Viên đạn giống như một con rắn đang bay, xuyên qua đám đông, hoàn toàn không thể thấy rõ phương hướng nó được bắn ra.

Mà hướng đi của viên đạn —— Hà Hoan theo bản năng ngửa ra sau tránh né, lại phát hiện viên đạn này không nhắm vào y mà lại là tên tội phạm!

Suy đoán trước đó của Hà Hoan không sai, có người sẽ giế.t chết tên tội phạm để bịt miệng.

Nhưng muốn giết người phá huỷ manh mối dưới mắt y, nào có dễ dàng như vậy.

Hà Hoan chợt cúi người, dùng chân trái quét ngang đùi tên tội phạm, trực tiếp làm gã ta ngã xuống. Rồi sau đó Hà Hoan chống hai tay xuống đất để mượn lực, hai chân dùng sức đá vào vai tên tội phạm.

Cơ thể của Hà Hoan dùng một loại trình độ mềm mại mà con người không thể đạt tới, cùng với tốc độ phản ứng có thể so sánh với máy móc, trước khi viên đạn tới 0.1 giây, coi tên tội phạm như ván trượt, đá thẳng gã ta vào sảnh tiệc.

Cơ thể tên tội phạm kia duỗi thẳng tắp, giống một chiếc tên lửa được phóng hết công suất, "Vèo vèo" vụt qua đám đông, lao vào sâu bên trong.

"A a a!"

"Cái gì vậy? Váy của tôi!"

"Cái quái gì thế! A a, Giày của tôi, quần của tôi!"

Đám đông như những con ki gỗ bị bowling va chạm, xôn xao ngã xuống.

"Phanh!" Một tiếng vang lớn, cầu thang ở cửa sảnh tiệc bị đục ra một lỗ lớn, đá vụn bắn tung toé khắp nơi, một làn khói trắng chậm rãi bốc lên, mang theo mùi thuốc súng nồng nặc gay mũi.

Cái lỗ này chỉ cách Fitz hai mét, hắn nhìn nó. Nếu góc độ lệch đi một chút, người trúng đạn sẽ là hắn.

Fitz lập tức quay đầu lại, xung quanh là đám đông đang hoảng loạn, che khuất tầm mắt của hắn. Mà cảnh vật kiến trúc ở xa hơn lại yên tĩnh như không có chút dị thường nào, căn bản là không thể tìm thấy vị trí của tay súng bắn tỉa.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Vừa rồi là cái gì, viên đạn sao? Trời đất ơi!"

Hai tay Hà Hoan còn đang chống trên mặt đất, lại mượn lực, y xoay người vặn người, cả cơ thể lập tức đứng thẳng, hai gót chân nhẹ nhàng dẫm lên sàn nhà, vững vàng đứng thẳng lại.

Động tác của y gọn gàng lưu loát, nhanh đến mức làm người cho rằng bản thân bị hoa mắt, như ảo thuật gia vừa làm một động tác nào đó để biến ra một bông hồng xinh đẹp.

Fitz: "Em......"

Hà Hoan nhìn hắn, không biết vì sao mà lại cảm thấy có chút buồn cười: "Vừa rồi có người muốn giết......"

Còn chưa nói xong, y lại thấy vẻ mặt của Fitz đột nhiên thay đổi, tức giận như bão táp không báo trước, tin tức tố tràn ra đè ép y, làm Hà Hoan suýt nữa nhũn chân quỳ xuống.

Fitz kịp thời ôm y vào lòng, tuy động tác nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại không như vậy: "Em làm cái gì vậy?! Em điên rồi sao! Em còn đang mang thai đó!"

"Nhưng vừa rồi......" Hà Hoan cố gắng giải thích, nhưng chạm vào ánh mắt giận dữ của Fitz, giọng y dần biến mất.

Fitz ôm chặt y vào lòng: "Đừng làm như vậy nữa, tôi sẽ sợ hãi."

Hà Hoan nghe ra được sự hoảng sợ trong giọng hắn: "Tôi xin lỗi."

Fitz giận dữ la y cũng đã la người xung quanh giật mình theo, lập tức tỉnh táo khỏi trạng thái mê man.

Có người tức giận chỉ vào cái lỗ lớn bị viên đạn bắn trúng, có người không ngừng kêu gào sợ hãi nói phải rời khỏi hoàng cung về nhà, còn có người lại bị mắc kẹt tâm trí trong một loạt hành động khác người vừa rồi của Hà Hoan.

"Má ơi, quá ngầu rồi! Ngầu thiệt đó! Tôi cá là tinh anh của bộ đội đặc chủng cũng không làm ra được mấy động tác đó đâu!"

"Vừa rồi, vừa rồi không phải là tôi nhìn nhầm đúng không, Hà Hoan không chỉ phát hiện ra viên đạn, còn đá bay tên tội phạm ra chỗ khác?"

"Cậu ta là omega đúng không? Đúng không, chẳng lẽ là nhận thức của tôi đã xảy ra vấn đề?"

Mà lúc này, Hicks đang kéo tay Yuli chạy như điên.

Bọn họ cẩn thận né tránh cảnh vệ để chạy trốn, lại nhịn không được mà quay đầu nhìn Fitz và Hà Hoan.

"Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy......" Hicks vừa chạy vừa lẩm bẩm tự nói, sắc mặt gã tái nhợt suy yếu, mồ hôi lạnh chảy từ mặt lăn xuống cằm rồi tiến vào cổ áo, mà trên cổ gã cũng đang đổ mồ hôi đầm đìa.

Nhìn gã như đang rơi vào trạng thái điên cuồng, dù thế nào cũng không tin Hà Hoan lại có thể tránh thoát viên đạn, còn có thể cứu tên sát thủ khỏi tay thần chết.

Trong đầu gã không ngừng tua lại hình ảnh Hà Hoan né tránh, cùng lúc đá văng tên sát thủ kia, không ngừng không ngừng tua lại, vĩnh viễn cũng không thể tạm dừng.

Yuli không nhịn được hét lên: "Anh, mau dừng lại, đừng chạy! Đừng chạy!"

Hicks như bị điếc, hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu của Yuli, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không có khả năng, tuyệt đối không thể, đó chính đạn do "Meteor" bắn ra...... Không có khả năng!"

Meteor là tên của khẩu súng kia, với những ưu điểm như tốc độ rất nhanh, xác suất bắn trúng rất cao, còn có thể thay đổi quỹ đạo viên đạn bắn ra.

Thần khí ám sát sao có thể bị Hà Hoan - một omega yếu đuối tránh thoát?!

Yuli chính là một omega yếu đuối, cho nên cậu ta không thể thoát khỏi tay một alpha là Hicks, chỉ có thể bị gã kéo chạy đi. Cổ tay cậu ta đã bị trật khớp, hai chân cũng bị bong gân, đau đớn dữ dội làm cậu ta khóc thành tiếng: "Anh ơi, đủ rồi! Anh ơi! Em đau quá!"

Hicks điên cuồng chạy trong hoàng cung như một con ruồi không đầu, đằng sau là Yuli thỉnh thoảng va trúng mấy cây cột, đồng thời cũng bị các vật trang trí nguy hiểm lướt qua.

"Anh!" Yuli suýt nữa va vào chiếc đèn trang trí bằng sắt đang rũ xuống ở hành lang.

Hicks giống như không nghe thấy, vẫn nắm chặt tay Yuli: "Không thể dừng lại, nếu không sẽ bị bắt lấy! Phụ thân mà biết sẽ xong đời mất!"

"Anh......" Yuli đã suy yếu đến mức không còn sức, thần kinh vì đau đớn mà tê liệt, cậu ta thậm chí còn có cảm giác tứ chi không thuộc về mình.

"Suỵt! "Hicks đột nhiên xoay người. Yuli va mạnh vào ngực gã, xương cốt khắp người như bị bẻ gãy: "A a...... Đau......"

Hicks che miệng cậu ta lại, hung ác nói: "Im lặng! Nếu như bị bắt, chúng ta nhất định sẽ chết!" Nói, còn hoảng sợ quan sát bốn phía.

"Ưm, ưm......" Yuli nhìn ngũ quan vặn vẹo và thần sắc khẩn trương của gã, nước mắt tuyệt vọng không ngừng rơi xuống.

"Hai người đang làm cái gì vậy!"

"Mau dừng tay, dám bắt cóc omega ở trong hoàng cung à!"

Một đội cảnh vệ đang tuần tra tình cờ đi ngang qua hành lang, lập tức xông lên bao vây Hicks và Yuli.

......

"Vỏ viên đạn này rất đặc thù, hình như là......"

"A! Là Meteor! Không sai, chính là nó, là Meteor mang danh hiệu sát thần!"

"Chúa ơi, dám có người ám sát ở hoàng cung!"

Cente vừa bước vào sảnh tiệc và chuẩn bị thẩm vấn tội phạm, sau khi nghe thấy cái tên "Meteor", ông lập tức lao ra ngoài.

Tên đội trưởng lập tức dâng vỏ đạn lên: "Thưa Bệ hạ, đây là vật chứng."

Sắc mặt Cente không ngừng thay đổi, từ xanh sang đen, đen sang trắng, tóm lại là rất xuất sắc.

"Tra! Tra rõ cho ta! Nhất định phải bắt được người!"

"Tuân lệnh!" Tên đội trưởng chào theo tư thế quân đội, mang theo binh lính dưới trướng đi ra ngoài.

Cente lại chỉ vào tên tội phạm đang nằm liệt trên mặt đất, giận dữ quát: "Mang vào!" Nói, ông lập tức đi vào phòng hội nghị.

Fitz nắm tay Hà Hoan, cũng đi vào. Hà Hoan phát hiện, Charlotte không theo kịp Hoàng đế, bước chân bà ta chậm lại, tầm mắt thỉnh thoảng dừng ở tên tội phạm đang bị kéo đi.

Lúc đi ngang qua Charlotte, Hà Hoan cười nhẹ, nói với bà ta: "Vương phi, ngài không đi vào sao?"

Charlotte hoàn hồn, ánh mắt bà ta phức tạp như đang ẩn chứa một câu chuyện đầy bí ẩn. Bà ta nhìn Hà Hoan, đột nhiên hỏi một câu: "Cậu thật sự là omega sao?"

"Như ngài nhìn thấy, tôi không chỉ là một omega có tuyến thể, có tin tức tố." Hà Hoan khẽ cười, tay phải đặt lên bụng: "Tôi còn là một omega đang mang thai."

Charlotte chỉ cảm thấy nụ cười của y như lá cờ chiến thắng đang tung bay phấp phới, đâm vào mắt bà ta: "Không có omega nào có thân thủ như vậy cả, alpla cũng không có."

"Đúng vậy." Hà Hoan nhàn nhạt nói hai chữ.

Vào tai Charlotte lại như một cây búa nặng nề giáng thẳng vào thần kinh bà ta, hận thù trong lòng không thể kiềm chế được, tràn vào trong mắt, lóe sáng như viên đạn vừa rồi, hận không thể đâm thủng trái tim Hà Hoan, xé nát linh hồn y.

Hà Hoan từ lúc đối diện với Charlotte, chưa từng bỏ qua bất kì chi tiết nào trên mặt bà ta. Hai chữ cuối cùng đã thành công làm cảm xúc bà ta biến hóa.

Mà sự biến hóa này cũng không thể thoát khỏi đôi mắt của Fitz.

Charlotte cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Fitz, toàn thân như ngâm trong nước đá, lạnh đến mức làm bà ta run rẩy: "Hiện tại không phải lúc nói chuyện phiếm, mau vào đi."

Bà ta nói xong, bước vào phòng họp như đang chạy trốn.

Fitz nhìn Hà Hoan, cũng không nói lời nào. Hà Hoan cũng quay đầu nhìn hắn, khóe môi mang theo nụ cười, cũng là im lặng không trả lời.

Ánh mắt Fitz tối sầm lại, biểu cảm càng thêm lạnh băng.

......

Tên tội phạm quỳ gối giữa phòng họp, hai tay bị còng lại sau lưng, hai chân cũng bị cùm xiềng xích. Hai bên gã ta là binh lính vác súng trên vai, đạn lên nòng, nhắm súng vào đầu gã.

"Nói đi, là ai sai khiến ngươi." Cente cũng lười nhiều lời, trực tiếp hỏi thẳng.

Cơ thể tên tội phạm khẽ run lên, lại khôi phục sự bình tĩnh.

Cente ra hiệu cho binh lính đứng bên trái, binh lính kia lập tức dùng nắm đấm và cú đá đánh thẳng vào tên tội phạm.

Tên tội phạm trước đó đã bị Fitz và Hà Hoan đánh cho tơi tả, trên người đều là vết thương, bây giờ lại bị đánh tiếp, khiến gã đau đớn đến mức không ngừng kêu thảm thiết.

Máu tươi tung toé, tên tội phạm nằm cuộn tròn trên mặt đất, co giật liên tục trong tình trạng đáng sợ.

"Hiện tại chỉ là vết thương ngoài da, nếu vẫn không khai ra, tí nữa......" Cente dừng một chút, cười: "Trông ngươi giống người xuất thân từ trong quân đội, tiếp theo sẽ là cái gì, chắc ngươi cũng biết rất rõ."

Binh lính ngừng đánh, xoay người đứng sang một bên.

Tên tội phạm rê.n rỉ lăn lộn dưới sàn, máu me đầy mặt gã, hàm răng cũng bị đánh rụng hai cái.

Fitz che mắt Hà Hoan lại, ôm y vào lòng: "Đừng nhìn, quá máu me, sẽ làm em gặp ác mộng mất."

Cente nghe câu nói lỗi thời như thế, không khỏi nhớ lại cảnh Hà Hoan đá tên tội phạm như bowling.

Charlotte vừa bước vào cũng nghe thấy câu này, biểu cảm cạn lời giống hệt Cente —— Hà Hoan sợ hãi? Omega này chính là quái vật, ai sợ chứ y sẽ không sợ chút nào!

Charlotte căng thẳng đến mức muốn hét lên mắng người, nhưng bà ta lại không nói nên lời, chỉ có thể kìm nén sát khí trong lòng, ngoan ngoãn bước đến ngồi cạnh Cente.

Cente không hài lòng nói: "Em hẳn là nên ở ngoài xoa dịu khách khứa, mà không phải ngồi đây xem diễn."

"Nhưng......" Charlotte vừa định trả lời, cánh cửa đột nhiên bị tên đội trưởng mở ra.

"Báo cáo Bệ hạ, chúng thần phát hiện hai vị con trai của gia tộc Kolan rất không bình thường, chỉ sợ là có liên quan đến chuyện lần này." Tên đội trưởng báo cáo xong, đứng sang một bên, trình bày tình hình ở cổng lớn.

Hicks đang bị hai cảnh vệ áp giải, gã không ngừng lẩm bẩm: "Nó nhất định phải chết, phải chết! Tôi muốn chạy, phải chạy nhanh lên! Hà Hoan là yêu quái, nó nhất định là một yêu quái!"

Mà Yuli thì đang nằm trên một cái cáng, sắc mặt cậu ta tái nhợt, vẻ mặt yếu ớt, nước mắt không ngừng tuôn rơi, hai tay vô lực đặt ở hai bên cáng, trông cực kỳ đáng thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play