Dựa theo Ngụy Nhã đánh giá năng lực của dị tộc, nếu mọi chuyện tiến triển thuận lợi, không phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì nhanh nhất chỉ cần ba bốn ngày liền đóng xong thuyền.


Bởi vì thời gian cấp bách nên kế hoạch vừa định xuống, mọi người liền bắt tay vào triển khai ngay lập tức. Khả quan chính là ba bốn ngày xong một chiếc thuyền, nghe thì nhanh chóng nhưng một khi muốn đóng hết số thuyền đủ để tất cả di chuyển thì mới thấy thời gian thật sự rất ít, có khi lại không kịp.


"Yêu cầu gỗ thế nào?" Thiên Ân trước khi đi hỏi Ngụy Nhã. Y theo đội ngũ trước tiên vào rừng thu thập nguyên vật liệu, không muốn phí công vô ích nên cũng không hấp tấp như những người khác, phải tìm hiểu kỹ mới định ra mục tiêu.


"Có thể chống thấm nước là tốt nhất. Không có thì tùy ngươi tính đi, thấy loại nào tốt thì dùng. Lấy độ bền làm chính." Ngụy Nhã kiến thức đối với thảm thực vật nơi này còn chưa đủ nhiều, tùy Thiên Ân quyết định là được. Cậu tin tưởng y đã đích thân lựa chọn thì không thể nào kém được.


Cậu nghĩ rồi lại nói "Ta còn muốn dùng đá, nhưng là muốn mài mỏng nó để dùng, ngươi thấy có khả thi không? Nếu không được thì ta lại tìm cái khác để thay thế."


"Được." Thiên Ân lo Ngụy Nhã không hiểu rõ liền không dám thoải mái sử dụng vật liệu, không ngại phiền giải thích "Có sẵn công cụ. Muốn khắc thành hình dáng khác đều có thể."


"Hảo a. Ta còn đang nghĩ một số chi tiết nên dùng tài liệu gì để thay thế mới thích hợp. Nếu đá dùng được thì đỡ phiền toái rồi."


Phân công nhau làm việc, một nửa đi thu thập nguyên vật liệu, nửa còn lại tiếp tục thảo luận về cách đóng thuyền. Nhóm người trước do Thiên Ân dẫn dắt đã rời đi, ấu tể bao gồm cả Thiên Ngọc trong đó đều buồn đến hoảng, sớm đã kéo nhau đi theo phụ giúp rồi. Nhóm còn lại chủ yếu là xem Ngụy Nhã phác thảo bản vẽ, nếu cậu thuyết minh mỗi chi tiết cần yêu cầu vật liệu như thế nào, những người khác sẽ đề xuất ý kiến cho cậu. Người nhiều, kiến thức cũng phong phú, cùng bọn họ thảo luận giúp cậu thu hoạch được rất nhiều, nhất là kiến thức một chút nguyên vật liệu được dị tộc trưng dụng, cũng như một số loại thực vật dùng để chế tác đồ vật đạt được hiệu quả còn tốt hơn những món đồ nhân tạo trước mạt thế.


Tình cảnh lần nữa lặp lại. Một bên bận rộn, một bên thì an nhàn nhóm lửa nướng thịt, thư thái như đang làm tiệc BBQ ngoài trời. Bất quá, Ngụy Nhã không hề hảo ý mỉm cười, lần trước quá gấp nên mới buông tha bọn họ, lần này thì đừng mơ tiếp tục ngồi không hưởng lợi nữa.


Từ Hải An chỉ vào phần bánh xe, do dự nói "Ta thấy bánh xe có thể lót thêm một tầng da thú, như vậy có thể giảm xóc. Ngươi thấy sao?"


Bởi vì bản thân từ nhỏ suy nhược, dễ dàng mắc bệnh, một cơn cảm mạo cũng đủ để nằm trên giường một tháng không dậy nổi, bị chế nhạo cùng ghét bỏ mà lớn lên, thế nên Từ Duệ An tính cách có điểm nội hướng, không muốn tham dự vào tập thể, tránh được liền tránh, hắn đặc biệt sợ bản thân liên lụy người khác. Nếu không phải Từ Duệ liên tục nhắc mãi bên tai hắn, mong muốn hắn có thể phụ giúp Ngụy Nhã một tay, cũng kết giao một cái bằng hữu, không để bị đánh đồng với đám người vô dụng khác thì hắn có lẽ đã không đủ can đảm hiện tại ngồi đây tham gia thảo luận.


Phải biết là những người tham gia kế hoạch, ngoài trừ Ngụy Nhã là nhân loại ra, những người còn lại đều là dị tộc cùng ấu tể.


Từ Duệ An rốt cuộc cũng biết lý do Từ Duệ lại thân thiết với Ngụy Nhã như vậy. Cái cách mà cậu đối xử với dị tộc cùng ấu tể hoàn toàn tự nhiên thoải mái, không hề có điểm miễn cưỡng hay áp lực, dường như không để tâm chuyện chủng tộc bất đồng. Mà bởi vì cậu cư xử như vậy, khiến dị tộc bất giác cũng tự nhiên hơn, không cần giống khi đối mặt với những nhân loại khác đều phải cẩn thận, kiêng dè như đối xử với một vật nhỏ mà chỉ cần bất cẩn liền lỡ tay giết chết, ai bảo sức lực của dị tộc cùng nhân loại chênh lệch quá nhiều a!


"Không tồi. Ngươi suy xét so với ta còn chu đáo. Nếu ngươi không nhắc ta cũng không để ý đến chuyện giảm xóc. Vậy thì cứ làm như ngươi nói, phần bánh xe nơi này sẽ thêm một khe rãnh, như vậy dễ dàng lót da thú. Trên đường nếu tìm được vật liệu tốt hơn cũng thuận tiện thay thế." Ngụy Nhã không hề keo kiệt tán thưởng nói.


Phỉ Tư mắt thèm nói "Ta nghe nói nhân loại có cái gọi là xe thiết giáp, bánh xe có thể vượt mọi địa hình, chúng ta có thể cũng làm giống vậy không?"


"Dĩ nhiên có thể." Thấy Phỉ Tư mắt lập tức sáng như đuốc, Ngụy Nhã liền cười nhạo nói xong nửa phần còn lại "Đợi ngươi tìm sắt thép lại đây rồi chúng ta bàn tiếp."


Phải biết là sắt thép hiện tại muốn sử dụng phải có thiết bị đặc thù chế tạo mới có thể tồn tại mà không bị rỉ sét ngay lập tức, đây là lý do chính khiến sinh hoạt của mọi người dường như trở lại thời nguyên thủy, bằng không thì trên đường chạy nạn ít nhiều mọi người cũng sẽ đem theo bên người vài món đồ công nghệ, chứ không giống như bây giờ, cái gì cũng đều không có.


Những việc trên đều là Thiên Ân nói cho Ngụy Nhã biết, thế nên giả thuyết ban đầu là hành tinh của dị tộc không hề tồn tại nền khoa học công nghệ tiến bộ đã không còn thuyết phục. Lỡ như đến địa cầu khiến mọi trang thiết bị của bọn họ đều hỏng thì sao? Việc này hoàn toàn có khả năng. Lại nói tiếp, nhận thức về gen của dị tộc đã có thể đuổi kịp nghiên cứu của Đế quốc, cho nên càng không giống như là một chủng tộc lạc hậu.


Về phần tại sao Ngụy Nhã từ đầu không biết việc sắt thép bình thường không thể sử dụng, còn nghi hoặc việc dị tộc dùng cốt đao lại xây nhà bằng đá, cái này cũng không khó hiểu.


Mạt thế mấy năm sau mới không thể sử dụng sắt thép, mà khi đó Ngụy Nhã đang trong vòng tuần hoàn ác tính, bị phản bội rồi chạy nạn, chạy nạn rồi lại bị phản bội,... Đâu còn tinh lực để tìm hiểu tin tức. Sau lại gia nhập đoàn di dân, buộc phải di dân đều là kẻ bất lực không đủ điều kiện sống trong căn cứ, có một kiện quần áo đã là không tồi, lấy đâu ra loan đao, đoản đao, trang thiết bị này nọ a. Lo lấp đầy bụng mới là chính. Bởi vậy đôi mắt kì thực cũng như bị phong bế, đôi khi tình cờ thấy cường giả vẫn dùng đao kiếm, lại không biết đây là đã trải qua cường hóa, nên cũng không nhận ra chỗ kì quái.


Phỉ Tư bất mãn vỗ một cái vào lưng Ngụy Nhã "Ngụy ca, ngươi cũng xấu tính quá rồi. Đem ta ra trêu chọc."


Nam nhân giao tiếp chính là sảng khoái, vỗ lưng bằng hữu một cái cũng không tính là gì, nhưng mà Phỉ Tư vừa làm như vậy, những dị tộc khác đều đồng loạt nhìn hắn trách cứ, lại nhìn xem Ngụy Nhã có bị chụp cho ngất xỉu hay không.


Phỉ Tư bị như vậy nhìn, có chút không sờ được đầu óc, sau đó mới nhận ra hắn vừa làm một việc cực kỳ thô lỗ. Ngụy ca là nhân loại a, bị hắn chụp như vậy có đem xương cốt đều nát hay không?! Lập tức vội đến xoay quanh hỏi "Ngụy ca, ngươi đừng hiểu lầm. Ta chỉ là nhất thời nóng đầu, quên mất ngươi không giống chúng ta da dày thịt béo. Ngươi không có việc gì đi? Có cần ta kêu Phó Quân đến khám hay không?"


Ngụy Nhã nhướn mày, một chút cũng không nể tình đạp Phỉ Tư một cái, khiến hắn lăn xuống đất, đương nhiên cũng chỉ đá lăn, hoàn toàn không gây ra thương tích "Nói nhiều. Ta còn không yếu tới mức chụp một cái liền xảy ra việc."


Phỉ Tư hắc hắc cười, phủi bụi đất trên người nói "Còn không phải tại ta vẫn luôn bị giáo huấn phải cư xử tử tế với nhân loại sao, không thì ta cũng không cho là nhân loại đều nhược đến mức chụp một cái liền đi đời nhà ma."


La Hải không hài lòng nói "Dù sao ngươi cũng nên xin lỗi Ngụy Nhã. Ấu tể bị ngươi vỗ một cái còn lảo đảo, huống chi là nhân loại."


Ngụy Nhã khoát tay "Được rồi. Nam nhân với nhau cũng đừng quá quan trọng tiểu tiết."


"Chính xác. Ngụy ca nói không sai, nam nhân với nam nhân không cần phải nhiều câu nệ như vậy, ngược lại khiến cho không thoải mái." Phỉ Tư cực kỳ tán đồng nói.


Mấy người khác nghe Phỉ Tư sảng khoái nói như vậy, có chút hận rèn sắt không thành thép. Quả nhiên là vị thành niên, suy nghĩ đều đơn giản, cũng quên mất dị tộc bọn họ có thể kết làm bầu bạn với nam nhân nhân loại, cho nên xét đến cùng việc bọn họ cẩn thận đối đãi với người đồng tính khác tộc cũng thật bình thường. Hôm nay nếu chẳng may chụp một cái khiến Ngụy Nhã xảy ra chuyện thì cứ chờ bị Thiên Ân xử đẹp đi, muốn cao hứng cũng quá sớm rồi.


Bách Thụy hiếm khi hào sảng nói "Nam nhân là phải như vậy. Khóc lóc ăn vạ cũng chỉ có nữ nhân mới làm. Chúng ta là người làm đại sự, tính tình mềm yếu hoàn toàn không cần, chỉ mấy kẻ nhu nhược mới như vậy. Loại người này mà cũng tự xưng là nam nhân, ta thật muốn cười vào mặt bọn họ. Thật là làm xấu mặt nam nhân chúng ta."


Một đám có đề tài chung, liền ngươi một câu, ta một câu, thảo luận đến vui vẻ vô cùng.


Từ Hải An càng thêm ngưỡng mộ nhìn Ngụy Nhã. Cứ tưởng sẽ xảy ra chuyện, lại không ngờ chỉ vài câu nói, bầu không khí còn hòa hợp hơn so với trước, không đúng, phải là sôi động cùng tích cực hơn trước. Từ ngoài nhìn lại, nếu ai nói Ngụy Nhã là nhân loại, lại cùng một đám dị tộc cùng cười cùng thảo luận sảng khoái như vậy, đảm bảo sẽ không có người dám tin tưởng.


Ngăn cách phá bỏ, quay về chính sự, mọi người cũng không như phía trước chỉ biết ngồi nghe đợi hỏi, mà là chủ động cùng Ngụy Nhã bàn về bản vẽ, có ý tưởng hay liền hỏi xem có thể áp dụng hay không. Ngụy Nhã đối với kết quả hiện tại thập phần vừa lòng, không uổng công cố tình trêu chọc Phỉ Tư rồi bị ăn đau một cái.


Mục đích đạt được, bản vẽ hoàn thành nhanh hơn dự kiến, Ngụy Nhã còn đang tự tán thưởng chính mình kế hoạch hoàn hảo, lại không nghĩ tới buổi tối cậu liền phải đối mặt với hậu quả. Người a, vẫn là không nên vội đắc ý, không thì sẽ vui quá hóa buồn.


Thiên Ân hít sâu một hơi, nhìn phần lưng trắng nõn hiện một mảng tím tái thập phần dọa người, cũng cực kỳ chướng mắt, áp suất thấp tựa như không cần tiền mà phóng ra bên ngoài, mà dựa theo Ngụy Nhã nhận xét là chướng khí mù mịt.


Có chút chột dạ như đứa nhỏ làm sai sự, Ngụy Nhã cười lấy lòng nói "Thật ra thì tuy nhìn như vậy nhưng cũng không có gì đâu. Chẳng qua là da ta quá dễ lưu dấu vết, bị côn trùng cắn cũng sẽ đỏ mấy ngày, cho nên mới thoạt nhìn nghiêm trọng, qua mấy ngày thì tốt rồi."


~Tiểu kịch trường~


Ngụy Nhã: "Ta vừa thay ngươi làm tốt xã giao, thuận tiện gây ấn tượng với tiểu đệ. Có đáng khen không? Đáng khen không?"


Thiên Ân: "Lăn ra phòng khách."


Ngụy Nhã: "Không phải chứ?! Không có khen thưởng cũng đành, còn bắt ta ngủ phòng khách?!"


Thiên Ân bình tĩnh đóng sầm cửa, khóa chốt.


Ngụy Nhã: "Uy, mở cửa a! Nhà ai lão công lại đuổi tiểu thụ ra phòng khách ngủ như vậy a!!!"


~Tác giả có lời muốn nói~


Có ai thấy tiểu công quá mờ nhạt không? Ta bỗng dưng lo sợ Thiên Ân quá mờ nhạt a! Σ( ̄ロ ̄lll)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play