Editor: Mứt Chanh
Ngư Vọng Nguyệt khoanh tay đứng ở một bên, trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, ánh mắt lại như có như không mà nhìn về phía Lục Diễn.
Nàng ta rất muốn biết Thái Tử đối mặt với việc này sẽ phản ứng như thế nào.
Chuyện khác Thẩm Tân Di còn dễ mở miệng nhưng đề cập đến người mẹ chồng mất sớm của nàng, nàng lại khó mở lời nên hơi khẩn trương mà nhìn về phía Lục Diễn.
Lục Diễn thờ ở quét qua Tề hoàng hậu, chạm đến ánh mắt bất an của Thẩm Tân Di thì trái tim mềm nhũn.
Sắc mặt của hắn trở nên hờ hững rồi nhìn về phía mấy người nghị luận sôi nổi phía sau: "Trùng hợp mà thôi, cửa sổ không được đóng chặt, lúc này mới có gió lùa vào. Không nên dễ tin có quỷ thần, các người đều là tông thân, làm gương tốt cho thiên hạ. Nếu lại đi đầu nói chuyện giật gân, yêu ngôn hoặc chúng thì đừng trách ta không nói tình cảm." Lời này nhìn như là nói cho mấy người kia nghe nhưng Tề hoàng hậu tái mặt khi nghe thấy.
Hắn lại nói: "Hôm nay tất cả những người phụ trách đều bị đánh chết."
Ngư Vọng Nguyệt cứng đờ cả người, lại lập tức điều chỉnh lại.
Nàng ta cho rằng Lục Diễn sẽ không tức giận trước mặt mọi người, trong lòng ít nhất cũng sẽ đáp lại, không nghĩ tới hắn lại xử trí dứt khoát lưu loát, thậm chí ngay cả tra cũng không tra một chút chỗ khác lạ, rõ ràng là không muốn chuyện này mở rộng ra ảnh hưởng đến Thẩm Tân Di.
Không phải như thế, hắn nhất định là cảm thấy ồn ào lớn có tổn hại đến giấc ngủ ngàn thu của mẹ, lúc này mới để sự việc nhẹ nhàng qua đi.
Lục Diễn lại chuyển quay sang Tề hoàng hậu: "Mẫu hậu nghĩ như thế nào?"
Tề hoàng hậu cương cứng mặt, bình tĩnh che giấu: "Con cũng xử trí cả rồi, còn hỏi ta làm cái gì?"
Lục Diễn cười nhạt một cái rồi đi thay quần với Thẩm Tân Di.
Trước khi đi hắn nhìn qua Ngư Vọng Nguyệt, thấy nàng ta không khỏi giật cả mình.
Hắn đã phát hiện điều gì đó không đúng rồi ư?
Trong đầu Ngư Vọng Nguyệt hiện lên cái ý tưởng này nhưng nhanh chóng đã bị phủ quyết. Nàng ta và dì xử lý rất sạch sẽ, hắn lại không có chứng cứ, không có khả năng lập tức hoài nghi đến trên đầu mình.
Nàng ta nghĩ như vậy xong thì lại cảm thấy bản thân quá xúc động, việc cấp bách bây giờ của nàng ta là bắt lấy trái tim của Lục Diễn mà không phải là nhằm vào Thẩm Tân Di.
Đàn ông là đa tình, bọn họ có thể đồng thời mê luyến rất nhiều phụ nữ. Đây là cảm giác duy nhất khi Ngư Vọng Nguyệt sinh trưởng ở một đại gia tộc thê thiếp vờn quanh cho nên nàng ta cho rằng Lục Diễn thích Thẩm Tân Di và Thái Tử thích bản thân cũng không xung đột. Chờ nàng ta khiến Thái Tử thương mến mình thì nghĩ tiếp làm sao nhằm vào Thẩm Tân Di, trở thành người đứng đầu cũng không muộn.
Sau khi Lục Trạch và nàng ta cúng bái xong thì đi ra ngoài, nàng ta đóng cửa phòng lại rồi hỏi thị nữ mới đi vào: "Chuyện cổ thuật ở Nam Cương, Hàn Dương tra thế nào?" Hàn Dương là một trong những kẻ ái mộ nàng ta, hiện giờ làm việc ở Nam Cương bên kia, nghe nói nàng ta cảm thấy hứng thú với cổ thuật thì không nói hai lời đã giúp nàng ta tra xét hỏi thăm.
Thị nữ móc ra một bức thư thật dày từ trong lồng ngực: "Đều ở chỗ này, ngài xem đi ạ."
Sắc mặt của Ngư Vọng Nguyệt trở nên vui vẻ.
Từ trong miệng dì nàng ta đã biết bệnh tình của Lục Diễn một cách chi tiết, cũng biết hắn là bởi vì cổ độc mới bệnh nặng quấn thân.
Lục Diễn ở trong mộng của nàng ta đã khoẻ, chứng minh trên đời này nhất định có cách có thể giải độc, nàng ta cần phải phải tìm ra cách đó trước những người khác để hiến cho Lục Diễn.
Khi đó cho dù Lục Diễn tra ra vài hành động nhỏ sau lưng nàng ta thì hắn cũng sẽ không có quá nhiều so đo, dù sao nàng ta cũng là ân nhân cứu mạng của hắn, hắn đành phải chấp nhận.
......
Thẩm Tân Di thay xong quần áo ra ngoài thì tò mò mà nhìn Lục Diễn: "Thiếp cho rằng chàng sẽ tin Tề hoàng hậu nói á."
Lục Diễn khinh thường mà nhìn nàng: "Nàng có từng thấy ta tin qua này đó chưa?" Hắn nhíu mày, giọng thấp xuống: "Cho dù mẫu hậu thật sự dưới suối vàng có biết thì cũng sẽ không tham dự chuyện xấu xa này."
Thẩm Tân Di hoài nghi liệu Tề hoàng hậu và Ngư Vọng Nguyệt có liên thủ trị nàng hay không nhưng hai người này một người là dì hắn, một người là em họ hắn, nàng khó mà nói cái gì: "Hôm nay cũng quá trùng hợp."
Lục Diễn trào phúng mà cười cười: "Thật trùng hợp."
Trong xe huân thơm nồng một chút, hắn bị kích thích che miệng ho khan vài tiếng.
Thẩm Tân Di vội rót trà lạnh vào bên trong lư hương, lại mở cửa sổ để hương thơm khuếch tán, nàng thở dài: "Bệnh này của chàng đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Thuốc uống sắc hàng ngày thế nhưng cũng không thấy chuyển biến tốt đẹp."
Lục Diễn ngắn gọn trả lời: "Độc còn dư lại chưa loại sạch."
Hắn vuốt ve mu bàn tay trơn mềm của nàng: "Từ sau khi nàng gả vào, ta đã khoẻ rất nhiều, hiện tại có thể cưỡi ngựa có thể thức đêm. Trước khi nàng vào cửa, ta thậm chí còn không thể làm những động tác kịch liệt." Hắn nói xong thì cười: "Bà nội luôn nói nàng là phúc tinh của ta, bảo ta không có việc gì đừng chọc nàng, chọc nàng tức đi rồi, bệnh của ta lại phải tăng thêm."
Thẩm Tân Di phỉ nhổ tiêu chuẩn kép của hắn một chút: "Lúc này chàng lại bắt đầu mê tín?"
Từ khi nàng sinh bệnh hắn làm bạn chăm sóc qua, Lục Diễn lại không biết xấu hổ rất nhiều mà nhích lại dựa gần nàng: "Chỉ cần khen nàng tốt, ta đều tin."
Hai người dính nhau về đến phủ Thái Tử, Thái Sử Tiệp ở ngoài xe nói: "Điện hạ, lão có chuyện đến thỉnh giáo người."
Lúc này Lục Diễn mới nhảy xuống xe ngựa, trên mặt có mấy phần bất mãn vì bị quấy rầy: "Chuyện gì?"
Thái Sử Tiệp chòng ghẹo: "Thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng, lão đã quấy rầy đến điện hạ và Thái Tử Phi ư? Lão tránh ra là được."
Lục Diễn bị chèn ép vô cùng uất ức: "Thái Sử Công càng già càng không đứng đắn." Nói xong lại hầm hừ mà đi vào trong phủ.
Hắn đi uất ức về uất ức, thật ra bản thân cũng đang suy nghĩ, mấy ngày này có phải dính lấy nàng quá hay không? Dù hắn rất thích thấy dáng vẻ hờn dỗi vui mừng của nàng nhưng những lời đã nói trong mấy ngày này khiến hắn nhớ tới đều cảm thấy thẹn.
Hiện giờ bệnh nàng cũng đỡ hơn, hắn có phải nên kiềm chế chút hay không?
Nam tử hán đại trượng phu, có thể nào suốt ngày sa vào trong rèm, mặc sức hưởng lạc chứ?
Ừm, hắn phải lạnh lùng hơn.
Hắn vừa đi vừa tư vấn tâm lý cho mình, không ý thức được đã vào tẩm điện. Thẩm Tân Di đã thay trang phục thoải mái ở nhà bằng lụa nằm co quắp ở trên giường quý phi đọc sách. Nàng thấy hắn đi ngang qua bên cạnh bàn, nàng lại nhìn đĩa hoa quả còn mọng nước rồi nói: "Điện hạ, thiếp muốn ăn quả quýt."
Mấy ngày này nàng ăn cái gì đều là hắn tự tay đút, nàng đã quen với việc đó, theo bản năng mà bảo hắn hỗ trợ.
Tay Lục Diễn đã đưa tới, xúc động bị hắn mạnh mẽ ngăn chặn: "Nàng không biết tự mình lột à?"
Thẩm Tân Di: "..."
Lục Diễn thấy nàng có mấy phần kinh ngạc tủi thân, trong lòng còn đang rối rắm, tay đã không nghe sai khiến mà mang đến quả quýt đã lột xong cho nàng.
Giống như việc Lục Diễn thích ứng với Long Ngạo Thiên, nàng cũng bắt đầu thích ứng Lục Diễn một thời gian, đang định tự mình kiếm đủ cơm ăn áo mặc thì một múi quýt đã được nhét vào miệng nàng.
Hắn vừa đút vừa không được tự nhiên mà ho khan một tiếng: "Ý ta là nếu nàng không tự lột được cũng không sao, có ta lột cho nàng."
Thẩm Tân Di: "..."
Lục Diễn vừa đút vừa yên lặng thề ở trong lòng: đây là lần cuối cùng.
Thẩm Tân Di đương nhiên không biết lịch trình mưu trí nhấp nhô của hắn, sau khi ăn quýt xong thì đứng dậy nói: "Điện hạ, nhà thiếp có đại phu nhiều thế hệ cung phụng, y thuật của bà ấy tuy không thể so với Thái Sử Công nhưng cũng vô cùng cao siêu, nổi tiếng, thiếp cảm thấy có thể gọi bà ấy tới cho chàng nhìn một cái, chàng cứ nói đi?"
Lục Diễn khựng ngón tay.
Thẩm Tân Di thấy hắn không nói, còn tưởng rằng hắn bất mãn với việc y thuật của Thái Sử Tiệp bị nghi ngờ nên vội nói: "Thiếp nghĩ một người kế ngắn hai người kế dài, hai cao thủ cùng nhau thương lượng, nói không chừng là có thể nghĩ ra phương thuốc hữu dụng."
Lục Diễn gật đầu: "Ta đi hỏi một chút Thái Sử Công."
Thái Sử Tiệp đương nhiên hoan nghênh, Thẩm Tân Di làm việc cũng nhanh nhẹn, chưa đến hai ngày đã mời đại phu Triệu Như đến hỏi bệnh.
Triệu Như phối hợp với hắn chẩn đoán được một lúc thì sắc mặt từ bình tĩnh biến thành nghiêm nghị. Trái tim Thẩm Tân Di khi nhìn thấy đều nhấc lên và hỏi liên tục: "Làm sao vậy?"
Nét mặt của Triệu Như hơi phức tạp: "Kinh mạch của Điện hạ đều ngưng trệ, ngũ tạng mơ hồ bị tổn thương nhưng sắc mặt của điện hạ lại không kém, tuy mơ hồ hơi tái nhợt nhưng tinh thần lại rất tốt, trong ngoài không đồng nhất, đúng là hình ảnh thiệt thòi lớn..." Bà thở dài: "Những thứ khác thứ cho thảo dân ngu dốt, lại khám không ra."
Sắc mặt của Thẩm Tân Di trắng bệch, Lục Diễn có lẽ đã có chuẩn bị trong lòng thế nên trên mặt bình tĩnh như cũ, thậm chí còn an ủi nàng: "Đã sớm như thế, chẳng phải ta cũng chưa chết sao? Có thể thấy được là vận số chưa hết."
Thẩm Tân Di buông tiếng thở dài, lại không thể tự mình hoảng loạn khiến hắn lo lắng, vì thế đứng dậy đưa Triệu Như ra cửa.
Nàng thấy thuốc và kim châm không thể cứu được Lục Diễn nên ký thác hy vọng đến phong kiến mê tín, dứt khoát thương lượng với hắn: "Ngày mai chàng và ta đi chùa Bạch Mã để cúng bái nhé."
Nhớ năm đó nàng cũng là một người kiên định theo chủ nghĩa vô thần, bản thân đều đầu thai xuyên qua nên không thể không tin theo.
Lục Diễn biết nàng nhọc lòng vì bản thân đã vừa cảm động vừa buồn cười nhưng vẫn nói: "Không đi."
Hắn thấy Thẩm Tân Di không vui nên lười biếng nói: "Hôm nay ta mới nói thân là hoàng thất tông thân không thể xem thường quỷ thần, bản thân ta xoay người lại đi cầu thần bái phật, đây không phải là tự vả mặt sao? Nàng tự đi đi, ta phái người bảo vệ nàng."
Thẩm Tân Di cảm thấy có hơi nghiêm trọng nhưng hắn đã nói như vậy thì nàng cũng không khuyên nhiều thêm nữa, nhìn hắn một cái rồi không nói nữa.
......
Chùa Bạch Mã là quốc tự, hương khói hưng thịnh, thường có hoàng thân quốc thích tới thắp hương cầu nguyện. Chủ trương của chùa Bạch Mã còn ra quy định trong chùa không được có xe ngựa ra vào, người tới bái phỏng tốt nhất cũng đừng ngồi trên xe ngựa lên núi, lấy đó thành tâm.
Dựa theo thân phận của Thẩm Tân Di, nếu muốn ngồi xe ngựa vào chùa cũng không ai dám xen vào nhưng nàng cảm thấy nếu đều bắt đầu mê tín, vậy dứt khoát làm tới cùng, bỏ xe ở chân núi đi bộ lên núi.
Nàng mới đi chưa được vài bước đã gặp được Ngư Vọng Nguyệt mang theo thị nữ hộ vệ. Nàng ta cũng nhìn thấy nàng, giọng nói dịu dàng tiếp đón: "Điện hạ?"
Thẩm Tân Di cười, cũng đi qua chào hỏi: "Hoàng tử phi?" Nàng hiếu kỳ hỏi: "Tẩu cũng tới dâng hương?"
Trên mặt Ngư Vọng Nguyệt xẹt qua một chút mất tự nhiên nên nhanh chóng che giấu rồi cười nói: "Ta vì phu quân và mẹ chồng dâng hương cầu phúc."
Mới thành thân ngày thứ hai thì dâng hương cái nỗi gì? Thẩm Tân Di lúc đầu còn buồn bực nhưng sau đó lại phản ứng nhanh chóng, chắc là Thẩm Quý Phi cố ý gây khó dễ nàng ta. Nàng nghĩ đến Tề hoàng hậu thì không khỏi hơi vui sướng khi người gặp họa: "Nếu như thế, Bát tẩu đi cùng với ta thôi."
Ngư Vọng Nguyệt cũng không thích đi chung một chỗ với nàng, đáy lòng nàng ta cho dù không tình nguyện cũng không thể không thừa nhận vị Thái Tử Phi này thật sự quá mức xinh đẹp, cô gái khác đứng ở một chỗ với nàng như ánh sáng của ánh nến và ánh trăng, dễ dàng là có thể khiến người khác mờ nhạt hơn.
Nhưng cho dù nàng ta không muốn thì Thẩm Tân Di đã đưa ra đề nghị đi cùng, nàng ta cũng chỉ có thể căng da đầu đồng ý.
Chẳng mấy chốc nàng ta đã biết Thẩm Tân Di không chỉ đẹp hơn nàng ta mà cái miệng còn bỉ ổi hơn nàng ta.
Một lát nàng nói Thẩm Quý phi hiền hòa dễ ở chung, một lát thì Bát điện hạ nhã nhặn lương thiện, còn vẫn luôn khen ngợi nàng ta hiền thục đoan trang, nhất định rất được mẹ chồng và phu quân yêu thích.
Những lời này tựa như một đao đâm vào ngực Ngư Vọng Nguyệt, trái tim nàng ta đau như cắt, thật hận không thể bỏ xuống tiên nữ tao nhã để xé rách miệng vị Thái Tử Phi này. Nàng ta miễn cưỡng cười nói: "Đừng luôn nói chuyện nhà của ta, Thái Tử Phi cũng nói về mình đi."
Thẩm Tân Di làm bộ không nhìn thấy sắc mặt xanh mét của nàng ta mà chỉ lẩm bẩm: "Ta chẳng qua là Thái Tử cưng chiều nhiều một chút, trưởng bối yêu thương một chút, thiện lương xinh đẹp nhiều hơn người khác một chút điểm, con người cũng lanh lợi hơn người khác một chút. Bát tẩu xem, ta chính là một người bình thường, thật sự là không có gì để nói."
Ngư Vọng Nguyệt: "..."
Tính tính nàng ngày thường cũng có thể nói là tốt, duy nhất chỉ vô cùng có tính công kích cô ả Ngư Vọng Nguyệt nhiều lần tính kế nàng, nàng cố hết sức chọc nàng ta tức tới mức trúng gió, vì thế tay lại nâng lên che nắng rồi nhìn mọi nơi xung quanh: "Ôi chao, sao Bát điện hạ không tới dâng hương với tẩu?"
Ngư Vọng Nguyệt: "..."
Nàng ta không thể nhịn được nữa: "Thái Tử dường như cũng không làm bạn với Thái Tử Phi, Thái Tử Phi có biết tại sao không?"
Thẩm Tân Di lười biếng mà dùng khăn phẩy phẩy gió: "Thái Tử không tin thần phật cho nên đặc biệt chờ đón ta ở dưới chân núi."
Mười ngón tay siết chặt của Ngư Vọng Nguyệt dưới ống tay áo to rộng trở nên trắng, nàng ta đang muốn mở miệng thì bỗng nhiên nghe thấy ầm ĩ phía trước.
Thẩm Tân Di nghe thấy có náo nhiệt, cũng bất chấp châm chọc Ngư Vọng Nguyệt mà dẫn người vội vàng đi vài bước về trước.
Ngư Vọng Nguyệt nhìn sang cũng từ từ đi theo, đứng ở xa Thẩm Tân Di, giậm chân nhìn về phía nơi ồn ào.
Trước mặt là mấy quý nữ công tử bột ăn chơi, có rất nhiều tiểu thương lập quầy hàng nhỏ gần chùa Bạch Mã và dựa vào quầy hàng để nuôi sống gia đình. Mấy tay ăn chơi này vi phạm khuôn phép phóng ngựa ở trong núi vô ý đụng vào nhiều người bán hàng rong và khách nhân. Mấy người bọn họ chẳng những không bồi tiền mà còn đắc ý cười to, quất roi vào mấy bá tánh bị đụng ngã.
Thẩm Tân Di tập trung nhìn vào, cầm đầu vậy mà là người quen, chính là kẻ ngớ ngẩn Phùng Ngọc Đang kia. Phùng Ngọc Đang vừa la hét vừa vung roi ngựa trong tay vào một người đàn ông áo đen dưới đất.
Nàng nhíu mày, mơ hồ quét qua, thấy rất nhiều người nằm trên bậc thang, có người bị đánh ngã không đứng dậy được, nằm dưới đất khóc lóc không ngừng.
Nàng đang muốn quát bảo ngưng lại thì ánh mắt bỗng nhiên đờ ra dừng ở trên người chàng trai áo đen đang bị Phùng Ngọc Đang quất.
Người nọ dáng người cao gầy, thân hình hẳn là đàn ông, toàn thân y được áo đen to rộng bọc lấy, ngay cả đầu cũng gắn vào mũ choàng nhưng Thẩm Tân Di cảm thấy người này không hiểu sao lại quen thuộc, giống như ở nơi nào gặp qua rồi.
Nàng đang muốn tiến lên vài bước để nhìn kỹ người nọ đến tột cùng là ai thì Phùng Ngọc Đang cầm đầu vài người bị quấn lấy không kiên nhẫn nên vung roi ngựa lên muốn giẫm đạp mấy bá tánh lao ra.
Thẩm Tân Di lại bất chấp nhìn người nọ, chỉ vào mấy người kia rồi lạnh lùng nói: "Bắt lấy bọn họ cho ta!"
Tề Sất tuân lệnh, lập tức dẫn người kéo mấy kẻ ăn chơi trác táng từ trên ngựa xuống dưới, cũng mặc kệ là nam hay nữ, ba quyền hai chân đánh mấy đứa ngốc kia đau kêu cha gọi mẹ. Tề Sất lại sai người khống chế được ngựa, kéo lê mấy người đó tới trước mặt Thẩm Tân Di.
Chàng trai áo đen nghe tiếng kêu trong trẻo này thì tạm dừng một chút, quay đầu nhìn nàng một cái, đôi mắt thâm thúy lóe lên vẻ kinh ngạc.
Thế nhưng điều này không đủ để ngăn cản y, y chỉ dừng một chút, thừa dịp lúc mọi người loạn tùng phèo thì lập tức rời đi.
Thẩm Tân Di lại quay đầu đi tìm người áo đen, lúc này đã không còn thấy bóng dáng y đâu nữa. Nàng quét qua xung quanh, đành phải tạm thời kiềm chế, cả người run lên, miêu tả S vô cùng sinh động, ' cạch cạch ' đá mấy người này một cước: "Gan các ngươi lớn quá nhỉ? Trước cửa quốc tự mà cũng dám giương oai!"
Bọn Phùng Ngọc Đang nơi nào còn có khí thế vừa rồi, sợ tới mức khóc lóc nỉ non.
Thẩm Tân Di vốn định trực tiếp giao cho tam hoa vệ phụ trách ước thúc con em quý tộc xử lý nhưng nàng đột nhiên nghĩ đến Ngư Vọng Nguyệt và Phùng Ngọc Đang là bạn tốt của nhau nên kêu một tiếng: "Bát tẩu."
Ngư Vọng Nguyệt dường như đang thất thần, bị nàng kêu vài tiếng mới tỉnh táo lại, lơ đễnh mà đi tới: "Thái Tử Phi có gì căn dặn?"
Thẩm Tân Di cố ý xem kịch vui mà chỉ vào Phùng Ngọc Đang: "Nghe nói Bát tẩu và quận chúa tình nghĩa thâm hậu, Bát tẩu nói có nên thả nàng ta hay không?" Nàng mím môi cười rồi khẽ nói: "Chỉ cần Bát tẩu nói bảo ta thả người, ta tất nhiên sẽ cho tẩu mặt mũi."
Trước mắt bao người, Ngư Vọng Nguyệt sao có thể yêu cầu nàng thả người? Huống chi nàng ta và Phùng Ngọc Đang vốn dĩ chính là tình chị em plastic, nàng ta lập tức nói: "Thái Tử Phi không cần quan tâm đến ta, theo lẽ công bằng xử lý là được."
Phùng Ngọc Đang vốn dĩ có mấy phần mong đợi nhưng lập tức đã bị Ngư Vọng Nguyệt đánh nát, nhất thời hận nàng ta còn hận hơn cả hận Thẩm Tân Di, hai mắt phun lửa mà nhìn chằm chằm nàng ta: "Cô.."
Thẩm Tân Di đoán được Ngư Vọng Nguyệt sẽ nói như vậy nên vỗ tay cười: "Bát tẩu quả nhiên thấu đáo, nếu tẩu yêu cầu ta xử lý theo lẽ công bằng thì ta đây sẽ giao mấy người này cho tam hoa vệ."
Nàng nhẹ nhàng giúp Ngư Vọng Nguyệt kéo đầy giá trị thù hận, không riêng Phùng Ngọc Đang chất chứa oán hận mà mấy đứa ăn chơi trác táng khác đều oán hận mà nhìn nàng ta.
Ngư Vọng Nguyệt vô tình bị nàng đặt lên đầu sóng ngọn gió, tươi cười lập tức miễn cưỡng lên lại không thể giải thích.
Thẩm Tân Di để Tề Sất phái người tiễn mấy người này đi, Ngư Vọng Nguyệt quả thực một khắc cũng không muốn ở thêm với nàng nên qua loa hành lễ: "Ta không khoẻ trong người, chỉ sợ không thể dâng hương với Thái Tử Phi, đi trước cáo lui."
Mặt nàng ta vốn dĩ vẫn luôn căng thẳng, chờ tới dưới chân núi thì nàng ta mới chậm rãi lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa.
Mấy ngày nay nàng ta nhìn không ít tài liệu có liên quan tới cổ thuật, mới vừa rồi cái chàng trai áo đen kia trượt tay áo xuống lộ ra một khúc hình xăm nhỏ mơ hồ.
Trong những tư liệu nàng ta đã đọc qua, hình xăm này dường như là hình xăm cổ thần giáo gì đấy trong truyền thuyết Nam Cương.
Nhưng khoảng cách quá xa, hình xăm kia lại mơ hồ vô cùng, nàng ta cũng không xác định có phải bản thân nhìn lầm rồi hay không.
Chỉ vì đang nghĩ đến chuyện này, nàng ta bị Thẩm Tân Di hố nhưng nàng ta cũng bất chấp phản kích.
Nhất định phải tìm được chàng trai kia.
......
Lúc này Thẩm Tân Di cũng đang suy nghĩ về chàng trai áo choàng đen kia, rõ ràng cảm thấy rất quen thuộc nhưng chính nàng nghĩ không ra là ai.
Nàng quay đầu hỏi Tề Sất: "Vừa rồi cậu có thấy..." Nàng khoa tay múa chân một chút: "Một người đàn ông cao như vậy, mặc áo choàng đen hay không?"
Tề Sất mang nét mặt mê man: "Mới vừa rồi quá nhiều người, ti chức thật sự không nhớ rõ."
Tề Sất lại ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Điện hạ, những người đàn ông áo đen áo bào trắng khác nhất định đều chẳng đẹp qua Thái Tử, ngài chỉ cần nhìn một mình Thái Tử là đủ rồi."
Thẩm Tân Di: "..."
Nàng có lòng muốn tìm người nọ nhưng ngay cả diện mạo của y mà nàng cũng chưa nhìn thấy, biển người mênh mông nàng đi chỗ nào mà tìm?
Nàng thật sự chẳng còn tâm tư dâng hương, dừng lại trong chốc lát cũng xuống núi.
Lục Diễn cũng vừa tới, ở phía dưới chờ chuẩn bị đón nàng, thấy sắc mặt nàng không vui ngầm tới thì không khỏi nhướng mày: "Nhanh như vậy? Ta còn tưởng rằng nàng ít nhất đến nửa canh giờ mới có thể xuống dưới đấy chứ."
Thẩm Tân Di phục hồi lại tinh thần, miễn cưỡng dập tắt được dòng suy nghĩ hỗn loạn: "Gặp được quận chúa ngu xuẩn họ Phùng kia bên đường đả thương người, thiếp dạy dỗ nàng ta một trận, thật sự chẳng còn tâm trạng dâng hương."
Lục Diễn vẫn chưa nói cái gì: "Vốn dĩ là không có gì có thể tin." Hắn kéo nàng lên xe ngựa, khảy khảy tóc mái trên trán nàng: "Giữa trưa dứt khoát ở bên ngoài ăn đi, nàng có muốn ăn canh gà mì chỉ bạc ở Bát Phương lâu không?"
Thẩm Tân Di uống ngụm trà, thu lại suy nghĩ chạy lung tung, nhớ tới một chuyện không thể không nói với hắn mới hỏi hắn: "Hôm nay là ngày mấy?"
Lục Diễn nói: "Mùng chín."
Thẩm Tân Di do dự một lát mới thủ thỉ: "Ngày mai cha mẹ thiếp sẽ trở về."
Bàn tay châm trà của Lục Diễn khựng lại, đặt ấm trà lưu li tinh xảo xuống, ngón tay cố ý vô tình mà gõ vào mặt bàn.
"À."
Thẩm Tân Di biết rõ đây là đây là bãi mìn của hai người họ, nhất định phải giẫm vào trong nên căng da đầu nói: "Lúc này bọn họ có thể ở trong kinh được một tháng, lần này từ biệt thiếp không biết đến khi nào mới có thể nhìn thấy bọn họ cho nên thiếp muốn ở với bọn họ sáu bảy ngày..." Nàng ngập ngừng lại nói: "Thiếp đã nói qua với Thái Hậu, ý của chàng như thế nào?"
Thật ra nàng đã sớm muốn nói với Lục Diễn nhưng vẫn luôn tìm không thấy cơ hội thích hợp để mở miệng, chỉ có thể ép buộc kéo dài tới hiện tại.
Lục Diễn nhẹ giọng lặp lại: "Sáu bảy ngày?"
Thẩm Tân Di ' ừm ' một tiếng.
Hắn không nói chuyện nữa, trong xe yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của nàng.
Lục Diễn rất khó chịu.
Hắn vô cùng yêu thích Thẩm Tân Di, có thể nói Thẩm Tân Di là người mà hắn lớn đến như vậy mới gặp được yêu thích. Nhưng thích nàng hắn lại không làm được yêu ai yêu cả đường đi, phần yêu thích này cũng sẽ không chuyển tới thái độ của hắn với nhà họ Thẩm.
Ở trong lòng hắn, nàng là nàng, nhà họ Thẩm là nhà họ Thẩm.
Khiến hắn càng không vui chính là Thẩm Tân Di không hề cố kỵ tâm trạng của hắn, nói về nhà ở lâu như vậy là phải về nhà ở lâu như vậy. Nguyên nhân chính là vì thích nàng, hơn nữa hai người đã có quan hệ vợ chồng, hắn khó tránh khỏi đòi hỏi nhiều hơn ở nàng.
Đừng tưởng rằng lần đầu tiên chỉ có ý nghĩa sâu sắc với phụ nữ, đàn ông cũng như thế. Hai người đã từng có tiếp xúc da thịt, nàng hiện tại là người của hắn, hai người đã hoàn toàn thuộc về nhau. Tương lai mấy mươi năm nữa, hắn cũng sẽ chỉ vượt qua với nàng, vì sao nàng còn nhớ nhà mẹ đẻ mọi lúc thế?
Là hắn không tốt với nàng sao?
Lục Diễn nhanh chóng phát hiện ngọn nguồn cơn bực của mình, không chỉ là bởi vì nàng phải về nhà họ Thẩm mà còn là bởi vì hắn chán ghét nàng coi trọng ngoại trừ hắn ra còn có những người khác.
Hắn dần dần nhíu mày lại, tuy rằng trong lòng cực kỳ chán ghét chuyện nàng phải về nhà ở vài ngày nhưng trên mặt hắn cuối cùng cũng biểu hiện ra ngoài.
Hai người hiện giờ đang tình nồng mật ý, hắn không muốn bởi vì chuyện này mà làm căng với nàng.
Thẩm Tân Di thử thăm dò kêu hắn: "Điện hạ?"
Đôi lông mi dài của Lục Diễn khẽ chớp, định thần lại, ý tứ không rõ mà ' à ' một tiếng.
Mặc kệ hắn có thực sự đồng ý hay không, Thẩm Tân Di rất nhớ cha mẹ mình, chỉ coi như hắn đồng ý rồi.
Sau khi nàng trở về thì bắt đầu đơn giản thu dọn hành lý, chuẩn bị mùng mười đi nghênh đón cha mẹ.
Nàng thật sự nhớ cha mẹ nhưng vẫn không yên lòng cho Lục Diễn, trước khi đi còn hỏi hắn: "Điện hạ, thiếp phải đi, chàng muốn đưa thiếp hay không?"
Thật ra nàng hơi muốn đóng gói mang Lục Diễn về nhưng hắn nhất định sẽ không đồng ý.
Không những không đồng ý mà còn nhất định tức giận tím mặt.
Lục Diễn lườm nàng: "Đừng được voi đòi tiên."
Thẩm Tân Di: "..."
Nàng bị nghẹn: "Vậy chàng có cái gì muốn nói hay không?"
Lục Diễn hừ một tiếng: "Nếu ta bảo nàng đừng đi, nàng sẽ đồng ý sao?"
Thẩm Tân Di thở dài, trước nay không cảm thấy Lục Diễn mệt nhọc như vậy, nàng thương lượng với hắn một biện pháp thỏa hiệp: "Thiếp sẽ trở về sớm hai ngày, như thế nào?"
Lục Diễn nhìn nàng, không nói chuyện.
Thẩm Tân Di biết nói dóc với hắn nữa thì hôm nay sẽ đi không được nên vẫy tay dẫn người đi
Nàng mới bước ra cổng đã nghe thấy tiếng ho tê tâm phế liệt từ trong phòng truyền đến, nàng hoảng loạn lên vội đi vòng vèo trở về.
Mặt Lục Diễn trắng như tờ giấy gần như ngất, hắn lấy khăn che miệng, ho khan kinh thiên động địa, trên chiếc khăn trắng tinh chảy ra loang lổ vết máu.