Chuyển ngữ: AnhTuc712.

Cam Điềm Điềm xụ mặt, đi về phía Trần Miên và Giang Vấn Nguyên, khi cách hai người nửa mét thì dừng lại, nói bằng âm lượng tất cả người chơi có thể nghe được: "Cam Điềm Điềm tôi không bị tiền bạc cám dỗ, nghèo cho sạch rách cho thơm, quyền thế không thể bác bỏ được quan điểm sống của tôi. Hai người nghĩ dùng hai con rối là có thể sai khiến tôi à? Bây giờ tôi nói hai người biết, không có đâu!"

Cam Điềm Điềm nói xong thì xoay người rời khỏi. Người chơi khác nhìn bóng lưng cô, một mặt họ thán phục cô dám làm chuyện họ không dám làm, nổi giận với đại lão dám lãng phí rối; mặt khác họ lại nói cô ngu ngốc, cơ hội đó tốt cỡ nào, tại sao lại muốn bỏ!"

Cam Điềm Điềm đi khỏi một lúc thì Vi Phong Đăng trở lại. Gã cười lấy lòng đến gần Giang Vấn Nguyên, "Ngại quá, đạo cụ múa rối bị ẩm, cần thời gian xử lý một chút, nhanh nhất phải chờ đến mai mới diễn được, cậu xem có thể dời đến đó không?"

"Không thành vấn đề." Giang Vấn Nguyên lấy từ balo ra một khối vàng, giao nó cho Vi Phong Đăng. Mọi loại tiền ở hiện thực không thông dụng trong trò chơi Bàn tròn, chỉ có vàng bạc mới được NPC tán thành là thứ có giá trị, "Đây là tiền cọc, anh sắp xếp giúp tôi để đoàn diễn chuẩn bị tốt màn múa rối bóng có liên quan đến Trang Hương, bảo họ làm cho tôi một danh sách, tôi sẽ chọn kịch."

"Ngài yên tâm, tôi nhất định không phụ kỳ vọng của ngày, làm thật tốt chuyện này!" Vi Phong Đăng vui vẻ chà chà khối vàng, nhưng niềm vui của gã không kéo dài lâu. Gã nhìn Đổng Tiểu Uyển vẫn còn chậm chạp quét dọn sân khấu, trong lòng liền bùng lên lửa giận. Gã ra ngoài lâu như vậy, phân nửa sân khấu còn chưa quét xong, nếu gã mời được đoàn diễn tới, người ta nhìn cái chỗ dơ hầy như vậy sẽ nghĩ thế nào. Lỡ may đoàn diễn nghĩ họ muốn chọc phá, lần sau không đến diễn nữa thì gã còn mời chào thế nào?

Vi Phong Đăng không thể để khách trong nhà thấy mình lên cơn với vợ, nhưng nụ cười của gã còn pha thêm cơn giận khó nén rất rõ ràng, hơn nữa tầm mắt người chơi nhìn chằm chằm dttu còn làm gã không được vui. Vi Phong Đăng đi lên sân khấu, khá thô bạo giật lấy cây chổi trong tay Đổng Tiểu Uyển, "Bà này, có phải gần đây bà quá mệt không, thường ngày làm việc nhanh tay lẹ chân lắm mà, một lát là quét chỗ này xong rồi. Bà xuống bếp nghỉ đi, để tôi quét tiếp cho."

Nếu Vi Phong Đăng thật sự muốn vợ mình đi nghỉ, gã sẽ không bảo chị ta vào bếp. Ý gã rõ như ban ngày, bảo mày đừng ở đây làm tao mất mặt nữa, mau cút xuống bếp làm tiếp đi. Chỉ cần không ngu thì ai cũng có thể nghe được ý tứ ẩn trong câu nói đó. Đổng Tiểu Uyển có thể làm được một mâm cơm như vậy, chắc chắn thần kinh không có vấn đề, có điều chị ta không tức giận với chồng mình. Để cái giẻ và ki hốt rác để lại cho Vi Phong Đăng rồi, chị ta chậm chạp quay người trở vào bếp. Chốc sau, bên trong truyền đến tiếng bát đũa va chạm lách cách, Đổng Tiểu Uyển không nghỉ ngơi, lại tiếp tục làm việc.

Giang Vấn Nguyên nhìn rõ quan hệ của Vi Phong Đăng và Đổng Tiểu Uyển, kiểu bạn đời cực đoan này làm người ta rất khó chịu. Nhưng hiện tại cậu không nhúng tay thay đổi quan hệ giữa họ, cậu buông cánh tay đang ôm vai Trần Miên ra, nói với hắn: "Chúng ta trở về nghỉ thôi."

Trần Miên lại chủ động níu tay cậu, bày ra vẻ mặt đầy khao khát, "Ban ngày xem đốm sáng không có cảm giác lãng mạn, đợi khi tối hẳn chúng ta lại thưởng thức ánh huỳnh quang trong đêm đi. Hình ảnh lập lòe nhất định rất thơ mộng. Honey, anh đồng ý với em nha? Yêu anh ~"

"Tôi cũng yêu em, chỉ cần là điều em muốn, tôi sẽ cố hết sức cho em." Giang Vấn Nguyên kịp thời phối hợp diễn xuất với Trần Miên, đồng thời lặng lẽ quan sát phản ứng của Vi Phong Đăng. Trò chơi Bàn tròn sẽ hạn chế nội dung lời nói có liên quan đến trò chơi với NPC, chuyển chúng thành tin tức NPC có thể lý giải. Vi Phong Đăng không hiểu con rối là gì, nhưng điều đó không trở ngại gã trông thấy sự thật hai người đang show ân ái. Động tác quét rác của gã nhanh hơn vài phần, không ý thức toát ra cảm xúc phẫn nộ.

Giang Vấn Nguyên không sốt ruột đi tìm tòi nghiên cứu thế giới nội tâm của Vi Phong Đăng, cũng không tiếp tục kích thích tuyến thần kinh đầy nguy cơ của gã. Cậu và Trần Miên trở về căn phòng con rối đã chọn cho hai người.

Sau khi hai người khoác tay trở về phòng, Trần Miên thu lại nụ cười thẹn thùng, nắm tay Giang Vấn Nguyên, nhìn sâu vào mắt cậu, nói một cách nghiêm túc: "Câu vừa nãy không tính, tôi muốn lặp lại lần nữa ——"

Lời Trần Miên như lông vũ lướt trong lòng Giang Vấn Nguyên, một giây đó, giọng nữ của cơ thể Trần Miên bám lên như lồng vào giọng nói trầm thấp của ba năm về trước. Hắn nói: "Anh cũng yêu em, Giang Vấn Nguyên."

Sau khi nhận ra nhau ở trò chơi Bàn tròn, vì bảo vệ hắn không bị trò chơi Bàn tròn biết được, hơn hai năm, họ đều giao tiếp bằng một con đường mơ mơ hồ hồ. Mấy năm nay, hình như cả hai chưa hề nói với nhau một câu ngọt ngào nào, đừng nói đến lời yêu tiếng mến. Trần Miên thẳng tay xé bỏ mặt nạ của mình, trần trụi lộ ra trước mặt trò chơi Bàn tròn.

Khoảng lặng trước trận chiến cuối cùng khiến lòng người bất an, nhưng rất nhanh cậu đã bỏ nỗi bất an này lại sau lưng. Trần Miên đỡn giản ngắn gọn, không hề có một chữ nào dư thừa, chúng giống một dòng nước ấm chảy tràn trong từng mạch máu cậu. Giang Vấn Nguyên có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cậu không nói lời nào, chỉ cúi đến gần hắn. Cậu dùng tay mình che môi hắn lại, cụng trán mình vào trán hắn, dán môi mình lên mu bàn tay, cho nhau một nụ hôn hờ.

Phân tử hóa học của hai người đang va chạm hấp dẫn nhau, không khí kiều diễm vừa toát ra một chút đã bị cắt ngang bởi tiếng gõ cửa dồn dập. Giang Vấn Nguyên thả tay, kéo dãn khoảng cách giữa hai người, ra mở cửa cho vị khách sốt ruột nọ.

Đến tận khu cửa mở ra người nọ vẫn còn gõ, suýt chút đã đánh vào người Giang Vấn Nguyên, cũng may phút chót đã dừng kịp. Cô hạ giọng nói câu đã quấy rầy rồi, sau đó nhanh như chớp vọt vào nhà đóng cửa lại, lưu loát như nước chảy mây trôi, đảm bảo không có người thứ tư quấy rầy. Người tới không ai khác là người vừa tàn nhẫn buông lời cụ tuyệt không lấy rối – Cam Điềm Điềm.

Nguyên nhân cô đến tìm rất đơn giản, điều kiện Giang Vấn Nguyên đưa ra là hai con rối đó!

Chắc Cam Điềm Điềm điên rồi mới không muốn lấy, nhưng cô không điên, đương nhiên rất muốn có rối. Một khi nhận thì lòng tự trọng của cô lại phải chịu một đòn giáng nặng nề, không xử lý ổn thỏa có lẽ sẽ không còn gượng dậy được. Dưới sự đè ép mạnh mẽ của ý chí sống sót, Cam Điềm Điềm đã nghĩ ra một kế tuyệt diệu để vừa có thể lấy rồi vừa không mất mặt. Lúc đó cô tỏ thái độ trước mặt người chơi, ngăn tầm mắt của người khác, khoa tay múa chân dùng ngôn ngữ câm: Lát nữa khi về phòng hai người đuổi hết người ngoài ra, tôi đến tìm hai người dùng tin đổi rối.

Nên Trần Miên mới diễn tiếp một màn muốn xem ánh sáng rối ban đêm, người chơi khác vô cùng khó chịu với hành vi lãng phí của họ, nhưng không một ai có bản lĩnh ngăn lại, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ. Cam Điềm Điềm nhìn đúng thời cơ không có ai thì nhanh chóng tìm đến cửa, đáng thương một Cam Điềm Điềm hành động theo kế hoạch, hoàn toàn không biết mình đã cắt ngang chuyện gì.

Trần Miên gác chéo hai chân thon dài, hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối, khẽ nói với Cam Điềm Điềm: "Cô muốn dùng tin tức đổi hai con rối chỗ chúng tôi? Nhưng tôi cảm thấy không muốn đổi lắm. Đưa rối cho cô, không bằng tôi tự xem nhiều hơn hai lần ánh sáng."

"Đừng!" Cam Điềm Điềm nghĩ Trần Miên đang gây khó dễ cho mình vì mình đã dùng mặt mũi hai người để đắp vào lòng tự tôn của bản thân, "Tin tức này rất quan trọng, hai người nhất định phải nghe được nó!"

Trần Miên hoàn toàn không dao động, "Phải không? Nhưng quan điểm làm người của cô không phải —— "

Cam Điềm Điềm lập tức tiếp lời, "Quan điểm đời tôi là không để tiền làm mờ mắt, càng nhiều tiền càng mờ mắt; nghèo cho sạch rách cho thơm, nhưng nghèo nữa thì có thể bớt thơm lại; quyền lực không khuất phục, đó là vì chưa yêu mạng mình đủ mà thôi! Tôi là người khom lưng chỉ vì hai con rối sao? Sự thật chứng minh, đương nhiên tôi là loại người này!"

Khi Cam Điềm Điềm quyết định lấy rối, lòng tự tôn trước mặt hai người đã không còn đáng nói nữa rồi. Dù gì tự tôn và mặt mũi cũng mất, bất chấp tất cả trước mặt họ cũng phải lấy được rối, cô hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý nào.

Thái dương Trần Miên giật hai cái, Cam Điềm Điềm bắt đầu đã ăn vạ, oán hận khi chuyện tốt bị cắt ngang của hắn làm sao rải lên người cô nữa. Trần Miên oan ức nhìn Giang Vấn Nguyên, cậu không để ý đến hắn, lấy hai con rối từ không gian đặc thù, nói với Cam Điềm Điềm: "Sự đồng ý với cô vẫn còn hiệu lực, cô nói đi, rốt cuộc Đổng Tiểu Uyển đã nói gì với cô?"

"Cám ơn đại lão!" Lòng Cam Điềm Điềm mừng như điên, có điều cô nhanh chóng ổn định lại, thay bằng khuôn mặt nghiêm túc. Giang Vấn Nguyên đốt rối như đốt pháo hoa, nhưng rối lại rất quan trọng với cô, tuy điều kiện trao đổi không bình đẳng nhưng lòng tự tôn không cho phép Cam Điềm Điềm hưởng lợi không từ người khác, cô tận tâm tận lực kể lại: "Lúc đến gần, tôi ngửi được một mùi tanh nồng nặc trên người Đổng Tiểu Uyển. Chúng nó không giống bị ám vào người mà như phát ra từ chính chị ta. Sau khi tôi ép hai người chơi nọ rời khỏi, nháy mắt nhìn thẳng vào mắt chị ta. Hai mắt chị ta là lỗ trống, nhìn tôi hai giây nhưng chỉ nói một câu: 'nếu muốn sống sót thì đừng đến gần tôi', rồi không giải thích gì thêm nữa."

Nói xong, như vẫn sợ mình kể chưa tỉ mỉ, Cam Điềm Điềm không yên tâm bổ sung: "Thứ tôi biết chỉ có vậy. Hai người còn câu hỏi gì không?"

"Cơ bản không sót gì." Giang Vấn Nguyên quan sát toàn bộ quá trình hai người tiếp xúc, "Tôi vẫn còn một vấn đề tương đối duy tâm, tại sao cô lại cảm thấy mình được Đổng Tiểu Uyển ưu ái? Nói cái nhìn của mình là được."

Sao Cam Điềm Điềm dám đáp bừa thật được, cô cau mày cố gắng tự hỏi, "Vấn đề của anh tôi không trả lời được, tôi cũng không rõ lắm tại sao chị ta lại nhìn tôi bằng con mắt khác. Vấn đề của anh nhắc tôi, lúc tôi cứu Đổng Tiểu Uyển không hề cảm nhận được nỗi sợ bị ức hiếp, chị ta cho tôi cảm giác mình không cần trợ giúp, chị ta không hề sợ hai người chơi kia. Nếu muốn một lý do, có thể là Đổng Tiểu Uyển muốn cảm ơn thành ý của tôi mới có thiện ý cảnh báo. Có thể nhìn ra từ hiện trạng của cặp vợ chồng Vi Phong Đăng và Đổng Tiểu Uyển này, quan hệ của họ chắc chắn có nội tình gì đó."

"Cám ơn câu trả lời của cô." Giang Vấn Nguyên đưa hai con rối cho Cam Điềm Điềm, "Bây giờ chúng là của cô."

Lúc nhận được rối, nháy mắt khi đọc được năng lực đặc thù của chúng, Cam Điềm Điềm không thể tin nhìn Giang Vấn Nguyên, không chắc lắm: "Anh thật sự muốn cho tôi hai con rối quý như vậy à? Thật sự không lấy nhầm chứ?"

Giang Vấn Nguyên nói: "Cô yên tâm cầm đi, tôi không lấy sai. Hai con rối này dùng để phát sáng thì hơi phí, cô mang đi đi."

Cam Điềm Điềm khá hổ thẹn cúi đầu, lúc trước khi cô tìm Giang Vấn Nguyên nhập đội, vô duyên vô cớ bị châm chọc, trong lòng cô lưu lại ấn tượng cực kỳ kém với người này, hễ tìm được cơ hội sẽ trả thù ngay. Nhưng Giang Vấn Nguyên chưa nói gì đã cho cô hai con rối có năng lực như vậy, nhìn cô thế nào cũng giống một con người ác độc, có lẽ nguyên nhân nằm trên người mình.

Cam Điềm Điềm khiêm tốn đặt câu hỏi: "Đại lão, tôi có thể hỏi chút không, khi tìm anh lập đội tôi đã phạm sai lầm gì à? Tại sao anh lại dùng thái độ không thân thiện như vậy. Anh nói chút đi, chuyện chú ý mặc quần áo tiện hành động không vấn đề gì, còn cần chú ý chỗ nào nữa không. Còn nữa, lúc nghi ngờ thân phận kẻ phản bội của anh tôi không muốn đẩy anh đến đường cùng, nước sơn tôi đóng dấu là chế tạo riêng, dù xóa đi vẫn để lại dấu vết đặc thù khi phơi sáng. Lúc đó tôi chỉ quá giận chuyện anh châm chọc tôi, muốn cho anh một bài học thôi. Tôi xin lỗi."

Giang Vấn Nguyên khá ngoài ý muốn khi Cam Điềm Điềm có thể hạ mình. Cậu vốn nghĩ cô gái này hoàn toàn chỉ dựa vào ưu thế bản thân để xếp nhì, nhưng giờ xem lại, ngoài chuyện lòng tự tôn hơi cao thì cô gái này vẫn còn ưu điểm.

"Cô không làm sai gì cả, chỉ là lúc đó tôi nghi ngờ tuổi tác của cô nên thử một chút thôi. Phản ứng của cô rất trực tiếp, có lễ xấp xỉ 18 tuổi, không phải người trưởng thành giả làm thiếu nữ. Nếu nói điểm cô cần chú ý thì đó chính là thu lại gai nhọn của mình một chút, suy nghĩ mọi chuyện xảy đến nhiều lên."

Cam Điềm Điềm nghẹn họng, cô nghĩ nát óc cũng không ngờ được Giang Vấn Nguyên làm vậy vì muốn thử tuổi mình. Có điều Giang Vấn Nguyên lợi hại thật, "Anh đoán đúng rồi, trong hiện thực, ngày mai là sinh nhật 18 tuổi của tôi. Cám ơn anh đã chỉ bảo, tôi vẫn còn một chuyện muốn hỏi..."

Thế nhưng Cam Điềm Điềm chưa kịp nói gì đã bị Giang Vấn Nguyên tiễn khỏi cửa. Cô không rõ có phải Giang Vấn Nguyên đoán được mình muốn hỏi gì nên mới đuổi mình không. Cô chỉ quá tò mò, Giang Vấn Nguyên nói hai con rối này đốt khá là phí, rốt cuộc có ý gì vậy, chẳng lẽ họ muốn đốt tất cả rối trên người để ngắm ánh sáng thật luôn hả?!

Trần Miên yểu xìu nằm trên giường, Giang Vấn Nguyên ngồi cạnh hắn, "Lòng tự trọng của Cam Điềm Điềm khá cao, tính tình dễ xúc động. Ít nhiều gì cũng nhờ anh diễn tôi mới có thể làm vai phản diện giao hai con rối cho cô ấy. Chắc chắn độ tin cậy của Cam Điềm Điềm với em đã tăng đáng kể, nếu em yêu cầu hẳn cô ấy sẽ không từ chối. Đảm bảo thông quan trò chơi chúng ta mới có thể chuyên tâm làm chuyện khác. Anh đừng rầu rĩ như vậy, em chỉ có thể dựa vào anh thôi, em sợ nước."

Trần Miên chôn mặt ở đầu gối hừ hừ hai tiếng, hắn vẫn canh cánh việc Cam Điềm Điềm cắt ngang chuyện tốt của hắn, nhưng mỗi sự trấn an của Giang Vấn Nguyên đều chạm đúng cảm xúc của hắn. Nghe được câu cuối cùng, Trần Miên ngồi dậu, nghiêm túc lên kế hoạch với cậu, "Em chia một nửa số rối có khả năng công kích và phòng thủ với nước cho anh, khi đốt rối tạm thời đừng động đến chúng. Ngày mai trước tiên chúng ta đi một vòng trên bộ xem có manh mối nào không, buổi chiều khi xem múa rối lại chú ý tìm manh mối, nếu loại trừ vấn đề ở những nói đó, ngày tiếp theo sẽ đi đường sông. Xuống nước rối phải luôn nhớ thời thời khắc khắc ở cạnh anh."

Đến tận khi nghỉ ngơi, Giang Vấn Nguyên và Trần Miên lại đốt mười con rối. Toàn bộ quá trình hai người không nói chuyện xác định chiến trường, giao tiếp bóng gió cũng không có. Giang Vấn Nguyên không hỏi gì, chỉ cần Trần Miên mở miệng nói muốn xem mưa sáng cậu sẽ lập tức dùng rối. Mỗi khi Trần Miên chuyên chú ngắm nhìn muôn vàm đốm sáng, Giang Vấn Nguyên có thể cảm giác được họ đã dần tiếp cận mục tiêu của mình rồi.

Có lẽ do họ cách sự thật ngày càng gần, hiếm khi Giang Vấn Nguyên lại mất ngủ, duy trì tư thế nằm yên cạnh Trần Miên. Khi Trần Miên theo ánh huỳnh quang đã tốn rất nhiều tinh thần, ngủ rất sâu, Giang Vấn Nguyên không muốn đánh thức hắn.

Lúc Giang Vấn Nguyên đếm tới con dê thứ 1313, cậu nghe được tiếng bước chân nặng nề thong thả đi qua cửa, song song đó là âm thanh kéo lê sàn sạt.

Giang Vấn Nguyên đẩy vai Trần Miên, "Dậy, bên ngoài có gì đó."

Dưới sự đeo bám của Giang Vấn Nguyên, Trần Miên tốn hơn hai phút mới chiến thắng mi mắt nặng nề, mở mắt ra. May là vật bên ngoài di chuyển rất chậm, bây giờ vẫn chưa đi xa. Trần Miên đi chân trần xuống giường, lặng lẽ đến cạnh cừa. Họ dùng rối làm một mắt mèo chỉ có thể nhìn từ bên trong, mắt mèo này ngoài truyền ánh sáng, dẫn âm, còn có thể dẫn truyền hương vị, dùng rất tốt. Chuyện không hoàn hảo duy nhất chính là phạm vi quan sát khá hẹp, vật ngoài cửa đã không còn trong tầm quan sát nữa, nhưng âm thanh và mùi vẫn còn đọng lại.

Giang Vấn Nguyên đến cạnh Trần Miên, "Cần dùng rối không?"

"Chưa đến lúc." Trần Miên chụm tay lên cửa, hai mắt khóa chặt mắt mèo.

Giang Vấn Nguyên nhìn Trần Miên tiến vào trạng thái tập trung chờ săn thú, đoán chừng còn phải chờ một lúc, cậu trở lại giường lấy dép hắn lại. Thế giới này đang cuối mùa thu, đêm lạnh vẫn nên chú ý một chút. Năng lực phản ứng của Trần Miên rất tốt, trong tình huống đang tập trung cao độ hoặc thả lỏng hoàn toàn, bất luận Giang Vấn Nguyên hỏi hay bảo hắn làm vài chuyện đơn giản gì hắn đều làm theo bản năng. Loại bản năng này chỉ xuất hiện với Giang Vấn Nguyên mà thôi, dù có là ba mẹ hắn kêu hắn cũng bất động.

Giang Vấn Nguyên ngồi xổm cạnh Trần Miên, "Giơ chân trái lên."

Trần Miên ngoan ngoãn nâng chân lên, Giang Vấn Nguyên xỏ dép vào.

"Hạ chân trái giơ chân phải" Giang Vấn Nguyên tiếp tục ra lệnh.

Trần Miên đặt chân trái đã mang dép xuống rồi lại ngoan ngoãn giơ chân phải.

Giang Vấn Nguyên đi dép cho hắn xong thì phủi tay đứng dậy, kết quả người kia vẫn còn miệt mài giơ chân phải. Giang Vấn Nguyên thờ một hơi dài, nói một câu hạ chân phải xuống, lúc này Trần Miên mới kết thúc tư thế của hạc.

Trần Miên có ký ức hai lần trở thành người chơi trò chơi Bàn tròn, lần thứ hai còn lang thang trong trạng thái linh hồn. Những cực khổ hắn phải gánh cậu không cách nào tưởng tượng, cậu đi dép cho hắn vốn chỉ muốn thử một chút. Cậu cảm thấy hắn đã trải qua vô số hy sinh mất mát, lọc lừa và phản bội, đã sớm dựng nên thành trì phòng ngự, tràn ngập đề phòng với thế giới xung quanh, sẽ không vô thức tiếp thu mệnh lệnh của cậu. Nhưng sự thật đã chứng minh, niềm tin hắn dành cho cậu chưa lần nào thay đổi.

Trần Miên đứng trước mắt mèo hai mươi phút đột nhiên nói: "Kích hoạt hai con rối!"

Giang Vấn Nguyên đã sớm chuẩn bị ổn thỏa, ngay lập tức kích hoạt hai con rối phụ trợ. Ánh sáng tràn ra trong tay cậu, bay lượn trong không trung.

Trần Miên chưa hề chớp mắt, nhìn quỹ đạo của những đốm sáng đến tận khi chúng biến mất hết mới ngáp dài, "Buồn ngủ quá, chúng ta ngủ tiếp thôi..."

Trần Miên đi vài bước mới phát hiện có gì không đúng lắm, hắn cúi đầu nhìn, phát hiện trên chân nhiều thêm hai chiếc dép. Trần Miên biết cái này do Giang Vấn Nguyên mang cho mình, nhưng khi nhìn thấy hắn còn ngạc nhiên hơn cậu. Hắn cũng vậy, cho rằng bức tường phòng vệ của mình đã sớm không còn kẽ hở, nhưng linh hồn hắn vẫn mở ra chào đón cậu như một loại bản năng.

Sau nửa đêm, Giang Vấn Nguyên và Trần Miên rúc vào nhau, một đêm không mộng mị.

Giờ cơm sáng, trên bàn ăn thiếu mất hai người, là nam bím tóc và nữ đầu đinh hôm qua bạo lực Đổng Tiểu Uyển. Hôm qua khi chuẩn bị cơm chiều Vi Phong Đăng và Đổng Tiểu Uyển không làm cơm cho họ, điều này đã nói lên tất cả.

Người chơi im lặng ăn sáng, ngoài những người nhát gan, những người khác đi cùng đồng đội tìm đến phòng hai người mất tích. Cửa vừa mở, mùi tanh tưởi nồng nặc xộc ra ngoài, chúng không phải mùi máu mà là mùi bùn và động vật thủy sinh. Trên đất và trên tường trát đầy bùn, còn có rong rêu, nhưng không thấy thi thể đâu. Tuy vậy, đây vẫn là một căn phòng làm người ta không cách nào thở nổi.

Hôm qua còn một người chơi nặc danh phỉ nhổ Giang Vấn Nguyên lãng phí rối, bây giờ lại cực kỳ hy vọng cậu dùng rối tẩy cái mùi này một chút. Nhưng họ nghĩ sai rồi, trước khi Trần Miên yêu cầu cậu sẽ không dùng đến, hơn nữa xui rủi xóa luôn cả dấu vết thì thế nào, mất nhiều hơn được.

Giang Vấn Nguyên và Trần Miên đi vào căn phòng họ không dám vào trong vô vàn tầm mắt kính nể, nên mới nói anh lớn vẫn luôn là anh lớn mà, không phải chỉ nói ngoa đâu. Hai người phân công hành động, tìm qua gầm giường, tủ quần áo và những nơi có thể giấu xác, nhưng họ không tìm được chúng đâu cả.

"Anh yêu, anh qua đây xem nè." Trần Miên đứng ở góc tường gọi Giang Vấn Nguyên. Giang Vấn Nguyên qua đó, trong góc tường đặt một chum bằng sành đậy nắp gỗ, lớn hơn thùng đựng nước uống một chút. Đặc biệt ở chỗ màu sắc và hoa văn của nó, rất giống mai rùa, nhìn từ xa giống như một mai rùa lớn. Trần Miên nói khẽ: "Thể tích cái chum này có thể chứa tầm một người bị cắt ra."

Thể tích có thể đối chiếu, nhưng hình dạng thì không, đầu người không thể lọt qua cái nắp đó được. Giang Vấn Nguyên mở nắp vại, đồ vật bên dưới lộ ra ngoài ——

Một miếng da đầu lớn cỡ bàn tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play