách khác, khoảng thời gian tiến hành hôn lễ, chính là cơ hội để Quỷ Tân Nương giết người.
Nhưng mà, điều kiện kích phát cơ hội này là gì?
Xem ra vẫn phải quay lại cổ trạch tìm kiếm manh mối lần nữa.
Nói không chừng ở đó có thể tìm thấy thứ mà Quỷ Tân Nương muốn nhất.
Hạ Nhạc Thiên đem ý định quay lại quỷ trạch điều tra nói cho các bạn cùng phòng, bọn họ phản ứng hoàn toàn trong dư liệu của cậu, đều tỏ vẻ không đồng ý, nói bên trong thật sự quá nguy hiểm.
"Chúng ta có thể trốn được bao lâu ở cái địa phương quỷ quái này? Ở đây quá lâu sẽ vĩnh viễn không ra được." Hạ Nhạc Thiên đưa mắt nhìn đám bạn, "So với ngồi chờ chết, tớ càng muốn sớm tìm được đường sống rời đi."
Mọi người trầm mặc không nói.
Hạ Nhạc Thiên vỗ vỗ vai Đường Quốc Phi, nói với các bạn cùng phòng: "Các cậu tạm thời trốn trước đi, tớ vào trong điều tra một chút."
Đám người lập tức cự tuyệt: "Cậu xem bọn tớ là loại người nào? Mọi người đều muốn chạy thoát, không thể để một người chịu hết nguy hiểm."
Hạ Nhạc Thiên bất đắc dĩ, "Vậy các cậu muốn thế nào?"
Các bạn cùng phòng khẽ cắn môi, nói muốn vào trong cùng với Hạ Nhạc Thiên.
Hạ Nhạc Thiên gật gật đầu.
Sắp đến 12 giờ đêm, trên đường dần dần xuất hiện một ít tiếng kêu thảm thiết, Người Giấy nở nụ cười giả tạo đuổi giết người sống sót, đến khi bắt được người sẽ chui từ xương quai xanh vào, tiếng kêu thống khổ ngày càng to, sau đó im bặt.
Sau vài giây, Người Giấy từ trong cơ thể người chết phá xác đi ra, trên người không dính một giọt máu, nó lại bắt đầu nhảy nhót thổi kèn Xô-na, tiếp tục tìm kiếm người sống!
"Các cậu có nghe tiếng gì không?" Hạ Nhạc Thiên đột nhiên hỏi.
Đám người lập tức run lên, lần trước Hạ Nhạc Thiên cũng nói mình nghe được cái gì, sau đó đám Người Giấy khiêng kiệu hoa xuất hiện.
"Lão...lão tam, chúng ta mau chạy đi." Trương Kiều Minh vừa run rẩy vừa thúc giục, chỉ cần hắn nghĩ đến Người Giấy kia, sau lưng liền nhói đau.
Thiếu chút nữa, Người Giấy kia đã chui vào người hắn.
Hạ Nhạc Thiên gật đầu.
Đám người lập tức chạy về phía cổ trạch, nhưng không bao lâu đã dừng lại, vì cách đó không xa có mấy người đang hoang mang rối loạn chạy tới.
Lúc này mới thấy được người sống, Đường Quốc Phi vui mừng không ngớt: "Thật tốt quá, mọi người vẫn còn sống."
Nhưng mấy người đó chạy càng tới gần, càng lộ rõ Người Giấy đang chạy theo đuổi giết phía sau, Đường Quốc Phi theo bản năng run lên, lại nghĩ đến sức chiến đấu của bọn nó cũng không mạnh lắm, chẳng qua là chất liệu giấy quá cứng, khiến bọn họ không thể đối phó được với Người Giấy.
Nhưng lúc này thì khác.
Bọn họ có bật lửa.
Đường Quốc Phi vẫy đám người: "Mau, mau đến đây, đến chỗ chúng tôi."
Mấy người nghe vậy càng tăng tốc chạy tới, sau đó chạy vượt qua đám Hạ Nhạc Thiên, mà Người Giấy lúc này đã tới gần, vươn ra móng tay bén nhọn.
Đường Quốc Phi nháy mắt biến sắc.
Bởi vì mục tiêu của Người Giấy thình lình thay đổi.
Chúng nó bao quanh đám người Hạ Nhạc Thiên, lúc này Đường Quốc Phi mới ý thức được, "Bọn họ... Đem chúng ta thành kẻ chết thay sao?"
Hạ Nhạc Thiên gặp nguy không loạn, yên lặng lấy bật lửa trong túi ra.
Người Giấy tựa hồ nhớ đến bật lửa đã làm ra chuyện gì, sợ hãi nhìn Hạ Nhạc Thiên, nổi lên tâm tư chạy trốn.
Lúc này Hạ Nhạc Thiên không định để Người Giấy chạy thoát, chúng nó còn tồn tại, cơ may của người sống càng ít.
Hạ Nhạc Thiên nhanh chóng túm lấy một Người Giấy, quay đầu nói với các bạn cùng phòng: "Mau giúp tớ khống chế nó."
Đám người Đường Quốc Phi giật mình, căng da đầu nhào lên giúp Hạ Nhạc Thiên khống chế Người Giấy.
Hạ Nhạc Thiên bấm bật lửa, ngọn lửa đỏ liếm lên mặt Người Giấy, chẳng mấy chốc bùng lên, đem Người Giấy thiêu đốt không còn một mảnh.
Những Người Giấy khác sợ đến mức nhảy tứ tán, biến mất trong sương trắng.
Chúng nó nhảy quá nhanh, Hạ Nhạc Thiên rất khó bắt được Người Giấy thứ hai, dù sao cũng giải quyết được một đứa, vẫn coi như thu hoạch không nhỏ.
Đường Quốc Phi đặt mông ngồi xuống đất, trên mặt còn kinh sợ: "Suýt nữa chết thẳng cẳng."
Hắn biết Người Giấy sợ lửa, thậm chí còn bị lửa đốt chết, nhưng lúc thấy chúng nó nở nụ cười âm trầm nhảy vọt đến, hắn vẫn sợ hãi như cũ.
Từ xưa đến nay, sâu trong xương cốt con người luôn sợ hãi đối với những thứ thần bí.
Người Giấy biến mất.
Hạ Nhạc Thiên đỡ Đường Quốc Phi lên, "Đi thôi, chúng ta vào trong cổ trạch."
Những người khác gật đầu.
Nhưng vừa mới đi vài bước, phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Những người vừa chạy trốn quay về, vẻ mặt giật mình cùng mừng như điên nhìn Người Giấy nằm trên đất.
"Nó chết rồi, chết thật rồi."
"Tôi đã nói tôi thấy những người này giết chết Người Giấy! Các người còn không tin." Một thanh niên đầu tóc vàng có chút đắc ý nói.
Một người trong đó vội vàng hỏi Hạ Nhạc Thiên, "Các người dùng cách nào giết nó vậy?"
Vừa nãy gã đứng ở xa cũng thấy bọn họ giải quyết Người Giấy, nhưng không nhịn rõ được đối phương dùng biện pháp gì.
Biểu tình Đường Quốc Phi có chút khó coi: "Sao bọn tôi phải nói cho mấy người?"
Hắn nghĩ đến chuyện vừa nãy liền tức giận.
"Mọi người sống sót không dễ dàng, tiểu tử cậu không thể thấy chết không cứu được..." Một người phụ nữ sắc mặt trắng bệch trốn ở bên trong nói.
Đường Quốc Phi tức đến mặt đỏ lên: "Vậy các người thì sao? Bỏ lại bọn tôi trực tiếp chạy đi!"
Tóc vàng nói giống như lẽ thường: "Tôi kêu mấy người đứng yên ở đó sao? Mấy người chẳng lẽ không biết chạy?"
"Mày..." Đường Quốc Phi trong lòng nghẹn lửa giận, rồi lại không cãi được đối phương.
Dù cho lời nói đối phương vô cùng thiếu đòn, nhưng không thể phủ nhận, những người đó đúng là không bắt chính mình đứng tại chỗ làm kẻ chết thay.
"Chúng ta đi mau." Hạ Nhạc Thiên có chút nôn nóng, cậu không muốn dây dưa với đám người này, cậu cần phải tìm ra manh mối trước 12 giờ đêm, so với chuyện cãi nhau không hề ý nghĩa thế này, mạng sống quan trọng hơn.
Đường Quốc Phi cũng biết được ý nghĩ của Hạ Nhạc Thiên, gật đầu chuẩn bị cùng đám bạn chạy đi.
"Không thể đi!" Bác gái trung niên chạy đến túm lấy Đường Quốc Phi, cầu xin nói: "Cháu ngoan, bác cầu xin cháu, cháu nói cho bác gái đi, bác không muốn chết ở đây."
Đường Quốc Phi động lòng trắc ẩn, nhìn tuổi bác gái trung niên cũng bằng mẹ hắn, nên có chút lo lắng cho bà.
"Thôi được, tôi nói cho các người, là bật lửa, Người Giấy sợ nhất là bật lửa."
Nghe được đáp án, bác gái trung niên sáng mắt lên, nhanh chóng quay đầu nói với những người đó: "Mau tìm bật lửa, mạng chúng ta đều dựa vào nó."
Đám người bừng tỉnh đại ngộ, nhanh chóng sờ soạn cả người tìm bật lửa, càng tìm càng nôn nóng, mồ hôi trên trán tuôn như mưa, cuối cùng hai mắt nhìn nhau, vẻ mặt càng sợ hãi gấp gáp.
Bọn họ nhiều người như vậy, thế mà không ai có bật lửa.
Cho dù có người hút thuốc mang theo bật lửa, cũng đã để lại tiệm đồ nướng kia, lúc ấy sợ muốn chết, làm gì còn nhớ tới chuyện mang bật lửa chạy.
Bác gái trung niên đánh vào đùi, vẻ mặt tuyệt vọng nói: "Trời ơi, không lẽ chúng ta phải chết ở đây sao?
Bà ta nghĩ đến cảnh tượng lúc Người Giấy giết người, sợ tới mức tay già chân yếu run rẩy không ngừng.
Bà ta còn chưa muốn chết!!
"Chúng ta không có, nhưng bọn nó có, nếu không sao bọn nó giết được Người Giấy?" Đột nhiên, không biết là ai nói chuyện, trong nháy mắt mọi người giống như bị điều khiển từ xa ấn nút tạm dừng, đồng loạt nhìn đám Hạ Nhạc Thiên, trong mắt lập lòe ác ý.
Đường Quốc Phi nhịn không được nổi khùng lên, lập tức mắng: "Thế nào? Các người còn muốn cướp sao?"
"Các cháu hẳn phải có mấy cái bật lửa đúng không?" Bác gái trung niên lau nước mắt nói: "Cho chúng tôi một cái được không?"
Đường Quốc Phi không tiện dùng ác ngôn mắng người già, liền giải thích: "Bọn tôi chỉ có một cái bật lửa, xin lỗi, không thể cho mấy người."
Bác gái trung niên nắm chặt tay Đường Quốc Phi, nức nở nói: "Bác cầu xin cháu, cháu đành lòng nhìn bác chết ở đây sao, con cháu bác còn chờ bác trở về mà."
Đường Quốc Phi vô cùng khó xử: "Nhưng mà, chúng tôi chỉ có một cái bật lửa thôi."
Người Giấy sức mạnh rất lớn, nếu không có bật lửa, bọn họ đều phải chết.
Bác gái trung niên trực tiếp quỳ xuống với Đường Quốc Phi: "Cầu xin cậu, bác còn có cháu gái nhỏ, nó không thể không có bà được, bác quỳ xuống cầu xin cháu, cháu đại phát từ bi thương cho bác, nhường bật lửa cho bác đi."
Mặt Đường Quốc Phi đỏ lên, nghẹn khuất không nói nổi lời nào, "Bác đứng lên đi, đừng quỳ, tôi thật sự không thể cho được."
Tóc vàng tức giận nói với bà ta: "Bà quỳ khóc có ích gì, bọn họ căn bản không chịu đem bật lửa cho chúng ta." Nói xong lại oán hận nhìn Đường Quốc Phi, chỉ trích nói: "Không nghĩ đến mày máu lạnh như vậy, mày có phải người hay không?"
Đám người sôi nổi gật đầu, hùa nhau chỉ trích Đường Quốc Phi.
"Không còn cách nào, bọn họ không chịu cho bật lửa, muốn chúng ta chết ở đây."
"Mấy tên nhóc mấy lớn nhìn bác gái khóc như vậy cũng không thèm phản ứng, có thể tốt lành được sao?"
Đám người Trương Kiều Minh bị những người không biết xấu hổ này nói đến tức muốn chết.
Hạ Nhạc Thiên lạnh lùng nhìn bọn họ, nhắc nhở: "Nếu mấy người muốn bật lửa, có thể quay lại tiệm nướng lấy, chỗ đó có rất nhiều bật lửa."
Lời này làm vẻ mặt mọi người cứng lại trong nháy mắt, bọn họ giống như ý thức được còn biện pháp khác có thể lấy được bật lửa.
Nhưng mà...
"Nhưng chỗ đó có quỷ đấy, chúng tôi đi vào không chừng sẽ chết." Tóc vàng nói.
"Vậy cũng tốt hơn chết ở đây, so với chuyện này, sao các người không liều một phen." Đường Quốc Phi giữ chặt bác gái trung niên, không để bà quỳ xuống.
Bác gái trung niên run miệng, giống như bắt được hi vọng gì, "Cháu ơi, vậy cháu đi lấy bật lửa giúp bà được không, bác không cần bật lửa của cháu nữa, cháu giúp bác lấy một cái là được, cầu xin cháu, cháu gái nhỏ của bác còn đang đợi bác về"
Đường Quốc Phi không thể tin nổi nhìn bác gái trung niên: "Tôi đi sẽ chết."
Bác gái trung niên vừa khóc vừa nói: "Bác biết, bác biết, nhưng bác không thể chết được, cháu gái nhỏ còn đang chờ bác trở về."
Tâm Đường Quốc Phi lạnh xuống, không còn đồng tình với bác gái trung niên nữa, lui về sau vài bước, mặc kệ bà ta ngồi dưới đất kêu khóc.
"Cháu của bà đang chờ bà, cha mẹ tôi cũng đang chờ tôi đấy thôi."
Nói tới đây, hắn đỏ hốc mắt: "Mạng của bà đáng giá, mạng tôi không đáng sao?"
Bác gái trung niên khóc càng lớn tiếng: "Sao cậu có thể như vậy, sao cậu có thể như vậy?"
Một người trong đó nhìn chằm chằm Đường Quốc Phi, trong mắt chứa đầy ác ý: "Nếu chúng mày không chịu đưa, vậy đừng trách tao."
Gã siết chặt nắm đấm, dùng tốc độ cực nhanh xông lên công kích Đường Quốc Phi, Đường Quốc Phi biến sắc, không thể né kịp.
Người kia hình như biết võ.
Lúc nắm đấm gã sắp rơi xuống, Đường Quốc Phi cảm thấy chính mình không chết cũng tàn.
Ngay trong nháy mắt, Hạ Nhạc Thiên nhấc chân chen vào hung hăng đá trúng bụng gã, bụng người kia chợt có một lực thật lớn đánh vào, cả người bay ra sau vài mét, rơi thẳng xuống đất, sắc mặt gã trắng bệch, quay đầu phun ra một búng máu.
Một màn này xảy ra quá nhanh.
Chờ mọi người lấy lại tinh thần mới kinh hoảng nhìn Hạ Nhạc Thiên, không thể tin nổi cậu có thể nhẹ nhàng đá bay người biết võ kia.
Đường Quốc Phi vẫn còn hoảng hốt nói: "Lão tam, cậu, cậu...còn có chiêu này sao?"
***********