Edit: Tagoon

Hố thiêu gốm xong vẫn mang theo dư ôn, nằm ở đáy hố còn không bị gió thổi tới. Mọi người ngủ cả đêm ở đấy quả thật không tệ.

Ngủ ở đáy hố cảm giác so với ngủ trên mặt đất ở sơn động thoải mái hơn nhiều!

Ngày hôm sau, Hùng Dã dẫn theo người của đội săn thú đi săn, Chu Tịch thì ở xung quanh bộ lạc đi dạo.

Hắn đối với sơn động đang ở hiện tại vẫn luôn không hài lòng, muốn xây một căn nhà độc thuộc về chính mình, bây giờ không sai biệt lắm đã bắt đầu rồi.

Đương nhiên, trước khi xây phòng phải chọn một mảnh đất đẹp trước, sau đó lại làm một bản thiết kế.

Sau khi cân nhắc qua, Chu Tịch lập tức bắt đầu hành động.

Phòng ở không thể cách bộ lạc quá xa, nhưng cũng không thể quá gần. Hắn không thích cả ngày bị người trong bộ lạc nhìn chằm chằm.

Đồng thời, phòng ở tốt nhất có hai tầng, ít nhất phải có ba gian nhà, còn cả một cái sân cực lớn có tường vây.

Trong viện có thể trồng các loại hoa cỏ, trên tường vây có thể bò đầy dây thường xuân, bìm bìm. Nếu như có thể thì đào thêm một cái ao nhỏ......

Chu Tịch càng nghĩ càng chờ mong.

Đây mới là sinh hoạt mà hắn tha thiết ước mơ!

Ở mạt thế mỗi ngày đối mặt một thế giới bị ô nhiễm, hắn đã đặc biệt hy vọng có thể sống một cuộc sống điền viên như vậy.

Khi đó điều này với hắn mà nói tuyệt đối là hy vọng xa vời, nhưng hiện tại...... Hắn hoàn toàn có thể ở cái địa phương này, sở hữu một trang viên lớn hơn so với tất cả các trang viên khác trên địa cầu!

Đương nhiên cũng không nhất thiết phải như thế......

Chu Tịch cuối cùng ở nơi cách lối vào khe núi đại khái 400m, dựa gần triền núi cắt một khối đất còn lớn hơn khe núi mà bọn họ đang sinh sống, sau đó tìm tới tư tế nói: "Mảnh đất này về sau chính là của ta."

"Có thể, ngươi dùng để làm cái gì?" Tư tế hỏi.

"Ta muốn xây nhà ở chỗ này." Chu Tịch nói.

"Xây nhà?" Tư tế sửng sốt: "Ngươi muốn ra ở bên ngoài khe núi? Này sao lại có thể, ngươi không sợ sẽ gặp phải khủng long à?"

"Có thể làm hàng rào." Chu Tịch nói, hắn ngay từ đầu định dùng đất làm tường vây, sau lại khu vực vẽ ra quá lớn, hắn liền sửa lại chủ ý.

Hắn tính toán giữ lại một ít thụ, sau đó dùng những cây này như cọc gỗ làm một cái hàng rào.

Đương nhiên, ở phụ cận căn nhà của mình xây thêm bức tường vây thâm thấp cũng được.

Tư tế nghe Chu Tịch nói xong, rối rắm nhìn Chu Tịch, không rõ Chu Tịch định làm gì.

Khe núi của bọn họ an toàn biết bao nhiêu, Chu Tịch cần gì phải ở bên ngoài xây nhà? Còn ở chung quanh mình dựng một vòng hàng rào, nhốt kín chính mình y như khủng long mà bọn họ nuôi......

Cơ mà Chu Tịch muốn như vậy thì cứ như vậy đi.

Nói không chừng cuối cùng, Chu Tịch lại có thể tạo ra thứ gì đó mới lạ!

Tư tế tưởng tượng như vậy, lập tức nói: "Lúa mạch đã thu xong, cũng phơi khô, ngày mai là có thể cho người tới giúp ngươi làm việc."

"Được." Chu Tịch gật gật đầu.

Chu Tịch cùng ngày đã đánh ký hiệu lên một số cây, để ngày mai người khác giúp hắn đốn.

Này không tốn quá nhiều thời gian của hắn. Chờ làm xong, hắn liền đi bộ tới nơi thiêu chế đồ gốm.

Lúa mạch thu hồi đã được mấy ngày rồi, mấy hôm nay ánh nắng còn đặc biệt rực rỡ, cho nên đã phơi không sai biệt lắm, từng hạt lúa mạch cứ thế tróc ra khỏi bông.

Chu Tịch bảo người khác cầm từng bó đập rơi hạt mạch xuống mặt đất, lại thu thập vào mấy cái thùng gỗ.

Phương pháp sử dụng lúa mạch tốt nhất đương nhiên là thoát xác trước khi nấu, nhưng nói thật điều này cũng không quá thích hợp với người trong bộ lạc —— như vậy quá phiền toái!

Phải biết rằng, ở trên địa cầu, cho dù là tới triều Hán, mọi người cũng vẫn chưa biết phải thoát xác lúa mạch rồi mới nấu, làm màn thầu bánh bao linh tinh lại càng không biết.

Bọn họ lúc ấy đều là để nguyên xác trực tiếp nấu ăn.

Mà lúc này một vài bộ lạc gieo trồng lúa mạch cũng ăn lúa mạch giống như vậy.

Biết được điều này, Chu Tịch cho người rang một ít lúa mạch nguyên vỏ.

Lúa mạch rang trong nồi đá, rang liên tục đến khi khô vàng, biến thành...... Trà lúa mạch?

Chu Tịch lấy một ít bỏ vào trong miệng nhai, cảm thấy tuy rằng có hơi thô ráp nhưng cũng không phải không thể tiếp thu.

"Chia số lúa mạch rang này ra, cho mọi người đều nếm thử hương vị." Chu Tịch nói, thuận tiện pha cho chính mình một ly trà lúa mạch —— Hắn lúc trước làm đồ gốm đương nhiên đã không quên làm cốc!

Lúa mạch rang rất nhanh đã được chia đều cho mọi người trong bộ lạc, ai cũng được phân một phần.

"Lúa mạch này có mùi thơm quá!"

"Ăn vào cũng không tồi, hơi đắng một chút nhưng rất thơm."

"Này thật sự ăn khá ngon, còn thu hoạch được rất nhiều."

"Ăn một nắm nhỏ, ta thế nhưng không còn quá đói bụng, thứ này để dành tới mùa đông thật sự không tồi."

......

Chu Tịch cảm thấy lúa mạch nguyên vỏ ăn hơi thô ráp, nhưng người trong bộ lạc hiển nhiên cũng không để ý, bọn họ thậm chí còn rất thích lúa mạch rang.

Lúa mạch mang theo mùi lương thực, tuy rằng hơi đắng, nhưng chút đắng sáp này cũng không phải không thể chịu đựng...... Mọi người cầm lúa mạch coi như đồ ăn vặt để ăn, thế nhưng còn cảm thấy rất thích.

Hùng Dã cảm thấy trực tiếp nhai ăn như vậy thực không tồi, chẳng qua để Chu Tịch ăn thứ thô ráp như vậy, y lại có chút luyến tiếc.

"Chu Tịch, ta thoát xác lúa mạch ra nhé!" Hùng Dã nói.

"Được." Chu Tịch giao cho Hùng Dã hai trăm cân lúa mạch: "Thoát xác hết toàn bộ chỗ này."

Hùng Dã: "......" Thật nhiều!

"Lúa mạch này đã phơi rất lâu, thoát xác hẳn là sẽ dễ hơn nhiều so với lần trước." Chu Tịch lại nói.

Thoát xác lúa mạch có thể giúp Hùng Dã rèn luyện sử dụng năng lượng một cách tinh tế, hắn không ngại cho Hùng Dã làm nhiều chút việc này.

"Ta lập tức đi thoát xác ngay đây!" Hùng Dã nói.

Kỹ thuật thoát xác lúa mạch của Hùng Dã lần này so với lần trước thật sự tốt lên rất nhiều. Cuối cùng, tuyệt đại đa số hạt mạch đều là hoàn chỉnh.

Chu Tịch lần này không có dùng nước để tách vỏ và hạt. Hắn bảo Hùng Dã đổ hỗn hợp mạch xác từ một cái thùng gỗ sang một cái thùng gỗ khác, còn mình thì cầm cây quạt ở bên cạnh quạt, thổi bay tất cả vỏ đi.

Chờ thu được hạt mạch sạch sẽ, hắn lại bảo Hùng Dã giã nát, làm thành bột mì.

So với cơm mạch, bánh bột hương vị khẳng định càng ngon, hơn nữa...... Hắn biết Hùng Dã thích ăn.

Có nồi gốm, làm bánh bột lại càng dễ dàng!

Chu Tịch như cũ làm nhân trước.

Nhân có hai loại, một loại là thịt khủng long tươi băm nhỏ sau đó xào với dưa muối, một loại khác chính là thịt hun khói băm xào ớt.

Một đám nhân bánh xào sơ qua dầu ngửi đã thấy thơm......

Hùng Dã hôm nay chỉ tốn hai cái bánh bột đổi lấy hai người của bộ lạc Cự Trư đánh với y một trận.

Đám người Trư Chiến chia nhỏ cái bánh ra, mỗi người nếm một miếng nhỏ......

"Không nghĩ tới lúa mạch lại có thể làm ra món ăn ngon đến thế!"

"Người của Thú Thần Điện chắc là cũng chưa có cơ hội ăn món ngon như vậy đâu nhỉ?"

"Đây hẳn là bỏ xác sau đó giã thành bột để làm......"

......

Sau khi thu lúa mạch, một bộ phận để gieo giống, một phần thì bỏ vào kho hàng tồn trữ, phần còn lại tắc được chia cho người trong bộ lạc, trên cơ bản mỗi người khoảng năm sáu cân.

Đám người Trư Chiến cũng có. Ngày hôm sau, bọn họ thỉnh giáo Hùng Dã rồi bắt đầu học cách thoát xác lúa mạch.

Cuối cùng, bọn họ còn ấn theo Hùng Dã miêu tả làm bánh bột.

Tuy rằng bánh bọn họ làm không được ngon bằng Chu Tịch, nhưng cũng không tồi...... Trư Chiến đầy mặt cảm khái: "Ta bị lưu đày một lần này, tài nấu ăn lập tức tốt lên rồi! Chờ đến khi trở về, sau khi Trư Châu nếm thử tay nghề của ta xong, nàng nhất định sẽ luyến tiếc đánh ta!"

"Đại ca, cái gì mà trở về, chẳng lẽ không phải là đưa Trư Châu tới đây sao?" Thủ hạ Trư Chiến nói.

"Gọi ai là Trư Châu đấy, phải gọi đại tẩu!" Trư Chiến nói, lại bắt đầu nhớ vợ.

Kỳ thật vợ hắn cũng không thể nói là đánh hắn, thuần túy chính là thích chiến đấu, luôn muốn đấu với hắn......

Trư Châu còn rất thích ăn, ăn đến bụ bẫm. Nàng nếu tới bộ lạc Đại Hùng nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon như vậy nhất định sẽ rất cao hứng!

Trư Chiến nghĩ như vậy, cắn một miếng bánh thật to, lại nói: "Dưa muối kia không biết là làm như thế nào...... Lần sau Hùng Dã tìm chúng ta đánh nhau, chúng ta sẽ đòi cách làm dưa muối!"

Thủ hạ Trư Chiến sôi nổi gật đầu.

Bọn họ thật là sa đọa, vì một miếng ăn, thế nhưng liền bán đứng chính mình......

Chu Tịch là người nói làm là làm. Sau khi nói qua với tư tế chuyện muốn xây nhà xong, ngày hôm sau, hắn đã nhờ người trong bộ lạc chặt bỏ toàn bộ những cây hắn không cần trong khu vực kia. Tước hết nhánh của những cây này xong còn trực tiếp có thể dùng làm hàng rào.

Cùng lúc đó, nhìn mảnh đất đã được thu thập sạch sẽ, Chu Tịch đối với căn nhà của chính mình trong tương lai cũng có ngày càng nhiều ý tưởng.

Hắn muốn một cái ao nhỏ, muốn một giếng nước, một mảnh đất trồng rau, còn muốn trồng nhiều loại cây ăn quả. Đương nhiên, phòng ở cũng rất quan trọng, trừ bỏ nhà đất, lại có thêm cái nhà gỗ mát mẻ......

Đáng tiếc chính là không thể nuôi thú cưng.

Này cũng không có gì, khi nào muốn thú cưng, bảo Hùng Dã biến thành hình thú là được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play