*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi Lewis lần thứ 2 tỉnh dậy cậu liền nhìn thấy khuôn mặt ngả ngớn của Ivan.


"Ivan?" – Cậu nhóc ngạc nhiên ngồi dậy. – "Anh Arthur đâu?"


"Anh Arthur này anh Arthur nọ." – Ivan tức giận nắm lấy hai má Lewis kéo sang hai bên. – "Bạn cậu mạo hiểm chạy ra khỏi khu 1 mà tên nhóc nhà cậu chỉ tìm Arthur. Anh ta có việc gấp đi từ sớm rồi."


"A đau đau..."


"Giờ mới biết đau à?" – Nhị hoàng tử bĩu môi buông tay ra. – "Ethan có đến thăm cậu, tên nhóc đó còn mua cả một đống đồ ăn vặt đến nữa. Vừa đến thấy cậu ngủ say li bì Ethan liền nước mắt ngắn nước mắt dài khóc lóc đòi chết theo người anh em vào sinh ra tử với mình. Thượng tướng Sutherland thấy tên nhóc đó khóc lóc quá mất mặt liền lôi cậu ta về hẹn hôm khác lại đến."


Ivan vừa kể vừa cười ha ha thậm chí không quên mắng Ethan là đồ ngốc.


"Cả thượng tướng cũng đến sao?"


"Đúng vậy, hôm qua thượng tướng đến học viên quân đội liền nghe được vụ lùm xùm này vì vậy ngài liền xem video chiến đấu của cậu luôn. Biết ngài ấy xem xong video của cậu xong có biểu hiện gì không? Thượng tướng nói "Đứa trẻ này rất có thiên phú trong việc điều khiển phi hành khí. Dù lần đầu tiên sử dụng nhưng nó có thể tránh được 3 lần tấn công của quân địch. Không ném vào quân đội thật là phí.". Thế đấy." – Ivan liền khoa tay múa chân bắt chước vẻ mặt của thượng tướng Sutherland.


"Cậu đừng làm vẻ mặt đó nữa." – Lewis nhịn cười mà ngăn bàn tay đang khuơ loạn xạ kia lại. – "Sau đó thì sao?"


"Phải nói anh Arthur của cậu cũng quá may mắn đi. Thượng tướng Sutherland lo sợ nếu gia đình cậu biết được sẽ không cho cậu động vào phi hành khí nữa liền khuyên nhủ đại tướng Lancaster không để lộ chuyện này ra dù sao nó cũng ảnh hưởng rất lớn đến danh dự nhà Lancaster."


"Vậy cha mẹ tớ không biết sao?" – Lewis âm thầm thở phào nhẹ nhõm.


Nếu họ biết cậu xảy ra chuyện chắc cấp tiệt cậu ở khu 4 mất. Hơn nữa Sofia sẽ lại mắng cậu một trần cho mà xem.


"Nhưng mà..." – Cậu nhóc nhìn xuống đôi tay mình. – "Cảm giác điều khiển phi hành khí thật sự rất tuyệt. Lúc ấy mình chỉ muốn phi thật nhanh thôi."


"Ây chà, vậy đợi bản thân cậu đủ tuổi cậu tham gia cuộc thi phi hành khí đi." – Ivan bật cười nắm lấy bàn tay đang run rẩy kia. – "Tớ cùng Ethan sẽ tham gia cùng cậu."


"Được."


Ivan trò chuyện cùng Lewis một lúc liền đảm nhận lấy thức ăn lên cho cậu nhóc. Đi qua phòng khách, hắn nhịn không được mà nhìn nhiều vài lần. Ivan đã nói dối Lewis. Thật ra Arthur không đi đâu hết, anh đang nhận hình phạt đến từ cha mình. Lúc đầu đại tướng Lancaster muốn đưa Arthur đi cùng với ông nhưng người này lại nhất quyết từ chối. Điều này khiến cả Aurora và đại tướng khá ngạc nhiên khi bản thân Arthur là con người "gì cũng được" chưa bao giờ phản đối bất cứ thứ gì. Thậm chí anh còn nói muốn đến học viện Liên Minh Đế Quốc để học tập.


Đại tướng bị thái độ cứng đầu của Arthur làm cho tức nổ phổi. Ông trực tiếp đánh Arthur ở phòng khách sao đó đưa ra một loạt hình phạt trong suốt 7 ngày bị cấm túc. Arthur không nói không rằng liền đi theo cha mình.


Chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối Ivan không khỏi nghi ngờ. Học viện Liên Minh Đế Quốc chính là nơi Lewis sẽ theo học sau này. Chẳng lẽ chỉ là sự trùng hợp sao?


*****


Aurora lấy lý do Lewis bị cảm để thuyết phục gia đình Lawton để cậu nhóc ở trang viên Lancaster mấy ngày. Lewis được chế độ phục vụ ở đây nuôi tốt đến nỗi tăng hai cân, khiến cơ thể gầy gò trước đây cũng trở nên hoạt bát hơn. Tuy nhiên đến ngày thứ 5 cậu vẫn không nhìn thấy Arthur, Ivan cùng Ethan thỉnh thoảng chạy sang chơi với cậu nhưng rất nhanh chóng Ethan lại bị kéo về vì tội trốn làm bài tập.


Thật ra trong 5 ngày này cuộc sống Lewis cũng không hẳn là quá bình yên. Ngày thứ hai cậu ở trang viên Lancaster thì người gia tộc Roscoe đến đòi người. Tất nhiên trung úy Aurora làm sao chịu giao người ra liền lấy lí do đuổi khách đi. Đến ngày thứ 5, quản gia Gabriel cũng đích thân xuất hiện. Hắn không đôi co với người hầu của trang viên Lancaster mà đến tìm Lewis.


"Tâm trạng cậu chủ mấy ngày nay rất không tốt. Cậu ấy đuổi 2 vị gia sư đi rồi."


Sau đó không đợi người hầu gia tộc Lancaster đuổi người, hắn liền xoay người bỏ đi.


"Này Lewis? Cậu có nghe tớ nói không?" – Ethan đang thao thao bất tuyệt nhận ra bạn mình ngẩn người liền đẩy nhẹ cậu một cái.


Lewis giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ.


"Ethan, cậu có biết đường đến nhà Frey không?"


"Biết tất nhiên biết." – Ethan gật đầu. – "Dù sao tớ cũng thuộc tứ đại gia tộc, nếu tớ không nhớ nhà của mấy người kia ở đâu cha sẽ xách tai tớ lên mất. Mà cũng không cần nhớ, cậu chỉ cần thấy tòa trang viên nào không có người máy theo dõi mà thay vào đó là hai tên cảnh vệ mặt lạnh như tiền thì đó là trang viên Roscoe. Bọn họ sống như một đám người tối cổ vậy. Mà khoan, cậu hỏi làm gì?"


"Mình muốn đến tìm Frey."


"Ặc tìm Frey? Tìm Frey làm gì?" – Ethan khó hiểu mà gãi gãi đầu. – "Không được. Lúc này bà ma nữ Maya đang ở trong trang viên, tớ không ghé đâu."


Nhớ đến hình ảnh bà ta đặt tay lên vai mình ánh mắt lả lướt, Ethan liền rùng mình.


"Quản gia Gabriel nói Maya là người xấu. Chắc chắn cô ta muốn hại Frey." – Lewis lo lắng mà kéo ống tay cậu bạn. – "Chúng ta phải đi giúp Frey."


Giúp hắn thì ai giúp chúng ta? Cậu nhóc nhà Sutherland đau khổ mà nghĩ tuy nhiên cậu vẫn quyết định đưa Lewis đến trang viên nhà Roscoe. Ethan trở về nhà, lén khởi động xe địa đệm tự động của nhà mình đến tìm Lewis. Vì có chức năng tự động lại nên cả hai đều lựa chọn ngồi ghế sau cùng nhau ngắm cảnh. Đây là lần đầu tiên Lewis có thể quan sát kĩ khung cảnh của khu 2 vì vậy cậu nhóc gần như dán chặt mắt vào cửa kình để ngắm nghía cái nơi mà người khác vẫn đồn đại là thiên đường này.


Trong lúc Lewis đang mải ngắm cảnh gáy cậu đột nhiên có một cơn gió lạnh thôi qua. Lewis theo bản năng mà ngẩng đầu lên liền bắt gặp một con ngươi màu kim sắc. Ở trên ngôi biệt thự cao như tòa tháp công chúa Rapunzel kia, có một thiếu niên đang ngồi trên lan can sân thượng. Thiếu niên sắc mặt rất tăm tối, da dẻ lại trắng đến bệnh trạng. Thấy Lewis nhìn mình cậu ta liền ngoẻn miệng cười với cậu nhóc sau đó cầm lấy con dao trên tay mình, đâm thật mạnh vào con gấu bông. Cậu nhóc nhà Lawton sợ hãi vội rụt cổ lại.


"Sao vậy?" – Ethan tò mò nhìn ra ngoài sau đó liền giật mình chuyển tầm mắt. – "Đây là địa phận nhà Gayelord. Bọn họ rất bí ẩn, hầu như không tham dự bất cứ buổi tiệc nào. Cha mẹ tôi cũng khuyên không chơi với họ. Đám người đó là một lũ điên."


Nghĩ lại ánh mắt đáng sợ của thiếu niên kia Lewis không dám nhìn ra ngoài cửa xe nữa mà chăm chăm nhìn về phía trước.


Rất nhanh chóng hai đứa trẻ đã đến được nơi mình cần đến. Lewis cùng Ethan không dám vào cửa chính nên cả hai chỉ có thể trèo tường mà tiến vào. Theo đúng kế hoạch Ethan sẽ làm bàn đạp để Lewis trèo vào và cậu nhóc nhà Sutherland sẽ ở ngoài tiếp ứng.


"Có chuyện gì phải kêu lên đấy. Này! Này!"


"Ethan, chúng ta đang làm việc lén lút đừng có nói to như vậy." – Lewis đau đầu mà đáp lại cậu nhóc. Ivan nói đúng, Ethan là tên ngốc.


"Okay, chim sẻ gọi đại bàng nghe rõ trả lời."


"Nghe rõ."


Lewis nhịn cười đáp lại. Sau đó cậu nhóc nhanh chân chạy ra khu vườn sau biệt thự. May mắn cậu nhóc đã nhớ đúng, gần cửa phòng của Frey có một cây Jacaranda. Dù bây giờ không phải là mùa nở hoa của loại cây này nhưng mấy ngày trước Maya đã ép người hầu sử dụng chất kích thích để khiến hoa nở. Lúc này đây, cả cành cây đều ngập tràn màu tím. Ngay cả Lewis cũng bị màu sắc đẹp đẽ của hoa làm đứng hình một lúc. Tuy nhiên cậu nhóc nhanh chóng nhớ ra mục đích mình đến đây. Cậu dùng hết sức để leo lên cây, dùng khả năng leo trèo của mình mà từng bước tiếp cận cửa sổ phòng Frey. Lewis thầm cầu nguyện Frey lúc này đang đọc sách nếu không người này không thể nhìn thấy cậu.


Lúc này, Frey đúng là đang ngồi gần cửa sổ nhưng không phải đang đọc sách mà hắn đang yên lặng ngắm nhìn cây hoa violet đang dần héo úa. Đúng lúc ấy cửa sổ vang lên một tiếng gõ nhẹ.


Ngoài cửa có một cậu nhóc con liều lĩnh vịn vào cành cây. Hoa tím rơi lung tung nhuộm tím đỉnh đầu cậu nhóc khiến người khác cảm giác như đó là một chiếc vương miện độc quyền dành cho cậu. Lewis cong cong mắt cười với Frey. Con ngươi tựa kim châu không ngừng phát ra thứ ánh sáng đầy mê hoặc. Ai cũng nói với Frey rằng màu bạc của hắn là màu đẹp đẽ nhất lại chưa từng ai chỉ cho hắn biết màu tím mới là màu khiến người ta ngẩn ngơ. Chỉ một cái ngẩng đầu, ánh mắt ấy đã không thể rời khỏi người kia nữa.


Frey vươn tay kéo cửa sổ ra. Hoa tím cùng cậu nhóc liền ập vào. Lewis ôm lấy Frey, cả hai người ngã xuống thảm lông cừu trắng tinh vương vãi vài sắc tím đến từ cây Jacaranda.


"Chào Frey." – Lewis ngồi trên người Frey, nhe răng chào cậu.


Cậu nhóc chưa kịp hỏi thăm gì người bạn cũ, thiếu niên tóc bạc đột nhiên vươn tay nắm chặt lấy cổ tay cậu.


"Năm ngày." – Frey khẽ lẩm bẩm bàn tay siết càng chặt hơn.


"Đau quá, Frey."


Lewis nhăn mặt kêu lên. Tuy nhiên Frey vẫn không có ý định buông tay. Là cậu nói sẽ đến xem hắn vào hôm sau, là cậu nói muốn cùng hắn chăm sóc cây hoa này. Frey đã đợi cậu như thường lệ nhưng Lewis không tới. Đồ lừa đảo!


"Cậu làm sao vậy? Tôi nghe nói cậu bị ốm tôi mới phải lết cái thân tàn này đi tìm cậu." – Lewis khó chịu đẩy Frey ra. Nếu không phải lo sợ dị năng của Frey sẽ bùng nổ cậu đã đánh cho người này vài cái rồi.


Frey lần này không cứng đầu cứng cổ nữa mà buông lỏng tay ra. Thấy cậu đứng lên hắn liền đứng dậy theo sau đó từ từ tiến lại gần bàn của của mình, ôm cây lấy chậu hoa chìa ra trước mặt Lewis. Mấy ngày nay Frey đã làm theo hướng dẫn, chăm sóc cây hoa rất tỉ mỉ tuy nhiên hoa vẫn ngày một héo. Nhiều người hầu tỏ ý muốn giúp Frey nhưng hắn từ chối tất cả. Hắn sẽ không để ai động vào chậu hoa này.


"Cậu chăm sóc hoa đầy đủ không?" – Lewis tò mò nhìn bông hoa ủ rũ trong lòng bàn tay của mình.


Frey gật đầu.


"Vậy thì chỉ một khả năng là nó không chịu được việc phải ở một mình trong phòng. Hay chúng ta trồng lại hoa vào vườn đi."


"Không được." – Frey cố chấp mà lắc đầu.


"Nhưng cây hoa sẽ héo mất." – Cậu nhóc lo lắng nhìn cây hoa.


"Không được."


Frey vẫn tiếp tục lắc đầu. Hoa là của hắn vì vậy hắn sẽ không để nó rời khỏi mình. Frey nắm chặt chậu hoa, tay còn lại bắt giác nắm lấy tay Lewis.


Cậu nhóc là Lawton còn muốn khuyên nhủ Frey thêm chút nữa nhưng bên ngoài chợt vang lên những tiếng động ồn ào.


"Tiểu thư Maya, cậu chủ đã nghỉ ngơi xin cô..."


"Tránh ra!"


"Tiểu thư Maya!"


Ngay lúc cảnh cửa chuẩn bị bật mở, Lewis nhanh nhẹn chui xuống gầm giường.


Cạch. Cánh cửa mở ra.


Người phụ nữ trong chiếc váy bó sát từ từ bước vào. Ả ta dùng đôi mắt xinh đẹp của mình đánh giá xung quanh cuối cùng dừng lại trên người thiếu niên đang ôm chậu hoa violet.


"Chào buổi tối, cháu trai của ta." – Môi đỏ khẽ mấp máy nhưng lại phát ra những tiếng xì xào tựa như loài rắn. 


------------------------------


*Jacaranda mimosifolia: Cây phượng tím 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play