Editor: Mứt Chanh
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tân Di chính là hắn giả bệnh.
Nhưng ngẫm lại cũng không đúng, Lục Diễn làm sao cũng không đến mức dùng biện pháp ấu trĩ như vậy chứ nhỉ? Hơn nữa hắn ho ra một khăn máu lại không có khả năng là sốt cà chua!
Như vậy chỉ có thể nói hắn là do việc mình phải về nhà dẫn tới tức đến mức bệnh tình tăng thêm, này, này cũng quá bụng dạ hẹp hòi ấy chứ?!
Nàng bất chấp nghĩ nhiều, ba bước cũng thành hai bước tiến lên vỗ lưng cho hắn, lại cho hắn một chén trà ấm rồi sốt ruột nói: "Uống trước một chén trà, ta đi mời Thái Sử Công đến!"
Nàng nói xong mới nhớ tới Thái Sử Tiệp đã ra ngoài làm việc, trở về cũng phải một hai ngày sau, nàng lại vội vàng sai người lấy ra danh thiếp bảo người đi mời Triệu Như, lại lấy đi thuốc viên đút cho Lục Diễn.
Lục Diễn lại quay người đi, vừa khẽ ho vừa lạnh lùng nói: "Không phải nàng muốn trở về nhà à? Tự đi đi, còn quản ta làm cái gì?"
Thẩm Tân Di tức muốn đánh hắn một cái nhưng thấy dáng vẻ mặt xanh môi trắng của hắn thì đành phải vỗ lưng hắn: ''Chàng đừng nói lời chua ngoa, chàng đều như vậy, làm sao thiếp yên tâm mà đi?!"
Sắc mặt của Lục Diễn dịu đi một ít nhưng vẫn không khỏi ho khan một tiếng.
Thẩm Tân Di đút hắn uống thuốc viên lại ép hắn uống một chén nước ấm, lúc này mới đỡ hắn đến trên giường nằm, dịch góc chăn cho hắn xong thì tức giận: "Chẳng qua thiếp về nhà có mấy ngày mà chàng đã tức thành như vậy, điểm khoan dung mấu chốt này còn có thể làm Thái Tử à? Nhân lúc còn sớm xin Hoàng Thượng từ chức rồi tìm một vùng nông thôn làm ruộng đi."
Lục Diễn mấp máy môi tựa như muốn nói cái gì đó nhưng cảm thấy để nàng hiểu lầm cũng tốt nên im miệng không nói nữa.
Thẩm Tân Di vén chăn cho hắn xong thì liên tục thở dài: "Chúng ta năm nay có phải phạm Thái Tuế hay không, không phải thiếp bệnh ở trên giường thì là chàng bệnh ở trên giường."
Lục Diễn nói từ từ: "Chậm trễ nàng trở về nhà, thật ra là lỗi của ta."
Thẩm Tân Di không nhịn được lại vỗ hắn một cái: "Đều nói miễn bàn cái này!"
Triệu Như nhận được thiếp lập tức chạy lại đây, bà am hiểu nhiều là chấn thương có ngoại thương bởi vậy chẩn bệnh cả buổi cũng không ra nguyên cớ nên đành phải kê vài phương thuốc làm ấm phổi khỏi ho, an thần tĩnh tâm.
Không biết đơn thuốc có thật sự có tác dụng hay không, Lục Diễn uống thuốc xong cuối cùng cũng không ho nữa. Thẩm Tân Di dùng thời gian đun thuốc đi ra ngoài dặn dò Tề Sất: "Bệnh tình của điện hạ không thể trì hoãn, cậu mau mời Thái Sử Công qua, ngày mai ta phải thấy được người."
Tề Sất cũng lo lắng cho bệnh tình của Thái Tử nên không nói hai lời đã đồng ý.
Thẩm Tân Di lại sai người đi báo tin cho cha mẹ, lúc này mới quay người trở về ở bên Lục Diễn, lại đút hắn uống thuốc.
Lục Diễn hôm nay đã uống lên bốn năm chén thuốc, nhìn thấy chén này lại nhíu mày: "Ta không uống."
Thẩm Tân Di mặc sức dỗ dành hắn: "Chớ có trẻ con nữa, uống thuốc, bệnh mới có thể khỏe. "
Lục Diễn trào phúng cười: "Ta uống 4-5 năm rồi nhưng không thấy khá hơn chút nào."
Thẩm Tân Di thuyết phục thêm vài câu vài nhưng hắn không uống, nàng bị hắn khiến cho phiền não, dứt khoát rót đầy thuốc vào miệng mình, vô cùng bá đạo mà nhéo cằm hắn, môi kề môi rót thuốc vào.
Lục Diễn: "..." Thao tác như vậy không biết xấu hổ à?
Thẩm Tân Di là một người tinh tế, tinh tế đến tình trạng gì đây? Nàng mỗi ngày đều sẽ lệnh hạ nhân đi lấy sương sớm để pha trà, đồ ăn vặt của người khác là hoa quả sấy khô, kẹo đường còn đồ ăn vặt trong túi tiền của nàng là cánh hoa ướp mật, ngay cả uống trà cũng chủ yếu là trà hoa quả.
Trên đây là để giải thích cho dù hắn là người có thói ở sạch nhưng cũng hoàn toàn không phản cảm hành vi nàng lấy miệng đút thuốc, thậm chí còn rất thích. Vị thuốc vốn đắng khó ngửi cũng mang theo hương hoa lan thoang thoảng khiến người ta cảm thấy không khó có thể nuốt xuống như vậy.
Hắn bị nàng hôn đã hơi động tình, chờ uống xong một chén thuốc thì vươn tay nắm lấy vòng eo dương liễu rồi khẽ nói: "Tố Tố..."
Thẩm Tân Di không chút do dự hất bay tay hắn, nói một cách công tư phân minh: "Bây giờ thiếp hoài nghi nguyên nhân chàng đột nhiên bệnh nặng là do nhiều ngày túng dục quá độ, chàng thành thật chút cho thiếp."
Nàng lại nghiêm mặt nói: "Tương lai còn dài, chàng cũng đừng nghĩ nhiều tới chuyện này nữa, đợi lát nữa thiếp sẽ thu dọn đến thiên điện ở. Mấy tháng này chàng cũng đừng suy nghĩ lung tung, điều dưỡng sức khỏe cho tốt mới phải."
Lục Diễn: "..."
Hắn từ từ lặp lại: "Mấy tháng?"
Thẩm Tân Di gật đầu: "Đúng vậy, chàng trước nghỉ ngơi cho khoẻ, chuyện khác lại nói sau."
Đáy mắt hắn xẹt qua sự hối hận phẫn nộ xấu hổ cảm xúc lẫn lộn đan xen, còn chưa lên tiếng phản đối thì Thẩm Tân Di cũng đã sai người thu dọn chuẩn bị chuyển đến ở thiên điện.
Hắn trải qua một đêm trong cảm xúc hối hận đan xen, buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Tân Di với vẻ vui mừng trên mặt dẫn Thái Sử Tiệp đến khiến hắn trở tay không kịp: "Thái Sử Công đã trở lại, mau để ông ấy xem cho chàng một cái."
Lục Diễn: "..."
Sắc mặt của Thái Sử Tiệp trở nên cổ quái, cũng không phải rất hoảng loạn nhưng vẫn giơ tay nắm lấy cổ tay của Lục Diễn, nói qua loa: "Tựa như hơi không đúng nhưng cụ thể lại không thể nói được, cho lão cẩn thận nhìn một cái..."
Trước khi đi ông đã chẩn bệnh cho Lục Diễn, vô cùng xác định hắn sẽ không đột nhiên bệnh nặng nhưng Lục Diễn giả bộ bệnh là tạm thời nảy lòng tham, ông lại không biết chuyện gì đã xảy ra với hắn, vì sao cũng phải giả bộ bệnh nặng, bởi vậy chỉ có thể ngoài miệng qua loa cho có lệ.
Lục Diễn thầm thở phào nhẹ nhõm, Tố Tố ở bên cạnh, hắn không thể đưa mắt ra hiệu cho Thái Sử Tiệp, cũng may là Thái Sử Công nhạy bén.
Thẩm Tân Di cũng bất chấp xấu hổ mà lập tức hỏi ông: "Thái Sử Công biết ta và Thái Tử gần đây... Cùng phòng, chính là bởi vì cái này nên chàng mới đột nhiên bệnh nặng ư? Sau này bọn ta cần tách ra ngủ hay không?"
Nếu ông nói là phải, Lục Diễn không bệnh chỉ sợ cũng phải đổ bệnh! Thái Sử Tiệp vội nói: "Không có chuyện đó, Thái Tử Phi chớ có như thế, bệnh tình của Thái Tử cũng chẳng tăng thêm, chắc là vì thời tiết lạnh lẽo, bị phong..."
Lục Diễn: "..."
Ông không biết chuyện từ đầu đến cuối, hấp tấp lấy cớ thật sự chẳng ra làm sao cả. Thẩm Tân Di vừa nghe xong đã thấy không đúng rồi: "Nếu chỉ là cảm lạnh, sao hắn lại ho ra nhiều máu như vậy?" Nàng trước nghi ngờ một câu, nhanh chóng nhíu mày rồi khẽ lặp lại: "Bệnh tình cũng chẳng tăng thêm..."
Thái Sử Tiệp giúp Lục Diễn trị nhiều năm như vậy, không thể nào có khả năng nhìn sai. Vẻ mặt ông lại quả quyết chắc là vô cùng khẳng định. Nếu bên này của ông vấn đề không lớn thì đó chính là Lục Diễn đang nói dối......
Nếu ngày thường Thẩm Tân Di nhất định sẽ không vô cớ như vậy nhưng nàng liên tưởng đến đầu đuôi câu chuyện một chút thì nhanh chóng kết luận chuyện Lục Diễn giả bộ bệnh. Hai mắt nàng toé lửa quay sang hắn: "Điện hạ giải thích thế nào?!"
Lục Diễn: "..." Hắn lườm Thái Sử Tiệp một cái.
Chỉ số thông minh của hắn luôn luôn kiêu ngạo xưng hùng xưng bá, chưa bao giờ thất thủ qua. Năm đó lúc chưa bệnh, bao nhiêu cáo già tung hoành quan trường đều ngã xuống trên tay hắn, hết lần này đến lần khác gặp được chuyện của nàng thì nhiều lần giảm trí thông minh. Với mánh khóe nhỏ như vậy, đổi lại là trước kia thì chính hắn cũng phải cười đến rụng răng.
Lúc ấy hắn không biết như thế nào, ác độc trong đầu chợt lóe lên đã nghĩ đến chiêu giả bệnh này, đủ loại lỗ hổng cũng chưa kịp sửa chữa đã bị nàng phát hiện.
Thái Sử Tiệp thấy tình thế không ổn thì lòng bàn chân lập tức như được bôi dầu đi ra ngoài.
Nước da trắng nõn của Lục Diễn hơi hơi phiếm hồng, chần chờ một chút mới đứng dậy từ trên giường đi tới nắm lấy tay nàng, muốn ôm nàng vào lòng rồi dịu dàng lừa gạt: "Tố Tố quả nhiên thông minh, hôm qua ta quả thật hơi không khoẻ, ta..."
Thẩm Tân Di vừa nghe hắn ngụy biện như vậy thì giận dữ trên mặt càng sâu hơn, giơ tay cho hắn một cái tát: "Chàng còn muốn gạt ta?!"
Một cái tát này vô cùng nặng, da Lục Diễn lại trắng nõn, trên mặt nhanh chóng rõ ràng mà nổi lên một dấu tay.
Mặt mũi là chuyện quan trọng cỡ nào? Nàng là người duy nhất dám đánh hắn, Lục Diễn chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ nên nhất thời giật mình, sắc mặt không khỏi nặng nề và tức giận nói: "Hôm qua ta đã nói với nàng để nàng trở về, chính nàng muốn ở..."
Nói đến một nửa, hắn đã hối hận, đang định sửa lại thì trên mặt lại ăn một cái tát.
Thẩm Tân Di thiếu chút nữa bị hắn chọc cho tức cười, hận không thể nhào lên đánh nát cái mặt vô sỉ này: "Ngài nói đúng, là bản thân ta ngu mới tin chuyên hoang đường của ngài! E là trong lòng ngài cũng đang chê cười ta ngu xuẩn ấy nhỉ!" Nàng quyết tâm: "Ta đi ngay bây giờ, ngài cố gắng ' dưỡng bệnh ' đi, điện hạ!"
Lục Diễn cũng bất chấp dấu tay trên mặt, vươn tay muốn ôm nàng, liên tục gọi: "Tố Tố đừng tức giận hại sức khỏe, đều là ta không phải, ta lúc này..."
Thẩm Tân Di phẫn uất nói: "Buông tay! Ngài lại không bỏ, ngày mai ta sẽ đi trình thư hoà ly cho Hoàng Thượng!"
Lục Diễn biết nàng nói được cũng làm được, nhìn thấy quyết tuyệt nơi đáy mắt nàng thì không khỏi buông lỏng tay.
Cho dù nàng trình lên thư hòa ly thì Hoàng Thượng cũng chưa chắc đồng ý, nhưng hắn thật sự không muốn làm căng đến cực điểm với nàng,
Thẩm Tân Di cũng chẳng nhìn hắn một cái đã xoay người rời đi.
......
Mọi thứ của nàng đều đã được thu dọn xong, còn chưa kịp sai người sắp xếp lại, bởi vậy chỉ căn dặn một tiếng đã mang theo người mênh mông cuồn cuộn mà trở về hầu phủ.
Nhóm Trương ma ma nhìn thấy lúc Thẩm Tân Di đi ra với sắc mặt xanh mét thì vội tiến lên khuyên giải an ủi, Thẩm Tân Di lên xe không nói một lời. Chờ sau khi uống lên mấy chén trà lạnh thì lửa giận hơi giảm, tuy còn đang nổi giận nhưng lý trí rốt cuộc đã trở về, đáy mắt chậm rãi hiện lên vài phần thất vọng.
Chuyện Lục Diễn chán ghét nhà họ Thẩm hai người đều rõ ràng nhưng làm sao nàng cũng không ngờ đến hắn sẽ lấy loại thủ đoạn này để ngăn cản nàng. Nàng thà rằng tính tình hắn quá đáng một lúc, thật sự không được thì hai người cãi nhau một trận, ngược lại tốt hơn là chơi thủ đoạn nhiều.
Lần trước Lục Diễn là bởi vì nàng mà tạm thời buông tha cho nhà họ Thẩm, chuyện này khiến nàng rất cảm kích. Nàng cũng biết Lục Diễn thích mình nhưng hiện giờ nhìn lại thì phần yêu thích này tới trình độ nào còn khó mà nói, nàng không ngốc đến mức đòi hỏi Lục Diễn phải yêu mình yêu đến thần hồn điên đảo quên mất thù hận. Nhưng nếu hắn thật sự có tâm thì tốt hơn hết là có chuyện nói thẳng, hắn lừa gạt như vậy chẳng khác nào tát vào mặt nàng mấy cái.
Nàng chỉ cảm nhận được Lục Diễn thích chứ không cảm nhận được Lục Diễn coi trọng mình cỡ nào. Chẳng lẽ hắn không ngẫm lại lừa gạt nàng sẽ có hậu quả gì sao? Hay là hắn hoàn toàn không quan tâm đến điều đó? Nàng thất vọng phẫn nộ thương tâm thì có phải hắn hoàn toàn không để bụng hay không? Như vậy xem ra, dường như hắn có thể buông bỏ yêu thích của mình dành cho nàng bất cứ lúc nào.
Cùng lúc đó nàng cũng ý thức được một vấn đề, có lẽ nàng thật sự hơi thích Lục Diễn, bởi vì thích cho nên không tự chủ được mà đề cao yêu cầu với hắn nhưng cách làm của Lục Diễn như thế khiến trong lòng nàng thật sự ghét.
Nàng càng nghĩ càng phiền muộn, kê cao gối mềm mại lên đầu, cố ngăn mình không nghĩ nữa.
Xe ngựa đi mất một lúc lâu mới đến Thẩm phủ, một nhà Thẩm Hầu chỉ mới đến Trường An hôm qua mà nay còn đang thu dọn đồ đạc. Người hầu gái ở cửa nhìn thấy nàng, vừa kích động la to vừa vội vàng vào phủ thông truyền: "Ngũ nương tử đã trở lại!"
Thẩm Tân Di nghĩ mình sắp gặp được cha mẹ, rốt cuộc cũng vui vẻ hơn một chút, được Trương ma ma đỡ xuống xe ngựa.
Hai chân nàng mới chạm đất thì Thẩm Tu Viễn và Chu thị cũng đã vội vàng chạy đến. Chu thị nắm lấy tay nàng với vẻ mặt kích động, ngoài miệng vẫn oán trách: "Hôm qua không phải con nói sức khoẻ Thái Tử không tốt, con muốn ở nhà chăm sóc, không thể trở về sao? Sao hôm nay vội vàng gấp gáp trở về, cũng không sai người nói trước một tiếng."
Thẩm Tân Di bị tức ở chỗ Lục Diễn, cảm nhận được sự dịu dàng của cha mẹ cười toe toét với nàng thì vùi đầu vào trong lòng mẹ làm nũng.
Chu thị yêu nhất con gái như thế, ôm nàng vào phủ, lại sai người chuẩn bị chút thức ăn lót dạ trước: "Không dự đoán được con đã trở về, dưới bếp cũng không chuẩn bị món con thích ăn. Con trước lót bụng, buổi tối ca ca con trở về thì chúng ta lại hãy ăn mừng."
Thẩm Tu Viễn hỏi: "Sao đột nhiên con lại trở về? Thái Tử có đồng ý không?"
Thẩm Tân Di dựa vào lòng mẹ, trên người như là không xương cốt mà thuận miệng cho có lệ: "Thái Tử chỉ bị phong hàn, qua một đêm đã tốt hơn nhiều rồi, con thấy hắn khá hơn mới trở về."
Thẩm Tu Viễn gật đầu: "Thái Tử đối đãi với con như thế nào?"
Thẩm Tân Di không muốn để cha mẹ nhọc lòng nên gật đầu: "Thái Tử đối xử với con rất tốt, lần trước con chẳng may bị cảm lạnh, Thái Tử đã đẩy tất cả mọi chuyện một lòng ở nhà với con."
Nàng sinh bệnh mấy ngày nay ngược lại là những ngày hai người vui vẻ nhất, nàng nghĩ đến tình cảm sâu nặng mấy ngày kia lại nghĩ đến lạnh lùng trừng mắt của hôm nay thì trong lòng lại phiền muộn lên.
Thẩm Tu Viễn nhìn ra nét mặt uể oải của nàng nhưng ông là đại gia trưởng điển hình thời cổ đại, uy nghiêm có thừa, yêu thương không đủ, trong lòng tất nhiên yêu thương con gái nhưng không biết làm cách nào để giao tiếp với nàng nếu không có vợ. Ông suy nghĩ một chút thì đứng dậy nói: "Cha lại sai người đi mua keo đường Bát Cẩm và sữa chua mà con thích ăn về." Ông lại nhìn Chu thị: "Hãy ở cùng Tố Tố."
Chu thị hiểu ý, nhẹ nhàng gật đầu.
Chờ Thẩm Tu Viễn đi rồi, lúc này Chu thị mới siết tay con gái: "Còn nói dối với mẹ sao? Nhìn dáng vẻ chẳng có tinh thần của con này, nơi nào giống sống tốt hả?"
Chỉ có Thẩm Tân Di và mẹ mới có thể nói được, nói sơ qua về những điều không vừa ý mà nàng đã gặp phải trong nửa năm qua. Nàng do dự một chút, không nói chuyện Lục Diễn lừa nàng ra mà chỉ nói là bản thân quá mệt mỏi khi phải thức cả đêm chăm sóc Thái Tử.
Chu thị thở dài: "Mẹ còn lo lắng con gả cho Thái Tử phải chịu khổ, hiện giờ nhìn tình cảm của các con càng ngày càng tốt, mẹ cũng an tâm rồi." Bà ngừng lại rồi nói: "Các con ngày thường nhất định không thể thiếu xích mích, này đó tự con ước lượng, miễn là con nắm lý thì con cũng không cần sợ nó, có vợ chồng chính là càng cãi nhau thì tình cảm càng tốt đấy."
Thẩm Tân Di còn phiền trong lòng nên ừm một tiếng cho có lệ.
Chu thị lại nhíu mày: "Nhưng hai vợ chồng bọn con cãi nhau thì không sao, Tề hoàng hậu đi theo dính líu cái gì? Còn có Ngư Vọng Nguyệt kia, hôm qua nó với anh họ con ( Bát điện hạ ) tới bái kiến, mẹ thấy không phải đứa an phận. Nó nhằm vào con như vậy, không phải là vì Thái Tử chứ? "
Ngư Vọng Nguyệt ở trước mặt Lục Diễn đều vô cùng khách khí thủ lễ, Thẩm Tân Di vẫn luôn cho rằng nàng ta dùng ra đủ loại thủ đoạn là vì giúp Tề hoàng hậu, nhưng khi được mẹ nhắc như vậy, nàng thật sự nhận ra Ngư Vọng Nguyệt có hơi không đúng.
Nàng không khỏi buồn bực: "Nhưng nàng ta đã là chính phi của Bát điện hạ, ai cho nàng ta lá gan gả cho tông thất còn muốn một chân giẫm hai thuyền? Một khi bị phát hiện, chém đầu lăng trì đều không nói chơi."
Chu thị cũng rất kinh ngạc lại nói: "Mặc kệ nó yên ổn cái gì, con phải để mắt tới nó mới được." Bà nói xong thì không thể không cười nói: "Con cảm thấy Tề hoàng hậu phiền phức nhưng thật ra mẹ cảm thấy có người mẹ chồng như vậy con mới có thể tốt hơn."
Thẩm Tân Di khó hiểu, Chu thị lại cười: "Đàn ông đều yêu người yếu đuối, Tề hoàng hậu không phải là người thông minh, mỗi lần đều bên ngoài gây khó dễ cho con. Thái Tử thấy mẫu hậu mình ương ngạnh, làm sao không đau lòng cho vợ? Hơn nữa bà ta lại không phải là mẹ đẻ của Thái Tử, giày vò nhiều hơn mấy lần nữa, về ân dưỡng dục này sớm muộn gì cũng lăn qua lộn lại không còn."
Thẩm Tân Di nghe xong không khỏi cười, thật đúng là đạo lý này. Nàng và Lục Diễn có thể phát triển ra tình cảm nhờ đóng góp to lớn và sự giúp đỡ của Tề hoàng hậu!
Chu thị đã nói với nàng rất nhiều nguyên tắc trong chuyện vợ chồng, cái gì mà đàn ông đều là đồ đê tiện, không thể quá tốt với bọn họ, nếu không sẽ coi lòng tốt của mình là đương nhiên nhưng cũng không thể quá phận, bằng không không bao lâu thì hắn sẽ đi tìm một người phụ nữ khác.
Thẩm Tân Di tinh tế suy nghĩ một lần, cảm thấy có lý thì không thể không cười: "Mẹ của con chính là như vậy mà giữ cha. "
Chu thị không phải không có đắc ý: "Cha con trời sinh là người đàn ông tốt, không cần dạy dỗ cũng tốt rồi."
Thẩm Tân Di không khỏi hâm mộ, nghĩ tới cha nàng năm đó cũng là trai đẹp nổi danh, người theo đuổi phía sau không thiếu xuất thân cao, thậm chí còn có con gái tông thất nhưng cha nàng chỉ ân ân ái ái với mẹ nàng qua cả đời, ngày thường cũng chả thèm ngó ngàng tới thị nữ trong nhà. Hai người đều đã trung niên, cứ như người một nhà là được.
Hai mẹ con nói liên miên nói một buổi trưa, chờ đến giờ cơm chiều thì Thẩm Quế Kỳ và Thẩm Lăng Phong cũng đuổi trở về, người một nhà vô cùng náo nhiệt mà ăn bữa cơm.
......
So với sự êm ấm và hòa thuận của nhà họ Thẩm thì nơi đó của Lục Diễn thê lương hơn nhiều. Hắn vẫn còn đang ảo não bản thân xử sự không chu toàn, dễ dàng bị nàng phát hiện, chờ đến năm sáu ngày càng thêm phiền muộn.
Không phải chỉ là giả bệnh thôi sao? Nếu hắn thật sự không yêu quý nàng thì có thể trực tiếp giam lỏng nàng không cho nàng trở về nhà. Bơn nữa hắn vốn bệnh rồi, chẳng qua khuếch đại vài phần thôi mà nàng làm gì đến nỗi chuyện bé xé ra to!
Hắn đã nói xin lỗi rồi, còn ăn hai bạt tai của nàng, không còn mặt mũi mà nàng còn có cái gì buồn bực?
Chẳng lẽ hắn còn chưa đủ ôn tồn săn sóc nàng sao? Đổi thành tên đàn ông khác, sao có thể dung người vợ làm càn như vậy ở trước mặt mình!
Lục Diễn ở phủ Thái Tử phiền muộn không thôi, bất đắc dĩ lại phiền muộn, con nhỏ không lương tâm kia cũng sẽ không trở về.
Hắn thật sự nhịn không nổi nữa mới căn dặn Tề Sất: "Chuẩn bị ngựa!"
Hắn bực bội đã nhiều ngày và thuộc hạ đều thấy ở trong mắt, Tề Sất vội sai người chuẩn bị ngựa, lại nói: "Điện hạ là muốn đón Thái Tử Phi trở về sao? Thái Tử Phi còn có hành lý, chuẩn bị ngựa thì không đủ, chúng ta phải chuẩn bị xe ngựa."
Biểu hiện xấu hổ và tức giận đan xen hiện lên dưới mắt của Lục Diễn, lạnh lùng nói: "Ngu ngốc, ai cho ngươi lá gan nghiền ngẫm tâm tư của ta?" Hắn phất tay áo thật mạnh: "Ta muốn đi hẻm Sùng Danh chiêm ngưỡng danh thắng thôi!"
Tề Sất khó hiểu mà sờ đầu, hẻm Sùng Danh có danh thắng gì để chiêm ngưỡng? Hơn nữa nơi này cách Thẩm phủ không phải hai con phố sao?
......
Thẩm Tân Di biết Lục Diễn không vui, ban đầu muốn ở nhà bốn năm ngày sẽ trở về với hắn, bởi vì bị tên ngốc chọc tức nên nàng tính toán đợi cho cha mẹ rời kinh lại nhích người.
Nàng mới ở sáu ngày thì Ngọc Yên đã vội vàng chạy tới nói cho nàng: "Nương tử, có người thấy Thái Tử ở hẻm Sùng Danh đấy ạ."
Hẻm Sùng Danh cách Thẩm phủ hai con phố, Thẩm Tân Di không rõ tên ngốc kia lại muốn làm cái quỷ gì, vừa nghiên cứu phương thuốc pha trà cổ truyền vừa nói: "Kệ hắn đi, đừng để ý đến hắn."
Chờ tới ngày thứ bảy, Ngọc Yên với vẻ mặt chấn động mà tới báo: "Nương tử, điện hạ hôm nay lại đến hẻm Kim Tiền."
Hẻm Kim Tiền ở cách vách hầu phủ, Thẩm Tân Di nhíu mày, trong giọng nói mang theo chút tức giận: "Hắn thích ở đâu thì ở đó, em nói cho ta làm gì?!"
Ngọc Yên thè lưỡi, lại không dám lắm miệng.
Chủ tớ hai người đang nói chuyện thì bầu trời bỗng nhiên có tuyết rơi, bông tuyết lan tràn cả một góc trời. Một lúc sau, bức tường đỏ và ngói xanh của hầu phủ được bao phủ một tầng trắng nhạt.
Thẩm Tân Di ngẩn ra, ngơ ngác nhìn bông tuyết.
Vẫn là thị nữ bên cạnh là người hiểu rõ nhất tâm tư của chủ tử, nàng ấy lại chạy ra một chuyến, vội vàng đưa tin: "Nương tử, Thái Tử còn ở bên ngoài, trên người đều bao phủ một tầng sương trắng."
Thẩm Tân Di ôm lò sưởi tay không nói gì, chậm rãi nhíu mày lại.
Qua ước chừng một canh giờ, Ngọc Yên lại đến, lúc này trên mặt mang theo chút hoảng loạn: "Nương tử, người đến nhìn một cái đi ạ, Thái Tử vừa rồi mới ngã từ trên ngựa xuống dưới!"
Sắc mặt của Thẩm Tân Di khẽ thay đổi, cắn răng nói: "Ta đi làm cái gì, ta lại không phải đại phu!"
Ngọc Yên nói: "Nhưng, nhưng Thái Tử hình như bị té rất nặng..."
Thẩm Tân Di thầm mắng một tiếng, tiện tay nắm lên áo ngoài rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Nàng một hơi chạy đến hẻm Kim Tiền, Lục Diễn không có ai đi theo phía sau, nửa đỡ ngựa đứng dậy trong gió tuyết. Sắc mặt hắn tái nhợt, đôi môi tái nhợt vô cùng, càng thêm mấy phần phong tình khác.
Kiểu nhược vân trung nguyệt, ngai như sơn điên tuyết.*
* 皎若云中月, 皑如山巅雪: Hai câu thơ này na ná bái thơ Bạch Đầu Ngâm của Trác Văn Quân 皚如山上雪, 皎若雲間月。 Ngai như sơn thượng tuyết, Kiểu nhược vân gian nguyệt. Dịch nghĩa Trắng như tuyết trên núi, Sáng như trăng ở trong mây. (Nguồn: https://www.thivien.net)
Thẩm Tân Di không khỏi hơi sững sờ, thấy dáng vẻ như mỹ nhân ốm yếu thì không khỏi thở dài, nhưng nàng đã trúng chiêu một lần, lần này không còn mềm lòng. Nàng đi qua nói: "Tuyết rơi nhiều như thế còn không quay về?"
Lục Diễn có lẽ là muốn uống nước ấm nhưng phát hiện nước trong túi đã lạnh. Hắn nhíu mày, nhìn thấy nàng lại đây mới quay đầu. Nghe nàng còn chẳng thèm hỏi mình một câu làm sao vậy thì sắc mặt hắn cũng phai nhạt xuống, một tay vỗ ngực thuận khí: "Ta có một số việc muốn làm nhưng sao Thái Tử Phi lại ra đây?"
Mặt Thẩm Tân Di hơi tối sầm lại, lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Ta cũng đi ngang qua." Nàng xoay người phải đi.
Lục Diễn ngoài miệng nói có chuyện khác, nhìn nàng phải đi thì duỗi tay kéo nàng đến trong lồng ngực, giọng nói mang theo mấy phần tủi thân không vui: "Ta đợi nàng ở bên ngoài lâu như vậy, nàng cũng không hỏi một chút ta như thế nào sao?"
Thẩm Tân Di liếc nhìn bàn tay ở trên eo mình: "Sức Thái Tử mạnh như trâu, có thể thấy được ngài khoẻ mạnh thật sự, cần gì ta hỏi?"
Lục Diễn: "..."
Hắn bị nàng châm chọc thì im lặng lại ôm chặt nàng không ngại, giọng điệu mềm nhũn khẽ nói bên tai nàng: "Tố Tố, chuyện giả bệnh là ta không đúng, ta quá luyến tiếc nàng..." Hắn chậm rãi kéo dài giọng rồi lại đổi đề tài: "Mấy ngày này ta ngày ngày đêm đêm đều nhớ nàng."
Cũng may là ngõ nhỏ này của nhà họ Thẩm, người bình thường ra vào không dễ dàng, lúc này ngoài đường không có ai, bằng không hai người bên đường suồng sã như vậy thật sự khiến rất nhiều người kinh ngạc.
Thẩm Tân Di không tránh được nên đành phải quay đầu hỏi hắn: "Ngài muốn thế nào?"
Lục Diễn cúi đầu, nhìn nàng không chớp mắt rồi dùng miệng lưỡi thương lượng và mong đợi nói với nàng: "Cùng ta trở về đi."
Thẩm Tân Di từ từ lắc đầu: "Thái Tử đi về trước đi, mấy ngày nữa ta lại về."
Lục Diễn nheo mắt lại, trên mặt xẹt qua ba phần tức giận, hắn bỗng nhiên hôn một cái ở trên mặt nàng: "Đắc tội."
Thẩm Tân Di còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn ôm lên không trung và lên ngựa lần nữa. Ngọc Yên đứng bên cạnh thốt lên một tiếng.
Thẩm Tân Di ra sức đánh mạnh ở phía sau hắn vài lần, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngài lại tới chiêu này!"
Lục Diễn một tay khống chế cương ngựa, một tay chặt chẽ đè nàng lại, không hề có thành ý mà nói: "Xin lỗi."
Thẩm Tân Di tức giận nói: "Sau đó thì sao? Ngài còn không thả ta xuống dưới?!"
Lục Diễn nhướng mày: "Cái gì sau đó? Ta nói xin lỗi ư?"
Thẩm Tân Di: "..."
Nàng đang định nhảy ngựa thì đã thấy Thẩm Tu Viễn cầm trường thương trong tay đứng ở cửa hầu phủ hét lên một tiếng: "Thái Tử muốn làm gì?!"