“Diễm Hàn.” Giang Diệu rút cây bút trong tay Diễm Hàn ra, “Có phải mày sẽ không chịu nói chuyện không?”
Diễm Hàn để mặc cậu ta lấy đi, bình tĩnh cầm lên một cây bút khác, tiếp tục vẽ bậy lên chân dung của các danh nhân trong sách Ngữ văn.
Giang Diệu huơ huơ tay: “Mày đánh mất năng lực ngôn ngữ rồi à?”
Đến tiết thể dục, bởi vì trên đùi có một mảng bầm tím bự tổ bố nên Diễm Hàn không thể tham gia những hoạt động thể dục cần dùng đến phần thân dưới thắt lưng, xin nghỉ môn dài hạn.
Tối qua, sau khi chú cảnh sát gọi hai người bọn họ vào cục cảnh sát để lấy khẩu cung, Diễm Hàn bắt đầu im lặng.
Giang Diệu hỏi cậu một loạt những vấn đề, cậu đều trả lời “ừ” cho có lệ, cuối cùng đến trả lời có lệ cậu cũng lười.
Rốt cuộc Giang Diệu cũng hiểu rằng Diễm Hàn đang chiến tranh lạnh với mình. Vốn cậu cứ tưởng rằng với tính cách của Diễm Hàn, ngày hôm sau tự nhiên sẽ lành lại thôi, không ngờ tới tiết thứ hai của buổi chiều – tiết thể dục, cậu ấy vẫn không nói lời nào.
Không phải là Giang Diệu không biết lý do tại sao Diễm Hàn tức giận. Còn gì khác ngoài việc không nói cho cậu ấy biết chuyện tờ giấy mà chỉ biện ra một lý do qua quýt lấy lệ, sau đó tự vác cái thân thương thế còn chưa khỏi hẳn đi một đấu mười…
Thật sự thì Diễm Hàn à, nếu đổi lại là cậu ở trong tình huống ấy, cậu cũng sẽ làm vậy thôi.
Tôi dám cam đoan.
Suốt cả buổi sáng, Giang Diệu úp mặt xuống bàn nhưng lại không ngủ, cứ mải suy nghĩ về mối quan hệ càng ngày càng trở nên kỳ lạ giữa mình và Diễm Hàn.
Trong đầu Giang Diệu đang loạn xì ngầu thì Diễm Hàn đặt sách xuống, kéo cái chân nửa tàn, lảo đảo đứng lên, đi ra khỏi lớp.
Giang Diệu nhìn mà sợ muốn đứng tim, tiến lên vài bước đỡ lấy cậu: “Mày định đi đâu vậy?”
Diễm Hàn: “Vệ sinh.”
Dừng một chút, cậu lại nói: “Tao có thể nhảy bằng một chân.”
“Mày muốn gọi tất cả các giáo viên ở tầng này tới à?” Giang Diệu đỡ cậu đi về phía trước, Diễm Hàn lại im lặng.
Giang Diệu cảm thấy, mình và Diễm Hàn đang chơi trò đổi vai cho nhau: “Được rồi, sau này mày chính là đại gia của tao.”
Diễm Hàn cũng không đẩy cậu ta ra nữa, để kệ cho Giang Diệu đỡ mình.
Giang Diệu đưa cậu đến cửa WC: “Có cần tao đỡ mày đi vào không?”
Diễm Hàn: “Không cần.”
Giang Diệu bỏ tay ra.
Giang Diệu phát hiện bản thân không chịu đựng nổi bầu không khí im ắng áp lực thế này, nhìn Diễm Hàn nhảy về phía trước trên một chân, cậu ta thở dài: “Diễm Hàn, mày nói cho tao biết đi, làm thế nào thì mày mới không giận nữa?”
Diễm Hàn: “Ai giận chứ? Tao không có giận.”
Giang Diệu thấy Diễm Hàn không hề có ý định phối hợp, hơn nữa còn co một chân lên định thử nhảy về lớp học như hồi sáng, làm cậu cũng phải nóng nảy lên: “Tao quan tâm mày có giận hay không làm gì, mẹ nó tao rảnh nợ quá đi.”
Diễm Hàn: “Tao… thôi bỏ qua, mày về trước đi, tao đi từ từ.”
Mềm cứng gì Giang Diệu cũng đã dùng, bất lực thay vị đại gia này mềm không ăn cứng không ăn, lại không thể để yên cho cậu ấy làm thế được, Giang Diệu chỉ đành tiến lên vài bước chặn đường cậu lại: “Diễm Hàn, bây giờ mày nghĩ sao.”
“Nghĩ sao cái gì?”
“Mày thật sự định bơ tao mãi đến tận lúc tốt nghiệp à?”
Buổi chiều, thầy Triệu thông báo rằng Chủ nhật tuần này nhà trường tổ chức đi chơi xuân, đầu tiên là đến một công viên mới xây, sau đó đi thăm một đài tưởng niệm danh nhân lịch sử.
Diễm Hàn không có hứng thú gì mấy với thông tin này, dù sao cậu cũng chẳng đi được. Cậu lặng lẽ đưa mắt nhìn sang bên cạnh, Giang Diệu đã tựa đầu lên tay ngủ thiếp đi từ đời nào, trong khi đó những bạn học sinh khác thì vô cùng phấn khích, hận không thể lật tung lớp học lên ngay lập tức.
Câu nói tiếp theo của thầy Triệu càng khiến bọn họ thêm hào hứng: “Nếu trước đó các em ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành, chiều thứ Bảy thầy sẽ cho các em nghỉ nửa ngày, ra ngoài mua đồ ăn, biệt đãi này trường học sẽ cho phép, nhưng phải nhớ là đừng nói cho các bạn lớp khác biết nhé.”
“Thầy Triệu vạn tuế!”
“Ai sẽ nói việc này ra ngoài chớ?”
“…”
Giang Diệu đã thành công bị đánh thức: “Nhàm chán.”
Từ tiết Toán của thầy Triệu trở đi, trong lớp sôi nổi hẳn, học cũng không vào vì suy nghĩ cứ để đi đâu, cuối cùng chọc cho giáo viên tiếng Anh nổi xung lên luôn, thế là tiết tự học buổi tối bị hủy bỏ, cộng vào một bài kiểm tra tiếng Anh.
Các học sinh trong lớp nhìn khuôn mặt lạnh lùng của giáo viên bộ môn tiếng Anh, sợ rằng một khi người phụ nữ mạnh mẽ này đã khó chịu thì cô sẽ đi báo cáo lại với thầy Triệu, thành thử không ai dám kêu oan. Đại diện của lớp trong tiết tiếng Anh vẻ mặt đau khổ đi xuống văn phòng đếm đề thi rồi phát ra, đã thế lại còn phải nhận lấy những ánh mắt hoặc phẫn nộ hoặc oán giận đến từ các bạn học.
Đại diện lớp: “…” Tui đã trêu ai chọc ai rồi dị?
Bài thi tổng cộng có hai tờ giấy to oạch, mỗi một tờ có bốn bài reading, dày đặc chật kín toàn từ tiếng Anh, thuộc kiểu nhìn vào là to cả đầu.
Giáo viên tiếng Anh xách ghế ra ngồi giữa bục giảng: “Háo hức lắm đúng không? Các em nhìn mình xem, chẳng lẽ các em còn không tự hiểu trong lòng rằng bản thân làm bài kiểm tra tiếng Anh như thế nào sao? Điểm trung bình môn Reading thấp đến đáng thương, hôm nay chúng ta làm xong tám bài reading này, nếu sau đó vẫn còn chưa quá muộn thì chúng ta sẽ hoàn thành…”
“Nhưng cũng cao hơn điểm trung bình của các lớp khác mà…” Bên dưới có người nhỏ giọng lầm bầm một câu.
“Mạnh Văn Hoa, em nói gì đó?” Giáo viên tiếng Anh chỉ lên bục giảng, “Em lại đây, cô nhìn em làm bài.”
Triệu Dịch Lung ngồi bên cạnh làm dấu ra hiệu cho Mạnh Văn Hoa cố lên, bị cô giáo tiếng Anh tinh mắt nhìn thấy: “Hai đứa thân thiết lắm đúng không? Vậy em cũng lên đây làm bài cùng với bạn ấy đi.”
Hai người nhận được ánh mắt hả hê khi người khác gặp họa hoặc ánh nhìn thương cảm từ cả lớp, cảm thấy bản thân chính là những dũng sĩ xông pha lên chiến trường đối đầu với kẻ địch mạnh bất kỳ phút giây nào cũng có thể khẳng khái hy sinh.
Trước sự nghiêm khắc và cương quyết của giáo viên tiếng Anh, các bạn học sinh ngồi ở dưới thở cũng chẳng dám thở mạnh, cau mày đọc các câu chữ có nhiều mệnh đề lẫn lộn với nhau, gian nan phiên dịch ra tiếng ta.
Giờ phút này Diễm Hàn cảm kích Diễm Tuyên cực kỳ, nếu không phải năm ngoái sống ở Mỹ một năm, trình độ tiếng Anh của cậu sẽ không tiến bộ nhiều như vậy.
Từ lúc cậu về nước tới giờ, Diễm Tuyên chỉ gọi điện cho cậu đúng một lần hồi nghỉ đông.
Bận thế cơ à?
Rất nhiều lúc, Diễm Hàn vô cùng hy vọng rằng Diễm Tuyên có thể gọi điện thoại cho cậu, hỏi thăm xem dạo này cậu học hành thế nào rồi, ở trường mới ra sao. Nhưng nếu Diễm Tuyên gọi điện cho cậu thật, cậu sẽ bài xích theo bản năng, chỉ ước chi cuộc gọi này sẽ kết thúc sớm một chút.
Diễm Hàn thầm mắng bản thân một câu đồ thần kinh.
Đề do giáo viên tiếng Anh ra không đơn giản, nhưng cũng không phải là vượt sức học sinh, từ vựng không khó, chỉ có cấu trúc câu là khó nhằn, nhọc hết cả lòng.
Cho đến khi toàn bộ lớp học ở cùng tầng đã học xong tiết tự học tối, đi về ký túc xá rồi, giáo viên tiếng Anh nhìn những bông hoa tổ quốc trong phòng đang cầm bài thi mặt mà ủ mày ê, rốt cuộc lương tâm mới xuất hiện: “Được rồi, lần này là để cho các em nhớ kĩ thôi. Làm xong bài đang làm thì nộp hết lên cho cô. Nếu để cô phát hiện ra có gian lận… Các em cứ thử mà xem.”
Các học sinh nghe được nửa đầu câu nói nổi tiếng của Cao Thải Liệt thì đã sắp sửa gian lận xong bài thi reading: “…” Cô ơi sao cô hiểu tụi em dữ vậy?
Cao Thải Liệt: một nhân vật giả tưởng trong series Kim Quang Bố Đại Hí (Golden Light puppet show) nổi tiếng một thời.
“Chút suy nghĩ cỏn con này của các em, thầy cô giáo nào chẳng biết, bởi vì tôi cũng từng là các em ở tuổi này giai đoạn này mà. Đừng nghĩ rằng lừa gạt được thầy cô giáo là mỹ mãn tốt đẹp, bởi vì làm thế cũng có nghĩa là đang lừa gạt chính bản thân các em…”
“Thầy cô giáo lớp chúng ta sao mà đều lải nhải nhiều thế…” Sau khi giáo viên tiếng Anh đi khỏi, lớp học trở nên ồn ào như vỡ chợ.
“Cô nói những bài reading đó sẽ là phần đề khó của bài kiểm tra giữa kỳ á, thi đại học sẽ còn khó hơn.” Đại diện lớp đưa bài thi xuống phòng giáo vụ hộ cô giáo giờ đây uể oải mở cửa ra bước vào lớp, “Làm gì bây giờ đây? Càng nghĩ càng thấy đau đầu.”
Bọn họ vừa mới vào lớp 11 có một tháng, ai cũng cảm thấy kỳ thi đại học còn cách xa lắm, dù sao cũng còn một năm lớp 12 nữa để ôn tập nâng cao kia mà.
Thế nên cũng chẳng được mấy người để tâm tới những lời này, thu dọn cặp sách xong thì kề vai bá cổ đi ra khỏi lớp luôn.
Diễm Hàn quay đầu lại theo thói quen, Giang Diệu đã không còn ở đó nữa.
Chắc là đi rồi.
Cậu chẳng nói rõ nổi trong tim mình đang cảm thấy thoải mái hay là cái gì khác, cất bừa hai quyển sách đi, sau đó kéo lê một chân chậm rãi di chuyển. Học sinh được phân công trực nhật trong lớp có lại gần tỏ ý muốn giúp đỡ nhưng đều bị Diễm Hàn từ chối.
Vất vả chậm chạp lết thân đến mép cầu thang, cậu đụng phải Giang Diệu mới bước ra từ văn phòng khối lớp 11.
Cả hai đều cùng sửng sốt.
Tốc độ đi xuống cầu thang của Diễm Hàn tương đương với ốc sên, còn làm mình làm mẩy sống chết không chịu cho người khác đỡ. Mất tận mười phút mới đi từ lầu ba xuống tới đến lầu hai.
Học sinh trực nhật xong đều lục tục đi ra, Diễm Hàn không muốn bị vây xem nên dừng lại. Giang Diệu cầm theo cặp sách đứng ở bên cạnh, mấy học sinh đó nhận thấy bầu không khí có gì sai sai, không muốn làm bia đỡ đạn, giả vờ chào hỏi cho có rồi vội vàng rời đi.
“Đổng Tấn.”
Đổng Tấn bật cười vui vẻ một cách miễn cưỡng, xoay người lại: “Giang đại ca, anh có lời gì dặn bảo ạ?”
Giang Diệu ném cho cậu ta chiếc ba lô đang khoác trên vai phải: “311 không khóa cửa, bỏ vào trỏng hộ tao.”
Đổng Tấn nhận lấy cặp sách: “Không vấn đề gì.” Nói xong thì biến mất dạng.
Diễm Hàn không hiểu Giang Diệu đang làm gì cả, cậu dựa vào cầu thang định tiếp tục di chuyển với tốc độ rùa bò.
Sau đó cậu thấy Giang Diệu đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cậu.
“Lên đi, tao cõng mày.”
chương sau
tác giả có lời muốn nói:
Diễm Hàn: Mày nói một câu “Tao lo cho mày” thì sẽ chết à? Bốn chữ này tao đợi suốt một ngày một đêm cũng không nghe thấy, tao có thể không tức giận sao?
Giang Diệu: … Ra là vậy ư?
Diễm Hàn: Cứ như vậy nữa, mày sẽ bỏ lỡ mất tao đó.
Giang Diệu: Không sao cả, chúng ta đã được định sẵn là sẽ ở bên nhau.
Tác giả khuẩn: Không sao cả, tui có thể sửa cốt truyện.
Giang Diệu: … Tôi nên bắt đầu ra tay sớm vậy.