Đi một vòng tham quan, ba người sống trong một căn nhà bốn mươi mét vuông, hai gian phòng ngủ, một gian phòng dùng để ăn uống hay tiếp khách, phía sau dựng một chòi nhỏ dùng để làm phòng bếp, nói khiêm tốn thì đúng là có chút chật chội, còn nói thẳng ra thì quá nghèo đi!


Nguỵ Nhã nhìn ngắm một hồi, cảm thấy hình như phòng nào cũng cần phải dọn dẹp bố trí lại một lượt, nhịn không được đem chính mình ra mắng một vạn chữ!!!


Đã không ra ngoài kiếm ăn cũng đành, việc nội trợ còn không thèm làm. Nguỵ Nhã nghĩ rồi lại nghĩ, xác định chính mình nếu lấy phải một kẻ thần kinh bất bình thường, đã chuyên môn nháo sự còn không hề phụ giúp mình thì khẳng định đã tống đối phương ra khỏi nhà từ lâu rồi. Đây không phải là thú bầu bạn mà là rước của nợ về nhà đó!


Vì thế mà Nguỵ Nhã âm thầm hứa với chính mình, ngày sau nhất định phải đối xử tốt với dị tộc nhiều một chút.


Ngồi xổm bên cạnh giường, Nguỵ Nhã lôi một cái gói nhỏ ra. Trầm mặt nhìn bên trong gói giấy chứa bột phấn, cậu hừ lạnh một tiếng. Không biết thứ bột đó là gì, nhưng đây chính là vật mà cậu trước đây dự tính cho dị tộc cùng Thiên Ngọc uống, nghĩ thôi cũng biết tuyệt đối không phải là thứ tốt đẹp.


Chán ghét đem đồ vật đổ bỏ, Nguỵ Nhã còn đang lạc trong suy nghĩ đến thất thần thì một tiếng gõ cửa khiến cậu hoàn hồn. Cậu cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời vẫn chưa tối, dị tộc cùng Thiên Ngọc còn chưa đến thời gian trở về nhà, mà nếu có về thì cũng không cần phải gõ cửa, vậy thì là ai đang ở bên ngoài?


Còn chưa đứng dậy tiến tới đem cửa mở ra thì đối phương đã tự động thủ, thật hiển nhiên vừa rồi động tác gõ kia cũng chỉ là làm cho có lệ mà thôi. Sắc mặt Nguỵ Nhã không khỏi lạnh xuống vài phần.


Nhà của cậu muốn vào là tùy tiện vào như vậy à? Cậu đã cho phép chưa? Phép lịch sự tối thiểu đâu?!


Chu Lệ Uyên vừa bước chân vào, đối diện một đôi mắt muốn ngưng kết một tầng băng sương thì sửng sốt đến mức dừng bước, tươi cười trên mặt cũng trở nên cứng đờ.


"Chu Lệ Uyên?" Nguỵ Nhã nhìn nữ nhân có gương mặt xinh đẹp điềm đạm đối diện, trên người mặc một bộ váy trắng, nhìn qua thật thanh lệ thoát tục như tiên nữ hạ phàm, khoé môi cậu khẽ nhếch lên.


Chu Lệ Uyên nhìn nam nhân trước mặt nở nụ cười, tưởng chừng như khí thế bức nhân vừa rồi chỉ là cô tự ảo giác thì thầm thở phào một hơi, nhưng không hiểu sao lại ẩn ẩn một chút thất vọng, cũng do đó mà cô không để ý đối phương gọi hẳn họ tên của mình, thay vì "Tiểu Uyên" như lúc bình thường.


Nghĩ kỹ lại thì quen biết nhiều năm như vậy, Nguỵ Nhã dù là con cháu đại gia tộc nhưng vẫn luôn mang vẻ hoà nhã dễ gần, loại khí chất của kẻ thượng vị chưa từng xuất hiện trên người cậu. Hiện tại lại lúc điên lúc tỉnh, làm sao có khả năng có loại khí chất như thế kia được, chưa kể còn là người đã có một đứa con.


Nghĩ tới đứa nhỏ xinh đẹp tinh xảo như thiên sứ kia, Chu Lệ Uyên không khỏi phẫn hận, đôi mắt loé lên ngoan độc.


Vì cái gì? Vì cái gì mà Nguỵ Nhã lúc nào cũng chiếm được ưu thế? Cô rõ ràng là nữ nhân, khả năng thụ thai cao hơn, vậy mà tại sao Nguỵ Nhã thân là nam nhân lại mang thai trước cô?! Sinh ra đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, còn mang gen trội gần như hoàn mỹ, trong khi con cô sinh ra lại là nhân loại yếu ớt. Đáng hận hơn là một kẻ điên sao lại vẫn được dị tộc che chở cơ chứ?!


Chu Lệ Uyên nhớ tới thời điểm mình sinh con, khi biết tin đứa nhỏ hoàn toàn là một nhân loại, không có bất kì ưu điểm nào của dị tộc thì La Hải đã đối xử lạnh nhạt với cô ra sao, ghen ghét của cô lại nhiều thêm một tầng.


Có lẽ là vì cho rằng Nguỵ Nhã là người điên nên không thèm phí công nguỵ trang, hoặc là do khả năng che giấu biểu cảm không tốt, mọi cảm xúc của Chu Lệ Uyên đều bị Nguỵ Nhã thu hết thảy vào mắt.


Muốn trở thành một tướng quân ưu tú, việc quan sát người khác cũng là một kỹ năng cần thiết. Có câu biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, mà nhân cách của Chu Lệ Uyên hiện Nguỵ Nhã đã có thể đoán được đại khái.


Không thể hiểu được kiếp trước tại sao cậu lại có thể xem trọng một nữ nhân ngu xuẩn ích kỷ như vậy?


Đến tận khi trở thành kẻ nửa điên nửa tỉnh, cậu cũng không nhớ đến việc làm đáng hận của Chu Lệ Uyên, vẫn tin vào lý do thoái thác của đối phương rằng cô ta bị dị tộc uy hiếp.


Bất quá, thay vì nói tin tưởng hay không nhớ rõ, còn không bằng nói kiếp trước cậu muốn tự lừa mình dối người đi? Bởi vì bị tất cả mọi người phản bội, chỉ còn duy nhất một người vẫn luôn đồng hành cùng mình, cậu mới không nguyện tin tưởng ngay cả đối phương cũng quay lưng hãm hại cậu.


Chu Lệ Uyên là dựa vào chuyện này mà không sợ khi đến gặp Nguỵ Nhã, nhưng chung quy cũng không phải xuất phát từ mục đích tốt.


"Tiểu Nhã, hôm nay ta có nấu canh xương nên đem cho ngươi một chén. Ngươi hẳn là chưa dùng bữa đi?" Chu Lệ Uyên mỉm cười, chất giọng êm ái mang theo ôn nhu nói, thế nhưng rơi vào tai Nguỵ Nhã thì khiến cậu thấy thật giả tạo.


Trước đây mặc dù một năm đại đa số thời gian đều là ở tiền tuyến, nhưng dạng diễn xuất nào thì Nguỵ Nhã cũng đều gặp qua không ít. Huống chi người muốn lấy lòng cậu lại có rất nhiều.


Liếc mắt nhìn chén canh xương đặt trên bàn đang toả khói nghi ngút, màu sắc óng ánh đẹp mắt, nhưng Nguỵ Nhã lại thấy không hề vui vẻ, còn có cảm giác như mình bị hạ nhục vậy. Tưởng cậu là cẩu hay sao mà đưa canh xương!!!


Mặc dù biết chính mình đang kiếm chuyện bất mãn, canh xương kì thực rất tốt cho cơ thể, nhưng nhìn ánh mắt vừa hiện lên khinh bỉ của Chu Lệ Uyên, cậu thật sự không thể không nghĩ là đối phương đang coi cậu là cẩu mà đem đi đùa!


"Uống một mình cũng không tốt, chi bằng ngươi một nửa, ta một nửa, cùng nhau uống a?" Nguỵ Nhã cong môi cười nhẹ, giọng đầy ôn nhu như đang cùng người yêu nói chuyện, lại ẩn ẩn ý cười như muốn trêu ghẹo đối phương.


Mặt của Chu Lệ Uyên không khỏi ửng hồng, dù biết Nguỵ Nhã đã là kẻ có bệnh, bộ dáng hiện tại không những chật vật mà còn thật khó coi, không thể nào đem so với trước đây, nhưng không hiểu sao lại khống chế không được nhịp tim của mình. Chẳng lẽ hôm nay cô bị say nắng nên không ngừng sinh ra ảo giác.


Chén canh nóng bỏng chạm đến môi, Chu Lệ Uyên lập tức sửng sốt, theo bản năng giơ tay gạt đổ chén canh xuống đất.


"Xoảng" một tiếng, chén canh vỡ nát, nước canh đổ hết ra bên ngoài. Chu Lệ Uyên nhìn chén canh, tay không ngừng vuốt ngực, mặt có chút tái nhợt.


Trong canh có bỏ thuốc! Nguỵ Nhã lập tức nghĩ đến câu này.


Ngay từ đầu Nguỵ Nhã vẫn luôn thấy chuyện tinh thần luôn trong tình huống căng thẳng, dễ dàng phát hoả, có chút mơ mơ hồ hồ, thật sự là không bình thường. Nếu là kẻ điên thì sao lại xuất hiện triệu chứng như vậy? Hơn nữa, một thời gian dài cũng không gặp chuyện gì kích thích, theo tính tình kiếp trước của cậu thì hẳn là chỉ cần nhiều nhất là một năm tịnh dưỡng, cẩn thận suy xét mọi chuyện, cũng không đến mức bệnh càng lúc càng nghiêm trọng.


Dám tính kế cậu thì đừng trách Nguỵ Nhã cậu tàn nhẫn!


Lại nghĩ đến gói thuốc vừa bị đổ bỏ kia cũng là do Chu Lệ Uyên đưa cho, Nguỵ Nhã lại càng thêm sinh khí.


Đã từng đổi cả mạng sống để bảo hộ tất cả mọi người, lần này Nguỵ Nhã quyết định nếu đã cho cậu cơ hội làm lại một lần nữa, đời này của cậu cũng chỉ sống để bảo hộ gia đình nhỏ bé của mình mà thôi. Bất kì ai dám hại người nhà của cậu, cậu tuyệt đối sẽ không để yên!


Muốn bảo hộ dị tộc cùng Thiên Ngọc, trước hết nhất định cần phải từ người điên trở thành người bình thường. Nguỵ Nhã lấy làm may mắn vì chuyện mình bị xem là kẻ mất trí, bởi vì về sau dù tính cách của cậu không giống với Nguỵ thiếu gia thì cũng sẽ không bị ai phát hiện ra, trong mắt bọn họ thì chỉ là vì cậu đã hết bệnh nên mới có khác biệt như vậy.


Hiện tại Nguỵ Nhã cần một lý do để chứng minh mình đã "hết bệnh", nhìn Chu Lệ Uyên vẫn đang tức giận dậm chân nhìn chén canh bị đổ, Nguỵ Nhã âm thầm cười lạnh, cậu đột nhiên nghĩ ra được một ý rất hay.


~Tác giả có lời muốn nói~


Nguỵ Nhã: "Ta không phục! Ta muốn kháng nghị! Vì cái gì mà tên kia không có diễn nhưng vẫn được nhận lương a!"


Tác giả: "Ai nói ngươi hắn rãnh?"


Nguỵ Nhã: "Hắn còn chưa lên sàn, sao lại không rãnh?!"


Thiên Ân: "Ta đây rất bận."


Nguỵ Nhã: "Ngươi bận cái gì nha?"


Thiên Ân: "Bận tham khảo tư liệu cho cảnh chăn gối."


Nguỵ Nhã: "...... Ta cần phải đọc kịch bản chương sau, tạm biệt."


Thiên Ân: "Lại đây cùng ta diễn tập."


Nguỵ Nhã: "Ta không cần phải diễn tập!!!"


Thiên Ân: "Ta đếm đến ba. Ngươi không lại đây thì hậu quả tự mình gánh vác."


Nguỵ Nhã: "..." QAQ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play