Mọi người trong căn cứ đều biết Nguỵ Nhã là một kẻ thần trí không tỉnh táo, bởi vậy nên lúc bình thường khi mà dị tộc đại đa số đều đã đi săn, bầu bạn của bọn họ ở trong căn cứ sẽ không lựa chọn con đường đi ngang qua nhà của Nguỵ Nhã, thế nên ban ngày thì nhà của Nguỵ Nhã thực sự rất giống như bị tách biệt ra khỏi cộng đồng.


Kể ra thì chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó. Ban đầu, tình huống của Nguỵ Nhã được không ít nhân loại cùng dị tộc thông cảm, thậm chí những dị tộc có giao hảo tốt với Thiên Ân cũng từng khuyến khích bầu bạn của mình đến chăm sóc Nguỵ Nhã, cùng cậu trò chuyện, giúp bệnh tình của cậu không chuyển biến xấu.


Bất quá, hảo ý của bọn họ đều bị Nguỵ Nhã hết lần này đến lần khác dùng thái độ ngang ngược bạo lực đáp trả. Dị tộc luôn quý trọng bầu bạn của mình, mắt thấy bầu bạn bị Nguỵ Nhã đả thương, bọn họ tất nhiên không thể không nổi giận. Dần dần, tất cả mọi người đều xa lánh cậu, dù sao thì cũng không ai ngu ngốc đi lấy mặt nóng dán mông lạnh cả.


Nhưng mà nhờ vậy nên việc Chu Lệ Uyên thường xuyên đến gặp Nguỵ Nhã cũng không bị ai phát hiện ra.


Nguỵ Nhã vừa nghĩ đến tình huống của bản thân, âm thầm cười lạnh một trận. Còn không phải do ngày thường Chu Lệ Uyên luôn trước mặt cậu khéo léo mách tội là đám người kia trước mặt thân thiện, kì thực sau lưng lại cười nhạo cậu là kẻ điên, cậu sao có thể không tức giận được.


Tuy là thần trí không tỉnh táo nhưng Nguỵ Nhã biết rõ trước đây cậu cũng không phải hoàn toàn là một kẻ điên. Nếu như không kích thích cậu, cậu cũng sẽ không tự động dùng bạo lực.


Tựa như con sói nhỏ chỉ còn mỗi bản năng sinh tồn, đối với mối nguy hiểm chỉ biết giơ móng vuốt sắc nhọn nhằm bảo vệ mình không bị tổn thương, Nguỵ Nhã trước đây chính là như vậy. Cậu không muốn lần nữa bị phản bội, vì vậy nên đối mặt với bất kì ai cũng đều cảnh giác đề phòng, chỉ cần một chút gió thổi cỏ lay cũng đủ để cậu mang theo địch ý.


Chu Lệ Uyên có lẽ đã sớm nhận ra bệnh trạng chân chính của Nguỵ Nhã nên mới lợi dụng điểm này để huỷ hoại hình tượng của cậu.


"Thật đáng tiếc mà, ngươi đã cất công mang đến cho ta, ta lại một ngụm cũng chưa uống." Nguỵ Nhã tiếc nuối nói, khom lưng nhặt một mảnh vỡ dưới đất, lại giả vờ không hiểu hỏi "Tiểu Uyên, phản ứng của ngươi cứ giống như ngươi rất sợ uống canh vậy?"


Chu Lệ Uyên cứng nhắc cười, cường điệu nói "Ta sao phải sợ chứ!"


"Thật sự? Chứ không phải ngươi bỏ thuốc vào trong canh nên không dám uống?" Nguỵ Nhã chế nhạo nói.


"Tiểu Uyên, ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi một câu, ta đã làm chuyện gì có lỗi với ngươi sao?"


Chu Lệ Uyên nghe được câu hỏi, từ kinh ngạc chuyển thành sửng sốt. Đôi mắt xinh đẹp trợn tròn, như thể không tin được. Lắp bắp nói "Ngươi...... ngươi hết bệnh?"


"Ngươi không phải cũng biết là ta không có bị điên?" Nguỵ Nhã chậm rãi tiến sát lại, doạ Chu Lệ Uyên hoảng sợ lùi về phía sau. Nếu cậu thật sự là kẻ điên, Chu Lệ Uyên còn dám một mình đến đây gặp mới lạ.


Nhìn mảnh vỡ bén nhọn nằm trong tay Nguỵ Nhã, sắc mặt của Chu Lệ Uyên không khỏi trắng bệch, chói tai quát "Ngươi đừng qua đây!!! Nếu không ta sẽ la lên!!!"


"Vậy thì la đi!" Nguỵ Nhã buồn cười nói "Tự mình đi tìm kẻ điên nhận phiền phức, ngươi nghĩ mọi người sẽ cứu ngươi hay là mắng ngươi ngu xuẩn?"


"À, còn nữa, La Hải không biết sẽ nghĩ sao nếu phát hiện ra bầu bạn của mình lén lút đến gặp nam nhân đây?" Giữa bầu bạn gặp nhau thì không có vấn đề nếu như cả hai là người đồng giới, nhưng khi hai người khác giới gặp nhau, dị tộc sẽ có phần kiêng kỵ. Chung quy là do trước đây từng có không ít đôi nam nữ lén sau lưng dị tộc quan hệ với nhau, dị tộc cũng là vì vậy mà phát hiện ra bản chất của nhân loại không phải ai cũng chung thuỷ như bọn họ.


Nguỵ Nhã dùng ánh mắt kẻ thượng vị nhìn xuống nữ nhân đã sớm run sợ ngã ngồi dưới đất, ba phần chế nhạo, bảy phần lạnh lùng nói "Ta tự nhận mình từ trước hay sau mạt thế vẫn luôn đối xử với ngươi không tệ. Ta có ăn thì nhất định sẽ không để ngươi đói. Đối mặt với thú biến dị, ta vẫn luôn chắn trước mặt ngươi. Vậy mà ngươi lại trả ơn ta bằng cách nào? Bán đứng ta cho dị tộc còn chưa tính, hiện lại muốn huỷ hoại danh tiếng của ta, muốn ta trở thành kẻ bất nhân bất nghĩa, đây là ngươi báo đáp ta?!"


Nguỵ Nhã thật nghĩ không ra nguyên nhân khiến Chu Lệ Uyên năm lần bảy lượt đều muốn hãm hại cậu, cậu nhớ rõ mình chưa từng làm chuyện gì có lỗi với cô ta, mà cô ta hiện tại cũng đã kết thành bầu bạn với dị tộc mà cô ta mong muốn, còn sinh ra một đứa nhỏ, mọi chuyện đều suôn sẻ nhưng tại sao vẫn không buông tha cho cậu?


Chẳng lẽ giống như em gái của cậu nói, có một số người, bề ngoài càng giống bạch liên hoa vô hại thì nội tâm lại càng xấu xa, không muốn nhìn thấy người khác sống tốt hơn mình nên muốn phá hoại nó?


Nhưng mà Nguỵ Nhã cẩn thận ngẫm lại, cậu có điểm nào khiến người ta ghen tỵ hận à? Là do nhan sắc cậu quá nổi bật? Có được dị tộc xuất chúng? Hay là vì sinh ra được đứa nhỏ xinh đẹp như búp bê lại mang gen gần như hoàn mỹ nga?


Mặc dù Nguỵ Nhã không cao giọng trách mắng nhưng lại khiến Chu Lệ Uyên cảm thấy lạnh sóng lưng. Nỗi sợ hãi không biết từ đâu dâng trào. Bởi vì bị vây quanh bởi khiếp sợ nên Chu Lệ Uyên không phát hiện Nguỵ Nhã vừa liếc mắt nhìn về phía cửa ra vào.


Cậu ta sẽ giết mình! Cậu ta nhất định sẽ giết mình! Chu Lệ Uyên bị suy nghĩ của mình doạ, một nữ nhân như cô ta sao có thể chịu đựng được loại khí tràng mạnh mẽ của một tướng quân đã từng chinh chiến nhiều năm trên chiến trường, vì vậy nên khi Nguỵ Nhã vừa tiến gần thêm một bước, Chu Lệ Uyên liền theo bản năng đứng bật dậy dùng hai tay đẩy mạnh về phía cậu "Ngươi đi chết đi!!!"


"Rầm" một tiếng, sau đó là một loạt tiếng động vang lên. Nguỵ Nhã bị Chu Lệ Uyên dùng hết sức lực xô ngã, đầu đập mạnh vào vách tường, trước mắt đột nhiên tối sầm lại. Nguỵ Nhã từng đạt thể thuật cấp S, vậy nên dù hiện không có sức lực để đánh trả nhưng muốn tránh thoát công kích vụng về của đối phương cũng không phải chuyện khó. Bất quá, cậu lại không né tránh, bởi vì như vậy thì kế hoạch mới hoàn thành được.


Nhưng mà bị một nữ nhân đẩy ngã, thật sự rất mất mặt a! Thù này cậu nhất định nhớ kỹ!


"Mẫu phụ!!!" Nguỵ Nhã nghe một tiếng gọi hoảng loạn vang bên tai ngay trước khi mất hết ý thức. Trong lòng thầm nghĩ, kế hoạch thành công mỹ mãn!


Thiên Ngọc nhìn nam nhân đang nằm trên một vũng máu, làn da vốn đã trắng bệch hiện lại càng thêm tái nhợt, gương mặt nhỏ nhắn của nhóc không khỏi hiện lên hoảng sợ mà chính nhóc cũng không biết.


Cho dù ngày thường nam nhân này đối xử với nhóc rất tệ, cũng thường xuyên đánh nhóc, nhưng cha đã nói đó là vì nam nhân này bị bệnh, thân thể nhân loại lại so với dị tộc rất yếu ớt, cho nên dù có mang hận thì cũng không được thương tổn cậu ta, dù sao đây cũng là người đã sinh ra nhóc.


Huống chi dị tộc còn là những kẻ bẩm sinh đã biết hiếu thuận, huyết thống tựa như một sợi dây liên kết vô hình khiến bọn họ không thể không hướng về, vậy nên Thiên Ngọc mặc dù hận thì trong thâm tâm nhóc vẫn đưa Nguỵ Nhã vào phạm vi cần được bảo hộ.


Thiên Ngọc nhanh chóng chạy lại, nghiêng đầu áp tai mình lên ngực Nguỵ Nhã, đến khi nghe thấy tiếng nhịp tim đập yếu ớt của đối phương thì mới thở phào một hơi. Thiên Ngọc không biết rằng Nguỵ Nhã sớm đã tính toán tất cả, từ địa điểm, thời gian thích hợp, cho đến góc độ ngã, hết thảy là để đảm bảo cậu chỉ bị thương phần đầu mà không gây nguy hiểm đến tính mạng, cộng với lúc cậu bị "mưu sát" sẽ có người bắt quả tang.


Chu Lệ Uyên đã không để ý đến việc hai người trò chuyện kéo dài hơn lúc bình thường, vậy nên vừa vặn đến thời gian Thiên Ngọc hoàn thành khoá huấn luyện trở về. Nguỵ Nhã nghe thấy tiếng bước chân của nhóc mới bắt đầu hành động.


"Ngươi là ai?" Chất giọng non nớt lại vô cùng lạnh lẽo vang lên, Thiên Ngọc híp mắt nhìn nữ nhân vừa nãy đã đẩy ngã mẫu phụ của nhóc, ánh mắt sắc lạnh như dã thú nhìn con mồi.


Chu Lệ Uyên đánh cái rùng mình, lắp bắp nói "Không phải ta! Là tự hắn ngã! Đúng vậy, là tự hắn vấp ngã!"


"Nói dối!" Nhóc chính mắt nhìn thấy nữ nhân này dùng hai tay đẩy ngã mẫu phụ. Nam nhân này dạo gần đây sức khoẻ không còn như trước, ngay cả lực đạo đánh nhóc cũng yếu hơn rất nhiều, bị đẩy mạnh như vậy sao có thể không ngã.


Thiên Ngọc nhớ tới mình đã được dạy không được đánh nhân loại, nhưng nữ nhân này dám tự tiện vào nhà nhóc, lại còn đả thương mẫu phụ của nhóc, nhóc thật muốn đánh chết đối phương!!!


~Tác giả có lời muốn nói~


(-﹏-。) gần đây đột nhiên rất hứng thú viết tiếp bộ này! Tiểu công chương sau sẽ lên sàn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play