"Tôi thẩm vấn."

Ba chữ này như một mũi tên thép xuyên qua không khí, đinh tai nhức óc.

Lấy thân phận Thái Tử của Fitz, những lời này không thể không phù hợp quy củ hơn. Charlotte mấp máy môi, không thể thốt ra phản đối nào nữa.

Hiện trường tức khắc trang nghiêm và yên tĩnh, lại kèm theo chút xấu hổ nhè nhẹ.

Charlotte nắm chặt cánh tay Cente, muốn nói lại thôi: "Bệ hạ, này......"

Ba chữ nhẹ nhàng này lập tức khiến Cente nhận ra rằng uy tín Hoàng đế của ông lại bị con trai lớn thách thức.

Lại còn là làm ông mất mặt trước bao người!

"Fitz! Nhìn xem hiện tại con trông thế nào đi, từ khi con ở cạnh omega này, càng ngày càng không có kỷ cương!"

"Bệ hạ, ngài nói sai rồi." Hà Hoan đột nhiên nói.

Cente sửng sốt, trước đây ông đã nghe nói Hà Hoan to gan, hiện tại lại được tận mắt chứng kiến, omega này không chỉ to gan mà còn rất tự phụ!

Những người vây xem cũng nghĩ như vậy, ngầm sôi nổi thảo luận.

"Đúng là không biết trời cao đất dày."

"Ỷ vào mang thai con của Thái Tử, cũng thật sự coi mình là một thành viên của Cung Đông Nặc."

Cente cũng ngầm đồng tình với những lời như vậy, không hài lòng nói với Hà Hoan: "Cậu không có chỗ để nói chuyện ở đây đâu, đứng sang một bên đi."

"Bệ hạ, thân là người bị hại, chẳng lẽ tôi không có quyền lợi giải oan sao?" Hà Hoan dần bước tới gần Cente: "Các ngài luôn cho rằng tôi ỷ vảo thân phận của Fitz mà tùy ý làm bậy, nhưng thưa bệ hạ, từ khi ngài lên nắm quyền cho tới nay, vẫn luôn chủ trương thân dân trọng dân, lấy dân làm gốc. Tôi lấy thân phận bình dân được mời tới Cung Đông Nặc tham gia bữa tiệc ngày hôm nay, chẳng lẽ hoàng thất không nên bảo đảm an toàn cho tôi sao, chưa kể tôi còn đang mang thai!"

Cente trầm khuôn mặt: "Đúng là vậy, nhưng......"

"Bệ hạ, có người dám công khai tấn công tôi ở Cung Đông Nặc, còn muốn phá huỷ tuyến thể của tôi. Với tư cách là chủ nhân của Cung Đông Nặc, Bệ hạ có nên chịu trách nhiệm cho sự kiện này không, cho tôi thân là người bị hại một câu trả lời hợp lý?"

Cente chưa từng bị công khai chất vấn bao giờ, nhưng hiện tại ông lại đang bị nghi ngờ chất vấn bởi một omega.

Nhưng khí thế nghiêm nghị không sợ hãi của Hà Hoan lại làm ông nhất thời không thể phản bác lại.

"Bệ hạ, chẳng lẽ ngài không muốn biết là ai to gan dám công khai tấn công ở Cung Đông Nặc? Lần này là tôi, lần sau là bá tước công tước nào đó thì sao." Hà Hoan hơi trầm giọng, nói: "Thậm chí cuối cùng là sẽ tấn công ngài!"

"Bệ hạ, cậu ta hoàn toàn là đang nói nhảm!" Charlotte lớn tiếng quát.

"Nếu Vương phi cảm thấy là đang nói nhảm." Ánh mắt Fitz sắc như dao, nhìn chằm chằm Charlotte, chỉ vào tên tội phạm đang đau đớn quỳ trên mặt đất: "Vậy ý của ngài là tên này cũng chỉ là râu ria? Muốn phá huỷ tuyến thể omega cũng là râu ria?"

"Ý ta không phải vậy......"

"Bà cảm thấy sống chết của con ta cũng là râu ria sao?!" Fitz liên tục chất vấn đều đánh thẳng vào trọng tâm, khiến Charlotte câm miệng không trả lời được.

Bọn họ có thể giả vờ làm lơ Hà Hoan, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua nửa lời của Fitz.

Mà từ "con" hắn nói ở câu cuối, đã kiềm chế được cảm xúc bất mãn của Cente.

Mặc dù Cente ngày càng bất mãn với con trai lớn, nhưng sự quan tâm của ông với cháu nội chưa sinh ra lại không bị ảnh hưởng chút nào, ông biết rõ sinh mệnh nhỏ bé đó đã được bảy tháng, chỉ cần hơn hai tháng nữa thôi là có thể mở mắt nhìn ngắm thế giới này.

Trong lòng Cente không khỏi dịu xuống, nhưng vừa nghĩ rằng ông rất có thể sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội được gặp đứa nhỏ này, lửa giận lại dâng lên.

"Phong tỏa Cung Đông Nặc, bắt đầu điều tra cho ta! Không ai được rời đi cho đến khi điều tra rõ ràng." Cente ra lệnh cho tên đội trưởng xong, lại nói với Fitz: "Mang người vào."

Charlotte không đồng ý nói: "Bệ hạ, làm vậy cũng có chút hà khắc với các khách nhân rồi."

"Sống an nhàn thoải mái quá lâu rồi, không biết thân biết phận gì cả, hà khắc một chút mới có thể làm đầu óc bọn họ tỉnh táo." Cente lạnh lùng nói, xoay người bước vào sảnh tiệc bất chấp sự bất mãn của các quý tộc và chính trị gia.

Charlotte chỉ đành nhanh chóng đuổi kịp Cente, như trong chớp mắt, bước chân bà ta nhẹ nhàng chậm lại, hơi chút nghiêng đầu nhìn thoáng qua nơi nào đó. Nhưng động tác rất nhỏ này lại như là hoa mắt ảo giác, bởi vì Charlotte cũng đã bước vào sảnh tiệc.

Hicks và Yuli vẫn đang trốn ở trong một góc, nhìn thấy ánh mắt ám chỉ mạnh mẽ của Charlotte, hai người tựa như chuột trong cống ngầm, không ngừng run bần bật.

Chiếc súng tinh xảo kia cũng đang nằm ở trong tay Hick, run rẩy theo gã.

Mọi chuyện phát triển hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hai anh em gã, vốn theo kế hoạch, Hà Hoan sẽ cảm thấy không khoẻ vì đang mang thai, nên sẽ tìm một căn phòng để nghỉ ngơi, Charlotte sẽ sắp xếp người lẻn vào phòng nghỉ cắt đứt tuyến thể của Hà Hoan, dưới tình huống tất yếu, để phòng ngừa kế hoạch bị bại lộ, sẽ kết thúc mạng sống của Hà Hoan.

Nhưng với kế hoạch nhìn như là hoàn hảo của bọn họ, Hà Hoan lại cực kì "không phối hợp", mỗi bước đều mắc sai lầm. Giống như sau lưng y có một con mắt, cho dù bọn họ làm cái gì, y cũng hiểu rất rõ, luôn giải mã được.

"Chẳng lẽ thật sự phải......" Hicks cuối cùng cũng không dám nói ra hai chữ giết người.

Cũng không phải là gã chưa từng giết người, càng không sợ giết người, hơn nữa tài bắn súng của gã cũng không tồi. Nhưng gã lại sợ giết người dưới mắt Hoàng đế. Một khi viên đạn được bắn ra, tội danh của gã sẽ không bao giờ được xoá bỏ, chỉ cần điều tra ra gã là hung thủ, toàn bộ gia tộc Kolan......

"Anh à, chúng ta không còn đường lui nữa rồi." Trên khuôn mặt tái nhợt của Yuli lộ ra một nụ cười tuyệt vọng: "Ánh mắt vừa rồi của Vương phi là đang nói cho chúng ta biết bây giờ là cơ hội duy nhất."

"Cơ hội duy nhất?" Hicks lẩm bẩm.

"Đánh lạc hướng Groya và Nicolia đều là người do chúng ta sắp xếp, tiểu thư Dexen cũng là anh lừa gạt cô ta đi ăn vạ công tước Tangnell, nếu điều tra những diều này cẩn thận, nhất định sẽ tra ra chúng ta."

Yuli nắm chặt bàn tay vẫn còn đang run rẩy của Hicks, ánh mắt dần trở nên kiên định: "Đã đến bước này rồi, anh nguyện ý kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?"

"Vậy em nói xem chúng ta phải làm gì đi?" Hicks nghe xong những lời này của cậu ta, cũng biết là không thể quay đầu được nữa. Mọi chuyện đã phát triển đến tình trạng này, Hicks cũng không còn lựa chọn nào khác, tính cách của gã cũng không yếu đuối, ngược lại rất tàn nhẫn, lúc này hạ quyết tâm, đôi tay không còn run rẩy nữa, hai chân nhũn ra cũng đã có thể đứng thẳng lại.

"Anh nghe em!"

Yul nhìn đám đông đang dần tản ra, nói: "Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất!"

Bởi vì mệnh lệnh của Cente, các khách quý phải ở lại Cung Đông Nặc, hiện tại bọn họ tốp năm tốp ba, phân tán khắp nơi, tính toán tìm một nơi nào đó để giết thời gian.

"Đúng thật là cơ hội tốt." Hicks mỉm cười, ánh mắt lập tức sắc bén. Gã giơ cánh tay lên, nhắm súng vào Hà Hoan.

Cây súng này được thiết kế riêng để phù hợp ám sát, đòi hỏi tay nghề chế tác rất cao, dù ra giá thế nào cũng không có người bán, rất quý hiếm. Bởi vì cây súng này có chức năng tự động nhắm mục tiêu, thay đổi tầm bắn và quỹ đạo bắn viên đạn, đồng thời có lực vô cùng mạnh.

Đặc biệt là thay đổi quỹ đạo bắn đạn này, đúng thật là vũ khí sắc bén để ám sát.

Ví dụ bạn đứng ở phía đông nam bắn súng, đối phương dựa vào âm thanh phát ra, có khả năng sẽ nhìn về hướng tây bắc, rõ ràng là ngay từ đầu đã không thể tìm ra phương hướng của hung thủ.

Hicks đã nhắm thẳng vào Hà Hoan, ngón trỏ đang chuẩn bị bóp cò.

Đột nhiên, Yuli dùng tay che súng lại: "Đừng giết nó, anh nhắm vào sát thủ đi."

Hicks nhíu mày nhìn cậu ta: "Tại sao?"

Yuli: "Nó quá nguy hiểm, chúng ta đừng mạo hiểm như vậy. Sau này còn có rất nhiều cơ hội giết nó, hôm nay chúng ta vẫn nên ưu tiên giải quyết sát thủ kia hơn, quyết không thể để hắn ta tiết lộ bí mật."

Hicks chần chờ, gã muốn giết Hà Hoan hơn. Chỉ nhìn thấy y và khuôn mặt của Fitz, hận thù trong lòng gã như chảo dầu đang bốc cháy, không thể bình tĩnh dù chỉ một giây.

"Anh à! Người xưa có câu không nhịn được việc nhỏ nhặt ắt sẽ làm hỏng việc lớn, chúng ta cần phải nhìn rõ tình hình hiện tại, Vương phi là chỗ dựa tương lai của chúng ta, tuyệt đối không thể để ngài ấy bại lộ." Yuli nói chậm lại, cố gắng khuyên nhủ: "Ánh mắt vừa rồi của Vương phi, dụng ý thật sự hẳn là bảo chúng ta hành động lý trí."

Hicks cắn chặt răng, cuối cùng phun ra: "Được! Anh sẽ nghe em!" Sau đó chuyển mục tiêu.

......

Fitz đang áp tải tên tội phạm đi vào sảnh tiệc, hắn rất thô bạo, suýt nữa kéo lê tên kia đi.

Hà Hoan đi bên cạnh hắn, nhìn như là đang đi thẳng về phía trước, nhưng hai mắt y lại cảnh giác nhìn xung quanh.

"Em có phát hiện gì không?" Fitz cũng đang chú ý tình hình xung quanh.

Hà Hoan: "Tạm thời không có, nhưng chúng ta vẫn không thể thiếu cảnh giác."

Dựa theo suy đoán của y, kẻ chủ mưu đứng sau nhất định sẽ không thể chịu đựng tên tội phạm này rơi vào tay bọn họ, một khi thẩm vấn ra chân tướng, sẽ không ai có thể chịu nổi cơn thịnh nộ của Hoàng đế.

Cho nên kẻ chủ mưu nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn để giế/t chết tên tội phạm, tuyệt đối sẽ không để gã ta nói ra chữ nào.

Nhưng cảnh giác lâu như vậy, Hà Hoan vẫn không phát hiện ra cái gì dị thường cả. Y không thể không nhìn Charlotte ở đằng trước, nếu nói rằng có ai đó hận không thể giết y, vậy có khả năng tấn công y nhất ở Cung Đông Nặc chỉ có thể là Cente, Charlotte, gia tộc Kolan.

Trong cuộc đối đầu vừa rồi với Cente, Hà Hoan không ngừng dùng những lời nói vô lễ để kích thích thần kinh và uy tín của Cente, phát hiện Cente chỉ để ý vấn đề là có bị mất mặt hay không, cùng với lúc Fitz nói ra từ "con", làm Cente thay đổi thái độ, theo suy đoán này, Cente cũng không phải là người muốn gây tổn thương y.

Mà thái độ của Charlotte lại rất đáng để suy ngẫm. Cách dùng từ của bà ta, lặp đi lặp lại nhiều lần ý đồ tránh điều tra sự việc, che giấu trách nhiệm, làm mơ hồ trọng tâm.

Cuối cùng chính là gia tộc Kolan.

Lại nói tiếp, từ lúc bắt đầu bữa tiệc cho đến giờ, y vẫn chưa thấy bóng dáng của anh em Kolan đâu, rõ ràng là cũng được mời tham gia, lại như không tới, cũng không biết là đang trốn chỗ nào.

Sát khí?

Hà Hoan đột nhiên dừng lại một chút, nhưng lại nhanh chóng khôi phục vẻ tự nhiên, tiếp tục đi thẳng về phía trước. Sát khí này tới rất nhanh, biến mất cũng nhanh, chỉ trong vài cái chớp mắt, giống như đó chỉ là ảo giác của y.

"Làm sao vậy?" Fitz thấy y có chút kỳ quái, hỏi.

Hà Hoan lắc đầu: "Có thể là tôi cảm nhận......" Từ sai còn chưa nói ra, ngũ cảm nhạy bén của y đột nhiên cảm thấy một sự khác thường.

Như có tiếng bén nhọn nào đó rít xé không khí, ánh mắt Hà Hoan di chuyển về một phía, trong tầm mắt đột ngột hiện lên một tia sáng nhỏ loé qua.

Sắc bén, co lại vụt qua, quay tròn rất nhanh......

Đó là một viên đạn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play