Chóp mũi hít vào mùi thuốc khử trùng thoang thoảng, tâm trí Tử Ngâm cũng dần dần khôi phục ý thức, suy nghĩ cũng một lượt quay về đầu, gương mặt của cô trong nháy mắt trở nên đỏ bừng giống như là trái cà chín vậy.

Không hề suy nghĩ đến nụ hôn vừa rồi đại biểu cho điều gì cũng không dám tĩ mĩ suy đoán cảm giác mà nụ hôn kia mang đến cho cô mà chỉ lấp lửng nhìn Lăng Thần, không đến mười giây thì lại nhanh chóng cúi đầu.

Ánh mắt Lăng Thần sáng ngời, khoé miệng anh nở một nụ cười vui vẻ, anh thích cảm giác hôn cô, mềm mại ngọt ngào, khiến cho anh quyến luyến không thôi. Nhưng mà bây giờ không phải thời gian đùa giỡn với cô, giọng nói trầm thấp của Lăng Thần vang lên: “Tử Ngâm, em ngoan ngoãn nghỉ ngơi một chút đi, khi nào trời sáng em gọi em dậy có được không nào?”

Lăng Thần nói xong thì khom lưng xuống, vươn tay định đỡ chân của cô, để cô quay về giường nằm nhưng mà tay anh vừa mới chạm đến chân của cô thì Tử Ngâm ngay lập tức vùng ra, giống như trên tay anh có vi khuẩn gây bệnh đáng sợ vậy, thấy hai chân Tử Ngâm nháy mắt quay về trên giường, cùng lúc đó hai tay cũng kéo chăn qua, cả người ngã xuống theo, hai tay nắm chặt chăn không chịu buông ra dù chỉ là nửa phần, dường như sợ Lăng Thần sẽ tuỳ thời mà cướp chăn của cô đi vậy.

Lăng Thần không hề cử động, chỉ đứng tại chỗ nhìn một loạt động tác của cô, nếu như không phải bây giờ cô đang đau lòng thì anh sẽ không chút nào chú ý đến hình tượng mà cười to, hiện tại anh chính là muốn cười nhưng không dám cười, sợ kích thích đến Tử Ngâm nên chỉ có thể có chịu đựng.

Một phút đồng hồ sau, giọng nói mang theo sự đè nén buồn cười của Lăng Thần truyền đến tai Tử Ngâm: “Tử Ngâm, không cần buồn bực mà hại mình, đem đầu ló ra đi.”

“Anh đi đi, em muốn đi ngủ.”, Thanh âm của Tử Ngâm từ trong chăn truyền ra có chút mơ hồ, ảo não.

Nhạc đám tang sầu muộn đưa nhóm người chậm rãi đi về phía nghĩa trang, vừa sớm tinh mơ thì trời đã đổ mưa phùn, mịn như tơ, nếu như không mang theo sự lạnh lẽo nồng đượm đánh vào gương mặt thì cơ hồ sẽ không cảm giác được trời đang mưa, gió xen lẫn giá rét ập vào mặt.

Tử Ngâm trên người mặc bộ đồ màu đen, từng bước một nặng nề đi về phía trước, không có suy nghĩ, đi về phía trước một cách mất định hướng, màu đen của quần áo đối lập mạnh mẽ với gương mặt trắng bệt của cô, cả người tản ra nồng đậm bi thương và buồn bã khiến cho mọi người đi đưa tiễn lòng đau như cắt, gương mặt đau thương.

Trong tay cầm khung ảnh của mẹ, Tử Ngâm hai tay nắm thật chặt, sợ mình buông lỏng tay sẽ không thể giữ mẹ lại, cảm giác lần cuối cùng níu giữ, tâm sớm đau đến chết lặng, đã bị phá ra từng mảnh nhỏ e rằng không thể nào khâu lại, theo ba mẹ rời đi mà hoá thành tro tàn.

Cô biết từ nay về sau thế giới của cô chỉ còn lại màu đen mênh mông vô bờ và tịch mịch, không có vui cười, không có hạnh phúc, nếu mà có thì chính là vết thương vĩnh viễn không thể khép miệng, đau xót nồng đượm.

Cô cảm ơn mưa phùn bay bay, thật quan tâm cô, biết cô lúc này không rớt nước mắt được, khóc không được nên hết thảy thay cô rơi nước mắt, thay cô khóc, mặc dù mịn như tơ nhưng vẫn đâu, như một cây kim chui sâu vào tim Tử Ngâm, đau đến không thể hô hấp nhưng lại nguyện ý đau đớn như vậy.

Đi phía sau cô là Lăng Thần và Lạc Dương, hai người đều có một chút suy nghĩ riêng nhưng đều gắt gao nhìn Tử Ngâm, ánh mắt đem cô phong toả, đáy mắt tràn đầy sự đau lòng, trên gương mặt thì đều là vẻ bi thương.

Mộ bia của Vu Lệ nằm ở bên cạnh Hiệp Minh, ảnh chụp của hai người đều là vẻ mặt mỉm cười, ánh mắt sáng ngời dịu dàng, im lặng nhìn Tử Ngâm đau đớn vạn phần, giống như hai người họ thật sự ở bên cạnh cô vậy.

Là ai nói tôi tưởng niệm tôi ngày xưa ấy? Đối với Tử Ngâm lúc này mà nói thì là tôi đau đớn tôi ngày xưa ấy, chỉ có đau đớn thì mới cảm giác được bản thân mình chân chính còn sống, còn có suy nghĩ, còn có linh hồn rồi lại giống như không có suy nghĩ, không có linh hồn, chỉ còn một cái xác vô hồn mà thôi.

Chỉ với thời gian khoảng gần một tiếng thì có hơn một cái bia mộ, chỉ với thời gian khoảng một tuần vậy mà hai người thân lại trở thành hai bia mộ lạnh như băng, từ nay về sau chính là âm dương cách biệt.

Sinh Tử cái nào cũng mờ mịt, biết đem tưởng niệm gửi vào chốn nào?

Tử Ngâm hai tay trống rỗng, chỉ còn mơ hồ cảm giác được lạnh lẽo của khung ảnh trên tay nhưng sớm đã không thể vãn hồi, cô muốn biết lúc này mẹ có gặp ba hay không? Bọn họ có thật sự rất vui vẻ, thật thoả mãn hay không? Hay là họ sẽ đau khổ vì bỏ lại cô?

Cô thế nhưng chỉ có thể thẳng người mà đứng trước bia mộ, ánh mắt khô khốc không chảy ra được một giọt nước mắt, sắc mặt thật tái nhợt, khẽ mở miệng muốn gọi thêm một tiếng ba mẹ nhưng lại không thể phát ra một âm thanh nào, cổ họng giống như bị cái gì đó gắt gao buộc lại, như thế nào cũng không phát ra tiếng nói được.

Ngay lập tức cô dùng sức cắn môi, đem toàn bộ đau thương trong người cắn ở trên môi, cho đến khi môi ứa máu, một giọt máu đỏ tươi chậm rãi chảy xuống nhưng cô không hề cảm giác được sự đau đớn nào.

Cơ thể cũng bắt chuyển từ run nhè nhẹ như ban đầu sang run mãnh liệt, giống như một mầm cây nhỏ giãy dụa giữa cuồng phong, quật cường đứng thắng ngay tại chỗ, không muốn dễ dàng ngã xuống.

“Tử Ngâm!”, Hiệp Truyền nhìn Hoàng Mẫn một cái rồi tiến một bước, đặt tay lên vai Tử Ngâm, muốn cho cô một chút an ủi nhưng lại phát hiện là thật khó, tất cả lời an ủi đều nói không nên lời, chỉ có thể khẽ gọi tên cô.

Không ai biết làm cách nào để an ủi Tử Ngâm, ngay cả miệng mồm nhanh nhẹn sắc bén, có thể phát ngôn hết sức dễ dàng như Đại luật sư Lạc Dương cũng bất lực, không thể tìm ra lời gì có thể an ủi Tử Ngâm, chỉ có thể yên lặng đau lòng chăm chú nhìn cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play