Không nghĩ quyển này muốn 800 lượt xem nha!! Phát triển nào, sẵn tiện thông báo đổi Hồ Nhiên từ cậu sang từ hắn.


______________________________


Có Đạm Phương gia nhập, việc thu thập vật tư trên đường đi cùng đánh tang thi dễ dàng hơn. Cũng nhờ vật tư cô cung cấp, điện nước và đồ giải trí trong mạt thế đã có! Sẽ không nhàm chán, game offline gì gì đó đầy!!


Mọi người biết được Đạm Phương không có dị năng nhưng cô vừa là kỹ thuật sư vừa có thể thuần hóa động vật. Ví dụ như Tiểu Điểu, nó nhanh chóng thân với Đạm Phương và Nhung Nhung, có khi nó còn quên đi chủ tốt-Hồ Siêu của mình làm Hồ Siêu đau lòng không thôi.


Hồ Nhiên Dành 3 năm thu thập đồ nhưng bản thân đã nghèo còn phải học, không có thời gian thật sự thu thập hết.


- để nhìn xem thiếu gì... Haizz... Ai mà biết còn thiếu gì


Hắn ủ rũ nằm bẹp dán lên ghế lái phụ, xe việt dã rất rộng, hàng đầu đủ 3 nam thanh niên trai tráng ngồi. Diêu Tiêu là người lái vậy ngồi bên cạnh Hồ Nhiên chính là Liêu Hành.


Thấy bảo bối trong lòng ủ rũ, hắn đau lòng, xoa đầu tóc đen nhắn của Hồ Nhiên, giọng ôn nhu hỏi han.


- có gì anh giúp, đừng ôm hết.


Nhận lại là quyển sổ của Hồ Nhiên, hắn lấy từ trong đống sách tìm được ở nhà sách lúc trước.


Cầm quyển sổ trông có vẻ dễ thương, sổ tông màu xanh lá làm thực vật, chính giữa là một con cáo đỏ híp mắt ngủ. Liêu Hành nghĩ rằng Hồ Nhiên thích mấy thứ dễ thương... Hoặc hắn thích màu xanh cùng con cáo.


Hồ Nhiên không biết, kẻ hắn cứu về đã dùng giác quan của sát thủ soi được sở thích của hắn!!


Liêu Hành mở quyển sổ, đập vào mắt là những hàng chữ xiêu vẹo, viết tắt rất nhiều lại rất xấu... Nhưng bù lại trông nó vẫn sạch sẽ dễ nhìn nhờ các hàng chữ màu đánh dấu mục tiêu.


Hm.. Đầu tiên là thực phẩm nước uống, có đủ để làm nhiều món ngon. Nhưng thiếu, thực phẩm rồi sẽ hết nên cần trồng thêm.


-Tiểu Nhiên, không gian của em có trồng trọt được không!?


Liêu Hành chọt chọt má tiểu Nhiên đang ngủ mớ, chọt đến nghiện.


-ơ.. hơ hơ... Có trồng được, còn thu hoạch rất tốt...


- vậy gia cầm gia súc!?


-... Hình như không có...


-được rồi, ngủ tiếp đi


Nói xong, hắn lại thuận tay nhu mái tóc đen mềm mại của Hồ Nhiên. Mắt hướng trong sổ rặn từng chữ.


Vũ khí!? Hình như đều đầy đủ, không đủ thì bắt người nào đó chế tạo. Diêu Tiêu đang lái xe bị một cơn lạnh đánh úp, lệch tay một phát xông vào com đường khác.


-anh!! Đi sai đường rồi, mau quay lại aa!!


Hồ Siêu hối hả, không biết tên người yêu của mình bị sao mà chạy vô con đường chật chội này.


- ấy ấy cứ đi tiếp đi, không phải chúng ta đang thiếu lương thực, gia cầm gì gì đấy đều ở trước mặt đó, đây là đường đến nông thôn nhỏ nhất nhưng đầy đủ nhất đấy.


Kỷ Tử bị ăn bơ rất nhiều rốt cuộc cũng đứng dậy thể hiện sự lợi hại của bản thân, bản thân hắn chính là công tử giàu có thích du lịch!!


-thế à!? Vậy thì A Tiêu cứ tiếp tục đi a~


Hồ Siêu khác anh trai mình nhưng phũ phàng vẫn không thể khác được, Diêu Tiêu chỉ có thể ôm con tim pha lê của mình ấm ức lái xe tiếp!!!


Liêu Hành vẫn rặng chữ, rặng ra được chữ gì hay chữ nấy, làm sát thủ bao lâu nay thông điệp kiểu gì cũng đọc được nhưng chữ kiểu này... Chơi vậy ai chơi lại!!!


Thiếu nhiều nhất vẫn là vật dụng, xăng không đủ, quần áo gôm từ siêu thị vẫn không đủ, chăn ra mền gối cũng không đủ... Khoan... Hắn định đem bán đổi lấy gì đây!? Nhóm tầm 6 người này cần gì nhiều vậy!?!? Chắc hẳn là phòng chóng nạp thêm ai đó vào!?


Nói chung vẫn thiếu vật tư, nhìn nhiều nhưng crush bảo thiếu thì nó đương nhiên thiếu!


Giải trí cũng gom góp không ít đồ, nhưng những đồ có công dụng nhất vẫn chưa có ở đây. Những thứ tiện lợi như vầy không có là không chấp nhận được!! ( ai coi những vật dụng sáng tạo của trung quốc thì hiểu nha ụwu)


Tấm năng lượng mặt trời thì được nhưng có rất nhiều... Hình như đồ điện lại có rất ít, điểm hình như tủ lạnh tủ đông...


- Kỷ Tử, ngươi biết gần đây có nơi nào bán đồ điện không!?


-biết biết biết!! Sau khi ra khỏi nông thôn có ngay một siêu thị đồ điện tại đó, giáp ngay lộ tuyến ban đầu của chúng ta.


Lộ tuyến của họ là đi về phía nam, tránh phía bắc đông lạnh và phía đông giáp biển nguy hiểm. Kỷ Tử năm nay học năm nhất đại học ngành địa lý, am hiểu địa hình và khí hậu nên hắn đã gợi ra cái ý đi về phía nam.


- không ngờ tên một đầu vừa vàng vừa đen như cậu lại đi học địa lý đấy, còn rất thành tâm học nó tốt nữa.


Đạm Phương cảm thán, cô nàng ngã người trên chiếc ghế, tay vuốt ve Nhung Nhung ham ngủ.


- hơ hơ... Trước kia đầu tôi kì hơn nhiều, phải đi nhuộm lại cho nó bớt kì ảo đấy.


Kỷ Tử đờ mặt, cuối đầu ôm sách địa lý vùng núi đọc cho đỡ nhàm chán. Đạm Phương thấy không có gì thú vị, quay sang bàn tán cùng Hồ Siêu, hai trạch ở với nhau là nhiều chuyện vô đối huống chi hai người không có rào cản giao tiếp.


Liêu Hành cũng đọc quyển sổ của Hồ Nhiên, hắn đọc một cách nhấm (khổ) nháp (sở) trong lòng tự quyết định sau này rèn chữ cho tên đang ngủ kia.


Diêu Tiêu lái xe, lâu lâu thông báo báo có tang thi để ai đó rảnh tay xử lí bản thân rãnh rỗi cũng sẽ ngâm nga vài bản nhạc cổ hủ của các lão ông lão bà thường hay hát.


Yên bình như không có mạt thế, bọn họ đi như đi cắm trại, không âu lo gì mấy. Lại không biết chuyện sắp sửa xảy ra trong chuyến đi này.


Mạt thế chưa đủ 1 tuần nhưng nhóm Hồ Nhiên đã có 6 người. Phải nhiêu người mới đủ!?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play