Sau khi xoay người đi, nụ cười trên mặt Tử Ngâm liền biến mất, chỉ còn lại một nỗi buồn kìm nén trong tậm trí.
Lạc Dương trên mặt luôn tươi cười nhìn cô đang đi lại gần anh.
Nhìn đến chân mày cô thấp thoáng vẻ ưu thương, anh thầm nghĩ dùng nụ cười làm tan biến nó.
Anh cười như ánh nắng mặt trời ấm áp, len lỏi vào lòng Tử Ngâm, tất cả đều lọt vào lòng cô, cho đến thật lâu sau này cô mới hiểu được là nụ cười của anh khiến cô từng bước một rời khỏi kí ức đau buồn.
“Tử Ngâm, Mai Mai gọi điện thoại nói cho tôi biết em ấy hôm nay phải về nhà, để tôi đến đón cô”, Lạc Dương nhìn cô cười, dịu dàng nói.
“Bạn ấy cũng gọi điện thoại cho tôi”. Tử Ngâm nói một cách yếu ớt, không để sự mất mát của mình thể hiện ra.
“Lên xe đi!”, Lạc Dương không để ý tâm tình sa sút của cô, giúp cô mở cửa xe, làm một cử chỉ mời.
Tử Ngâm quay đầu lại nhìn sau đó xoay người tiến vào trong xe.
Lúc cô quay đầu lại nhìn một cái vừa lúc thấy Lăng Thần giúp Trần Nhiên Nhiên mở cửa xe, trên mặt tươi cười, ánh mắt nhu hoà nhìn cô ấy.
Nhìn lại hướng đó một lần thì thấy Lăng Thần nhẹ nhàng đóng cửa xe, đi vòng qua phía bên kia, sau đó khởi động xe. Cô chỉ có thể thấy đuôi xe dần dần đi xa.
Trong lòng mất mác càng thêm rõ rệt giống như Lăng Thần vừa đi vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại nhìn cô một cái, làm cho cô trong lòng rất khó chịu.
“Tôi mời cô ăn cơm được không, cô muốn ăn cái gì?”, Lạc Dương quay đầu lại nhìn cô, đối với ánh mắt nhìn nơi ấy của cô anh cũng hiểu được trong lòng cô không được thoải mái.
Tử Ngâm không nói gì, chính là tức giận vì nỗi băn khoăn của mình.
“Mai Mai hôm nay không nấu cơm, chúng ta ăn xong rồi về nhà. Tử Ngâm, muốn ăn cái gì?”
Lạc Dương rất nhẫn nại hỏi, giọng nói ôn hoà mang theo một chút ý cười.
“Ăn bữa ăn thịnh soạn đi, Tử Ngâm chu cái miệng nhỏ nhắn tức giận nói: “Tôi muốn ăn nhà hàng cao cấp nhất, ăn món ăn ngon nhất”.
“Được thôi”, Lạc Dương sảng khoái trả lời, sau đó tiếng khởi động xe vang lên, bắt đầu chạy đi.
Lạc Dương mang cô đi tới nơi cao cấp nhất, là câu lạc bộ tư nhân. Cô khẳng định rằng chính mình chưa bao giờ tới nơi này.
Nhìn nhà hàng đẹp trang trí công phu, bài tri đồ nội thất xa hoa, cô cảm nhận được phía sau có những ánh mắt kì quái đang nhìn về phía cô.
Tử Ngâm vội vàng cúi đầu nhìn mình, một chiếc áo len màu trắng đơn giản, một cái quần bò màu sáng cùng với một đôi giày thể thao bình thường.
Khó trách thu hút những ánh mắt kì quái như vậy, cũng không phải là kinh ngạc mà là khinh thường còn có chút tò mò.
Cô lại nhìn về phía Lạc Dương, tuy rằng cũng ăn mặc đơn giản nhưng cả người toàn là hàng hiệu trông đẹp trai mà chững chạc, trên mặt anh nụ cười như ẩn như hiện, tao nhã khiến người ta phải khiêm tốn.
Tuỳ tiện tìm một bàn bên cửa sổ ngồi xuống, người phục vụ liền đi đến trước bàn, mỉm cười hỏi: “Lạc tiên sinh, hôm nay muốn dùng điểm tâm gì?”
Tử Ngâm liền ngẩng đầu nhìn lại, Lạc Dương mỉm cười, nói với nhân viên phục vụ: “ Vẫn như cũ đi”.
“Được, xin chờ một chút”, nói xong nhân viên phục vụ liền xoay người rời đi.
Tử Ngâm bình tĩnh nhìn về phía Lạc Dương, tức giận hỏi: “Anh cố ý làm cho tôi xấu mặt đúng không?”
“Làm gì có!”, Lạc Dương bình tĩnh nói, vẻ mặt lộ ra vẻ vô tội.
“Anh chính là cố ý”, Tử Ngâm nhìn biểu tình của anh càng thêm tức giận, trong lòng đột nhiên cảm thấy uỷ khuất. Mọi người ai cũng khi dễ cô, Lăng Thần không cần cô, Lạc Dương còn muốn làm cho cô xấu mặt.
Tưởng rằng cô là một bé gái nhỏ chưa hiểu việc đời sao, cô – Tử Ngâm cũng không ít lần tới nhà hàng cao cấp, chính là hôm nay mặc đồ không thích hợp đến nơi này mà thôi.
Càng nghĩ trong càng khó chịu, trong lòng một chút nóng giận xuất hiện, khoé mắt thế nhưng lại dần dần ướt át, trên mặt lộ ra vẻ uỷ khuất.
Nhìn thấy nước mắt cô rơi xuống làm cho Lạc Dương sợ hãi, không nghĩ tới là cô sẽ không vui như thế, có phải mình quá đáng lắm hay không, cô tâm tình không tốt như vậy mà anh lại dẫn cô đến nơi này cho người ta chế giễu, cô tự nhiên sẽ cảm thấy mình uỷ khuất, cảm thấy được mọi người ở đây đều xem thường cô.
“Tử Ngâm, đừng bực bội, là tôi không đúng, nếu vậy chúng ta không ăn nữa, giờ đi về, về nhà tôi nấu cơm ăn được không?”
Lạc Dương giọng nói dịu dàng và tự trách.
Tử Ngâm trong lòng ấm áp, nước mắt lại rơi xuống. Vì giọng nói dịu dàng của anh, Lăng Thần cũng chưa bao giờ kiên nhẫn với cô như vậy,mà anh- Lạc Dương là một nguời đàn ông mới quen biết lại có thể dịu dàng an ủi cô như thế.
Cô giơ tay lau mặt sau đó mỉm cười, miệng nói: “Sao lại không ăn, tôi còn muốn ăn nhiều một chút, cho anh biết lần sau còn dám mang tôi tới nơi cao cấp như vậy không”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT