“Hôm nay cám ơn anh” Tử Ngâm cười và nói với Lạc Dương. Anh chẳng những mời cô ăn cơm mà còn đưa cô về nhà, dọc đường cười nói vui vẻ làm cho cô tâm tình vốn buồn bực trở nên thoải mái lên.
Lạc Dương hai tay nhẹ nhàng bỏ trên vô lăng, ánh mắt nhìn về phía Tử Ngâm, cười nhàn nhạt, giọng nói lười biếng chậm rãi vang lên: “Bữa cơm này cũng không phải là miễn phí, lần sau cô nên mời tôi ăn lại, như vậy mới tính là công bằng”.
“Được rồi”, Tử Ngâm dường như rất phấn khích nên không thèm để ý chuyện mời anh ăn cơm, cô cười nói: “Đem số điện thoại anh lưu cho tôi, thỉnh thoảng tôi mời anh ăn cơm”, nói xong thì lấy điện thoại của cô ra, chuẩn bị lưu số điện thoại của anh.
Lạc Dương thuần thục nói ra một dãy số, làm cho cô bấm số không biết có sai hay không nữa.
Tử Ngâm nhẹ nhàng nhấn một cái, dãy số được thông qua, tiếp đó nghe thấy nhạc chuông điện thoại của anh vang lên, ngẩng đầu lên thì thấy trên gương mặt anh nở nụ cười như đạt được mục đích thì cô lập tức hiểu ra được dụng ý của anh.
Cô về đến nhà thì thấy ba mẹ đều ngồi trên sô pha, có thêm một người nữa, bọn họ đang nói chuyện gì đó. Thấy cô trở về thì ba người đều đứng lên, Lăng Thần trên gương mặt lộ vẻ lo lắng hỏi: “Tử Ngâm, rốt cuộc thì em cũng về rồi, gọi điện thoại sao em không bắt máy vậy?”
Vu Lệ tiến lên vài bước, đi tới bên người Tử Ngâm, đưa tay vuốt tóc trên cho tóc trên vai cô rơi xuống rồi mỉm cười dịu dàng hỏi: “Tử Ngâm, con đi đâu vậy? Sao giờ mới trở về nhà vậy? Lăng Thần đợi con đã lâu rồi”.
“Mẹ, con đi ăn cơm với một người bạn, có thể là không nghe thấy chuông điện thoại, cả nhà ăn cơm xong chưa vậy?”
Cô nói chuyện nhưng không nhìn Lăng Thần, trong lòng nổi lên một chút hờn dỗi, nhìn thấy anh tâm tình liền không tốt.
“Cô chú, nếu Tử Ngâm đã trở về thì con an tâm rồi, con về nhà trước đây”. Sau khi nói xong thì nhìn về phía Tử Ngâm, nhẹ giọng nói: “Chuyện hôm nay là anh không tốt, đừng nóng giận. Ngày mai anh đón em đến trường được không?”.
Nhìn thấy vẻ mặt thành khẩn của anh, trong giọng nói của anh còn ẩn chứa vẻ cầu xin thì Tử Ngâm trong lòng nhất thời chùng xuống, tất cả tức giận đều biến mất không thấy tăm hơi, khẽ gật đầu rồi nói một câu: “Được”.
“Tử Ngâm con tiễn Lăng Thần về đi.” Hiệp Minh nói.
Tử Ngâm nghe lời ba ba nói, đưa Lăng Thần đi ra ngoài.
“Lần này có đăng kí tham gia cuộc thi hùng biện không?” Lăng Thần hỏi, nhìn Tử Ngâm đang đi phía sau anh.
“Có đăng kí nhưng mà em không dám chắc mình sẽ đoạt giải”. Tử Ngâm cúi đầu nói.
“Không hiểu cái gì thì sắp xếp ít thời gian hỏi anh. Anh vẫn còn nhiều thời gian rãnh.”, Lăng Thần mỉm cười nói.
“Được”. Tử Ngâm tinh thần khôi phục trở lại, giống như chuyện kia chỉ là giấc mộng, không có ảnh hưởng tới quan hệ của họ.
Tiễn Lăng Thần về xong thì Tử Ngâm bỗng trống rỗng, trốn tránh cũng vô ích, nghĩ đến bản thân thích anh hơn mười năm, từ nhỏ đã xem anh là thần tượng. Lúc còn nhỏ thì là ngưỡng mộ sau đó từ từ trở thành thích. Thích đuổi theo bóng dáng anh, mỗi ngày đều theo sau anh, cái gì ngon hay vui vẻ đều không thể thiếu anh, thấy anh thích tiếng Anh, cô cũng liều mạng học tiếng Anh, thấy anh thi vào trường đại học này thì cô cũng cố gắng thi vào trường đại học này, ngay cả chuyên ngành đều là mong muốn của anh. Vốn tưởng rằng anh sẽ không giao trái tim trên người cho nữ sinh khác nhưng mà cô ngờ được rằng bản thân còn chưa thổ lộ với anh thì đã nghe được tin anh nói thích người khác.
Chuyện như thế này sao cô không đau lòng cho được, làm sao mà không tan nát cõi lòng, cho dù như thế nào thì đó cũng là một loại đau xót, mối tình đầu của cô như thế là kết thúc. Anh lại nói lại nói từ trước đến nay đều xem cô là em gái nên mới đối xử tốt với cô nhưng thật không ngờ lại làm cho cô hiểu lầm.
Về sau cô phải đối mặt với anh như thế nào? Như vậy quên anh hay là vẫn yêu anh như trước? Tử Ngâm không cam lòng buông xuôi như vậy, cô phải tiếp tục cố gắng, nếu cuối cùng không chạm được vào lòng anh thì cô cũng không có gì phải hối tiếc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT