Đợi bàn tay vẫn luôn bất động giữ áo buông xuống, Ngụy Nhã mới thở phào một hơi. Còn tưởng bị giáo huấn một trận a, may mắn là lão công nhà cậu mặt lãnh tâm nhiệt nên mới thoát được một kiếp.


Nói ra cũng kì quái, cậu đã làm gì sai chọc y sinh khí sao? Chẳng lẽ là do để bản thân bị thương? Ngụy Nhã nghĩ tới lý do này liền vội lắc đầu. Cậu bị thương có liên quan gì tới chuyện này chứ, mặc dù da mặt cậu đúng là dày thật, nhưng cũng chưa tự luyến tới trình độ như vậy đâu.


Ngụy Nhã lén nhìn Thiên Ân, thấy y đã ngồi cạnh đống lửa, đem nước trong nồi lần nữa đun sôi, sau đó thả vào hai quả trứng.


"Ngươi còn đói bụng sao không chịu nói sớm. Thịt vẫn còn một ít, có muốn ăn chút canh thịt không?" Một giây trước còn chột dạ mà không dám hé miệng, một giây sau liền không sợ chết mà sáp lại gần, cũng chỉ có kẻ thô thần kinh như Ngụy Nhã mới làm được.


Thiên Ân chỉ tà liếc mắt nhìn cậu một cái, lại không hề tiếp chuyện.


Không nhận được hồi đáp, Ngụy Nhã liền không thú vị nhìn hai quả trứng trong nồi, nghĩ thầm chắc cũng đủ y lót bụng, mới không nói tiếp.


Sáng nay Thiên Ân vào rừng nhặt được một ổ vừa vặn có ba quả trứng, Ngụy Nhã sớm đã lấy một phần làm canh trứng cho Thiên Ngọc ăn, đổi đổi khẩu vị, dù ăn quen thịt thì ăn lâu như vậy cũng sớm ngán, huống chi chỉ có mỗi thịt khô, vừa mặn lại vừa thô ráp, dù có chế biến theo cách khác cũng không thể nào ăn ngon được.


Vốn tính để dành phần của mình cho Thiên Ngọc ngày hôm sau lại ăn, nhưng nếu Thiên Ân muốn ăn thì tùy y đi, dù sao thì một trong hai người ai ăn cũng đều được, bởi vì ai cũng cần phải bồi bổ.


Ngụy Nhã chống cằm, nhìn dung mạo của Thiên Ân bên ánh lửa, có chút thất thần. Quả nhiên là cho dù đã sớm nhìn đến quen mắt thì vẫn trước sau đều cảm thấy kinh diễm như lần đầu mới gặp.


Một người đẹp đẽ tới mức nào thì mới có thể khiến tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên ảm đạm, ngay cả đóa hoa kiều diễm nhất cũng chỉ có thể làm phông nền cho đối phương a?


Thật muốn che mặt y lại, không để người khác nhìn thấy. Sinh ra yêu nghiệt như vậy để làm gì?!


Còn có khí chất trên người của y, Ngụy Nhã ý vị thâm trường lại đánh giá một lần, mặc kệ là đã thu liễm ít nhiều, nhưng sớm tối bên cạnh cậu liền dễ dàng phát hiện ra y có điểm bất đồng, cử chỉ cùng hành động đều không giống như những dị tộc khác.


"Huynh đệ, tinh cầu trước đây các ngươi sinh sống là cái dạng gì vậy? Tại sao phải di cư sang nơi khác? Thuyền cứu nạn hẳn là vẫn còn đi?" Ngụy Nhã bùm bùm ném ra mấy cái vấn đề mà cậu đã sớm muốn hỏi, cảm thấy quan hệ cả hai cũng cải thiện hơn trước nhiều, ít nhất thì khi đối diện cũng tự nhiên hơn, hẳn là có thể tìm hiểu sâu thêm một chút tình huống đi?


Đồng tử xinh đẹp của Thiên Ân hiện lên một tia nguy hiểm, lặp lại hỏi "Huynh đệ?"


Ngụy Nhã không hiểu ra sao, tiếp tục tìm đường chết nói "Có gì không ổn? Nam nhân không phải đều xưng hô như vậy sao?" Hay là cậu nhớ nhầm rồi? Dù sao cũng gần hai trăm năm không sinh sống trong thời đại này, mấy chi tiết nhỏ như vậy còn nhớ kỹ mới là lạ!


Đầu óc xoay chuyển, cậu đột nhiên cười xấu xa nói tiếp "Hay ngươi muốn ta gọi là lão công nha~" Âm cuối còn luyến một cái, tựa như làm nũng, nhưng nếu có thể xem nhẹ vẻ mặt đầy trêu chọc ý vị của cậu thì may ra mới đủ thuyết phục.


Cái gọi là tự đào hố chôn mình, bất quá cũng chỉ là như vậy đi.


Chờ xem phản ứng của Thiên Ân, lại không ngờ y một chút lúng túng, cứng đờ, bất mãn,... cũng không có, chỉ nhàn nhạt nói "Về sau cứ như vậy kêu."


"Uy, không phải chứ?! Ngươi thật sự muốn ta kêu ngươi lão công?!" Ngụy Nhã tỏ vẻ cậu sợ ngây người, hảo sao?


"Có ý kiến?" Thiên Ân khẽ nhướng mày.


Ngụy Nhã co rút khóe miệng, thử tính nói "Bị một đại nam nhân luôn miệng gọi lão công, này cũng rất dọa người đi? Ta vẫn là kêu ngươi Thiên Ân như trước thì được rồi."


"Không đổi."


"Vậy thì chỉ khi có hai người... Như vậy được rồi ha?"


"Không cần." Thiên Ân như có như không chê cười, ngữ khí lại đầy cảnh cáo nói "Sau này gọi sai, ta liền thu thập ngươi." Về phần thu thập như thế nào, chỉ có y mới biết.


Ngụy Nhã bất đắc dĩ đỡ trán, xem như đã thỏa hiệp. Hảo đi, y không thấy ngại việc bị một đại nam nhân cả ngày lão công, lão công kêu thì cậu càng không thèm để mắt tới, nãy giờ chống đẩy toàn vì sợ y bị ghê tởm tới thôi.


Nội tâm lại ác thú vị nghĩ, đợi tới khi y nghe cậu kêu đến da gà đều rớt đầy đất, cả người đều không khỏe, năn nỉ cậu đổi xưng hô, cậu liền không đổi. Ha hả, để xem ai mới là người chịu thiệt.


Xưng hô cứ như vậy mà định ra rồi, cả hai lại chưa từng nghĩ tới này một lần vui đùa lại là buộc định thân phận cả đời, không bao giờ thay đổi.


Thiên Ân xem như vẫn còn chưa phát giác ra được việc bầu bạn của y sớm đã đem tam quan cùng tiết tháo gì đó đều ném sọt rác. Muốn chỉnh được cậu thì trước mắt phải mặt dày vô sỉ hơn cậu mới được, hoặc đơn giản là nắm được nhược điểm trong tay.


May mắn là y cũng không mất bao lâu thời gian, liền dễ dàng thu phục một vấn đề nan giải, đem cậu hố đến không thể hố hơn, bị đem bán còn có thể giúp y đếm tiền.


Lão công sao? Thiên Ân thật ra đối với xưng hô này cũng không có cảm tưởng gì đặc biệt, chẳng qua là vì không chịu được bộ dáng tiểu nhân đắc ý của Ngụy Nhã, bỗng dưng muốn phản kích cậu, lại thấy như vậy kêu cũng khá dễ nghe mà thôi.


Y tuyệt đối sẽ không thừa nhận hành động không tự giác muốn phản nghịch của mình là ấu trĩ! Người như y mới không ấu trĩ, giống người trước mặt y mới là như vậy!


"Lão công, hiện tại chúng ta nói chuyện được rồi đi?" Ngụy Nhã một chút cũng không ngượng miệng kêu, dù sao cái này xưng hô cậu đã sớm lén dùng lâu rồi.


"Hệ sinh thái cùng địa cầu cũng không quá khác biệt, nhưng gần nhất mấy năm tuổi thọ mọi người đều bị rút ngắn, nữ nhân lại ngày càng ít, ấu tể sinh ra đa số đều chết non. Dựa theo cách tư tế nói, thần linh là muốn trừng phạt mọi người, ban lời nguyền xuống khắp đại lục. Vì vậy nên mới phải di cư đến nơi khác." Thiên Ân trong mắt lướt qua một tia âm trầm, chậm rãi nói tiếp "Về phần thuyền cứu nạn, trên đường di chuyển bởi vì va phải thiên thạch nên đã hư hỏng nặng. Nơi này lại không đủ trang thiết bị, trước mắt là vô pháp sửa chữa."


Nói tới thuyền cứu nạn, Thiên Ân hiện tại cũng chỉ cho rằng Ngụy Nhã đang có ý tưởng táo bạo muốn dùng nó để rời đi địa cầu mà thôi, cũng chưa nghĩ nhiều hơn nữa, bởi vì cũng không phải là chưa từng có người ôm tâm lý may mắn đến dò hỏi bọn họ.


"Tư tế? Đừng nói với ta là mấy kẻ chuyên giả thần giả quỷ trong chế độ cũ a." Ngụy Nhã trừu trừu khóe miệng nói.


"Giả thần giả quỷ..." Thiên Ân lẩm bẩm trong miệng, khóe miệng hơi nâng một độ cung nhỏ, thái độ như là có chút chuyển biến tốt nói "Người được chọn làm tư tế đều được nhận định là có năng lực dự đoán trước sự tình trong tương lai. Nói đơn giản là tựa như khả năng của Phỉ Tư."


"Nói vậy thì lại càng không đáng tin cậy. Nếu có năng lực tiên đoán, lẽ ra tư tế của các ngươi phải biết việc tất cả sẽ đáp xuống một tinh cầu đang gần tới cửa diệt vong. Theo ta thấy thì vốn dĩ không nên di chuyển mới tốt. Dù sao tình huống cũng không khá hơn là mấy, hoặc là nói còn tệ hơn trước. Hành tinh này sớm muộn cũng sẽ không còn thích hợp để sinh tồn." Ngụy Nhã cười nhạt, thong thả nói ra cách nhìn, phảng phất như vấn đề địa cầu diệt vong hoàn toàn không liên quan tới cậu.


Ngụy Nhã cũng không phải tùy tiện nói, hay nhìn mọi chuyện theo hướng tiêu cực nhất. Cho dù không xảy ra việc tận mắt đặt chân tới hành tinh chết này trong tương lai, thì dựa theo cậu quan sát, thiên tai cùng khí quyển đều đang có xu hướng phát triển tệ hơn, ngày càng không thích hợp để sinh tồn. Dù mọi người có không ngừng đề cao khả năng thích nghi với hoàn cảnh thì một lúc nào đó cũng sẽ chạm tới cực hạn, bị đào thải cũng chỉ là tương lai không xa.


"Sợ không?" Trầm thấp thanh âm lần nữa truyền đến, mang theo chút phức tạp khó có thể nhận ra.


"Sợ nha. Ta đương nhiên là sợ rồi." Chẳng qua cậu không phải sợ chết, mà chỉ là sợ thời gian an bình quá ngắn ngủi, sợ cái gia đình nhỏ thật vất vả mới có được cứ vậy biến mất mà thôi. Nhưng mà những việc này không cần phải nói rõ ra, chỉ mình cậu biết là được rồi.


Đôi khi Ngụy Nhã còn có chút hoài nghi hết thảy đều chỉ là một giấc mộng, mà tất cả đều là do cậu tự tưởng tượng.


Cậu không sợ trời sợ đất, duy nhất chỉ sợ bản thân lại nếm trải cô độc. Đi một mình lâu rồi, thật không muốn lại một mình đi tiếp nữa.


Nghĩ đến xuất thần, bỗng dưng trước mặt lại xuất hiện một quả trứng đã lột sẵn vỏ, Ngụy Nhã chớp mắt nhìn Thiên Ân một cái, xác định y là đưa cho cậu ăn, mới lắc đầu từ chối "Không cần. Ta ăn no rồi. Ngươi ăn... Ngô..." Còn chưa đợi cậu nói xong thì y đã đem trứng nhét vào miệng cậu.


"Ăn." Y ngữ khí không dung cự tuyệt nói.


Được rồi, đây là lão công nhà cậu đang biểu hiện quan tâm, mặc dù hành vi một chút cũng không ôn nhu. Ngụy Nhã vừa ăn vừa tự an ủi nghĩ, lại thấy có chút vui vẻ, khiến tâm tình u ám vừa nãy cũng biến mất không còn. Tính, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, tính cách bi lụy không hề hợp với tác phong của cậu. Lại nói trở về, dù sao cũng còn một quả trứng, cậu cũng không lo y đói bụng nên cũng không tiếp tục từ chối.


Bất quá, Ngụy Nhã chỉ vừa nghĩ như vậy xong, đã thấy Thiên Ân lột xong quả còn lại, sau đó đem cậu xoay lại, lần nữa đem áo cậu kéo lên.


Ngụy Nhã còn chưa kịp nghi hoặc thì đã bị một vật nóng hôi hổi lăn lên lưng làm cậu giật mình.


"Ta không cần lăn trứng a, ngươi cũng đừng lãng phí lương thực. Mấy vết bầm này qua vài ngày là khỏi rồi." Ngụy Nhã ý đồ tránh thoát, lại bị Thiên Ân dùng một chân khóa lại eo, lập tức đem hai người dựa sát càng gần.


"Ngồi im." Thiên Ân thanh lãnh nói, động tác trên tay vẫn không đình chỉ.


Chỉ một vết bầm lại phải lãng phí một quả trứng a, Ngụy Nhã nghĩ thôi đã thấy tiếc, biết vậy khi nãy cậu đã không ăn, để y ăn thì tốt rồi. Bất quá, cậu còn không có cảm thấy đau thì y gấp cái gì chứ? Không thấy còn tưởng người bị thương là y!


Thiên Ân lại không cho là đúng. Nếu không phải y không thể chữa trị vết bầm, y cũng không cần dùng cách không mấy hiệu quả như vậy làm.


Đừng nhìn Ngụy Nhã nhảy nhót mà lầm, sức lực của dị tộc thật không phải người bình thường có thể so, cho dù chỉ là dị tộc vị thành niên. Sau lưng cậu đã bầm tím một mảnh, này nếu không mau làm tan máu bầm, sắp tới khẳng định lưng phải chịu tội.


Thường thức cơ bản như vậy, thật không hiểu sao tên ngốc này lại không biết. Thiên Ân xem nhẹ một chút nho nhỏ bực bội trong lòng nghĩ.


"Theo ngươi thì nếu thuyền hoàn thành, bọn họ sẽ tính đi đâu tạm trú?" Sau lưng động tác như đang mát xa khiến Ngụy Nhã không khỏi hưởng thụ, lại tranh thủ vừa ăn vừa cùng lão công nhà cậu thảo luận lên.


"Kinh thành." Thiên Ân đáp, ngữ khí không giống như đang suy đoán, càng như là thập phần khẳng định.


"Ngươi cùng ta có chung suy nghĩ rồi. Nhưng mà kinh thành đâu phải là nơi có thể tùy tiện cư trú. Nếu bọn họ vì dân cư đông đúc mà phải phân tán ra các căn cứ nhỏ, việc quay trở về đương nhiên không dễ."


Đối với những người đang trong tình trạng vô gia cư thì việc muốn quay trở về chỗ cũ cũng là chuyện dễ hiểu, huống hồ nơi đó còn là căn cứ lớn nhất hiện tại, dĩ nhiên sẽ càng đảm bảo an toàn.


Nhưng nghĩ tới kinh thành, Ngụy Nhã liền nhếch môi cười lạnh. Tốt nhất những kẻ từng phản bội cậu nên cầu nguyện bọn họ cả đời không gặp lại cậu, không thì cậu nhất định sẽ không buông tha cho bọn họ, làm bọn họ trải nghiệm mùi vị cái gọi là sống không bằng chết.


Đem một đám bạch nhãn lang ném vào viện nghiên cứu, để mỗi ngày bị người ta cắt miếng làm thực nghiệm cũng không tồi nha, dùng mấy lời hoa mỹ mà bọn họ từng nói với cậu thì chính là "Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh vì có thể cống hiến cho sự tồn vong của nhân loại đi."


Không hay biết Ngụy Nhã đang động sát tâm, Thiên Ân vẫn tiếp tục động tác trên tay, đầu cũng không nâng đáp "La Hải có thế lực ở kinh thành."


"Hửm? Thật không nhìn ra thân phận của hắn lại không hề tầm thường." Nói rồi nghĩ lại liền thấy cũng không phải quá khó tin. Nếu xét ai trong căn cứ khí chất cùng người khác bất đồng, dễ nhận biết nhất chính là Thiên Ân, người còn lại thì chỉ có La Hải. Từ diện mạo, cách hành xử, cho đến mưu trí, bọn họ đều vượt xa cấp bậc so với những người khác.


Ngụy Nhã cảm thán một câu, lại không nhìn tới sau lưng có một đôi mắt tối tăm không rõ đang nhìn cậu, nhưng mặc nhiên lại không lên tiếng.


Cậu còn đang tính hỏi Thiên Ân rốt cuộc người có địa vị như La Hải như thế nào lại bị điều đến căn cứ nhỏ này, để về sau còn có cách đối phó Chu Lệ Uyên, lại chưa kịp hỏi thì cửa lều bị kéo lên, Thiên Ngọc mang theo một thân hàn khí tiến vào.


Bởi vì đã quyết định tạm trú một đoạn thời gian, vậy nên mọi người bắt đầu phân công trực đêm, Thiên Ngọc vừa vặn trực buổi đầu tiên.


Buổi tối nhiệt độ thấp hơn ban ngày tận mười độ, Thiên Ngọc dù là ấu tể cũng có chút chịu không nổi, chóp mũi cùng hai má đều hồng hồng, phối với làn da trắng nõn như lòng trắng trứng gà, môi nhỏ lại cố tình còn nhấp thành một đường thẳng tỏ vẻ bản thân là đại nhân không cảm thấy lạnh, tương phản manh như vậy khiến tâm của Ngụy Nhã đều bị manh hóa đến rối tinh rối mù, thiệt muốn cắn cắn gò má như bánh bao kia một ngụm.


"Thiên Ngọc, còn không mau lại đây sưởi ấm a. Đừng cứ đứng đó để bị cảm lạnh." Ngụy Nhã vẫy tay với Thiên Ngọc, nhìn nhóc biệt biệt nữu nữu cọ qua cọ lại nửa ngày mới nhích tới gần, tay ngứa liền đem nhóc một túm, khiến nhóc con ngã nhào vào ngực cậu.


"Có cha ngươi ở đây, còn sợ ta ăn thịt ngươi sao? Biệt nữu như vậy làm gì nha?" Ngụy Nhã trêu chọc nói, nhưng mà nói nói lại phát hiện hai tay nhóc con lạnh như băng thì không khỏi nhíu mày "Tay như thế nào lại lạnh thành như vậy? Ngươi đứng phơi ngoài trời cả buổi à?"


Nghe ngữ khí của Ngụy Nhã có chút bất mãn, Thiên Ngọc hơi cứng đờ một chút, Ngụy Nhã cho là nhóc con vẫn còn ám ảnh hình tượng bạo lực gia đình lúc trước của bản thân, thấy nhiều cũng không trách, chỉ đành bất đắc dĩ đem bàn tay lạnh cóng kia xoa xoa, ủ ấm trong lòng bàn tay của mình.


Thiên Ngọc bị hành động của Ngụy Nhã làm cho không biết nên phản ứng ra sao, lại bất ngờ nhận ra tầm mắt của Thiên Ân đang rơi xuống người nhóc, không biết vô tình hay cố ý mà trốn tránh cùng y đối mắt, đem đầu cúi thấp.


Thiên Ân bất quá cũng chỉ liếc mắt một cái liền thu hồi, cũng không đi vạch trần hành vi chột dạ của nhóc con nhà mình.


Xem ra đứa nhỏ này cũng đang tính theo mẫu phụ ngốc của nhóc muốn leo lên nóc nhà lật ngói đây mà. Thiên Ân không tỏ thái độ với Thiên Ngọc, lại không đồng nghĩa cũng sẽ không tỏ thái độ với Ngụy Nhã, tâm tình khó chịu liền thò tay nhéo mông cậu một cái coi như trừng phạt.


Tự dưng bị tập kích khiến Ngụy Nhã bất động một giây, kì thực là cậu xém chút đã theo phản xạ mà công kích, may là cậu kịp thời khống chế động tác, khiến cậu không khỏi bực bội quay đầu khó hiểu nhìn y. Đang yên đang lành muốn gây sự? Hay cậu lại làm sai cái gì?


Ngụy Nhã vẫn chưa biết được, nếu không phải Thiên Ngọc có mặt tại đây, thì chỉ dựa vào sắc mặt hiện tại của cậu cũng đủ để Thiên Ân lập tức đem người lột quần đánh mông mấy cái, chứ không phải đơn giản chỉ là nhéo. Hiện tại còn biết cấp sắc mặt cho y xem a!


~Tác giả có lời muốn nói~


Ta có cần nói là Thiên Ân thật ra không phải thuộc tính băng sơn công không? Mọi người có đoán được thuộc tính không nhỉ? Hay là đã bị lừa nha?(〃 ̄∇ ̄)


Lảm nhảm một chút, tại sao ở đây không có vụ viết văn online kiếm tiền a? Ta thật muốn trạch ở nhà kiếm tiền, sẵn sàng mỗi ngày vò đầu bứt tóc tìm ý tưởng a! (T▽T) Khụ, nói vậy chứ ta tự biết bút lực không đủ, không ai thèm để ý tới một tiểu nhân vật như ta đâu, dù ký hợp đồng cũng không tới phiên ta *chui vô góc vẽ vòng tròn*

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play