Một nữ  sinh ăn mặc sành điệu đứng ở phía trước rừng cây nhỏ, còn có hai nữ  sinh đứng ở bên cạnh, xem ra là đặc biệt chờ cô, Tử Ngâm trên mặt bình tĩnh, không có vẻ sợ hãi.

Nữ sinh dẫn đường đến bên cạnh nữ sinh đứng ở giữa, kề tai cô ta nói vài câu mà Tử Ngâm không nghe được, khi nói chuyện ánh mắt của cô nhìn về phía Từ Ngâm, thấy nữ  sinh ăn mặc sành điệu gật gật đầu, trên mặt hiện ra nụ cười xấu xa.

“Các cô tìm tôi có việc gì thì nói đi”, Tử Ngâm đứng các xa bọn họ khoảng vài bước, thản nhiên nhìn những nữ sinh trước mắt, đây là nữ  sinh cầm đầu các nữ sinh trong trường cô cũng không phải chưa từng gặp qua. Cô cũng không phải là cô gái nhỏ nhát gan, sợ phiền phức. Là bởi vì từ nhỏ đến lớn đều do Lăng Thần bảo vệ nên không ai dám động đến cô nếu ai không vừa mắt cô thì phải qua được cửa của Lăng Thần. Nhưng mà hiện tại Lăng Thần đã không còn quan tâm cô nên mới có người dám đến gây sự.

Nữ sinh ánh mắt khinh thường nhìn về phía Tử Ngâm, nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một lượt rồi mới lạnh lùng hỏi: “Cô có phải là Tử Ngâm, nữ sinh ngây thơ bị Lăng Thần bỏ rơi phải không?”

Nghe lời nói cô ta nói ra vô cùng khó nghe, vẻ mặt Tử Ngâm thay đổi nhưng trong nháy mắt lấy lại bình tĩnh. Khi Lăng Thần rời khỏi cô, cô từ đó học được tự mình trưởng thành, học cách ứng phó với mọi người và sự tình.

“Tôi chính là Tử Ngâm nhưng mà tôi không biết cô, không biết cô tìm tôi là có chuyện gì, chẳng lẽ là vì Lăng Thần, cô vừa rồi cũng đã nói, tôi chỉ là một cô gái bị anh ấy bỏ rơi mà thôi, các cô không nên tìm tôi”.

Tử Ngâm lời nói hời hợt, giống như không phải nói đến mình mà giống như  đang nói tới ai khác.

Nhưng mà câu trả lời của cô không làm cho vẻ mặt của nữ sinh xinh đẹp đã hỏi thay đổi, nữ sinh tóc ngắn bên cạnh cô ta đột nhiên mở miệng nói: “Tử Ngâm, chị Tú của bọn tôi tìm cô không phải vì Lăng  Thần, cô tuyệt đối không nên dây vào Hoàng Húc Kiều, cả trường đều biết Hoàng Húc Kiều là bạn trai của chị Tú bọn tôi nhưng cô lại muốn quyến rũ anh ấy”.

Tử Ngâm khe khẽ cười, ngắt lời nữ sinh tóc ngắn, làm cho cô ta trợn trừng mắt nhìn cô, muốn trút giận nhưng bị ánh mắt chị Tú ngăn cản.

“Cô cười cái gì?”, nữ sinh gọi là chị Tú hỏi, chờ Tử Ngâm đưa ra lời giải thích vừa ý cô.

“Tôi chỉ cười các cô nghe gió tưởng mưa, các cô có chứng cớ gì nói tôi quyến rũ Hoàng Húc Kiều, tôi chẳng qua là từng gặp qua anh ấy mấy lần thôi, nhưng mà chỉ là trùng hợp, căn bản không có quan hệ gì hết, nếu các cô biết ai đang lặng lẽ châm ngòi mong rằng nói tôi biết với, tôi nhất định hỏi cô ta một chút rằng cô ta có mục đích gì?”

Lời nói Tử Ngâm mang theo sự kiên định vô hình làm cho các nữ sinh kia ngẩn người ra. Bọn họ nghĩ rằng Tử Ngâm là cô gái không biết gì, bị Lăng Thần bỏ rơi sau đó mới đi quyến rũ Hoàng Húc Kiều giống như  đi tìm mục tiêu thứ  hai mà thôi. Sáng nay bọn họ đã xen ảnh chụp tối qua vì vậy mới đi tìm cô, muốn đưa ra một cảnh cáo nho nhỏ cho cô.

“Cô cho rằng lời nói của mày bọn tôi có thể dễ dàng tin tưởng như  vậy sao, anh chụp đó chính là vật chứng, nếu hai người thật sự không có chuyện gì vậy Hoàng Húc Kiều vì sao lại phải nắm tay cô, thay cô uống rượu. Buổi sáng hôm nay thấy anh ấy tinh thần không tốt chắc chắn là do hôm qua thay cô uống rất nhiều rượu nên mới có thể như vậy”.

Tử Ngâm nhìn nữ sinh đứng giữa, cô đã nghe tiếng cô ta, Lưu Tú, nghe nói cha cô ta là đầu đảng băng mafia, khó trách cô ta dám kiêu ngạo như thế. Tuy nhiên không thể phủ nhận rằng trên người cô ta có một loại uy phong của đàn chị”.

“Nếu cô chỉ vì ảnh chụp lộ ra đó thì không nên nói tôi quyến rũ Hoàng Húc Kiều, tôi cái gì cũng không làm nhưng tôi có thể nói rõ ràng cho cô biết rằng Hoàng Húc Kiều không phải là kiểu người tôi thích. Nếu cô còn không tin thì có thể tự mình đi hỏi Hoàng Húc Kiều, tin tưởng anh ấy nhất định có thể cho câu câu trả lời như mong muốn”.

Lưu Tú cười lanh lùng, mang theo mười phần châm biếm, chỉ một cái liếc mắt, hai cô gái không mở miệng nói gì đứng ở bên cạnh cô ta đi hai bước tới trước mặt Tử Ngâm.

Tử Ngâm nhẹ nhàng lùi về sau nửa bước, âm thầm quan sát địa hình nơi này, bốn phía đều là cây cối, hiển nhiên là bình thường không ai lui tới nơi này, một khi hai bên đánh nhau, cô muốn chạy cũng khó khăn, cho dù có thể trốn được thì cũng là vài phút đồng hồ.

Cô khe khẽ cười, vẻ mặt thoải mái, qua khoảng thời gian đối thoại lúc nãy cô tin tưởng Hoàng Húc Kiều ở trong trường sẽ mau tới đây ngay, nếu như không tới kịp cô chỉ có thể dựa vào chính mình nhưng mà cô vẫn muốn tận lực kéo dài thời gian.

“Chị Tú, tôi đã sớm nghe qua đại danh của chị, làm sao lại dám đoạt người của chị, tôi nói chính sự thật, sở dĩ tôi gặp Hoàng Húc Kiều trong quán bar “Không tịch mịch” chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, tôi đi vào đó chỉ vì muốn tìm Lăng Thần bởi vì anh ấy thường xuyên đến đó nhưng mà tối hôm qua rất khéo là anh ấy không có ở đó”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play