"Là Thanh phẩm đó." Tô Thiếu Bạch thấy thái độ của Phượng Nhị khá là kỳ lạ, cứ nhìn Vân Hà Đỉnh trầm mặc mãi không nói, bèn vội bổ sung một câu. Sao vậy nè? Không giống như cậu đoán lắm thì phải, chẳng phải Phượng Nhị nên mừng rỡ ôm Vân Hà Đỉnh cười to ba tiếng, rồi kiêu ngạo nói mấy câu như "Từ giờ trở đi, trên trời dưới đất, mình ta duy nhất" đại loại vậy à? Giờ nhìn lại, trông như chẳng mấy vui vẻ thì phải? Mặc dù tốn tận năm năm có hơi chậm thật, nhưng cũng vì muốn làm ra một lô đỉnh đặc biệt nhất để giúp hắn luyện đan mà.

"Thanh phẩm!" Phượng Nhị như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, ngẩng đầu, cặp mắt nhìn Tô Thiếu Bạch kích động đến mức muốn đổi thành màu xanh biếc luôn rồi. Ngay lúc hắn định nhào tới bắt cậu bạn nào đó lại định điên cuồng hôn một hồi, Nam Cung Hạo nhanh tay lẹ mắt kéo đầu bếp nhỏ ra khỏi khu vực nguy hiểm, bảo vệ cậu ở phía sau mình. Tô Thiếu Bạch vừa mới gặp hiểm nguy "thoát khỏi miệng cọp" cuối cùng cũng nhận ra, không phải là Phượng Nhị không hài lòng, mà là kích thích dữ quá, thiếu chút nữa ngu người luôn.

"Đệ ấy Hắn họ không phải họ Nam Cung, ngươi kiểm soát được đệ ấy chắc?" Phượng Nhị vồ hụt, đành phải sung sướng ôm Vân Hà Đỉnh hôn chóc chóc mấy cái. Lò luyện đan Thanh phẩm, Thanh phẩm đó! Nhớ hồi đầu, hắn đào khắp cả đại lục Đông Hoàng để tìm kiếm đại sư chú kiếm, cảm thấy nếu có thể làm ra được một cái lò Cam phẩm là đã cám ơn trời đất rồi. Sau này lúc ở trong Bí cảnh Bích Lạc, thi thoảng thảo luận với Tô Thiếu Bạch về Vân Hà Đỉnh, hắn cũng không phải chưa từng ảo tưởng rằng Tiểu Bạch sẽ làm ra một lò luyện đan vượt quá mong đợi của mình. Nhưng lúc đó mong ước xa vời nhất của hắn cũng chỉ là ở mức Lục phẩm mà thôi, dù sao hắn cũng từng chứng kiến Tô Thiếu Bạch luyện chế được rất nhiều linh khí*, nhưng đa phần là Cam phẩm và Hoàng phẩm, linh khí đồng phẩm, hiếm lắm thay. [Truyện chỉ được up trên wordpress Tiêu Tịch Lâu và wattpad Tiêu Tịch Lâu (@tieutichlau)] Nhưng thật không ngờ, oắt con này sau khi bị người ta bắt cóc, chẳng những Khí hỏa lên một cấp, còn liên tiếp bùng nổ luyện ra được hai món linh khí đồng phẩm! Thằng nào bắt đầu bếp nhỏ thế hả? Bắt tớt, bắt rất là tốt luôn! Có cái này trong tay, mấy phương pháp luyện đan cực phẩm có thể thử lò rồi!

*khí (器) trong khí cụ, cơ quan

Nam Cung Hạo trầm mặc nhìn Vân Hà Đỉnh trong tay Phượng Nhị còn in rõ dấu môi, quyết định liệt tên nào đó vào danh sách đối tượng trọng điểm cần đề phòng.

"Hừ, sau này đan dược ta luyện được không thèm chia cho ngươi luôn." Sau khi hôn đủ rồi, Phượng Nhị mãn nguyện cất Vân Hà Đỉnh vào trong trữ khí của mình, cằm hất thật cao, chẳng khác con phượng kiêu ngạo.

[...]

[Truyện chỉ được up trên wordpress Tiêu Tịch Lâu và wattpad Tiêu Tịch Lâu (@tieutichlau)]

[...]

Hơn mười ngày sau, dực hổ mang mọi người cố gắng bay ra khỏi phạm vi vùng nước đỏ, đến chỗ trận quan tầng sau. Giữa lúc bay, có mấy lần dực hổ sắp sức cùng lực kiệt, may mà trong tay Phượng Nhị có thần đan diệu dược, liên tục đút cho dực hổ bổ sung linh lực, họ mới có thể gắng gương bay đến được bờ.

Dưới tường thành trận quan tầng sau, có bốn cửa thành đỏ sơn đỏ như máu phối với cổng tò vò thật lớn màu vàng kim, trông qua khá là khí khái uy nghiêm.

Mấy trận trước một cái cửa cũng không có, giờ thì hay rồi, một lần chơi tận bốn cái!

Trên mỗi mặt cửa là bốn bức hoành viết bốn chữ "Bốn cửa cùng mở" đỏ như máu.

Ai nấy hai mặt nhìn nhau, không rõ chuyện cửa thành này là như thế nào, là lối đi hay cạm bẫy? Tình huống tốt nhất là sau khi bốn cửa cùng mở ra thì phía sau đó đều là lối đi thật, nhưng tệ nhất thì cả bốn cửa đều là cạm bẫy.

"Chắc chắn có một cửa có thể đi qua, ba người mấy vị mỗi người chịu trách nhiệm mở một cửa, còn mấy người chúng ta hợp sức mở cửa còn lại." Tôn Chí đề nghị.

Dưới tình hình này, tốt nhất nên chắc chắn lực tấn công vào mỗi cửa không khác mấy. Nhưng mà hiện tại cả đám chỉ có ba người có linh khí Thanh phẩm trong tay. Nên để đảm bảo bốn cửa cùng mở, những người còn lại buộc phải hợp sức mở cửa cuối cùng mà thôi.

"Không được." Hạ Mạt và Nam Cung Hạo đồng thanh nói, Phượng Nhị và Tô Thiếu Bạch cộng thêm Tôn Chí Triển Phi, chắc chắn không được, mấy con linh thú như dực hổ này nọ mặc dù có thể giúp một tay nhưng không an toàn.

"Kệ nó, thử từng cái trước đã." Triển Phi đề nghị.

"Không được, nó viết bốn cửa cùng mở, nhất định trong đó có huyền cơ." Nam Cung Hạo cau chặt mày, đau đầu nghĩ cách giải quyết.

"Mấy người mau mau quyết định đi." Ngụy Vô Pháp lau mồ hôi trên trán, tựa người vào chân trước của dực hổ, môi đã tím tái, hiện tại hắn đứng ở đây đang phải chịu đựng đau đớn cực lớn, còn không bằng lập tức mở cửa thoải mái đánh một phen.

"Ta tới." Một bóng người màu tím tựa như ma quỷ lướt tới trước mặt mọi người, rõ ràng là đã đi theo sau cả đám. Thế mà ai nấy đều không phát hiện, tu vi người này rõ ràng cao hơn tất cả bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play