Editor: Mứt Chanh
Vẻ mặt của Thẩm Tân Di vui vẻ, Lục Diễn nhíu mày, quay đầu ngựa lại nhìn xem.
Thẩm Tu Viễn cầm trong tay một thanh trường thương toàn thân đen nhánh, phía sau còn đi theo một vài thân vệ. Ông sải bước tới ngăn ở trước ngựa Lục Diễn rồi trầm giọng hỏi: "Xin hỏi tiểu nữ nơi nào đắc tội điện hạ? Lại khiến điện hạ không màng thể diện bên đường bắt nó đi."
Lục Diễn nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một chút không kiên nhẫn phiền chán: ''Thái Tử Phi rất tốt, chỉ là lâu quá không về, ta quá nhớ nàng nên đặc biệt tới đón nàng về nhà.''
Thẩm Tu Viễn vốn cho rằng quan hệ giữa hai người không tốt nên hắn mới muốn mang Tố Tố về tra tấn, nghe hắn nói lại cảm thấy không thể hiểu được nhưng vẫn nói như cũ: "Chỉ cần Tố Tố còn ở Thẩm phủ của thần một ngày thì không phải Thái Tử nói mang đi là có thể mang đi!" Ông nói xong thì rút trường thương ra, mũi thương chỉ xéo mặt đất, dáng vẻ như muốn động thủ.
Xưa nay ông ở trước mặt Thái Tử rất là nhường nhịn nhưng hôm nay vì con gái, ông nhất định không thể không cứng đối cứng!
Sắc mặt của Lục Diễn lạnh hơn, một tay vẫn ấn Thẩm Tân Di một tay lại đặt lên trên bội kiếm tuỳ thân: "Nàng đã gả cho ta, tất nhiên là người của ta, ông không cần phải nhọc lòng."
Không khí lập tức giương cung bạt kiếm lên.
Xét về thân phận, hai người này một người là cha vợ Thái Sơn, một người là con rể. Từ địa vị mà nói, hai người này một người là Hầu gia, một người là Thái Tử. Nếu thật sự đánh nhau ở cửa nhà thì đủ để người ở Ngụy Triều cười một năm! Nói không chừng Hoàng Thượng phải làm sao để xử lý đấy.
Thẩm Tân Di chuyển sang nhìn Thái Tử rồi cắn răng nói: "Ngài buông ta ra trước."
Lục Diễn ôm nàng càng chặt hơn, tay phải đã rút ra bội kiếm: "Còn chưa từng lĩnh giáo qua thương pháp của Hầu gia."
Thẩm Tân Di thấy hắn dầu muối không ăn thì đành phải quay sang Thẩm Tu Viễn: "Cha..."
Thẩm Tu Viễn vốn định động thủ cản người nhưng nghe thấy giọng con gái thì lại chần chờ, chậm rãi thu tay lại: "Thái Tử bệnh nặng quấn thân, thần không chiếm tiện nghi của người." Ông lại nhìn Thẩm Tân Di: "Nhưng thần cũng sẽ không nhìn con gái mình bị bắt đi trước cửa nhà."
Lục Diễn lạnh lùng cười xuỳ một tiếng: "Nếu như thế thì vẫn là động thủ đi."
Thẩm Tân Di không cho rằng Lục Diễn có thể đánh thắng được kinh nghiệm sa trường của cha nhưng hai người đều là tính tình con lừa, lỡ như hắn bị thương, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ mượn đề tài gây bất lợi với cha!
Nàng nhìn thấy phong ba lại nổi lên, vừa lo lắng vừa tức, giọng căm hận nói: "Ta với ngài trở về, được chưa?"
Lục Diễn cúi đầu nhìn nàng, thanh kiếm từ từ thu vào vỏ kiếm.
Nàng lại quay sang cha mình mềm giọng nói: "Cha, con nói với Thái Hậu là sau bảy tám ngày sẽ trở về, hiện giờ đã gần đến ngày rồi, con cũng nên trở về."
Thẩm Tu Viễn nhìn Lục Diễn vài lần, lúc này mới từ từ rút trường thương về.
Thẩm Tân Di lại nhìn về phía Lục Diễn: "Vú già và lễ vật của ta đều ở nhà, dù sao ngài cũng phải để ta thu dọn một chút chứ?"
Lục Diễn buông tay ra: "Sớm một chút trở về."
Thẩm Tân Di vuốt phẳng quần áo một chút, nhíu mày nhìn hắn một cái rồi dìu lấy Thẩm Tu Viễn vào hầu phủ.
Lục Diễn cũng không muốn đi vào, chỉ chờ nàng ở cửa.
Hai cha con mới vào cửa, Chu thị đã vội vã đuổi tới: "Làm sao vậy? Thái Tử tới?"
Thẩm Tu Viễn ra hiệu cho Thẩm Tân Di đi trước thu dọn đồ đạc, bản thân nói kỹ càng tỉ mỉ với Chu thị một lần, lại dùng nắm đấm đập thật mạnh lên bàn: "Ta nhất định không cho Tố Tố trở về!"
Chu thị cẩn thận ngẫm nghĩ vừa cười rồi vừa vỗ về ông: "Rõ ràng là con gái bọn mình giận dỗi, ông đi theo dính líu cái gì? Ông có thể để cho Tố Tố nhất thời không quay về, còn có thể khiến nó cả đời không quay về à? Sớm muộn gì cũng đến việc này."
Thẩm Tu Viễn cảm giác nói không thông với vợ: "Bà không thấy dáng vẻ kia Thái Tử đâu."
Chu thị đau đầu, không thể giảng đạo lý lớn với đàn ông mà, chỉ phải bẻ ra vân vê nói với ông: "Lần trước Tố Tố nói với tôi Thái Tử đối xử với nó cực kỳ tốt. Lúc nó sinh bệnh Thái Tử đút thuốc đút canh, đều không đành lòng để nó xuống đất. Hai người thành thân hơn nửa năm không có động tĩnh nhưng Thái Tử cũng không thu người vào trong phòng, có thể thấy được hắn là người có lòng. Ông cẩn thận ngẫm lại xem, nếu Thái Tử không thích Tố Tố thì hà tất lại chạy thật xa tới đón nó, còn đông lạnh ở trên nền tuyết lâu như vậy? Có thể thấy được là cực kỳ nhớ nó. Hai người ầm ĩ mâu thuẫn gì tôi không biết nhưng chẳng bao lâu nữa chúng ta đã phải đi nhậm chức, chẳng lẽ ông có thể dẫn Tố Tố đi?"
Thẩm Tu Viễn nhíu lại mày rậm, bà bất đắc dĩ mà buông tiếng thở dài: "Tôi cũng đau lòng cho con gái nhưng chúng ta chung quy không thể chăm sóc cho con cả đời, mặc kệ hai người ầm ĩ cự nự cái gì, mâu thuẫn sớm muộn gì cũng phải nói ra, thà nói sớm còn hơn không, ông nói xem?"
Thẩm Tu Viễn buông tiếng thở dài: "Ta là sợ hắn ức hiếp Tố Tố."
Chu thị mím môi cười: "Chuyện bắt nạt cũng không đến mức, việc hôn nhân này vốn chính là Hoàng Thượng thượng vội vàng cầu, nếu Thái Tử thật sự bắt nạt Tố Tố thì con bé đã sớm quậy hoàng gia long trời lở đất rồi."
Thẩm Tu Viễn giảng không ra đạo lý nên chỉ phải hừ một tiếng: "Chẳng phải bà vốn phải không thích Thái Tử sao? Lúc này sao lại giúp hắn lên tiếng."
Chu thị nói: "Tôi không thích Thái Tử là bởi vì Tố Tố, tôi giúp Thái Tử nói chuyện cũng là vì Tố Tố, chỉ cần con gái sống tốt thì cái gì cũng mạnh hơn."
Bà cười lại nhỏ giọng nói: "Tôi từ xa nhìn thấy ánh mắt Thái Tử nhìn Tố Tố như muốn chảy ra mật."
......
Thẩm Tân Di đen mặt chỉ huy hạ nhân thu dọn xong đồ đạc, lúc rời khỏi cửa phủ thì thấy Lục Diễn còn ở đó, ba thước tóc đen đều bao trùm một tầng sương trắng.
Nàng buông tiếng thở dài, lạnh mặt lên xe ngựa: "Đừng sử dụng khổ nhục kế, chiêu này đối với ta vô dụng!"
Lục Diễn bị cóng rất lâu nhưng cũng không ảnh hưởng đến thân thủ chút nào. Hắn duỗi chân dài ra, trực tiếp sải bước lên xe ngựa, lại run run tuyết trên vai: "Thái Tử Phi có trái tim sắt đá, ta sớm đã lĩnh giáo rồi."
Trong xe đốt lò sưởi ấm áp như xuân, hắn mới vừa ngồi trong chốc lát thì tuyết trên người đã hóa thành nước, toàn thân trên dưới đều ướt đẫm, cả người tựa như được vớt ra từ trong nước.
Thẩm Tân Di nhíu mày nhìn đôi môi không còn chút máu của hắn: "Ngài có mang dư quần áo không?"
Lục Diễn nhìn nàng một cái: "Nàng nói xem?"
Thẩm Tân Di không khỏi trợn to hai mắt, lục trong tủ bát bảo ở xe ngựa thì nhảy ra một chiếc áo khoác ném cho hắn: "Đây là lần trước ta sai người may gấp gáp, không lưu ý làm lớn, ta còn chưa mặc qua lần nào. Ngài có thể mặc gần vừa, trước mặc cái này đi, đến trong phủ lại thay."
Lục Diễn buồn bã nói: "Trang phục nữ?"
Thẩm Tân Di chửi ầm: "Không mặc thì ngài cứ trần như nhộng đi, ngài nghĩ ta muốn ngài mặc à?"
Lục Diễn giãy giụa ở trong lòng một lát, nhìn thấy nàng hơi nhíu mày lại thì vẫn nhanh chóng ra tay cởi quần áo ướt trên người mình.
Thẩm Tân Di theo bản năng mà xoay lưng lại, hắn không khỏi cong cong khóe môi: "Trên người ta có chỗ nào mà nàng chưa nhìn qua?"
Nàng không vui mà trả lời: "Ngài lại dong dài, ta sẽ mở cửa xe ngựa ra để dân chúng toàn kinh thành đều nhìn một chút xem Thái Tử khỏa thân như thế nào."
Lục Diễn: "..."
Hắn yên lặng mà phủ thêm áo khoác.
Cái áo khoác này tuy rằng làm tương đối dài nhưng đối với Lục Diễn mà nói vẫn ngắn hơn một chút cũng chật không ít. Nói chung là giống như áo ngắn. Cái loại tình huống nhỏ này đều sẽ lộ ra cẳng chân, hắn tự hỏi một chút rồi dứt khoát quấn áo khoác quanh eo, nửa người trên trần trụi. Bộ dạng mặc quần áo như vậy càng lẳng lơ miễn bàn.
Thẩm Tân Di: "..." Tật xấu!
Đừng nói là ở cổ đại mà ngay cả hiện đại nếu vai trần lắc lư trên đường cũng sẽ bị người ta xem như biến thái ấy chứ?!
Hắn nhìn thấy ánh mắt phỉ nhổ của nàng, không nhanh không chậm mà giải thích: "Ta cảm thấy nửa người trên của ta cũng coi như là đập vào mắt, nửa người dưới thô kệch một chút nên không thể chói mắt trước mặt nàng được. "
Thẩm Tân Di: "..."
Nàng nói một cách khó tin: "Ngài cảm thấy giải thích với ta như vậy thì ta sẽ cho rằng ngài không phải bệnh tâm thần à?"
Lục Diễn: "..."
Hắn nhướng mày: "Nếu ta nói lúc lễ hội đèn lồng nguyên tiêu xảy ra sự cố giẫm đạp, ta vô ý bị thương, bị thương ở cẳng chân, giải thích như vậy có thể chứ?"
Sắc mặt của Thẩm Tân Di thay đổi, lập tức vén vạt áo khoác lên, trên bắp chân có một vết thương dữ tợn. Nàng cau mày: "Tề Sất bọn họ làm ăn cái gì không biết? Làm sao lại để ngài bị thương?"
Lục Diễn không để bụng: "Tết Nguyên Tiêu ngày đó Tề quốc công tổ chức đố đèn ở cửa Chu Tước mời bá tánh vui chơi, ta thấy có một chiếc đèn lồng trông rất đẹp, vốn định thắng tặng cho nàng. Ngày ấy người rất nhiều, ta lại không mang theo hộ vệ, không khéo có người mượn cơ hội sinh sự ở trong đám đông, bá tánh chạy tán loạn lại còn đông, nhất thời ta không để ý đã bị thanh tre của hoa đăng cào vào người nên có vết thương như thế."
Vốn là một chuyện phản lưới nhà rất mất mặt nhưng thấy nàng lộ vẻ xúc động thì cũng không nhận thấy mất mặt.
Trong lòng Thẩm Tân Di vừa chua xót vừa mềm, ngoài miệng vẫn cứ tức giận: "Ai thèm hoa đăng của ngài, nếu như ngài bị giẫm chết thì ta còn phải thủ tiết cho ngài!"
Lục Diễn thò lại gần hôn lên khóe môi nàng: "Ta sẽ khinh công, không giẫm được ta đâu."
Thẩm Tân Di đẩy mặt hắn ra thì cười lạnh: "Ngài đừng có chơi đấu trí với ta, đừng tưởng rằng nói vài câu dễ nghe thì chuyện này sẽ cho qua!"
Dù sao là ở trong xe, hiệu quả cách âm trong xe ngựa lại tốt nên không sợ người khác nghe được. Hắn trơ mặt ra thò lại gần: "Tố Tố..."
Thẩm Tân Di trốn tránh cả buổi nhưng vẫn bị hắn bắt được hôn vài cái, quay đầu căm giận mà nhìn hắn.
Hai người làm ầm ĩ xong thì đã đến phủ Thái Tử, Lục Diễn như vậy không thể xuống xe ngựa, đang muốn sai người lấy quần áo đến thì Thẩm Tân Di bỗng nhiên ngẩng đầu, tà mị cười điên cuồng: "Không cho phép mặc quần áo, như vậy đi xuống!"
Lục Diễn: "..."
Hắn từ từ nói: "Ngạo Thiên?"
Thẩm Tân Di lắc đầu: "Sai rồi."
Lục Diễn lại không tin bình thường nàng sẽ nói như vậy: "Ồ?"
Nàng cười lạnh một tiếng: "Kêu ta là lão đại Ngạo Thiên."
Lục Diễn: "... Ồ."
Thẩm Tân Di nói thế thì đẩy cửa xe ngựa ra: "Huynh, cứ như vậy đi xuống!"
May mắn Lục Diễn phản ứng nhanh nên đã đè tay nàng lại.
Thẩm Tân Di lạnh lùng cười: "Huynh thật to gan, thế mà dám ngăn cản ta? Bây giờ ta cho huynh hai lựa chọn. Một, cứ như vậy đi xuống. Hai, để cho ta làm trò trên mặt huynh trước mặt mọi người, chính huynh chọn đi!"
Lục Diễn: "..."
Hắn cuối cùng đương nhiên không chọn cái nào, trực tiếp trấn áp bạo lực lão đại Ngạo Thiên rồi lại sai người lấy một bộ quần áo lại đây cho mình.
Hắn thay quần áo trong ánh mắt giận dữ của nàng rồi lại chậm rãi nói: "Nàng..."
Thẩm Tân Di cười lạnh một tiếng: "Cái gì?"
Lục Diễn lại lắc đầu: "Quên đi, không có gì, đi xuống đi."
Thẩm Tân Di theo sát hắn nhảy xuống xe ngựa: "Có phải huynh muốn hỏi một chút vì sao ta tức giận như vây không?"
Lục Diễn: "... Nàng nói sao thì là vậy." Hắn mơ hồ cân nhắc ra chút ý tứ nào đấy, Long Ngạo Thiên ngoại trừ một ít thời gian đặc biệt bị kích thích ra thì giống như luôn xuất hiện lúc Tố Tố không vui.
Thẩm Tân Di ngẩng đầu lên, lạnh lùng à một tiếng: "Bởi vì huynh đã làm chuyện khiến ta không thoải mái, ai cho huynh dũng khí dám giả bệnh tranh sủng hả?"
Lục Diễn: "..."
Thẩm Tân Di nhìn hắn một cái rồi sải bước vào phủ Thái Tử.
Lục Diễn đau đầu cũng đi theo vào mới thấy nàng không biết khi nào lại lấy ra một tấm bài vị Lục Diễn, tấm kia vốn là hắn đã xử lý xong, vậy tấm này từ đâu mà ra?!
Thẩm Tân Di đặt bài vị ngay ngắn, lại cung cung kính kính thắp ba nén hương dưới đất rồi kêu Thái Sử Tiệp và nhóm Trương ma ma Ngọc Yên tiến vào.
Lục Diễn không hiểu nàng lại muốn làm gì nên đành phải ngồi ở một bên yên lặng nhìn xem thay đổi.
Thẩm Tân Di cười lạnh nhìn Lục Diễn: "Không phải huynh thiếu người sao?"
Nàng chỉ tay vào nhóm Thái Sử Tiệp: "Ta đây sẽ để cho bọn họ ở trước linh cửu ánh trăng sáng cưỡng bức huynh!"
Lục Diễn: "..."
Hắn không thể nhịn được nữa mà đỡ trán: "Các người đều đi ra ngoài!"
Nhóm Thái Sử Tiệp đều bị hù chết, vội không ngừng chuồn ra ngoài.
Thẩm Tân Di cãi một tiếng: "Thật là mấy người không còn dùng được!" Nàng nói xong lại bắt đầu cởi quần áo của mình: "Nếu bọn họ không được, ta đây tự mình tới."
Lục Diễn: "..."
Hắn đặc biệt rõ ràng bản thân đều chẳng muốn làm gì với Long Ngạo Thiên chút nào, ngay cả khi nàng có gương mặt mà mình ngày đêm thương nhớ.
Hắn im lặng một lát mới nói: "Hôm nay không được..." Hắn cũng không biết bản thân lại có một ngày sẽ từ chối nàng...
Thẩm Tân Di cởi áo khoác dày thì dừng tay, kéo ra một cái rương rồi mở tìm kiếm cái gì đó, nghe vậy ngẩng đầu hỏi: "Không được cái gì?" Nàng hỏi xong mới hiểu ra rồi cười nhạo: "Huynh nghĩ cái gì thế?! Đẹp mặt chưa!"
Lục Diễn: "..."
Sau khi hắn hiểu mình đã hiểu sai ý thì lại nhìn thấy tay nàng không ngừng lục lọi cái rương, hắn không khỏi nhướng mày tò mò: "Vậy nàng muốn làm cái gì?"
Cái rương mà Thẩm Tân Di đang lục lọi là do hắn mua, sau khi hai người có tiếp xúc da thịt thì hắn đã bắt đầu cân nhắc giải khóa tư thế mới nên phái thủ hạ đi xuân quán mua một rương đồ chơi lung tung và xuân cung đồ, chẳng qua đến nay vẫn chưa thử nghiệm.
Chính hắn còn chưa thỏa mãn thì lấy đâu ra định mức phân chia cho mấy món lung tung này?
Nhưng làm sao mà nàng biết được?
Lục Diễn như suy tư gì đấy thì nàng đột nhiên nhảy ra một chuỗi vòng đồng có đính những chiếc chuông bạc, thoạt nhìn hơi giống vòng tay mà con gái mang nhưng nhìn kích cỡ lại không giống, nàng cười quái dị hai tiếng: "Cái này đi!"
Hắn nhìn chiếc ' vòng bạc ' kia thì: "..."
......
Lục Diễn bị giày vò khiến tâm trạng nặng nề, bước đi tập tễnh mà vào thư phòng.
Thái Sử Tiệp đang chờ ở trong thư phòng, phát hiện tư thế đi đường của hắn hơi không đúng thì do dự hỏi: "Điện hạ người làm sao vậy?"
Lục Diễn từ nhỏ đã học tập lễ giáo hoàng gia, quy củ ưu nhã nghiêm chỉnh, bình thường cũng ngồi có tướng mà bây giờ... sao nhìn hơi cứng đờ ấy nhỉ? Người khác có lẽ không nhìn ra nhưng lão với y thuật cao siêu liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra không đúng.
Sẽ không bị Thái Tử Phi đánh đi đường không được ấy chứ? Thái Tử Phi không nghĩ đến lại là một người bạo lực như vậy...
Ông hơi quan tâm nên không thể không hỏi: "Người thật sự là... Bị Thái Tử Phi đánh à?"
Lục Diễn: "..."
Tâm trạng của hắn trông có vẻ thật sự không tốt, lạnh lùng nói: "Nếu Thái Sử Công đều dùng thời gian quan tâm những chuyện đâu đâu lên quan tâm triều chính thì bây giờ Ngụy Triều nhất định đã đổi mới, thay đổi triều đại."
Đây là bắt lỗi mà... Thái Sử Tiệp rất tủi thân: "Điện hạ kêu lão tới có chuyện gì?"
Đấu óc của Lục Diễn không phải dùng để trưng cho đẹp nên đã nhanh chóng nhìn thấu bản chất của vấn đề. Sau khi hắn phát hiện tâm trạng của nàng không tốt cũng có thể dẫn tới nàng biến thành Long Ngạo Thiên thì lập tức bắt đầu cân nhắc chuyện gì có thể khiến tâm trạng của nàng tốt hơn.
Hắn cũng không ngồi xuống mà vững vàng dựa vào bên cửa sổ: "Nếu Thái Sử Công không có việc gì thì không ngại giúp ta ngẫm lại như thế nào lấy lòng Thái Tử Phi? Chỉ khi nàng vui thì trong phủ trên dưới mới có thể thoải mái." Nếu Tố Tố lại không vui, hắn chỉ sợ mình cũng phát điên mất thôi.
Thái Sử Tiệp vốn dĩ nhìn tư thế quái dị của hắn đã hơi không được tự nhiên, nghe vậy không khỏi cảm động lây, lại khó xử nói: "Điện hạ à, nếu lão biết làm sao lấy lòng con gái thì cũng không tới nỗi đến bây giờ cũng chưa từng cưới vợ."
Lục Diễn mặc kệ cái này: "Thái Sử văn có thể nâng bút định càn khôn, chỉ là việc nhỏ hà tất chối từ?"
Thái Sử Tiệp thở dài: "Nếu không... Tặng quà?" Ông thấy Lục Diễn nhíu mày thì vội nói: "Tất nhiên không phải đưa quà bình thường, nhiều quý nữ trong kinh lưu hành nuôi dưỡng vuốt ve ngắm nghía con gì đấy. Tuổi Thái Tử Phi còn nhỏ, tất nhiên thích mấy con vật hoạt bát đáng yêu, điện hạ có thể đưa một con làm bạn với ngài ấy. "
Lục Diễn không khỏi lộ ra vui mừng, hắn vuốt cằm trầm ngâm gật đầu: "Đây là diệu kế, Thái Sử Công có thể đi rồi."
Thái Sử Tiệp: "..."
Ông đợi một lát, thấy Lục Diễn còn đứng ở chỗ cũ bất động thì chần chờ nói: "Điện hạ không đi?"
Lục Diễn lặng im một lát: "Ông đi ra ngoài trước đi."
Thái Sử Tiệp cảm thấy hắn thật sự cổ quái, hoài nghi mà nhìn hắn một cái mới đi ra ngoài.
Ông vừa trốn đi vừa cân nhắc, Lục Diễn rốt cuộc là làm sao vậy? Nếu nói là do Thái Tử Phi phát bệnh thì cũng không đến mức đó, thời gian Thái Tử Phi phát bệnh còn nhiều hơn thời gian ăn cơm và ngủ
Trong đầu ông đột nhiên xẹt qua một tia sáng. Mới vừa rồi lúc Thái Tử đi đường, hình như ông nghe được một tiếng chuông. Nhưng tiếng chuông ấy có liên quan gì đến tâm tình không ổn định của hắn ?
Người phụ tá hàng đầu Thái Sử Tiệp này bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
......
Lục Diễn không biết nên làm như thế nào, trực tiếp nhấc chân khí dùng khinh công trở về tẩm điện. Hắn thấy Thẩm Tân Di đang ăn quả nho ướp lạnh thì lạnh lùng nói: "Nàng xả giận cũng gần đủ rồi đó!" Bây giờ hắn đặc biệt hối không nên nhất thời mềm lòng...
Thẩm Tân Di nhổ vỏ nho bỏ vào đĩa bạc: "Không thoải mái sao?"
Lục Diễn không cảm xúc: "Nàng tới thử xem?"
Thẩm Tân Di bĩu môi: "Ta lại không có mười tám centimet, ta thử như thế nào?"
Lục Diễn: "..."
Thẩm Tân Di thấy mặt hắn nặng như chì, dường như ngay sau đó sẽ phải nổi giận thì lúc này nàng mới nhân từ đi qua giúp hắn kéo quần áo ra rồi gỡ xuống.
Vẻ mặt của Lục Diễn được thả lỏng lại cúi đầu bắt đầu tự hỏi làm sao để nàng có thể mau chóng khỏe lên.
Đưa vật còn sống?
Hắn vuốt cằm, trong lòng có chủ ý.
Hắn là một người rất có năng lực hành động, trong lòng có chủ ý thì ngày hôm sau đã sai người đến Ngự Thú Các chuyên bán thú cưng để mua một con thú cưng. Chưa đến hai ngày thì Ngự Thú Các đã mang thú cưng tới.
Thẩm Tân Di thấy Lục Diễn mang vẻ mặt đắc ý nói với mình đã mua cho mình thứ thú vị thì nàng không khỏi nhướng mày ghét bỏ: "Huynh có thể đưa ta cái gì thú vị?" Mỗi lần không phải đưa vàng bạc thì chính là chuỗi ngọc, trai thẳng đến mức nàng đều không muốn nói chuyện.
Lục Diễn cong khóe môi, có vẻ như khá đắc ý với sắp xếp của bản thân: "Nàng đến rồi là biết."
Thế thân bé nhỏ đang nỗ lực lấy lòng mình, lão đại Ngạo Thiên vẫn vừa lòng với điều này vì thế đi theo thế thân bé nhỏ đến sau vườn.
Sau vườn có một chiếc xe ngựa đang dừng lại, bên cạnh có mấy chục hộ vệ đang canh gác, trên xe ngựa được che bằng một tấm bạt, thân xe mơ hồ đong đưa.
Thẩm Tân Di hơi nghi hoặc rồi quay đầu nhìn hắn một cái.
Lục Diễn mỉm cười, gần như nghĩ đến Tố Tố nhận được quà sẽ vui vẻ không thôi với dáng vẻ đủ kiểu vuốt ve muôn vàn lấy lòng hắn, hắn vỗ tay: "Mở ra."
Hộ vệ nhấc tấm bạt lên, Thẩm Tân Di trước hết nghe thấy tiếng nhai nuốt rợn người, chờ tấm bạt được nhấc lên nàng mới nhìn rõ ràng thứ bên trong. Bên trong là một con báo đen nhơ nhỡ đang nằm sấp, có bộ lông mịn và hàm răng sắc nhọn. Nó đang gặm một con gà chết ở bên trong khiến cho lồng sắt đều là lông gà vết máu, môi răng vẫn còn dính máu, chưa kể còn rỉ ra quá nhiều.
Thẩm Tân Di: "..."
Mặc kệ là Thẩm Tân Di hay là lão đại Ngạo Thiên, thứ mà nàng thích trong lòng là động vật ngoan ngoãn tốt tính, loại mãnh thú có thể lao vào ăn thịt nàng mọi lúc mọi nơi không nằm trong phạm vi suy xét của nàng.
Nàng nhìn tướng ăn dọa người của con báo đen kia thì xanh mặt lùi lại một bước.
Lục Diễn còn đang kiêu ngạo nên không nhìn thấy vẻ khác thường trên mặt nàng : "Con báo đen này toàn thân không có một sợi lông tạp, cực kỳ hiếm, vốn là Tề quốc công đặt trước nhưng ta cứng rắn đoạt trong tay ông ấy." Báo đen thực sự hiếm, có răng nanh móng vuốt, nuôi lớn còn có thể trung thành bảo vệ chủ, chẳng phải còn mạnh hơn nhiều mấy con chó con mèo kia sao? Món quà như vậy quả thật là độc đáo.
Thẩm Tân Di: "... Huynh lăn đi!"