“Tử Ngâm, chờ mình một chút”, Tử Ngâm vừa đến cổng trường thì phía sau truyền đến giọng nói của Lục Mai, sau đó là tiếng bước chân của cô, không cần quay đầu lại cũng biết là cô đang từ  từ  đuổi theo.

Tử Ngâm dừng bước, chờ Lục Mai đuổi theo cô.

Hai người đi cạnh nhau, Tử Ngâm vẻ mặt mỉm cười, cô dù sao cũng thích vẻ mặt vui vẻ, dùng lời của cô nói thì cuộc sống là ngắn ngủi, đừng để ưu thương trở thành chủ đề của cuộc sống.

“Mai Mai, ngày hôm qua sao vậy? Chỉ một cuộc điện thoại rồi liền ném mình một mình chạy mất”, nhìn nhìn Lục Mai hỏi.

Lục Mai thở dài nói: “Còn không phải cha mẹ già của mình sao, cả ngày đòi phải ly hôn, cũng đã hơn hai mươi năm mà hôm qua lại gọi mình về nhà cùng họ nói chuyện ly hôn”.

“Vậy cậu làm sao bây giờ?”, Tử Ngâm buột miệng nói, nếu ba mẹ cậu ấy ly hôn, cậu ấy sẽ ở với ai.

Lục Mai khe khẽ cười, dửng dưng nói: “Mình là con một, nếu họ thực sự ly hôn, ai mình cũng không ở cùng, đến lúc đó mình chuyển đến ở cùng với anh họ như  vậy thì càng thuận tiện cho anh phụ đạo cậu tiếng Anh”.

Lục Mai và Tử Ngâm giống nhau, tính cách thuộc loại cởi mở, là cô gái có lòng dạ hiền lành, bởi vậy hai người mới gặp mà đã quen thân.Từ ngày đầu tiên bước vào trường đại học liền trở thành chị em tốt, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia.

“Cậu không lo lắng sao?”, Tử Ngâm khó hiểu hỏi. Đã từ  lâu cô không biết làm thay đổi người khác như  thế nào, cô ngược lại chế giễu dáng vẻ mọi chuyện đều không liên quan của mình.

Cúi đầu nhìn dưới đất, Lục Mai đá một hòn đá, vô tính đá trúng chân một nam sinh.

“Á”, Lục Mai khẽ la lên, nam sinh bị đá trúng quay đầu lại, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn về phía các cô.

Tử Ngâm nhìn Lục Mai lại nhìn Hoàng Húc Kiều quay đầu, thế giới nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ lại làm cho cô lại một lần nữa gặp gỡ anh.

“Thực xin lỗi, chúng tôi không cố ý”, Tử Ngâm vẫn là mở miệng xin lỗi, nở nụ cười ăn năn nhìn Hoàng Húc Kiều.

Nghe được lời nói của Tử Ngâm, anh đem tầm mắt chuyển dời đến người cô, hai giây sau lại nhìn về phía Lục Mai, thản nhiên nói:

“Ba mẹ ngươi ly hôn cũng không cần phải đem tức giận trút lên người khác như vậy chứ?”

“Này, anh là người như thế nào vậy, chúng tôi đều đã nhận lỗi với anh, anh nói chuyện sao khó nghe vậy”, Tử Ngâm thu hồi nụ cười.

Lục Mai chưa kịp phản ứng lại lời nói của anh, chỉ thấy Hoàng Húc Kiều khoé miệng khẽ cong lên, ở miệng hiện lên nét cười như  có như không, biểu tình lạnh lùng lúc nãy bỗng nhiên lại trở nên dịu dàng.

“Tử Ngâm, chúng ta thật có duyên, buổi trưa tôi mời cô ăn cơm được không?”, giọng nói của anh mang vẻ ngông cuồng, tự  cao tự đại.

“Tử Ngâm, cậu quen hắn?”,  Lục Mai nhìn Tử Ngâm và Hoàng Húc Kiều bằng ánh mắt khác thường. Ngũ quan tuấn mỹ của anh mặc dù lộ ra một chút lạnh lùng, làm cho người khác không dễ tới gần nhưng cũng chính vì vậy mà tạo nên một loại hấp dẫn không nói nên lời.

Tử Ngâm khe khẽ cười, nói với Lục Mai: “Đây chính là hoàng tử lạnh lùng danh tiếng lẫy lừng Hoàng Húc Kiều, cậu chẳng lẽ không biết?”

Lục Mai cười thẹn thùng, trên mặt hiện lên một chút ửng đỏ, khẽ nói: “Mình chỉ nghe nói mà thôi, chưa chân chính gặp qua anh ta bao giờ”.

Lại nhìn về phía Hoàng Húc Kiều nói: “Vừa rồi thực xin lỗi, tôi không cố ý đá trúng anh, mong anh đừng tức giận”.

Thấy cô lễ độ như vậy, Hoàng Húc Kiều không biết nói cái gì cho tốt nữa, thản nhiên mà nói: “Không có gì, dù sao cũng không đau, lần sau chú ý là tốt rồi”.

Thấy anh đã đi xa một chút, Lục Mai liền vội vàng hỏi Tử Ngâm:

“Tử Ngâm, các cậu không phải là rất quen thuộc hay sao, mình như  thế nào không biết cậu quen biết nhân vật như  vậy, truyền thuyết quả nhiên chính xác,  anh ta thật sự đẹp trai”.

“Mai Mai, đừng nói cậu đối với anh ta vừa gặp đã yêu nha, nếu quả thật là vậy, mình có thể giúp cậu làm mai nha”, Tử Ngâm nhìn dáng vẻ Lục Mai nhịn không được trêu cô.

“Đáng ghét, Tử Ngâm”, Lục Mai nói xong liền bước nhanh về phía trước, không thèm để ý Tử Ngâm.

Tử  Ngâm cười cười vội đuổi theo cô, miệng nói: “Đừng nóng giận, được rồi, buổi tối mình mời cậu đến quán Bar được không?”

Lục Mai nhìn chằm chằm Tử Ngâm vài giây rồi mới rút ra kết luận:

“Tử Ngâm, có phải cậu muốn tìm cơ hội tiếp cận Lăng Thần nên mới muốn đi đến quán Bar phải không?, hay là muốn đi xem Lăng Thần và Trần Nhiên Nhiên thân thiết ngọt ngào vậy?”

“Mình chỉ muốn thấy một chút rằng Trần Nhiên Nhiên tự  lập như thế nào, như  thế nào làm người khác yêu mến, làm cho Lăng Thần bị thu hút như thế. Nghe nói Lăng Thần mỗi ngày đều cùng cô ta làm việc, Mai Mai, cậu cùng mình đi xem được không?”

Lục Mai khẽ thở dài, không biết làm thế nào nói: “Tử Ngâm, mình thấy cậu là bị Lăng Thần đầu độc rồi, thật sự hết thuốc chữa”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play