Tuyên Nhược Phong đang huơ huơ nắm tay với vẻ mặt đầy tự tin, liền vào lúc này, bỗng nhiên có người mở ra cửa phòng Tuyên Nhược Đông, một cái đầu rịn đầy mồ hôi của người đàn ông to lớn từ ngoài cửa nhô vào: “Lão Đại, nhiệm vụ ở sao Kim sao lại hủy bỏ?”
Sao Kim? Nhiệm vụ?
Tuyên Nhược Phong như bị điện giật, cả người chấn động, nắm tay siết chặt rồi buông thỏng xuống dưới, sắc mặt khó coi cúi đầu, như bị rút cạn hết sức lực.
Tuyên Nhược Đông lạnh lùng trừng mắt nhìn tên binh lính kia một cái, tên binh lính to con lúc này mới phát hiện Tuyên Nhược Đông còn đang bận, lập tức xin lỗi cười ngây ngô vài tiếng, sau đó thật cẩn thận đóng cửa lại lui ra ngoài.
“Tiểu Phong, chờ trở về anh lại cùng em nói......” Tuyên Nhược Đông đuổi người đi rồi mới quay đầu, tuy nhiên, Tuyên Nhược Đông còn nói chưa hết câu, lại phát hiện ở trên màn hình Tuyên Nhược Phong đang cúi gằm mặt, thấy không rõ được biểu tình, môi lại có vẻ tái nhợt mà vô lực. Phảng phất dường như đang bị bệnh nặng, Tuyên Nhược Đông sửng sốt.
Vừa rồi tiểu đệ còn vui vẻ như thế, sao bỗng nhiên sắc mặt liền trở nên khó coi rồi? Tuyên Nhược Đông ngữ khí hơi khẩn trương: “Tiểu Phong, em làm sao vậy? Có phải hay không thân thể không được thoải mái?”
Nhưng mà, ở đối diện Tuyên Nhược Phong chỉ lắc đầu, rồi lại bỗng nhiên gắt gao che lại cái trán, thở dốc thật mạnh rõ ràng là không ổn. Nhìn thấy Tuyên Nhược Phong giây tiếp theo có thể sẽ ngã xuống, Tuyên Nhược Đông thật sự nóng nảy.
“Kiên trì chịu đựng, anh gọi cho Quách thúc......”
Ngay lúc Tuyên Nhược Đông đang nói, ở màn hình bên kia Tuyên Nhược Phong lại kịp thời ngẩng đầu, hướng Tuyên Nhược Đông cười gượng hai tiếng: “Đại ca, em không có việc gì, có thể là do ăn quá nhiều, dạ dày có chút đau.”
Cư nhiên là ăn nhiều?! Tuyên Nhược Đông ngẩn người, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, thật là uổng công lo lắng.
Tuyên Nhược Phong cười cười: “Vừa rồi đột nhiên đau một chút, hiện tại đã tốt rồi.”
Thấy Đại ca vẻ mặt bất đắc dĩ, Tuyên Nhược Phong vội vội vàng vàng nói sang chuyện khác: “Đại ca, anh có nhiệm vụ sao chưa thấy nói tiếng nào cùng cả nhà a?” Nhìn thấy trong mắt ca ca vẫn đang lo lắng cho mình, sát ý trên người Tuyên Nhược Phong dần dần được bình ổn, trấn an.
Đề tài nói chuyện cố ý hướng tới nhiệm vụ, cũng chính nhiệm vụ đến sao Kim này là đầu sỏ bức Đại ca vào tuyệt lộ.
Tuyên Nhược Phong biết chuyện này cùng Đường Minh và cấp trên trực tiếp của Đại ca thoát không khỏi quan hệ, nhưng hắn lại không biết bọn họ làm được tới đâu, Đại ca chết có liên quan đến hai người đó hay không, Tuyên Nhược Phong rất muốn biết rõ độc thủ đằng sau âm mưu này.
Đời trước, mọi chứng cứ đều hướng tới Đại ca, ngay cả bạn tốt của Đại ca cũng đứng ra làm chứng đưa Đại ca vào tù. Hắn vốn tưởng rằng chuyện này sẽ phát sinh vào tháng 7, bởi vì hắn nhớ rõ lúc ấy video kinh tởm kia bị tuồn ra, tuy rằng hắn lâm vào sự chỉ trích bàn tán của dư luận cũng chưa lập tức khiến cho hắn lâm vào tuyệt vọng. Hắn thậm chí còn đau khổ kiên trì chờ đợi một đoạn thời gian mong chuyện này có thể qua đi. Lại không dự đoán được, Thịnh Tông sớm đã quyết định báo danh tham gia quân ngũ không thể không rời đi, mà Đại ca cũng ngay lúc này bị bỏ tù, dù cho có Vạn Thiên Sở ở bên người, hắn mỗi ngày trôi qua vẫn phi thường khổ sở. Đặc biệt khi biết Đại ca bị bỏ tù có khả năng cùng Đường Minh dính líu, nghĩ đến chính mình làm hại khiến trụ cột của cả nhà bị bỏ tù, ca ca thương yêu nhất rất có khả năng sẽ bị phán tử hình. Hắn rốt cuộc ý thức được Đường Minh quyết tâm dồn hắn vào chỗ chết. Vì thế, hắn ở thời điểm Vạn Thiên Sở không bên cạnh, dưới áp lực to lớn, cuối cùng nhảy lầu tự sát. Trước khi chết, hắn cỡ nào hy vọng có thể mượn cái chết của mình khiến Đường Minh không xuống tay với người nhà của hắn nữa, buông tha cho Tuyên gia.
Nhưng mà, khi linh hồn của hắn nhìn cha mẹ xương cốt không còn, Đại ca chết đói, Nhị ca bị tù đày, Tam ca chết ở trên giường, Tứ ca biến thành phế nhân...... Hắn rốt cuộc không còn khẩn cầu nữa, bởi vì có khẩn cầu đi nữa cũng không thể thay đổi được chuyện hắn cửa nát nhà tan.
Buồn cười nhất chính là, khi biến thành hồn phách hắn thật đần độn, thậm chí còn không thể hoàn toàn biết rõ những kẻ làm hại hắn cửa nát nhà tan trừ bỏ Đường Minh còn có những ai. Cho nên trọng sinh trở về, hắn đã cùng Đường Minh chia tay, quỹ đạo vận mệnh lại không có biến hóa quá lớn, hắn biết chuyện nên tới chung quy sẽ tới, cho nên hắn còn tưởng rằng mình vẫn có thời gian chậm rãi chuẩn bị, đáng tiếc, hắn xem thường quỹ đạo vận mệnh, xem thường hận ý của Đường Minh.
“Dù sao cũng đã hủy bỏ.” Tuyên Nhược Đông nói,
“Làm sao lại hủy bỏ?” Tuyên Nhược Phong nghi hoặc.
Nghĩ chuyện này cũng không phải là nhiệm vụ cơ mật gì, Tuyên Nhược Đông liền mở miệng vì Tuyên Nhược Phong giải đáp: “Nội tình trong đó anh không biết, vừa rồi mới hủy bỏ. Còn có, Tuyên Nhược Phong, là anh chất vấn em chứ không phải em tới chất vấn ngược lại, đừng hỏi đông hỏi tây, hôm nay anh sẽ về nhà một chuyến.”
Tuyên Nhược Phong cao hứng cong lên khóe môi: “Hôm nay kiếm được một món lời lớn, ngày mai đi mua chút gì ngon về, hảo hảo khao các ca ca.”
Nhìn thấy Tuyên Nhược Phong tươi cười nhẹ nhàng, lại hiểu chuyện như vậy, Tuyên Nhược Đông trong lòng bình tĩnh, khó có được một lần lộ ra nụ cười mỉm: “Được.”
Đóng lại quang não, Tuyên Nhược Phong quả nhiên thu được một khoản điểm tín dụng Đại ca chuyển cho hắn cùng đoạn tin kêu hắn không đủ tiêu thì nói một tiếng.
Nhìn thấy các ca ca yêu thương mình như thế, thấy những mối nguy hiểm vừa thoáng qua, Tuyên Nhược Phong cười lại thêm chua xót, đây là do hắn quá mức kiêu ngạo, hành sự cũng không kiêng nể gì ai. Hắn hiểu rõ, hắn cần phải thu liễm vài phần.
Nhìn thấy Thịnh Tông gửi qua một đoạn video, là hình ảnh vừa rồi hắn cùng Hoa Thiện “Xô đẩy”, nhìn qua có thể thấy, đúng là khá giống như tiêu đề nói: Hoa Thiện đối với Tuyên Nhược Phong bày tỏ tình cảm, sau khi bị cự tuyệt vẫn một bộ dáng si tâm không thay đổi, thâm tình nhìn theo bóng dáng Tuyên Nhược Phong rời đi. Xem ra là vì cái video này trời xui đất khiến mới giúp Đại ca tránh được một kiếp.
Tuyên Nhược Phong trọng sinh trở về thế giới này, vốn dĩ Linh lực cùng thân thể hiện tại này còn chưa thể dung hợp toàn bộ, vì tránh cho thân thể hắn bị hành hạ đến vô pháp chịu đựng được Linh lực mạnh mẽ kia, Sư Tôn mới có thể đem Huyết ngọc lưu lại để áp chế sát ý của hắn, sợ hắn rơi vào địa ngục không người cứu rỗi, cũng sợ Thiên Đạo nhằm vào hắn.
Hắn biết Sư Tôn đối với hắn dụng tâm lương khổ, cũng quyết ý sẽ không cô phụ Sư Tôn. Cho nên hắn quyết định chậm rãi chuẩn bị, lại phát hiện quỹ đạo vận mệnh rốt cuộc vẫn chảy xuôi quá nhanh, sau đó vượt qua sự khống chế của hắn. Vì để kế sách được vẹn toàn, có lẽ nên lôi kéo Hoa gia cùng đứng về một phía mới được.
Linh Thủy của Linh Thủy Nhãn hàm chứa linh lực quá mức bá đạo, pha loãng đi nhiều lần khẳng định có thể giúp một Linh Năng phế vật kích phát tiềm năng, chính là, hắn phải làm như thế nào mới khiến Hoa gia vì hắn bảo vệ bí mật về Linh Thủy lại là một chuyện khác?
Thu hồi suy nghĩ ăn xong cơm chiều, Tuyên Nhược Phong nằm ở trên giường cũng không chờ được Nhị ca gọi tới, có chút buồn bực nằm vài phút liền đi vào giấc ngủ.
★★★
Tuyên Nhược Phong trong mộng hiện lên hình ảnh huyết tinh, khiến cho tâm tình Tuyên Nhược Phong khó mà tốt lên được. Mà cách hắn một cây số, Lâm gia lại bởi vì sự tình của Lâm Đào mà nháo tận trời, nhìn con út bảo bối nửa chết nửa sống nằm ở trên giường bệnh, ngoài phòng bệnh, nữ nhân khóc như mưa, đau lòng đứt từng khúc ruột.
Phụ thân Lâm Đào - Lâm Lập Vân gắt gao ôm nữ nhân an ủi: “Sẽ không có việc gì.”
Nữ nhân kia đúng người vợ yêu quý của hắn - Lưu Điệp, nhìn Lưu Điệp nước mắt không ngừng rớt xuống, Lâm Lập Vân từng trận đau lòng.
“Không có việc gì? Tiểu Đào tay bị phế đi, có thể không có việc gì sao?” Lưu Điệp oán hận nhìn trượng phu.
“Chính là chúng ta không thể động thủ.” Lâm Lập Vân cũng đang một bụng lửa giận khó bình, nhưng Tuyên gia cùng Hoa gia nếu thực sự có quan hệ, bọn họ cũng chỉ có thể nhịn xuống cơn giận này.
“Đường Minh, nếu không phải hắn, Tiểu Đào cũng sẽ không thay đổi thành như vậy.” Lưu Điệp hốc mắt đỏ bừng, hiện tại, chỉ cần là người gián tiếp hại con của nàng, nàng đều không muốn buông tha.
Lâm Lập Vân ôm chặt lấy Lưu Điệp, nhìn nơi xa, ánh mắt âm ngoan: “Sẽ, sẽ có một ngày ta thay Tiểu Đào báo thù.” Mà ngày này, hắn tin tưởng sẽ không tới quá muộn.
Lâm gia, trên lầu hai, trong phòng ngủ của đứa con trai thứ hai: “Tiểu Đào tay đã bị phế.” Lâm Dương trong cơn giận dữ quát lên.
Bạn lữ của hắn Ngải Tri chỉ biết im lặng, mất tự nhiên ngẩng đầu: “Dương......”
Lâm Dương biết chính mình không nên giận chó đánh mèo, nhưng cũng không biết nên phát tiết lửa giận như thế nào, chỉ có thể cảnh cáo Ngải Tri một câu: “Nói đệ đệ của em đừng đi tìm Tuyên Nhược Tây, Tuyên gia cùng Lâm gia thế bất lưỡng lập, anh không muốn làm em khó xử.”
Khuôn mặt gầy gò của Ngải Tri lộ ra một tia chua xót: “Em hiểu được.” Đệ đệ Ngải Văn cùng Tuyên Nhược Tây là bạn tốt học chung lớp Trung Học, vốn dĩ chuyện của Lâm Đào cũng không liên quan đến Ngải gia bọn họ, nhưng mà tìm không được chỗ phát tiết lửa giận người Lâm gia khó tránh khỏi sẽ không đối với hắn phê bình kín đáo. Vì ngây ngốc trong cái nhà này, nghi ngờ tựa hồ sẽ không thể tránh khỏi.
Lâm Dương tiếp tục nói: “Đệ đệ của em cũng là cái đứa không biết an phận, em về sau cũng ít cùng nó lui tới.”
“Được!”
Nghe được đáp án vừa lòng Lâm Dương đi vào phòng tắm, không nghe thấy trên phòng ngủ như có như không vang lên tiếng nức nở.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tuyên Nhược Phong phái tài xế đưa hắn tới trước Trung Tâm Thương Mại mua sắm rất nhiều rau dưa thịt thà các loại về nhà, sau khi chuẩn bị tốt một bàn đồ ăn, hứng thú đang dâng trào lại nhận được tin nhắn báo bận của mấy vị ca ca. Đại ca đi Khu Nguy hiểm cấp B thu thập tang thi, tinh hạch cùng thịt các loại biến dị động thực vật; Nhị ca có tiết giảng cũng chưa về; Tam ca tối hôm qua ngủ ở quán bar bận rộn không có thời gian trở về; ngay cả Tứ ca, nghe nói là đã rời khỏi tinh cầu.
Tuyên Nhược Phong nhìn một bàn lớn đồ ăn, thở ngắn than dài, một mình ăn cơm thật không vui chút nào. Sớm biết như thế đã không xin nghỉ ngồi ngốc ở nhà.
Ở trong sân thiếu niên nhón chân nhìn về phía Đường trạch, chờ mãi cũng không chờ được Đường Cẩn Phong trở về.
Giống một con thỏ con ỉu xìu rủ xuống hai lỗ tai, Tuyên Nhược Phong tâm tình không vui ngồi vào bàn ăn kêu quản gia và hai hầu gái cùng hắn dùng cơm.
Kỳ thật Tuyên Nhược Phong nên sớm tập cho mình thói quen đó, gia đình này theo sự trưởng thành của hắn liền trở nên bận rộn quạnh quẻ, mấy ca ca có thể một tuần về nhà vài lần thật đúng là không dễ.
Ăn cơm trưa xong hắn đi vào sân phơi nắng, hắn nhớ rõ mình từng ngồi ở đây từng ngụm từng ngụm hút dịch dinh dưỡng, chờ đợi các ca ca về nhà làm bạn cùng hắn. Có lẽ là sợ hãi tịch mịch, cho nên hắn phản nghịch, không kiềm chế được bản thân, thích làm trái ý các ca ca, cuối cùng thậm chí còn hại các ca ca mất mạng.
Hắn đã thật lâu không có thương cảm như vậy, than nhỏ một hơi, nhìn sàn nhà màu trắng, Tuyên Nhược Phong hơi hơi nheo lại hai mắt, bỗng nhiên nghĩ tới một chủ ý tuyệt diệu.
Nếu không muốn ăn không ngồi rồi, phải tự mình tìm việc mà làm, hắn nhìn cái sân trống không, một chút sắc xanh cây cỏ đều không có, quá mức đơn điệu.
Tuyên Nhược Phong lại kêu tài xế đi thẳng một đường tới một góc đặc biệt của Trung Tâm Thương Mại. Muốn vào khu Cây Cảnh Chim Chóc phải trải qua quy trình kiểm tra nghiêm ngặt, Tuyên Nhược Phong sau khi bị người rà soát mới được tiến vào.
Hắn rất nhanh dọn về mấy bồn hoa cỏ sang quý, hai bồn Hoa Thủy Tiên Huyết Hồng biến dị, ba bồn Tiểu Dã Thảo biến dị, còn có Hoa Hồng Trắng vô cùng quý hiếm. Chỉ có mấy mấy bồn cây cùng mấy đóa hoa như vậy, cư nhiên tốn của hắn 80.000 điểm tín dụng.
Nhìn thấy thân thể nhỏ bé của Tuyên Nhược Phong ôm những bồn cây đó, Lưu Vĩ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng đi lên hỗ trợ. Cũng may Tuyên Nhược Phong không cậy mạnh, tùy ý để tài xế đem hoa cỏ dọn lên phi hành khí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT