“Tử Ngâm, cậu xem” Lục Mai quay qua Tử Ngâm chỉ chỉ về phía trước.
Tử Ngâm nhìn theo hướng cô chỉ thì thấy Trần Nhiên Nhiên đi vào, ngồi trong xe taxi mà không phải Lăng Thần tới nhà đón cô.
“Lăng Thần sao lâu như vậy còn chưa đến đón cô ấy vậy?”, Tử Ngâm tự nói trong lòng một câu, sau đó lấy điện thoại ra bấm số của anh.
Rất nhanh đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Lăng Thần: “Tử Ngâm, có chuyện gì sao?”
“Lăng Thần, anh đang ở đâu vậy?”, Tử Ngâm không trả lời mà hỏi ngược.
“Chờ anh một chút, anh có một cuộc hội nghị của công ti bạn cần phiên dịch, em có việc gì sao?”.
“À, không có việc gì đâu, anh cứ làm việc anh đang vội đi”.
Cúp điện thoại xong thì Tử Ngâm nói với Lục Mai: “Đi thôi, chúng ta đến quán bar, Lăng Thần có việc nên sẽ không đến”.
Lúc hai người đến “Không tịch mịch” thì vẫn còn sớm, bên trong chỉ có thưa thớt vài người, đều là ngồi một mình một bàn.
Hai người vẫn ngồi ở bàn hôm qua gọi hai ly rượu vang nồng độ nhẹ nhất.
“Tử Ngâm, cậu đừng uống nhanh như vậy, uống từ từ không thôi say”, Lục Mai lo lắng khuyên.
Tử Ngâm làm ngơ cười, nhìn những người xung quanh nói: “Mai Mai, vì sao mà nhiều người thích đến nơi này như vậy, là bởi vì tịch mịch hay muốn tịch mịch?”.
“Chắc là bởi vì tịch mịch”, Lục Mai lơ đãng nhìn đột nhiên thấy một người đàn ông từ cửa đi vào, gương mặt tuấn tú nhưng lại lạnh nhạt, là người ngày đó bị cô sút cục đá trúng chân Hoàng Húc Kiều”.
“Tử Ngâm, cậu xem, đó không phải là Hoàng Húc Kiều sao?“
Tử Ngâm nhìn về phía cửa, đúng là anh ta, nhìn dáng vẻ anh ta chắc là đến tìm yên tĩnh nhưng mà người như anh ta hẳn là nên tiếp thu những gì vui tươi một chút chứ không phải đến nơi như vậy để càng trở nên lạnh nhạt như vậy.
Anh ngồi một mình ở góc khác, không thấy hai cô.
Rất nhanh sau đó, khách đến “Không tịch mịch” càng ngày càng nhiều. Trần Nhiên Nhiên xuất hiện rồi sau đó đi qua các dãy bàn nối tiếp nhau ở đây.
Chỉ chốc lát sau, có vài người mặc quần áo đắt tiền đi vào, người đi đầu chính là người mập mạp nhất, vừa lúc Trần Nhiên Nhiên ở một bàn khác cầm lấy ly rượu chưa uống xong, chưa kịp tránh, không cẩn thận làm đổ vào người mập đó.
Trên mặt người mập mạp vốn dĩ tràn đầy tươi cười nhanh chóng thay đổi, hai mắt giận dữ trừng, lớn tiếng nói: “Cô làm việc như thế nào vậy?”
Trần Nhiên Nhiên biết chính mình gặp rắc rối, trên mặt cười, không ngừng giải thích, chỉ nghe nàng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi giúp ngài lau đi được không?”
Người đàn ông đứng sau người mập mạp đột nhiên mở miệng nói rằng: “Gọi quản lí của các người lại đây, cô có biết quần áo của đại ca tôi có giá trị bao nhiêu tiền không?”
“Thực xin lỗi, tôi thật không phải là cố ý mà”, Trần Nhiên Nhiên trên mặt có chút sợ hãi, hôm nay Lăng Thần không thể tới cùng cô, cô lại đâm sầm vào tai hoạ như vậy và cô cũng biết những người đó không phải là nhân vật đơn giản, không dễ buông tha cô.
Quản lí nghe thấy tiếng động đi đến, cúi đầu khom lưng với người mập mạp, cười nói: “Lưu cục trưởng, ngài đại nhân đừng chấp nhất tiểu nhân, như vậy đi, quần áo của ngài chúng tôi giúp ngài giặt sạch, toàn bộ chi phí hôm nay đều tính là chúng tôi nhận lỗi được không?”
Người mập mạp hừ lạnh một tiếng, Trần Nhiên Nhiên đứng yên ở đó không dám cử động. Ở trong quán Bar không ít người quan sát động tĩnh bên này.
Người mập mạp đột nhiên mở miệng nói: “Hay là vậy đi, xem như là nể mặt Vương quản lí, lần này cho qua nhưng mà cô phải kính tôi cùng vài người anh em mỗi người một ly rượu”.
Nói xong ngồi xuống bàn trống bên cạnh, những người khác cũng ngồi xuống theo. Chỉ có quản lí và Trần Nhiên Nhiên là vẫn đứng ở đó.
“Nhưng mà tôi không uống được”, Trần Nhiên Nhiên lo lắng nói, cô làm sao uống được rượu huống chi là uống tận mấy ly.
Người mập mạp sắc mặt trầm xuống, đã muốn nổi giận. Lúc này một giọng nói trong trẻo vang lên bên cạnh.
“Lưu cục trưởng, không nghĩ tới thật là ngài”, Tử Ngâm không biết từ khi nào đã đứng trước bàn của hắn, cười mỉm nói với người mập mạp.
Người mập mạp ngẩng đầu lên nhìn, lập tức đắp lên gương mặt tươi cười, miệng nói: “Tử Ngâm, đã lâu không gặp, cô sao lại ở trong này?”
Tử Ngâm mỉm cười, Lục Mai bên cạnh cô đã có chút lo lắng nhìn tình cảnh trước mắt, không nghĩ rằng Tử Ngâm lại nhúng tay can thiệp chuyện của Trần Nhiên Nhiên, càng sợ cô chuốc vạ vào thân.
“Bạn tôi làm ở trong này, đúng lúc tôi đến đây gặp cô ấy, không nghĩ tới lại gặp được ngài”, Tử Ngâm nói xong lại nhìn Trần Nhiên Nhiên ở bên cạnh.
“Cô nói cô ta là bạn của cô?”, người mập mạp có chút nghi vấn hỏi, nhìn về phía Trần Nhiên Nhiên bên cạnh lại nhìn Tử Ngâm.
“Đúng vậy, vừa rồi cô ấy không cẩn thận nâng ly đổ vào quần áo ngài, mong Lưu cục trưởng không cần cùng cô ấy chấp nhặt, cô ấy mới đến nên mới có thể phạm sai lầm”.
Nghe cô nói như vậy, người mập mạp họ Lưu không biết nói gì nữa, đành phải cười trên mặt nói: “Nếu Tử Ngâm cô mở miệng, tôi đây sao không cho cô mặt mũi, lần này cho qua, cô ta cũng không cần phải giặt sạch quần áo”.
“Vậy thì thật sự cảm ơn Lưu cục trưởng”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT