Đáy lòng có một thanh âm không ngừng nói: “Mạnh mẽ, nhất định phải mạnh mẽ, ba không thích con mình yếu đuối.”
Xe dừng ở nhà tang lễ nhưng Tử Ngâm không có dũng khí xuống xe, cơ thể khẽ run, chỉ cảm thấy trong lòng thật lạnh, giống như là đang đứng ở nơi băng tuyết lạnh giá, không cảm nhận được một chút tình cảm ấm áp nào.
Môi bị cắn ra tơ máu, ánh mắt cũng trở nên mê man, trống rỗng.
Lăng Thần nhìn cô một chút, tự mình xuống xe trước rồi mới đi qua phía bên kia mở cửa xe, nhẹ nhàng cầm tay của cô, dịu dàng dỗ dành: “Tử Ngâm, xuống xe đi, anh mang em đi gặp chú Hiệp.”
Tử Ngâm nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của anh thì để anh tuỳ ý nắm tay mình dẫn xuống xe, từng bước một đi theo anh.
Trong phòng nhiều người vây quanh, có hai vợ chồng chú Hiệp Truyền của cô, có ba mẹ Lăng Thần, còn có ông ngoại và cậu của cô, có mấy người khác cô không biết, có cảnh sát, cũng có thị uỷ, còn có nhân viên công tác của nhà tang lễ.
Không có bóng dáng của mẹ nhưng Tử Ngâm không có lòng dạ nào bận tâm chuyện đó, ánh mắt cô gắt gao dừng lại trên người Hiệp Minh đang nằm ở đây, cô cũng không nhìn thấy gương mặt của ông, chỉ thấy một mảnh vải trắng che đậy trên người ông chặt chẽ từ đầu đến chân, cô chỉ có thể thấy một mảnh màu trắng.
“Tử Ngâm.” Hiệp Truyền đi lên trước ôm bờ vai của cô, đáy mắt tràn đầy lo lắng. Hoàng Mẫn ở bên cạnh cũng rơi nước mắt. Ông ngoại và cậu vẻ mặt cũng bi thương.
Tử Ngâm ngẩng đầu nhìn thoáng qua chú mình, gương mặt này giống cha cô y đúc nhưng mà ba cũng không còn có thể đứng ở đây nữa, không thể gọi một tiếng Tử Ngâm nữa.
Trên gương mặt cô chính là vẻ bi ai, không có cảm xúc nào khác, vô lực nói: “Con muốn nói chuyện với ba.”
Khi nói chuyện cô chậm rãi quỳ xuống, run rẩy chạm vào tấm vải trắng trên người ba mình, từ từ giở tấm vải trắng lên cô rốt cuộc thấy được ba mình im lặng nằm ở đó, hai mắt gắt gao nhắm lại, trên người mặc áo len tối màu mà mẹ đan cho ông một cái quần tây màu cà phê, hai tay đặt ở hai bên.
Lăng Thần thấy cơ thể cô thật run rẩy, dường như có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào nên anh tiến lên hai bước, ngồi trước mặt cô, đưa tay nắm chặt lấy tay cô, tay kia thì khoác lên vai cô, yên lặng an ủi.
Tử Ngâm đã không còn ý thức đối với thế giới bên ngoài, chỉ dịu dàng nhìn ba mình nhìn thật lâu rồi cô mới chậm rãi nói: “Ba, sao ba lại bỏ con và mẹ đi như vậy? Chẳng lẽ ba không thương con với mẹ hay sao?”
Nói ra câu này xong thì cô vừa khóc vừa nói không nên lời, ngay cả thở cũng rất khó khăn, cơ thể càng run rẩy thêm, nước mắt không ngừng rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi trên quần áo của Hiệp Minh.
“Ba, ba yên tâm đi, con nhớ rõ lời ba nói, con sẽ mạnh mẽ, sau này con cũng sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, nhưng mà lúc con và mẹ nhớ ba thì phải làm sao bây giờ?”
Gương mặt của Hiệp Truyện cũng đẫm nước mắt, ngồi xuống kế bên Tử Ngâm, nghẹn ngào nói với Tử Ngâm: “Tử Ngâm, về sau chú sẽ thay ba chăm sóc cho con, lúc nào cần ba thì liền nói cho chú, chú sẽ không để con chịu uỷ khuất.”
“Tử Ngâm, chúng ta trước tiên rời khỏi đây được không? Nguyên nhân tử vong của chú Hiệp trước mắt chưa điều tra ra, trên người chú ấy cũng không có dấu hiệu bị thương, dì Hiệp vừa rồi ngất xĩu, chúng ta đến bệnh viện thăm dì đi. Chuyện ở đây giao cho chú của em là được rồi.”
Lăng Thần sợ cô chịu không nổi sẽ té xỉu nên hai tay anh đỡ cô, muốn dìu cô rời đi.
Tử Ngâm dời ánh mắt từ người ba mình sang Lăng Thần, trong ánh mắt có cầu xin: “Lăng Thần, em muốn ở bên ba một chút, em còn có nhiều chuyện chưa nói với ba.”
Lăng Thần và Hiệp Truyền liếc mắt với nhau, hai người cùng đỡ cô dậy. Lăng Thần đem cô ôm vào ngực, để cho toàn bộ cơ thể cô tựa vào người anh, dịu dàng nói: “Mẹ em bây giờ không biết đã tỉnh lại chưa nữa, dì nhỏ của em đang ở đó trông coi, anh với em cùng đi tới bệnh viện thăm dì. Tử Ngâm, vừa rồi không phải em còn nói là phải chăm sóc cho dì thật tốt sao?”
Nghe thấy những lời Lăng Thần vừa nói như thế thì Tử Ngâm gật gật đầu, cô muốn thay ba chăm sóc cho mẹ thật tốt, cô sẽ không làm cho ba mình thất vọng, từ nhỏ đến lớn cô đều rất hiểu chuyện, chưa từng làm ba mình thất vọng một lần nào, về sau lại càng không.
Hai chú vừa đi khỏi, Tử Ngâm lại quay đầu nhìn Hiệp Minh nằm bất động ở đó, cô rất hi vọng đây chỉ là một giấc mơ, rất hi vọng lúc này tỉnh khỏi giấc mộng nhưng mà dùng sức lắc đầu thì trước mắt hết thảy đều là sự thật.
Lạc Dương căn bản là hai ngày sau mới chấm dứt vụ án, anh đã tận dụng từng phút từng giây để làm việc, tối hôm xem tư liệu đến mười hai giờ đêm, rời đi mới ba bốn ngày mà anh đã cảm thấy giống như rất lâu rồi, sự nhớ nhung trong lòng dành cho Tử Ngâm vượt qua suy nghĩ của anh, khiến anh không thể không tăng ca để có thể về sớm.
Thế nhưng anh đọc được trên báo trang nhất biết được bí thư thành uỷ Hiệp Minh tối hôm qua đã tử vong ở quán bar lớn nhất thành phố, trên tử thi cũng không có vết thương, trước mắt nguyên nhân tử vong chưa xác định được, cảnh sát đối với này chú trọng cao độ.
Lúc ấy anh đang chuẩn bị cho vụ kiện ở toà vào buổi chiều, đó là thời khắc mấu chốt tốt nhất, mấy ngày nay anh trước sau bận rộn chính là vì cái ngày này, nguyên cáo vừa rời đi, đó là một vụ án vô cùng nan giải nhưng mà anh bây giờ không có tâm trạng nào đợi đến buổi chiều ra toà, đợi đến lúc kết thúc đợt biện hộ này, trong đầu thoáng hiện chính là vẻ mặt thương tâm và bất lực của Tử Ngâm.
Suy nghĩ một hồi thì anh vẫn là gọi điện thoại cho ba mình, mục đích là muốn ông đến thành phố E thay anh nhận vụ án đang xử lý.
Anh cũng không biết ba anh bây giờ đang ở đâu, chỉ mong là ông không ở xa quá nhưng mà anh liền thất vọng bởi vì ba anh đang ở một thành phố mà vừa vặn rất xa với thành phố này, một nơi ở phía bắc, một nơi ở phía nam, căn bản không thể trong hai, ba tiếng mà chạy tới đây được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT