Cách duy nhất giúp Frey bình tĩnh lúc này chính là di rời sự chú ý của hắn. Mà theo như Aurora nói chính là dùng một nụ hôn.


Lewis không hề suy nghĩ nhiểu liền vươn tay ôm lấy hai má thiếu niên áp môi mình lên môi hắn. Lewis không biết lúc đó Aurora cùng thiếu uy Wilson làm những gì. Cậu chỉ biết dùng đầu lưỡi liếm bờ môi thiếu niên sau đó lạp đi lặp lại như vậy. Không khí xung quanh dần giảm xuống. Cơ thể căng chặt của Frey cũng dần trở nên thả lỏng.


Đến khi Lewis ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt trong vắt của thiếu niên. Frey nhìn chằm chằm vào cậu nhóc, ánh mắt hắn lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo nhưng lại giống như lại rơi vào một hố sâu mê man khác.


Frey vươn tay chạm vào gáy Lewis, sau đó di chuyển dần đến mang tay. Hắn chạm nhẹ vào tai cậu. Frey dường như hóa thành một đứa trẻ tràn đầy hiếu kì không ngừng xoa nắn vành tai mềm như bông của cậu nhóc.


"Đó là cái gì?" – Hắn đột nhiên mở miệng hỏi.


Lewis vẫn chưa hiểu thiếu niên đang hỏi cái gì thì khuôn mặt hắn lần nữa dí sát lại. Hai bờ môi lần nữa dính vào nhau. Frey giống được mở mang một chân trời mới. Hắn họ theo Lewis, không ngừng liếm liếm bờ môi cậu nhóc. Lewis bị liếm đến khó chịu muốn mở miệng kêu Frey dừng lại nhưng đầu lưỡi hai đứa trẻ đột nhiên chạm vào nhau khiến cậu nhóc dọa đến đơ người. Frey tò mò khẽ chạm vào đầu lưỡi mềm như bông kia. Rõ ràng cùng một độ ấm nhưng cảm xúc thật khác lạ.


Hắn giống như một kẻ cố chấp, nếu không tìm được nguyên do hắn sẽ không dừng lại.


"Chị Aurora nói đây là cách giúp cậu bình tĩnh lại." – Lewis tức giận giãy ra khỏi Frey. – "Giờ cậu bình tĩnh rồi thì đừng in nước miếng lên miệng tớ nữa."


Cậu nhóc ghét bỏ mà xoa xoa miệng mình. Frey không hôn cậu nữa nhưng vẫn vươn tay xoa nắn hai bên má Lewis. Cậu nhóc bị Aurora xoa mãi đâm ra có chút ghét bỏ người khác sờ vào mái mình liền muốn tránh đi. Không Frey đột nhiên véo một cái khiếu cậu đau đến ứa nước mặt. Lewis ôm một bên má quyết định nên cách xa Frey một chút.


"Khụ... khụ..."


Gabriel lúc này mới từ địa ngục chui lên. Hắn ôm cổ họng ho một hồi cuối cùng cũng tỉnh táo lại đôi chút.


"Cậu chủ, cậu thấy đỡ hơn chưa?"


Mặc dù vừa bị Frey hành hạ suýt chết nhưng quản gia Gabriel vẫn rất cung kính với người thiếu niên này. Frey im lặng lắc đầu. Hắn vươn tay nắm lấy tay Lewis tựa như chỉ cần cậu nhóc này vẫn ở đây hắn sẽ không sao.


"Tôi sẽ chuẩn bị nước nóng cho cậu cùng cậu Lewis. Khoảng hai tiếng nữa phu nhân sẽ về đến nhà."


Lewis ngoan ngoãn nghe theo quản gia phân phó. Cậu nhóc dắt tay Frey đi vào trong nhà tắm. Sau khi 2 đứa trẻ biến mất, quản gia Gabriel mới bình tĩnh nhìn thi thể biến dạng của Maya. Cả cơ thể ả bị cuộn tròn lại sau đó bị lửa cháy thiêu rụi. May mắn Lewis bị quá nhiều thứ làm phân tâm nên không để ý đến thi thể người phụ nữ này nếu không cậu nhóc sẽ bị ám ảnh một thời gian dài nữa.


"Xem ra hôm nay có nhiều việc để làm đây." – Quản gia u sầu xoa thái dương.


Còn hàng chục xác chết ngoài kia vẫn chưa được xử lý. Bà chủ đã ra lệnh mọi thứ phải thật sạch sẽ khi bà trở về. Xem ra làm quản gia chẳng phải công việc vui sướng gì.


*****


Bồn tắm nhà Frey rất rộng vì vậy hai đưa trẻ quyết định cùng nhau tắm chung.


"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra với bà cô đáng sợ kia vậy?" – Nghĩ lại vẻ mặt của Maya, cậu nhóc liền rùng mình.


"Quên uống thuốc. Người của bệnh viện sẽ đến đưa cô ta đi." – Frey bình tĩnh mở miệng.


Hắn ý thức được rằng Lewis không thích hành động thô bạo vì vậy hắn liền khiến cậu nhóc nghĩ rằng Maya đã bị hắn đánh ngất sau đó được đưa đến bệnh viện tâm thần. Frey không có khái niệm về nói dối và nói thật, hắn chỉ biết dùng cách nào để Lewis không tránh xa mình.


"Vậy có nghĩ cô ta sẽ không làm phiền Frey nữa?" – Lewis vui mừng nhịn không được ngoẻn miệng cười. – "Như vậy Frey không cần sợ hãi mỗi đêm nữa."


"Đúng vậy." – Frey không phản đối, hoàn toàn nghe theo cậu nhóc.


"Nhưng mà hoa bị mụ phù thủy làm hỏng rồi." – Lewis mệt mỏi dụi dụi mắt. – "Ngày mai chúng ta lại trồng một cây mới."


"Đứng dậy đi, nước lạnh rồi."


Lewis ngoan ngoãn làm theo lời Frey. Hắn dùng chiếc khăn tắm to đùng, bao lấy cậu nhóc lại giúp cậu lau sạch vệt nước trên người. Những việc kế tiếp, Lewis hoàn toàn mơ mơ hồ hồ làm theo lời Frey. Frey bảo cậu giơ tay cậu liền giơ, Frey bảo cậu nhấc chân cậu liền nhấc. Lewis bị sự mệt mỏi bào mòn hết tâm trí rồi. Ngay cả bước đi cũng cần Frey nắm tay cậu dắt đi.


Khi cả hai ra khỏi phòng tắm, mọi thứ xung lộn xộn đã được sắp xếp gọn gàng. Frey đưa cậu nhóc đến giường mình, Lewis liền theo bản năng mà bò lên giường.


"Frey, mai cậu vẫn đeo mặt nạ à?" – Lewis đột nhiên mở miệng hỏi. Dù đầu óc cậu nhóc lúc này đã mơ màng muốn ngủ rồi nhưng cậu vẫn muốn trò chuyện với Frey một chút. Dẫu sao hôm nay Frey đã cởi mở với cậu hơn rất nhiều. – "Tớ không thích Frey đeo mặt nạ. Lúc ấy trông cậu thật xa cách."


"Trước mặt cậu, tôi sẽ không đeo mặt nạ." – Đối phương nghiêm túc mà trả lời. – "Nó không cần thiết nữa."


Nghe được đáp án, Lewis liền ngây ngô cười.


"Frey thật dịu dàng."


"Mau ngủ đi." – Thiếu niên vươn tay che lại đôi mắt mơ màng của cậu nhóc.


Lewis chớp chớp mắt vài nhưng sau đó thật sự buồn ngủ mà nhắm mắt lại. Frey lúc này mới từ từ buông tay. Hắn chạm nhẹ lên chóp mũi của Lewis rồi lại chuyển đến lông mi của cậu. Sờ xoạng đủ rồi cuối cùng thiếu niên ôm cả người cậu nhóc vào lòng, vùi đầu vào hõm vai cậu mà ngủ.


Trong lúc hai đứa trẻ đang có những giấc mơ ngọt ngào thì ngoài kia, một thiếu niên đang bị cha mình xách tai lôi về nhà.


"Cha à, con thật sự làm chính sự mà." – Ethan bị kéo tai không ngừng kêu oai oái. – "Con phải đi giải cứu Frey. Au au, cha ơi nhẹ tay tí." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play