“Vụ gì vậy?” Diễm Hàn bước ra ngoài, thấy Giang Diệu đang làm bài, “Hình như vừa rồi tao nghe thấy có người tìm mày. Cửa trong trường cách âm tốt quá, chỉ nghe thấy thằng đó nói chuyện như bắn súng liên thanh.”

“Không có gì.” Giang Diệu nhét tờ giấy xuống dưới tờ bài thi, “Thằng chả chơi thật hay thách ấy mà.”

Diễm Hàn không nghi ngờ Giang Diệu, ồ một tiếng rồi leo lên giường. Chỗ đầu giường cậu có một cái bàn, Giang Diệu đang làm đề trên cái bàn ấy. Diễm Hàn tò mò hỏi: “Làm đề gì thế? Tao còn tưởng rằng đi ra sẽ nhìn thấy mày chơi game chứ.”

Giang Diệu phân tích đề được một nửa thì một cái đầu đột nhiên ló vào, che khuất tầm nhìn.

Tim Giang Diệu lỡ một nhịp, vô thức định đẩy người ta ra, do dự một lúc lại buông tay xuống.

Đột nhiên cậu rất muốn xoa xoa mái đầu ướt đẫm, tóc còn đang nhỏ nước này.

Khi suy nghĩ ấy xuất hiện, chính cậu cũng giật nảy mình.

Chuyện hồi sáng, chỉ là hai người ăn ý mà không đề cập tới, nhưng thế không có nghĩa là chuyện đó chưa từng xảy ra, càng không tương ứng với việc hai người bọn họ đều đã quên.

Nếu thật sự đưa tay lên, sẽ càng xấu hổ hơn.

Diễm Hàn nghĩ thế nào, Giang Diệu không biết. Mà bản thân cậu thì lại không muốn nghĩ tới.

Có lẽ là bởi vì sợ hãi.

Sợ rằng đáp án ấy, mình không dám đối mặt.

Diễm Hàn không biết quá trình chuyển biến tư tưởng dài dòng của Giang Diệu, sau khi đọc xong đề thì kéo bài thi về phía chỗ mình, giật bút khỏi tay Giang Diệu, bắt đầu viết.

Giang Diệu đột nhiên hồi thần lại, tờ giấy bên dưới bài thi bị lộ ra một góc rồi.

Diễm Hàn không phát hiện ra, dùng tư thế kỳ quái nửa người trên thì đè lên bàn nửa người dưới thì nằm trên giường múa bút nhanh chóng làm xong đề, đoạn ngẩng đầu lên nói với Giang Diệu: “Đề này cũng không khó. Có thể chơi game được chưa?”

Giang Diệu lặng lẽ nhét nhét, giếm tờ giấy đi trong lúc Diễm Hàn đang nhìn điện thoại, sau đó ngồi lên giường của mình, đăng nhập vào trò chơi.

Ngày hôm sau, hai người đồng thời đến trễ.

Hôm qua boss trong game đổi mới, có rất nhiều event mới được tung ra, hai người đánh game tới tận ba giờ sáng, ngày hôm sau ngay cả Giang Diệu cũng buồn ngủ đến nỗi bò dậy cũng không nổi, hai tiết ngoại khóa đầu tiên của buổi sáng cùng với một tiết đọc sách đương nhiên là bị cúp hết.

Sau bốn tiết buổi chiều, Giang Diệu vỗ vỗ Diễm Hàn vẫn còn đang buồn ngủ đến chết đi sống lại như hồi sáng: “Một lát nữa xin nghỉ giùm tao nhé, tiết tự học buổi tối tao không lên đâu, ký túc xá cũng chưa chắc sẽ về.”

Cơn buồn ngủ của Diễm Hàn tan biến một nửa: “Xin nghỉ? Bọn chúng lại gây sự gì với mày à?”

Giang Diệu: “Tối nay chị tao đi công tác về, tao về gặp chị.”

Lúc Diễm Hàn xin nghỉ, cậu cũng nhân tiện xin cho mình luôn, lý do là đau đầu.

Vốn dĩ chỉ là định xin nghỉ qua loa cho có lệ vậy thôi, khi nào về cầm tiền rồi thì ra ngoài cổng trường chơi, ai ngờ thầy Triệu lại kéo cậu sang một bên hỏi này hỏi nọ, quan tâm đầy đủ, tra tấn liên tục suốt mười phút.

Diễm Hàn ôm đầu vất vả giả bệnh, nhưng không muốn xua đi ý tốt của thầy Triệu, sau khi lỗ tai và cánh tay bị tra tấn thêm năm phút đồng hồ nữa, rốt cuộc thầy Triệu cũng buông tha cho cậu.

Cơm tối trong trường tương đối thanh đạm, Diễm Hàn không ăn được mấy nên hiện tại cậu hơi đói bụng, định ra ngoài đi dạo phố ăn vặt.

Giờ trên người không có tiền, cậu về ký túc xá trước.

Ví của Diễm Hàn bình thường cứ rộng rãi hào phóng đặt trên bàn, cậu không sợ người tra ký túc xá lấy, dù sao bên dưới vali vẫn còn tiền.

Cầm ví tiền, Diễm Hàn nhìn bài thi trải đầy bàn và cây bút bị tùy tiện ném sang một bên tới nắp cũng chẳng thèm đóng lại, thở dài một hơi, bắt đầu giúp Giang Diệu thu dọn.

“Giang Diệu hẳn là rất vui khi có một người bạn cùng phòng tốt như mình,” Diễm Hàn dọn sương sương lại cái bàn một chút, lúc cậu cầm bài thi lên, một tờ giấy rơi xuống.

“Cái gì đây,” Diễm Hàn nhặt tờ giấy lên, “Không phải là thư tình đấy chứ. Không đúng, cái thứ muộn tao như Giang Diệu sao có thể viết thư tình được…”

— Bẩy giờ tối mai, đường thanh hà phía sau chường chung học hạng ba. Gọi theo cái thằng nhóc đã đánh anh em của kao hồi thứ Sáu tuần trướt chỗ gần guán nét thả mình tung bay tới, đến lúc đó nấm đấm sẽ nói cho tụi mày biết, ai mới là lão đại.

Diễm Hàn nhìn tờ giấy be bét lỗi chính tả, lại chẳng có chút tâm trạng nào để cười đùa. Cậu nhét tờ giấy vào trong túi, lôi vali từ dưới giường ra, mở một hộp giấy hình chữ nhật, lấy một con dao găm tinh xảo chưa rời khỏi vỏ, nhét vào ống tay áo. Sau đó cậu nhanh chóng chạy ra khỏi ký túc xá, vừa xuống lầu vừa gọi điện báo cảnh sát: “… Đúng, đường Thanh Hà phía sau trường Trung học Hạng Ba, xin các cô chú hãy nhanh lên một chút… Vầng…”

“Phắc,” Diễm Hàn cúp điện thoại, hồi tưởng lại câu “Không có gì” của Giang Diệu đêm qua, giận sôi cả máu: “Giang Diệu, mày giỏi lắm, còn thật hay thách, nhọc công mày bịa ra nhở.”

Trên tờ giấy viết phải cả hai người Giang Diệu và Diễm Hàn cùng đi, khẳng định là đối phương mang theo không ít người, vậy mà nửa chữ Giang Diệu cũng không nói cho cậu biết đã tự vác thân tới đó. Diễm Hàn giận điên người, nỗi lo âu và căng thẳng trong lòng cứ liên tục trào dâng, sắp căng chặt lồng ngực rồi, biết rằng đến lúc tận mắt nhìn thấy Giang Diệu chúng mới biến đi được.

Nhân số bên đối phương quả thật không ít, khoảng chừng mười mấy người, tên đứng đầu là lão đại, tay cầm cây gậy gỗ, gã cất giọng oang oang: “Ông đây bảo mày tới lúc bảy giờ, mẹ nó mày nhìn xem đã mấy giờ rồi.”

Hiển nhiên là Giang Diệu chưa tới đây được bao lâu, nghe gã nói vậy, Giang Diệu cười lạnh một tiếng.

Thủ lĩnh của đám lưu manh nghe thế thì nổi xung: “Mày còn dám cười? Thôi không sao, lát nữa mấy anh đây sẽ dạy mày cách làm người. Sao chỉ có một mình mày tới? Thằng nhãi kia đâu?”

Giang Diệu: “Nó không tới, vốn chuyện cũng chẳng liên quan gì tới nó. Mấy đứa tụi mày, xếp hàng lên theo lượt hay là lên hết một loạt luôn đây?”

Trái tim vừa bình ổn lại của Diễm Hàn trong nháy mắt lại treo lên, cậu chạy băng qua đường đến chỗ đối diện, túm lấy tên đầu sỏ, show một đòn seoi nage đẹp đẽ. Tài võ nghệ của thủ lĩnh đám lưu manh cũng không tệ, nhưng lần này đột ngột quá không kịp phòng bị, gã chưa kịp nhìn rõ người tới thì đã nằm ngã ngửa trên mặt đất rồi.

seoi nage: một đòn vai của Judo, xoay người vô đòn hơi thấp, tay trái ta kéo tay phải của địch sát vào người ta, tay phải ta nắm ngực áo của địch xoáy mạnh, và xoáy sao cho cùi chỏ của ta thúc vào nách phải của địch, cùng lúc với các động tác của tay, ta cũng bẩy hông và bật hai chân thật nhanh để quật địch bay về phía trước.

“Sao mày lại tới đây?” Giang Diệu giữ chặt Diễm Hàn lại, “Ở đây không phải chuyện của mày, đi về mau.”

“Sao tao lại tới đây, mẹ nó mày nói tao nghe thử xem tại sao tao lại tới,” Diễm Hàn lạnh mặt, “Vết thương còn chưa lành đã chạy tới đây đánh nhau, mày muốn làm cho bản thân tàn phế đấy à?”

Giang Diệu định nói tao tự có chừng mực, nhưng lời ra tới bên môi lại chẳng thể thốt nên lời.

“Mày không thể đánh nhau được,” Diễm Hàn đứng chắn trước mặt cậu ta, “Cánh tay của mày đã bị thương hai lần rồi, nếu miệng vết thương lại hở ra, sau này khả năng mày hoàn toàn khỏi hẳn cũng khó nói chắc lắm.”

“Vậy mày định bắt tao khoanh tay đứng một bên nhìn mày chấp mười mấy thằng ngu này hả?” Giang Diệu giơ chân đá những đồng chí vội vã hy sinh anh dũng đang lao thẳng về phía này, “Xin lỗi nhé, tao không làm được.”

Thủ lĩnh đám lưu manh bò dậy khỏi mặt đất, lại nhặt cây gậy lên, hung hăng trừng mắt liếc Diễm Hàn một cái rồi nhe răng cười tàn nhẫn: “Được, nhào vô. Các anh em, cùng xông lên! Không đánh đến khi răng tụi nó rơi đầy đất mặt mày nở hoa thì bọn chúng sẽ mãi không biết vì sao những đóa hoa lại đỏ đến vậy!”

vì sao những đóa hoa lại đỏ đến vậy: câu thường nghe khi có cảnh đánh nhau, nghĩa đại loại là “mùi vị của việc bị đánh tới chảy máu”; cũng là tiêu đề của một bài hát do Lôi Chấn Bang 雷振邦 sáng tác, nhạc đệm của phim Khách vãng lai trên núi băng 冰山上的来客.

“Vì sao những đóa hoa lại đỏ đến vậy? Ha.” Diễm Hàn không chừa cho chúng chút mặt mũi nào, bật cười ha hả, “Lên đi, lên hết đi, đám cháu chắt này, để ông nói cho mấy đứa nghe đáp án nhé.”

Diễm Hàn xắn tay áo lên, con dao găm trượt ra, hiện tại cậu không thật sự muốn đánh nhau với đám người này, mà chỉ muốn hù dọa họ, kéo dài thời gian chờ cảnh sát tới.

Khi đám người đó nhìn thấy con dao găm trong tay Diễm Hàn, chúng nhất loạt dừng bước.

“Vương đại ca, đó là đồ thật đó.”

“Đại ca, bị thứ đó rạch cho một nhát thì thật sự không đùa được đâu.”

“Sợ cái gì! Chúng ta nhiều người như vậy mà đánh không lại hai đứa tụi nó sao?” Tên thủ lĩnh của đám lưu manh được gọi là Vương đại ca kia bên ngoài thì mạnh miệng, kỳ thật trong lòng lại chẳng chắc chắn được như thế, “Hơn nữa, nó cũng chẳng dám đâm ai đâu.”

Diễm Hàn nghĩ bụng, mày nói sai rồi, chọc cho tao cọc lên thì chắc chắn tao sẽ đâm mày không trượt phát nào.

Vương đại ca hận sắt không thành thép liếc nhìn bọn đàn em vẫn còn đang do dự: “Tao xử thằng đó! Tụi mày xử Giang Diệu!”

Trên bức tường ngay chỗ ngoặt đầu đường cách đó không xa, ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy, Diễm Hàn nhìn Vương đại ca đang giơ gậy vung về phía mình, cố ý chậm nửa nhịp, cây gậy đập thẳng vào đùi.

Diễm Hàn ngã xuống đất, con dao găm trong tay cũng theo đó mà tuột đi. Vương đại ca thấy thế, ném cây gậy xuống nhặt con dao lên, tháo vỏ ra xong, gã đâm dao về phía Diễm Hàn.

“Đệt, cảnh sát tới!”

“Làm sao bây giờ? Bỏ chạy lấy người hay là…”

“Diễm Hàn!” Trong cơn hỗn loạn, Diễm Hàn nghe thấy có người gọi tên mình, hình như là Giang Diệu.

Cái tay vẫn còn đang cầm dao găm của Vương đại ca còn chưa kịp rụt lại, đã bị còng tay lại bởi chiếc còng rơi từ trên trời xuống.
lời tác giả: Thiết lập nhân cách của anh Giang đã bắt đầu chậm rãi sụp đổ… Thân là mẹ ruột, tui quyết định—

Chương sau nhất định sẽ ngọt ngào!

Tin tui đi! Tuy tác giả ngâu xuẩn, nhưng sẽ không lừa người!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play