Hồ Siêu dứt lời, những người còn lại trong xe đều nhìn theo hướng mắt cậu. Quả thật xa xa có thứ gì đó đang tiến lại gần, nhìn kĩ thì...


- là người!


Đạm Phương ngạc nhiên thốt lên, hiện không phải mọi người sẽ trốn trong nhà sao? Như ông cháu họ Lục ấy.


- hình như còn.. Còn dắt thêm trẻ con! Hai đứa luôn!! 


Kỷ Tử hét lên, quá nguy hiểm!!!


Trải qua nhiều ngày trong mạt thế, hắn biết những con tang thi ngoài kia nguy hiểm như thế nào. Ấy vậy người kia lại dắt theo trẻ con ra ngoài đường như vậy... Rõ ràng muốn cả hai đều chết!


Bên ngoài, người được bàn tán là một nam thanh niên hai tay đều nắm lấy tay của hai đứa bé, đi từ từ chậm chậm như đi bộ. Hai đứa trẻ trông có vẻ sợ sệt, tay nhỏ gắt gao siết chặt lấy bàn tay to của thanh niên ấy, cũng chả dám hối người ta đi nhanh.


Bỗng, bên kia đường dường như có tiếng động lạ. Không đợi mọi người để ý đó là gì, một bóng đen vụt qua như con thoi, nhào ngay ba người đang đứng giữa đường kia!!


Nhanh quá!


Tất cả những gì mà bọn Hồ Siêu phản ứng lại là tốc độ của cái bóng đó! Lúc đó chỉ có một người phản ứng kịp, Kỷ Tử cũng không thể nhìn thêm, lập tức hóa hình và lao ra. Nhưng so với tốc độ của chiếc bóng đó thì hắn như một chiếc xe máy so với siêu xe thể hình vậy.


Không kịp rồi... Kỷ Tử không thể tới kịp, chắc chắn chiếc bóng đó sẽ vồ được đến ba người kia-


"ẦMM"


Một bức tường từ đâu tới đổ sầm ngay trước mặt ba người, chuẩn xác đè dẹp lép cái bóng khả nghi đó và cũng khiến Kỷ Tử chưa định hình được chuyện gì đã xảy ra thì đã tông vào bức tường thô to đó, trực tiếp đo ván tại chỗ!


Đứa nhỏ nhất trong hai đứa trẻ khó khăn thở phào nhẹ nhõm may mà chưa bị tấn công, trong người cả hai bớt đi nỗi lo phần nào.


- hai em không sao chứ?


Nam thanh niên có chất giọng mềm mại, nhẹ nhàng và thanh thoát làm dịu đi những ưu phiền trong lòng người khác, cả hai đứa đều nhanh nhảu đáp lại.


- tụi em ổn hết á..


- ba người không sao chứ!!


Hồ Siêu từ trên xe chạy đến chỗ của ba người lúc nào đó không hay, có lẽ là cái lúc mà cậu tận mắt thấy bức tường to lớn bị một lớp ánh sáng bao bọc, vụt thật nhanh chặn ngay trước khi chiếc bóng vồ tới mình. Hồ Siêu không quên liếc nhìn chiếc bóng khả nghi đó là gì, cậu không khỏi giật mình khi biết được đó là một tang thi... Của một con chó, ắt hẳn là dạng tiến hóa nên mới nhanh như vậy.


Nhưng chuyện đó bàn sau đã..


- chúng tôi không sao, may thật, gặp được người khác ở chỗ này.


Nam thanh niên ấy cười đáp lại Hồ Siêu, vẫn là chất giọng dịu nhẹ ấy suýt làm Hồ Siêu mê mang.


- k..không sao là tốt rồi! Hiện tại dắt theo hai đứa nhỏ có cực quá không vậy? Anh có cần đi nhờ xe không?


May mà thoát khỏi thứ âm thanh trong trẻo đó, cậu bắt đầu nói mục đích chính của mình.


- được sao, vậy thì tốt quá! Chúng tôi không biết cảm ơn cậu như nào cho hết!


- không cần đâu! Này là do tôi mời, nào nào, xe chúng tôi đậu bên... Kia kìa.


Cười tít mắt mãi giờ Hồ Siêu mới để ý khuôn mặt của người đối diện, ngũ quan ôn hòa hiền lành, mái tóc nâu và đôi mắt mang màu hổ phách hiếm gặp, ấy vậy đôi mắt đẹp đó... Lại là đôi mắt mù. Cậu chắc chắn điều đó bởi đó là đôi mắt đờ đẫn luôn nhìn thẳng, không một tia sáng nào ánh lên từ đôi mắt xinh đẹp ấy.


Không bảo sao lại đi chậm chậm như vậy...


Đến khi cả bốn người họ lên xe rồi, quên đi một chuyện khá quan trọng...  Kỷ Tử vẫn còn đang ngất ngay sau khi va đập mạnh vào tường!


Thế là mọi người nhanh chóng kéo thây con báo mà Kỷ Tử hóa hình vào trong xe.


Vì không có Hồ Nhiên ở đây nên cả bọn chỉ có thể cho ba người này đồ ăn nước uống mà thôi. Có vẻ rất lâu rồi mới được ăn đàng hoàng nên bọn họ ăn trông gấp gáp lắm, đó mới chỉ vài tuần đầu của mạt thế mà thôi.


Trong lúc đó, những người còn lại trên xe cũng chú ý đến tình trạng của ba người. Một người mù và hai đứa trẻ... Có vẻ hết hi vọng sống sót trong mạt thế lắm, nhưng khi nhớ đến bức tường từ đâu bay tới, cả bọn phải thu lại suy nghĩ vừa rồi của mình. Phải rồi, chắc chắn một trong ba người đó có người mang dị năng rất mạnh, có kẻ đó giống Liêu Hành - dị năng trọng lực.


Nhưng chỉ có người lớn là suy nghĩ như vậy, đứa nhỏ Lục Triều Hoãn thấy có bạn cùng trang lứa, ngay lập tức vui vẻ lên và nhích lại gần bắt chuyện.


- xin chào!


Đứa lớn hơi giật mình, liếc nhìn A Hoãn rồi mới chầm chậm chào lại.


- c-chào cậu...


- tớ là Lục Triều Hoãn, còn mấy cậu?


Đứa lớn chưa kịp đáp thì con em đã nhanh nhẹn trả lời thay.


- tớ là Điền Ngân, anh trai là Điền Kim, còn đây là bảo mẫu của tụi tớ, Biện Hoàng Vân, cậu có thể gọi anh ấy là anh Vân!


Nhỏ em rất hòa đồng và thân thiện, nhanh chóng đáp lời Lục Triều Hoãn. Ngược lại thì người anh có phần nhút nhát hiền lành, bị em gái giành lời mà nó không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn thả lỏng người lại rồi cúi đầu ăn tiếp miếng ăn còn dang dở.


- a, vậy cậu có thể gọi tớ là A Hoãn! Còn nữa, đây là chó nhà tớ, Topi, kia là Tiểu Điểu của hai anh họ Hồ, còn đây là Nhung Nhung, thỏ của chị Đạm Phương!


Không quên giới thiệu thú nuôi thông minh của nhóm, chúng nó đã mong mỏi thể hiện sự tồn tại của bản thân nãy giờ. Con nào nghe đến tên mình đều lanh lợi đáp lại một tiếng, vừa ngoan vừa thông minh không khỏi làm Điền Kim và Điền Ngân chú ý.


Bọn nhỏ giới thiệu cho nhau thì đám người lớn thanh niên không thể không giới thiệu với nhau được. Thiếu niên mắt hổ phách cười nhẹ nhàng, lên tiếng trước.


- ừm.. Tôi sẽ giới thiệu lại, tôi là Biện Hoàng Vân, còn mọi người là..?


Hồ Siêu - kẻ ngoại gia của cả nhóm lên tiếng trả lời, giới thiệu từng người cho ba người họ không quên nói đến những người còn ở trong siêu thị điện máy.


- mà ba cháu làm gì ở đây vậy?


Lục Tiễn giọng khàn khàn, ôn tồn hỏi ba người trẻ tuổi.


- thực ra cháu là bảo mẫu của hai đứa trẻ này, tụi cháu đang đi về phía nam để tìm mẹ của hai đứa.


Nghe đến phía nam, nơi giáp biển, sắc mặt Hồ Siêu không còn vẻ hớn hở tươi vui nữa, thay vào đó là trầm ngâm nhìn ba người, không biết ba người này đã đi bộ trong bao lâu rồi nhưng muốn xuống phía nam thật sự không khả thi.


- tôi nghĩ là cậu không nên dắt trẻ nhỏ xuống phía nam đâu...


Nhưng mà Hồ Siêu chưa nói hết thì có một bàn tay già nua đặt lên vai cậu khiến câu nói bị dừng giữa chừng, cậu quay lại thì thấy gương mặt ôn tồn của người ông già đang lắc đầu. Lúc này Hồ Siêu mới ngỡ ra mình đang lo chuyện của người khác rồi.


- xin lỗi, tôi không nên làm nhục chí ba người.


Hồ Siêu rất nhanh chuyển từ khuôn mặt bất an thành nụ cười xuề xòa.  Biện Hoàng Vân dù không thấy chuyện gì đang diễn ra trước mắt mình nhưng vẫn ậm ừ nhận lời xin lỗi.


- không sao, dù sao cảm ơn đã cảnh báo cho chúng tôi. Chỉ là... Chúng tôi muốn nhờ mọi người một chuyện.


Có hơi xấu hổ nhưng nếu không nhờ vả bây giờ thì chả có cơ hội khác đâu, hiện tại hai đứa nhỏ họ Điền đã thấm mệt rồi, sợ rằng chúng nó không trụ nổi.


Thấy là chuyện liên quan đến bạn mới, Lục Triều Hoãn nghe lén nãy giờ liền quay đem ánh mắt cầu mong mọi người nghe lời thỉnh cầu của Biện Hoàng Vân. Ánh mắt trẻ em á... Khó mà từ chối.


- cậu nói đi.


Hồ Siêu cười khổ, bổ sung thêm :


- nếu là trong khả năng thì chúng tôi tận lực làm.


Nghe vậy Biện Hoàng Vân mỉm cười rạng rỡ, không câu nệ


- có thể cho chúng tôi quá giang từ đây cho đến tỉnh Q được không? Nơi đó có nhà ga trước khi mạt thế đến sẽ có chuyến đi xuống hướng nam.


Thông tin quan trọng!!


Hồ Siêu nhướng mày, hỏi :


- từ đây đến đó xa không?


Chỉ thấy Biện Hoàng Vân im lặng, thật thì đến giờ anh còn chả biết mình kẻ đâu nữa, con mắt của anh là hai đứa trẻ ngoan ngoãn này, ắt cũng không biết đây là đâu đâu.


- không xa lắm đâu, ngược lại chúng tôi có gì nếu ba người đi theo.


Một giọng khác khàn khàn vang lên, bọn nhỏ trừ A Hoãn ra nghe thấy người phát ra âm thanh đều hét lên.


- con báo biết nói!?!?


Ra là Kỷ Tử đã tỉnh dậy, nghe được vài lời đối thoại giữa thằng em họ Hồ và người mới họ Biện. Biện Hoàng Vân không tốn thời gian suy nghĩ lắm, lấy ra thế mạnh của mình để đánh đổi.


- tôi sẽ giao thông tin và bảo vệ mọi người bằng năng lực của mình.


Kỷ Tử và Hồ Siêu liếc mắt nhau, thấy được trong mắt đối phương là sự vui mừng. Lần này là Kỷ Tử nói chuyện với Biện Hoàng Vân :


- vậy thì tôi muốn tất cả thông tin về người nói cho cậu về nhà ga!


Hai đứa nhỏ họ Điền nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau quyết định để anh Vân của họ giải quyết, im lặng rút sau lưng Biện Hoàng Vân. Thấy bạn mình không muốn nói chuyện, Lục Triều Hoãn mới nhận ra bầu không khí khác lạ hiện tại.


Biện Hoàng Vân nhắm mắt như lâm vào nghĩ ngợi, có vẻ thông tin về người này bí mật đến nỗi anh phải đấu tranh về việc kể hay không. Nhưng xét cho cùng... Vẫn nên kể là tốt nhất.


- người mà mấy người muốn biết là một người đàn ông kì lạ tôi gặp ở chỗ tập trung người sống, thành phố của tôi nhiều tang thi và cũng nhiều người sống so với những nơi xung quanh nên bọn họ kêu gọi nhau tụ thành một khu người sống. Tại chỗ đó, tôi gặp người trao đổi thông tin và biết được chuyện của nhà ga, mặt mũi tôi không rõ nhưng chắc chắn đó là một nam thanh niên trẻ tuổi cao lớn.


Đó là những gì Biện Hoàng Vân biết chút ít, rốt cuộc thông tin quan trọng anh dùng cho câu cuối cùng.


- nếu mọi người hứng thú thì ghé qua thành phố L đến nơi tập trung người sống, chắc chắn sẽ tìm được người đàn ông đó, biệt danh là Abyssinian.


Nghe cái tên thấy rợn sống lưng, có vẻ khá tây hoặc không. Kỷ Tử vẫn thấy chưa đủ lắm, hỏi :


- vậy còn năng lực của cậu?


- của tôi là...


" Ầmmm ầm, CHOANG! "


Cửa siêu thị điện máy hoàn toàn là loại kính cứng rắn giờ đây nghe tiếng "choang" rõ to xác định nó đã hi sinh. Người làm bể nó không ai khác là đội tiến vào bên trong.


Thấy vậy, Hồ Siêu và Lục Tiễn ở sát cạnh cửa xe mau chóng mở cửa, còn Kỷ Tử thì bỏ ngang câu nói của Biện Hoàng Vân, nhanh chóng leo lên ghế lái nhấn ga. Khi mà Liêu Hành nâng theo ba người còn lại chạy vào xe cũng là lúc xe khởi động xong, ù ù chạy thẳng.


Tình hình nhanh chóng được đội đi vào trong cập nhập.


- chạy nhanh hết sức có thể! Có tang thi tiến hóa mang năng lực điện!


Hồ Nhiên hét lên, tay vốn không có gì bỗng xuất hiện bình nước thuốc của không gian, nhanh chóng cho Đạm Phương và Diêu Tiêu uống, hai con người trực tiếp trúng đòn của con tang thi bên trong.


Hiện tại Diêu Tiêu và Đạm Phương bị thương rất nặng, đang lâm vào hôn mê trong khi Hồ Nhiên và Liêu Hành bị thương chút ít. Hồ Siêu đau lòng anh yêu của mình không thôi, uất hận quay qua nhìn siêu thị điện máy xa xa. Thật sự có một bóng đen lao ra, chạy không nhanh như tia chớp nhưng dòng điện cứ lách cách vang lên nói rõ sự nguy hiểm của nó.


Ba đứa nhỏ thấy chuyện không ổn, lo lắng nép mình vào một góc, đến cả bọn thú cưng cũng phải run rẩy, mà chỉ có thỏ Nhung Nhung không ngừng kêu lên, chạy đến bên chủ của mình liếm lớp da bị cháy xém của cô, nó đau đớn rít lên the thé khi toàn thân Đạm Phương đều là vết cháy do điện giật. Lục Triều Hoãn thương con thỏ nhỏ, nó sợ sệt hỏi Hồ Nhiên - người mà nó thân thiết nhất ngoại trừ ông nó :


- anh..anh Nhiên, đã có chuyện gì xảy ra vậy?


Nghe thấy giọng nói chất đầy sợ hãi của đứa nhỏ, Hồ Nhiên lúc này mới ngẩn đầu và chú ý trên xe còn có thêm ba khuôn mặt lạ, nếu đã trên xe thì chắc không hẳn là người xấu nên Hồ Nhiên bỏ qua không để ý, quyết định tóm tắt lại chuyện gì vừa xảy ra khi cả bọn ở bên trong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play