Ngụy Vô Thiên? Nhận ra bóng người áo tím rực rỡ đáp xuống bên cạnh Ngụy Vô Pháp là ai, Tô Thiếu Bạch ngớ ra. Ngụy Vô Thiên không phải đang ở thành Con Rối à, sao giờ lại ở đây? Là theo sau họ cả một đường hay chỉ mới chạy tới?

"Cửa thứ tư để ta làm." Ngụy Vô Thiên đứng phía trước dực hổ, ngạo mạn nhìn sang nhóm Nam Cung Hạo và Hạ Mạt. Thiếu niên áo tím lườm hắn, ghét bỏ quay đầu sang chỗ khác, rồi lại dời sang bên kia hai bước chân, trôgn như muốn vạch rõ giới hạn với hắn.

Hạ Mạt hơi nhíu mày, nếu hắn có thể tự mình làm, vậy kéo nhiều người xuống bùn như vậy để làm gì? Sắc mặt ai nấy khác thường, nhưng đều nghi ngờ trước sự xuất hiện của Ngụy Vô Thiên, trong lòng đề cao cảnh giác.

"Chuyện này không nên chậm trễ, nếu Ngụy thành chủ đã đồng ý giúp đỡ, ta và ta và Hạ Mạt, Tôn Chí, Triển Phi đi sang cửa bên trái ngoài cùng, mặt tảng băng và Tiểu Bạch đi cửa thứ hai, Ngụy Vô Pháp mang dực hổ đi cửa thứ ba, Ngụy thành chủ đi cửa bên phải đằng đó. Không biết ý các vị thế nào?" Mắt phượng khẽ chuyển, Phượng Nhị tức tốc đề nghị. Rõ ràng là trong bốn người, cảnh giới tu vi của Hạ Mạt thấp nhất, cần ưu tiên giúp đỡ, mấy cửa trước phối hợp cùng Tôn Chí và Triển Phi, ít nhiều cũng có phần ăn ý.

Nam Cung Hạo cũng không có ý kiến gì, Ngụy Vô Pháp cũng gật đầu, nếu để hắn phân chia, quá nửa cũng chọn thế. Ngụy Vô Thiên liếc sang Ngụy Vô Pháp, thấy hắn gật đầu, bèn không nói gì.

Bốn nhóm mau chóng đứng trước bốn cửa thành, Sữa Bò và Bạch Chuẩn đương nhiên sát sao theo chân chủ nhân của mình.

Nam Cung Hạo và Tô Thiếu Bạch vừa mới đứng vào vị trí chỗ cổng tò vò trước cửa thành, cổng rộng ba mét, cao hai mét, hai dải lá bùa dài hơn hai mét hình chữ X giao nhau trước cửa đột nhiên xuất hiện, sắc kim rực rỡ chói lóa, hoa văn cực kỳ xa lạ. Xung quanh chợt có tiếng người kêu lên, xem ra cũng gặp tình huống giống vậy.

"Xem ra muốn vào cửa cần phải tháo dải lá bùa này trước." Hạ Mạt truyền âm sang cho mọi người.

"Ầm!" Nam Cung Hạo đột nhiên ra lực, những người khác cũng đồng thời đánh về phía hai dải lá bùa lấp lánh ánh kim này. Kiếm khí màu trắng bạc bắn thẳng đến điểm giao nhau của dải bùa, hai màu vàng trắng trực tiếp đụng nhau, vân khí thay nhau nổi lên, nhất thời khó phân thắng bại.

Tô Thiếu Bạch chăm chú nhìn tình trạng giao đấu của kiếm khí và dải bùa, qua thời gian nửa chén trà nhỏ, hai bên vẫn không lùi bước.

Qua nửa ngày rồi mà hai bên vẫn cứ giằng co không ngừng. Mày kiếm anh tuấn của Nam Cung Hạo nhíu chặt, trán dần mướt mồ hôi.

Đầu bếp nhỏ cau mày, có cách nào giúp kim chủ đại nhân một phen không nhỉ? Hiện tại hình như đang so tu vi thì phải? Trong di trận vốn không có linh khí*, Nam Cung Hạo cứ giằng co cùng dải bùa mãi như vậy, sớm muộn gì cũng hao hết linh lực . Phải rồi, mình có thể giúp kim chủ đại nhân bổ sung linh khí . Tô Thiếu Bạch vội vã đặt hai tay lên trên lưng Nam Cung Hạo, chậm rãi rót linh khí của mình vào cơ thể y. Cả hai đã song tu mấy lần, rất quen thuộc hơi thở của nhau. Lần này Nam Cung Hạo không hề kháng cự, dung nhập linh khí của cậu vào trong kinh mạch mình. Nhận được linh khí của Tô Thiếu Bạch , kiếm khí màu trắng bạc hốt nhiên tăng mạnh hai mét hướng về đằng trước, đánh trúng điểm giao của dải bùa.

*khí (气) trong khí tức, hơi thở

Dải bùa rực sáng, soi rọi cả hai vách tường, rồi chợt tỏ ra một luồng sáng trắng, cuốn Nam Cung Hạo, Tô Thiếu Bạch và cả Sữa Bò, Bạch Chuẩn vào trong.

Đợi đến khi Tô Thiếu Bạch mở mắt ra, cậu và Nam Cung Hạo đã đứng bên vách núi.Phía trước là vực thẳm sâu hun hút, bên dưới mấy trăm mét, làn sương đen lượn lờ như sóng cuộn giữa hai vách đá, trào lên sụt xuống, mãi không thấy đáy. Vách núi đối diện xanh biếc như một hòn đảo nổi giữa biển khơi, treo lơ lửng bên trên màn sương đen. [Truyện chỉ được đăng trên wordpress Tiêu Tịch Lâu và wattpad Tiêu Tịch Lâu (@tieutichlau)] Bên trên vách núi, rừng trúc xanh mướt, nước suối trong lành, hoa nở rực rỡ trên vách đá, sương trôi lững lờ, chim hót hoa nở, bướm bay trập trùng, tựa như chốn bồng lai thanh nhã, đẹp như thơ như hoạ. Đầu bếp nhỏ chớp chớp mắt, nếu không phải bên dưới đáy vực là sương mù gớm ghiếc và đằng sau là cửa thành to lớn màu đỏ, cậu gần như cho rằng mình đã rời khỏi di trận thượng cổ.

"Chúng ta đã vào trận quan tầng sáu rồi à?" Tô Thiếu Bạch vuốt ve Sữa Bò đang nóng nảy bất an, khó hiểu hỏi. Bạch Chuẩn không có sức sống lắm, ỉu xìu đáp xuống trên đầu Sữa Bò. Đối diện là nơi nào đây, bên trong di trận thượng cổ sao lại có một chốn thần tiên đến như vậy?

"Có lẽ là lối đi đến trận quan tầng bảy, cũng có khi là trận quan tầng sáu thực sự." Nam Cung Hạo đảo mắt quan sát mê chướng dưới đáy vực, mê chướng ở đây xem chừng còn dày đặc hơn cả mê chướng gặp phải tại vòng ngoài trận quan tầng một, quỷ dị khó lường.

Tô Thiếu Bạch chỉ cái Bích Nhai* đối diện, nhìn bằng mắt thường thì khoảng cách giữa vách đá dựng đứng hai người đang đứng đến Bích Nhai đó cũng phải khoảng mấy trăm mét, nếu dùng phi kiếm thì chỉ là chuyện cỏn con, "Đáp án hẳn là ở chỗ đó, chúng ta qua xem thử đi?"

*có nghĩa là vách núi có màu xanh biếc, vì đây không hẳn là tên riêng, nhưng khi về sau có nhắc đi nhắc lại nhiều lần, thậm chí trong lời nói nên Ngạn sẽ giữ nguyên không đổi từ này

"Không hẳn, ta đoán dùng phi kiếm hay cách khác đều sẽ bị ngăn lại." Nam Cung Hạo nhăn mày, đường nhìn quét tới tấm bia đá cách đó không xa, Tô Thiếu Bạch cũng nhìn sang, bên trên có tám chữ thật to lấp lánh ánh kim, 'Nghiệp chướng lạc đường, dựng khí* thành cầu'.

*khí (气) trong khí tức, hơi thở

[...]

Truyện chỉ được đăng trên wordpress Tiêu Tịch Lâu và wattpad Tiêu Tịch Lâu (@tieutichlau)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play