Nơi người chơi ở là nhà của vợ chồng người lái đò, hai vợ chồng cải tạo nhà mình thành nơi kinh doanh, không rõ vì nguyên nhân gì hai người không thuê thêm người khác, chuyện đãi khách đều tự họ làm.
Giờ cơm tối, rốt cuộc người chơi cũng thấy được vợ người lái đò.
Trong hiện thực, chuyện dọn cơm đều do người nhỏ tuổi hơn làm, các bác các cụ chỉ cần ngồi trên mâm. Nhưng trong màn chơi này, lúc người chơi đi qua đi lại muốn xuống bếp thì bị từ chối. Hình như gã không vui lắm nếu có người tiếp xúc với vợ mình. Thua keo này bày keo khác, lúc bưng đồ ăn lên là thời cơ quan sát người vợ này tốt nhất, địa thế đắc lợi nằm ở đầu, nhưng không ai dám đoạt chỗ với Trần Miên và Giang Vấn Nguyên, họ chỉ có thể an phận ngồi xuống vị trí của mình.
Vợ người lái đò để tóc rất dài, dùng khăn thêu hoa mai truyền thống của Trang Hương búi lại. Người vợ mặc trang phục truyền thống của Trang Hương, chân đi giày thêu, dáng người đẫy đà tha thướt, mang vẻ đẹp dịu dàng của con gái miền sông nước. Nhưng lúc mang đồ ăn lên người vợ luôn cúi đầu, không nói câu nào với người chơi, xong việc rồi lại im lặng cầm khay đi xuống.
Lúc đồ ăn được mang đến, Giang Vấn Nguyên cách rất gần nên thấy được không ít thứ.
Tóc được vấn trong khăn trùm của người vợ đen bạc lẫn lộn, khóe mắt hằn nếp nhăn, nhưng chưa phải nghiêm trọng nhất. Đôi tay người vợ vì ngâm lâu ngày trong nước đã chuyển thành màu xám trắng rất mất tự nhiên, bên trên còn vài vết thương, vì liên tục gần nước mà không sao lành lại. Chuyện bé xé ra to, chị ta và gã chèo đò thoạt nhìn không giống vợ chồng, họ giống mẹ và con trai hơn.
Gã chèo thuyền không phát hiện ánh mắt khó hiểu của Giang Vấn Nguyên, chỉ nhanh nhẹn giới thiệu tay nghề vợ mình với người chơi. Món chính là cơm và bánh bao nhỏ, món mặn có vịt muối, thịt kho ngũ vị hương, của xào lăn và cá chưng hấp các loại. Đồ chay cũng rất phong phú, đặc sắc nhất có củ sen nhồi gạo nếp hầm mật và cải khô ngâm chua. Vừa nghe giới thiệu món ăn sống động vừa nhấm nháp đồ ngon là hưởng thụ không gì bằng.
Có một người chơi béo lùn ham ăn dùng đũa gõ lên bát canh giữa bàn ăn, "Chủ nhà à, canh này anh vẫn chưa giới thiệu với chúng tôi. Nói nhanh đi, đây là gì vậy."
Gã chèo thuyền cười ha ha, "Đừng gấp, tôi giới thiệu cho cậu ngay. Đây là canh gà hầm rùa đen, do vợ tôi dùng rùa đen, gà ta*, nấm hương, táo đỏ, tôm bóc vỏ, mực, cẩn thận chế biến suốt ba tiếng đồng hồ, hương vị tươi ngon, vô cùng bổ dưỡng. Lại nói loại rùa đen này, nó chính là món ngon của Trang Hương chúng tôi. Hồ Dương Trừng có cua lớn, hồ Ô Thang có rùa đen. Điều kiện tự nhiên hồ Ô Thang rất thích hợp cho rùa đen sinh sống, sông ở Trang Hương đều có thể vớt được chúng. Rùa đen là món ăn thường nhật trên bàn cơm chúng tôi, Trang Hương cũng có rất nhiều truyền thuyết liên quan đến chúng. Tóm lại, rùa đen là biểu tượng, mai rùa là to-tem** của Trang Hương. Có vài chuyện du khách phải chú ý một chút, không nên xúc phạm rùa đen, có chửi tục cũng nên tránh dùng "đồ rùa đen rụt cổ"."
*AT: Nguyên văn là 土鸡- – Gà đất – Gà bản địa, giống với mình hay gọi "gà ta" và "gà công nghiệp" vậy á.
**Vật tổ hay tô-tem là vật thể, ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định.
Sau khi gã chèo đò làm xong hành động đầy nghi thức, không khí trên bàn ăn bỗng nặng nề hơn lúc nãy.
Giang Vấn Nguyên múc cho mình và Trần Miên hai chén canh gà hầm rùa đen, hỏi người chèo đò: "Chủ nhà, anh có thể kể cho chúng tôi vài chuyện xưa về rùa đen không?"
Gã chèo đò uống vài ly rượu nhỏ xua tan vận rủi, nói một cách tâm đắc: "Vậy kể chuyện tôi và vợ tôi đi."
Người chèo đò tên Vi Phong Đăng, vợ gã tên Đổng Tiểu Uyển, hai nhà kết thông gia từ bé.
Đoạn duyên này phải kể từ đời ông nội gã. Trang Hương lắm nước nhiều sông, đất đai rất quý, lúc đó nhà họ Vi và nhà họ Đổng đều không có ruộng, cuộc sống không dư dả gì. Hai nhiều đều nghĩ một chuyện làm giàu là nuôi rùa đen, bán đến nơi khác kiếm tiền. Người Trang Hương gặp rùa như cơm bữa, rất hiểu biết tập tính của chúng, sau vài lần thử, nhà họ Vi và nhà họ Đổng thành công xây hồ nuôi.
Hạ tuần tháng tư rùa đen bắt đầu giao phối, tháng năm đến tháng tám là kỳ đẻ trứng, mỗi năm để trứng từ ba đến bốn lần. Trong tự nhiên, từ 50-80 ngày trứng rùa sẽ thành rùa con, sau khi lột xác có thể vào nước, chuyện chăm nom cũng bớt nhọc hơn.
Trong niềm rạo rực đợi chờ ngày rùa con lớn, cả hai nhà phát hiện một vấn đề.
Chín phần mười nhóm rùa đầu tiên nhà họ Vi ấp được đều là con đực; còn chín phần mười số rùa con nhà họ Đổng lại là con cái. Đổng gia còn khá, con cái nhiều, đời rùa sau có thể bảo đảm, nhưng rùa casi bị dư không được giao phối chỉ coi như lãng phí. So với nhà họ Đổng, nhà họ Vi thê thảm hơn nhiều, rùa cái cực kỳ thiếu, không thể đảm bảo mẻ rùa đợt sau.
Hai nhiều đều nuôi rùa, lúc uống rượu, họ bàn tính tôi nhiều đực anh thiếu cái, tôi nhiều cái anh thiếu đực, vừa hay có thể đổi với nhau, còn tránh được giao phối cận huyết, chuyện này rất tốt.
Vì vậy nhà họ Đổng và nhà họ Vi thành quan hệ hợp tác. Lúc ấy hai nhà rất thân, vì nuôi rùa kết bạn thân thiết, nghĩ rằng là duyên trời định nên đã nhất quyết hai nhà phải làm thông gia. Chỉ tiếc hai nhà đều sinh con trai, nguyện vọng này đành gác lại. Con cái kết duyên không thành, không phải vẫn còn cháu chắt sao! Vì vậy hẹn ước hoãn lại cho đời cháu.
Đoạn làm giàu ở giữa không cần lắm lời, Vi Phong Đăng kết lại: "Thật sự đến đời chúng tôi, khi khoa học dần phát triển, chúng tôi mới hiểu được chuyện rùa nhà họ Vi chín đực một cái, họ Đổng lại chín cái một đực là có căn cứ khoa học. Giới tính rùa con có liên quan đến độ ấm nước. Độ ấm 25 độ C sẽ ấp được rùa đựa, từ 28 độ C trở lên sẽ được rùa cái. Hồ nuôi của nhà họ Vi tĩnh lặng râm mát, Đổng gia lại nằm ngoài trời nên mới có kết quả như vậy. Chuyện xưa rùa đen này thú vị đúng không?"
Giang Vấn Nguyên im lặng nhìn Vi Phong Đăng, gã kể chuyện này, rồi phổ cập kiến thức cho họ, gã chỉ đang kể một câu chuyện cũ hay dùng khoa học phản bác lại mối duyên lớp trước nhận định là trời cho?
Sau khi Cam Điềm Điềm thấy Giang Vấn Nguyên khoong chớp mắt dùng hết hai mươi con rối thì hoàn toàn cho phép mình bỏ cuộc, bất kể cô giả làm đà điểu kiểu gì, chỉ cần Giang Vấn Nguyên muốn cô chết thì đó chỉ là chuyện của một giây thôi. Đoàn người đều ngầm chấp nhận việc hỏi chuyện Vi Phong Đăng là của Giang Vấn Nguyên, nhưng Cam Điềm Điềm không như vậy, cô chen ngang hỏi gã: "Chủ nhà, tôi rất có hứng thú với rùa đen, chú có thể mang chúng tôi đến xem hồ nuôi rùa không?"
Vi Phong Đăng lắc đầu, "Sau này hai nhà chúng tôi lại gặp ít chuyện, bây giờ đã không nuôi nữa rồi, đổi nghề làm về du lịch và nhà trọ cho khách. Hai ao nuôi đã bán cho người khác nuôi cá, không tiện dẫn người khác đến đó."
Nhà họ Vi và nhà họ Đổng đã xảy ra chuyện gì thì Vi Phong Đăng không nói.
Sau bữa cơm tối, Giang Vấn Nguyên yêu cầu Vi Phong Đăng, "Khu dân cư có một sân khấu đúng không, tôi muốn xem kịch có liên quan đến phong tục bản địa, anh giúp tôi sắp xếp với, tiền không thành vấn đề."
Vi Phong Đăng nghe thấy tiền thì vui không tả nổi, "Đương nhiên không thành vấn đề, nếu nhanh thì đêm nay thôi là có thể xong cho cậu, chậm nhất là ngày mai, tuyệt đối sẽ không đợi khách quý đợi lâu. Cậu nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ liên hệ đội múa rối bóng nổi tiếng nhất Trang Hương. Diện tích Trang Hương nhỏ, khu hoạt động tập thể thường ngày không rộng lắm, chỉ cần đặt khung ngăn lại rồi kéo rèm là đủ chỗ. Vì thường ngày diễn nhiều, năng lực nghệ nhân rất tốt, nhất định sẽ khiến cậu có được trải nghiệm nghe nhìn tuyệt vời!"
Vi Phong Đăng không đi đường sông, khi bước đến cửa lớn thì lại quay về, hô một tiếng với phòng bếp, "Bà ơi, bỏ chén bát đi, dọn sân khấu trước rồi rửa sau!"
Hình như Vi Phong Đăng sợ Giang Vấn Nguyên đổi ý không nghe nữa, vô cùng lo lắng rời khỏi nhà đến tìm đoàn kịch. Gã đi được vài phút, Đổng Tiểu Uyển cầm chổi, ki hốt rác và giẻ lau, nhận lấy tầm mắt nóng như lửa của người chơi cúi đầu đi xuyên qua họ, đến sân khấu thì vùi đầu làm việc. Tốc độ chị ta làm rất chậm nhưng không hề cẩu thả, không để lại mảy may hạt bụi nào, không hề để ý đến người chơi quanh mình.
Giang Vấn Nguyên rất tò mò về người này, nhưng cậu không lên bắt chuyện ngay mà đứng cạnh quan sát.
Giang Vấn Nguyên không ra tay, vừa rồi lại chịu hành vi ngắt lời của Cam Điềm Điềm, người chơi khác đã bắt đầu rujch rịch chuẩn bị hành động. Mạc phàm muốn dùng ảnh xóa hiềm nghi cho cậu dẫn đầu, anh ta đến cạnh Đổng Tiểu Uyển, cách chừng một mét hơn thì dừng lại, "Chào bà chủ. Chúng tôi đã nghe được chuyện định thân của hai vợ chồng, cả hai đã sinh hoạt cùng nhau từ nhỏ, chắc tình cảm rất vững chắc ha?"
Đổng Tiểu Uyển nghe được lời Mạc Phàm thì hơi khựng lại rồi lại làm tiếp, không hề nhìn Mạc Phàm, càng không nói với anh ta câu nào.
Mạc Phàm thấy Đổng Tiểu Uyển không để ý đến mình thì tăng liều, nói lời đâm chọc, "Nếu vợ chồng chị tình cảm mặn nồng, sao nhìn chị không hề vui vẻ vậy, lại còn thương tích đầy người, tóc cũng bạc đi. Chị và Vi Phong Đăng đứng chung nhìn không hề giống hai vợ chồng cùng tuổi, đi ngoài đường, người không biết nghe tôi nói hai người là mẹ con họ cũng tin đó. Đổng Tiểu Uyển, có phải chị bị chồng mình ngược đãi không?"
Biểu cảm Đổng Tiểu Uyển ngàn năm bất biến, chị ta vẫn giữ tốc độ làm việc như cũ, hoàn toàn biến Mạc Phàm thành người trong suốt. Mạc phàm thấy Đổng Tiểu Uyển lo mình thì không dây dưa nữa, anh ta không rõ lắm đoàn diễn cách khu dân cư bao xa, lỡ họ ở gần, Vi Phong Đăng về mà thấy anh ta làm khó dễ Đổng Tiểu Uyển giận dữ đuổi anh ta khỏi khu dân cư thì không ổn lắm.
Mạc Phàm kịp thời dứt ra, lại thêm vài người chơi khác thử tiếp cận Đổng Tiểu Uyển. Trong đó có một tổ nam nữ còn dùng bạo lực cạy miệng Đổng Tiểu Uyển. Người chơi nữ cắt đầu đinh giữ tay Đổng Tiểu Uyển, ả chun mũi, "Sao người chị có mùi tanh kinh tởm vậy, lúc nấu cơm cho chúng tôi có tắm táp sạch sẽ không đó?!"
Đổng Tiểu Uyển bị giữ lại không hề kêu tiếng nào, vẫn cúi đầu không chịu nhìn ai. Người chơi nam để tóc dài tết thành bím kéo khăn vấn đầu của Đổng Tiểu Uyển, muốn ép buộc chị ta ngẩng đầu.
"Này, các người đủ rồi đó!" Cam Điềm Điềm tức giận vọt lại, đẩy mạnh người chơi nam tóc bím, lại vung một cái tát đến chỗ nữ đầu đinh. Người chơi nữ đang giữ Đổng Tiểu Uyển, không thể không buông tay chị ta để lùi về sau tránh một chưởng phá nhan sắc này. Cam Điềm Điềm che trước người Đổng Tiểu Uyển, "Mấy người các người, đã làm con người thì không nên quá quắt như vậy! Màn chơi này sao lại thế nhỉ, người thì thích bạo lực ngôn ngữ người khác, người thì thích dùng bạo lực, cái tập tục này là ai làm ra vậy!"
Giang Vấn Nguyên dò xét hai câu Cam Điềm Điềm đã bùng nổ. Cam Điềm Điềm trào phúng cậu, cậu chưa hề giận chút nào. Tính cậu tốt, không so đo với em gái nhỏ, nhưng Trần Miên vẫn còn chìm trong vai diễn bạn gái đại tiểu thư ngang ngược, khing thường hừ một tiếng: "Cam Điềm Điềm cô có gì tốt để đắc ý hả, chẳng phải nhìn ra anh yêu nhà tôi tốt tính không so đo với cô sao? Nếu vạch sổ ra mà tính, chuyện cô bôi nhọ anh yêu tôi vẫn chưa yên đâu. Đừng tưởng tôi không thấy cô nhìn chằm chằm anh yêu của tôi trên thuyền nha! Còn có hai con người có mắt không tròng đánh phụ nữ đó nữa, bớt bớt lại đi, bớt cho tiểu nhân nào đó lại lấy cớ bôi tro trét trấu lên mặt Honey nhà tôi!"
"Chị ——!!" Cam Điềm Điềm bị Trần Miên chặn họng thì không dám nói nữa, cô không để ý đến hai người Giang Vấn Nguyên, xoay người về chỗ Đổng Tiểu Uyển, nhẹ giọng hỏi chị ta, "Chị không bị dọa chứ, đừng sợ, tôi sẽ không để họ sỉ nhục chị, nếu ai còn dám làm vậy nữa tôi sẽ nói với Vi Phong Đăng, để chồng chị cho họ một bài học."
Nghe được lời Cam Điềm Điềm, Đổng Tiểu Uyển lần đầu tiên có phản ứng, chị ta giữ nguyên tư thế cúi đầu, khẽ lắc đầu, nói vài chữ nhỏ như muỗi kêu. Ngoại trừ Cam Điềm Điềm thì không ai nghe được chúng, vì góc độ không phù hợp, cũng không thể đọc khẩu hình miệng của chị ta.
Sau khi Đổng Tiểu Uyển nói xong, Cam Điềm Điềm ngay lập tức rời khỏi sân khấu, không đáp lại chị ta.
Giang Vấn Nguyên gọi Cam Điềm Điềm lại, "Cam Điềm Điềm, vừa nãy Đổng Tiểu Uyển nói gì với cô vậy."
Cam Điềm Điềm như ăn phải độc cá nóc, "Anh bảo tôi nói thì tôi phải nói hả, như vậy chẳng phải người mất mặt là tôi sao? Muốn tin tức thì chí ít cũng phải trả gì đó chứ. Give and take. Chắc anh có học Tiểu học mà đúng không."
Giang Vấn Nguyên lấy một con rối ra, "Đủ không?"
Cam Điềm Điềm đứng hình một lúc, con rối đó, dùng rối đổi một chút tin tức không đáng kể, phí cỡ nào! Nhưng lòng tự tôn của Cam Điềm Điềm rất cao, dù lòng đau rỉ máu vẫn không muốn làm loại giao dịch không công bằng này. Cam Điềm Điềm chỉ vào Trần Miên, nghiêm mặt: "Tôi không cần rối của anh, bảo chị ta xin lỗi tôi, tôi sẽ nói những gì nghe được chỗ Đổng Tiểu Uyển cho anh."
Giang Vấn Nguyên "ồ" một tiếng, cậu ôm lấy bả vai Trần Miên, "Tôi dùng hai con rối đổi một tin tức của cô."
Cam Điềm Điềm giận thành cá nóc lần nữa, cái này là thức ăn cho chó nhãn hiệu gì vậy, có độc đó biết không!
Tình nguyện giao rối cũng không muốn xin lỗi, sao không lên trển ở luôn đi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT