Edit: Tagoon
Lúa mạch cần xát vỏ, phải giã thành bột mì, đều không dễ dàng. Chu Tịch một chút cũng không cảm thấy Hùng Bạch có thể làm ra bột mì. Cho dù làm ra bột mì, cô ấy cũng không có dầu để làm mạch dầu chiên.
Toàn bộ bộ lạc cũng chỉ mỗi hắn là sở hữu gia vị đầy đủ nhất!
Đồ ăn Chu Tịch làm chưa đến chốc lát đã bị mọi người cướp đoạt không còn một mảnh. Sau đó mọi người bèn vào phòng bếp của Chu Tịch và Hùng Dã ngồi vây quanh hai cái nồi gốm bắt đầu ăn lẩu.
Sức ăn của bọn họ đều rất khoẻ nhưng cũng ngại ăn hết đồ ăn của Hùng Dã và Chu Tịch. Cuối cùng đám người Trư Chiến, Hùng Kỳ và cả Hùng Bạch đem phần thịt mình được phân tới nấu ăn.
Mọi người đều ăn, Chu Tịch lại không có hứng thú. Hắn nằm trên ghế ở nhà ăn mơ màng sắp ngủ, sau đó bắt đầu cân nhắc nên làm cửa sổ như thế nào.
Lúc trước khi đánh tường, hắn dùng gỗ chống, ở trên tường để lại cửa sổ, hiện tại cửa sổ này dùng ván gỗ che lại, còn về sau...... Chu Tịch muốn làm bằng một thứ có thể thấu quang.
Nhưng hắn nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể tìm ra được thứ nào thích hợp.
Ở một nơi ngay cả thiêu chế đồ gốm cũng miễn cưỡng, pha lê căn bản khỏi cần phải nghĩ, tạo giấy cũng quá khó khăn.
Hắn cuối cùng quyết định vẫn là dùng cửa gỗ, ban ngày muốn ánh sáng thì dứt khoát mở toang ra.
Mọi người ăn uống thật lâu sau đó mới rời đi, mà lúc này, trời đã hoàn toàn tối đen.
Trong phòng chỉ còn lại hai người hắn và Hùng Dã...... Chu Tịch ngửi mùi vị trong không khí, dùng tinh thần lực duỗi người, còn rất thích loại cảm giác này.
Hùng Dã ngược lại hơi bất an.
Y từ khi bắt đầu sinh ra vẫn luôn sinh hoạt ở khe núi, lúc này đột nhiên rời đi, không khỏi có chút không thích ứng.
"Không cần lo lắng, cho dù có khủng long tới, chúng ta vẫn kịp chạy về bộ lạc." Chu Tịch nói.
Hùng Dã gật gật đầu: "Đúng thế...... Ta chạy rất nhanh."
Chu Tịch bật cười khẽ, xoa xoa đầu Hùng Dã.
Hùng Dã lại nói: "Chu Tịch, ngươi không phải rất thích lúa mạch ư? Sao lại lấy ra cho bọn họ ăn nhiều vậy? Kỳ thật cho bọn hắn một ít ớt cay làm thù lao là đủ rồi."
"Chúng ta vẫn còn không ít." Chu Tịch cười khẽ, lại nói: "Đi, đi ngủ."
Hùng Dã theo Chu Tịch vào phòng ngủ của bọn họ, sau đó lập tức cả kinh.
Trong phòng kê một cái bàn nhỏ, trên bàn đặt một đĩa tràn đầy mạch dầu chiên, còn có một đĩa thịt hun khói xào.
"Chúng ta ăn thêm chút?" Chu Tịch đề nghị.
Hùng Dã không chút do dự gật đầu. Vừa nãy người quá đông, y cũng chưa cướp được bao nhiêu!
Khi đó y có chút buồn bực, nhưng bây giờ phát hiện Chu Tịch để dành rất nhiều thức ăn, y đã không còn buồn bực chút nào nữa.
Chu Tịch và Hùng Dã chia đều chỗ đồ ăn, lại bảo Hùng Dã biến thành hình thú, dùng lược chải lông cho Hùng Dã.
Khi trời nóng lên, Hùng Dã rụng rất nhiều lông, mà bây giờ ở trên người y lại mọc ra rất nhiều lông mới.
Lúc giúp Hùng Dã chải vuốt, Chu Tịch phát hiện bộ lông của Hùng Dã dày lên rất nhiều, cũng cứng hơn rất nhiều. Đương nhiên, cứng chính là lông trên lưng Hùng Dã, lông trước người y luôn mềm mại.
Trong lúc Chu Tịch chải lông cho Hùng Dã, Hùng Dã bèn chôn đầu vào trong lòng ngực hắn. Kết quả đại hùng quá lớn, trực tiếp đẩy ngã Chu Tịch.
Hùng Dã ngay từ đầu có chút lo lắng, nhưng thấy Chu Tịch nằm trên mặt đất, y cực kì muốn hôn Chu Tịch một cái, còn muốn liếm một cái nữa.
Hùng Dã vươn đầu lưỡi, rất nhanh lại ý thức được không đúng.
Hình thú của y trên đầu lưỡi có gai ngược, nếu như thật sự liếm Chu Tịch, Chu Tịch có lẽ sẽ bị liếm ra đầy một mặt máu.
Nghĩ vậy, Hùng Dã biến thành hình người, tìm đúng mặt Chu Tịch liếm mấy cái.
Đột nhiên bị liếm đầy mặt nước miếng Chu Tịch: "......"
Lúc này, Hùng Dã lại nói: "Chúng ta đi lên giường......"
Đi lên giường rồi làm gì, đó chính là ăn ý.
Sau khi giúp đỡ cho nhau xong, Hùng Dã đột nhiên lại nhớ tới chuyện Trư Chiến từng nói qua: "Chu Tịch, chúng ta thử xem đi! Ngươi sợ đau ta có thể ở dưới!"
Hùng Dã đối với chuyện trên dưới cũng không quá để ý. Nếu như Chu Tịch rất mạnh, y không chừng còn muốn cùng Chu Tịch đánh một trận, xem ai thắng thì người đó ở trên. Nhưng Chu Tịch yếu như vậy...... Y không thể đánh nhau với Chu Tịch, cũng không muốn làm Chu Tịch bị thương......
"Sẽ làm ngươi bị thương." Chu Tịch hôn y một cái: "Ngủ đi."
"Ừm......" Đã khuya, Hùng Dã xác thật mệt mỏi, ngã đầu liền ngủ.
Chu Tịch: "......" Hùng Dã mỗi lần đều như vậy, tới trêu chọc hắn, nhưng lại rất nhanh đã từ bỏ......
Sáng sớm hôm sau, Hùng Dã thần thanh khí sảng đi săn, Chu Tịch thì lại bắt đầu lăn lộn đại hoa viên của chính mình, còn ra bên ngoài đi dạo, mang những loài hoa thật đẹp về trồng trong đại hoa viên.
So với khe núi, nơi này thật sự khiến hắn rất yêu thích, Chu Tịch cũng không định tới nơi thiêu chế đồ gốm nằm.
Chẳng qua buổi tối lúc đội săn thú trở về, Chu Tịch rốt cuộc vẫn phải tới.
Chu Tịch vừa đến nơi thì thấy người trong bộ lạc đang tụ lại với nhau chia đồ ăn, Hùng Dã đang cùng ba thủ hạ của Trư Chiến đối chiến.
Hùng Dã tiến bộ vô cùng nhanh, hiện tại đã có thể cùng ba thủ hạ của Trư Chiến đối chiến.
"Lần này Hùng Dã đồng ý cho các ngươi cái gì?" Chu Tịch hỏi Trư Chiến.
"Y nói cho chúng ta một ít dầu!" Trư Chiến trả lời.
"Lát nữa các ngươi tới chỗ ta lấy." Chu Tịch nói.
"Chu Tịch, dầu đó ngươi lấy được từ đâu?" Trư Chiến hỏi.
"Không thể phụng cáo." Chu Tịch đáp.
"Ngươi đúng là thần bí." Trư Chiến nói. Trên người Chu Tịch thật sự có quá nhiều bí mật...... Chẳng qua hắn quản không được cũng không tính toán quản, dù sao Chu Tịch đối với hắn không có ác ý.
Chu Tịch không nói chuyện, nghiêm túc nhìn Hùng Dã cùng thủ hạ của Trư Chiến đánh nhau.
Trư Chiến lại hỏi: "Chu Tịch, Hùng Dã mỗi lần chiến đấu với thuộc hạ của ta, ngươi đều sẽ tới xem, nhưng vì sao một chút cũng không nhìn ra vẻ lo lắng sợ hãi nào vậy?"
"Ta tin tưởng y." Chu Tịch đáp.
"Hùng Dã xác thật rất lợi hại, y sớm hay muộn sẽ trở thành chiến sĩ thú trung cấp." Trư Chiến nói, đồng thời cảm thấy...... Chu Tịch có chút máu lạnh.
Hùng Dã cùng thuộc hạ của hắn chiến đấu thường xuyên sẽ bị thương, nhưng hắn từ trên mặt Chu Tịch lại chưa từng nhìn thấy vẻ quan tâm bao giờ......
Chu Tịch đương nhiên biết Hùng Dã sớm hay muộn sẽ trở thành chiến sĩ thú trung cấp. Hắn không để ý tới Trư Chiến nữa, tiếp tục theo dõi trận chiến.
Cuối cùng lại là hai bên tinh bì lực tẫn, sau đó Hùng Dã ỷ vào có bàn tay vàng, dẫn đầu khôi phục......
"Chu Tịch, ta lại thắng!" Hùng Dã rất đắc ý.
"Ta đã thấy." Chu Tịch vừa nói vừa cầm một tấm da thú vây quanh bên hông Hùng Dã.
Trên người Hùng Dã lại có thêm một vài miệng vết thương...... Chu Tịch nói: "Chúng ta trở về."
"Ừ." Hùng Dã đáp, đi lấy phần thịt bộ lạc chia cho y và Chu Tịch —— Chỗ thịt này chừng 30 cân, rất nặng, y không để cho Chu Tịch cầm.
Chu Tịch không có đoạt thịt, thấy Hùng Dã đã lấy xong, hắn bèn đi sát bên cạnh Hùng Dã, thuận tiện gom năng lượng trong không khí xung quang tất cả đều tập trung đến chỗ Hùng Dã.
Hùng Dã ngay lập tức phát hiện tốc độ hấp thu năng lượng của mình ngày càng nhanh.
Là bởi vì vừa đánh xong một trận sao? Hùng Dã có chút không rõ nguyên do. Trư Chiến thấy một màn như vậy lại khó khăn mấp máy khoé miệng, cảm thấy Chu Tịch có chút máu lạnh.
Hùng Dã thương nặng như vậy cũng không thấy Chu Tịch giúp đỡ y mang đồ......
Trư Chiến nói: "Hùng Dã, ta giúp ngươi cầm nhé!"
"Không cần." Hùng Dã đáp, chút thịt này y vẫn còn mang được......
Trở lại nơi mình và Chu Tịch ở, Hùng Dã trực tiếp nhảy vào hồ nước tắm rửa.
Dù là y hay thịt đều rất bẩn, y không muốn làm bẩn nhà mới.
Trư Chiến: "......" Hùng Dã tố chất thân thể rốt cuộc tốt đến cỡ nào? Lúc này thế nhưng vẫn còn sức lực để tắm rửa!
Không, cũng không nhất định là có sức lực tắm rửa...... Chuyện Chu Tịch thích sạch sẽ người trong bộ lạc đều biết, Hùng Dã hẳn là để khiến Chu Tịch vui?
Hùng Dã đối với Chu Tịch, cũng thật quá tốt...... Lúc Trư Chiến mang dầu Chu Tịch đưa cho đi ra ngoài còn nhìn Hùng Dã thêm vài lần.
Chu Tịch: "......" Lần sau vẫn là đừng để Trư Chiến tới lấy. Người này luôn nhìn chằm chằm Hùng Dã là có ý tứ gì?
Trư Chiến đi rồi, Chu Tịch lập tức gọi Hùng Dã vào nhà, bôi thuốc cho Hùng Dã.
Hùng Dã nói: "Chu Tịch, ta cảm thấy lại thêm hai ngày nữa là ta có thể đi khiêu chiến Trư Chiến."
"Ừ." Chu Tịch cũng cảm thấy không sai biệt lắm, lại nói: "Đi ngủ sớm một chút."
Hùng Dã lên tiếng, sớm đã ngủ. Chờ y ngủ say, Chu Tịch bèn đưa rất nhiều năng lượng vào trong thân thể y.
Trong cơ thể Hùng Dã đã tích góp rất nhiều năng lượng, tùy thời có khả năng đột phá, nhưng vẫn còn hơi yếu......
Trong khi Chu Tịch cảm thấy Hùng Dã là chiến sĩ thú sơ cấp đỉnh phong vẫn hơi yếu, nơi xa ở bộ lạc Tượng Hình, Sư Lệ rốt cuộc sau khi trải qua gian khổ tu luyện đã trở thành chiến sĩ thú sơ cấp.
Tốc độ này so với đời trước của gã nhanh hơn nhiều, cũng sớm hơn rất nhiều.
Nhưng Sư Lệ vẫn có chút không hài lòng.
Ở bộ lạc Tượng Hình không thiếu chiến sĩ thú sơ cấp, thậm chí ngay cả chiến sĩ thú trung cấp cũng không thiếu, bọn họ thậm chí còn có một Thú Vương...... Dưới tình huống như thế, cho dù gã trở thành chiến sĩ thú sơ cấp cũng không một ai để mắt gã.
Cơ mà gã cũng không phải quá mức để ý.
Gã sớm hay muộn sẽ trở thành Thú Vương!
Chỉ là...... Dựa vào tu luyện để thành Thú Vương như vậy thật sự quá chậm, nếu gã có thể có được Thần Thú quả......
Nghe nói Tượng Thiên chính là ăn Thần Thú quả mới có thể trở thành Thú Vương. Lão ta lúc tuổi trẻ vô cùng bình thường, xa không bằng những người khác trong bộ lạc Tượng Hình. Nhưng sau cũng chẳng biết làm sao lại đột nhiên biến cường......
Sư Lệ nghĩ tới chuyện của Tượng Thiên, sau đó lặng lẽ rời khỏi bộ lạc Tượng Hình.
Gã dạy Tượng Thiên phương pháp tu luyện sai, Tượng Thiên sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện. Bởi vậy trước đó vài ngày, gã vẫn luôn tìm cơ hội rời đi, mà hiện tại...... Gã rốt cuộc cũng tìm được!
Chờ rời khỏi bộ lạc Tượng Hình, gã không những có thể nhanh chóng biến cường, còn có thể đi kết giao một vài người sau này sẽ thành cường giả...... Sư Lệ đầy cõi lòng chờ mong, đồng thời cũng hạ quyết tâm muốn tới sơn động mà hắn đã từng tìm được công pháp tu luyện, sau đó huỷ đi sơn động đó.
Như vậy công pháp tu luyện sẽ chỉ có duy nhất một mình gã biết!
Ngày hôm sau.
Hùng Dã một giấc ngủ dậy liền phát hiện vết thương của mình đã tốt hơn rất nhiều, chỉ cần dưỡng hai ngày là y lại có thể tiến hành trận đấu tiếp theo!
Phương pháp tu luyện mà người thần bí dạy cho y thật sự quá tốt. Chẳng biết người nọ hiện giờ đang ở đâu, y đã rất lâu chưa được gặp mặt hắn.
"Hùng Dã, hôm qua ngươi thật lợi hại, thế nhưng một mình đánh ba người!" Đi ra bên ngoài, Hùng Dã lập tức đụng phải đám người Hùng Kỳ, mà những người này tất cả đều kính nể nhìn y.
Hùng Dã nói: "Ta không lợi hại." Y trước kia cũng cảm thấy mình rất lợi hại, nhưng bây giờ...... Trên thế giới này người cường đại nhiều như vậy, y thì tính là cái gì?
Người đã mang Sư Lệ đi, còn cả người dạy y phương pháp tu luyện đều cường đại đến không thể tưởng tượng!
"Ngươi quá khiêm tốn rồi." Hùng Kỳ nói.
Hùng Dã không nhiều lời, chỉ nói: "Chúng ta đi săn đi?"
Hùng Kỳ không chút nghĩ ngợi bèn đáp ứng.
Hắn có mấy đứa con, gần đây Báo Vũ còn mang thai, cần rất nhiều đồ ăn!
Buổi tối hôm nay, lúc trở về Hùng Dã có mang theo một con rắn thân to bằng cánh tay y.
Con rắn này rất lớn, nhưng ngoài dự đoán mọi người thịt không hề dai...... Chu Tịch còn rất thích. Nhưng hắn ăn không nhiều lắm, phaang lớn đều để dành cho Hùng Dã ăn —— Hùng Dã cần phải ăn nhiều một chút, để mau chóng khôi phục lại thân thể đến trạng thái tốt nhất.
Hai ngày sau, Hùng Dã ăn ngon ngủ ngon cộng thêm buổi tối còn có Chu Tịch trộm bổ sung năng lượng cho y, đã khôi phục tới trạng thái tốt nhất.
Y trực tiếp khiêu chiến Trư Chiến.
Trư Chiến biết Hùng Dã sớm hay muộn sẽ đến khiêu chiến mình, nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là, Hùng Dã đánh với hắn xong có phải sẽ không bao giờ cần tơia bọn họ nữa hay không? Nói vậy...... Bọn họ về sau phải làm như thế nào mới có được gia vị yêu thích đây?
Còn phản ứng thứ hai thì lại là khuyên Hùng Dã đừng xúc động: "Hùng Dã, ngươi hiện tại là chiến sĩ thú sơ cấp, mà ta đã là chiến sĩ thú trung cấp. Lấy thực lực hiện giờ của ta hoàn toàn có thể một lần đối phó vài tên chiến sĩ thú sơ cấp. Ngươi đánh với ta......"
Hùng Dã cùng thủ hạ của hắn đánh sẽ không chịu thương quá nặng, nhưng nếu cùng hắn đánh thì lại khác!
Tư tế cũng có chút lo lắng: "Hùng Dã......"
Ngay từ đầu, người trong bộ lạc không hiểu biết gì về Trư Chiến, cho rằng Trư Chiến không quá khác biệt so với Hùng Dã. Nhưng sau này, bọn họ mới phát hiện bọn họ nghĩ sai rồi.
Trư Chiến thực lực hơn xa so với Hùng Dã.
Trư Chiến thương trên đùi còn chưa lành đã theo đội săn thú đi săn, chờ hắn thương thế toàn khỏi hẳn xong lại càng biến thành hình thú, triển lộ ra sự cường đại của hắn.
Hắn còn hiếu thắng hơn Hùng Dã!
Lúc Hùng Dã cùng thủ hạ Trư Chiến chiến đấu, những người đó cho dù có thể cắn trúng cũng không nhất định có thể xé rách da lông y. Nhưng đổi thành Trư Chiến...... Trư Chiến nói không chừng có thể một ngụm cắn đứt chân y.
"Ta muốn thử xem!" Hùng Dã nói.
"Ta trong lúc chiến đấu không nhất định có thể khống chế tốt sức lực." Trư Chiến nói.
"Không sao cả!" Hùng Dã nói, trực tiếp biến thành hình thú.
Trư Chiến thấy thế cũng đành biến thành hình thú.
Cự trư hình thể nhỏ hơn gấu nâu, nhưng Trư Chiến là chiến sĩ thú trung cấp, hình thú của hắn cũng cực kì lớn, không hề kém cạnh Hùng Dã một chút nào.
Cặp răng nanh cùng cơ bắp cuồn cuộn trên người hắn càng khiến cho người khác nhìn mà cảm thấy đáng sợ.
Hùng Dã dẫn đầu ra tay, lao về phía Trư Chiến.
Y biết mình lần này hẳn là sẽ thua, nhưng dù vậy, y cũng muốn thống khoái đánh nhau một trận!
Lúc trước Hùng Dã cùng người của bộ lạc Cự Trư chiến đấu thường xuyên rơi vào hạ phong, nhưng bởi vì mấy người bộ lạc Cự Trư đó đều là chiến sĩ thú sơ cấp giống y, hình thể còn không lớn bằng y nên mới không chịu vết thương nào nghiêm trọng. Nhưng lần này...... Trư Chiến một ngụm cắn xuống đã ở trên người y xé rách một miếng rất to.
Hùng Dã trên người rất đau, nhưng điều này lại kích khởi hung tính của y. Y rống lên một tiếng, thời điểm đánh dùng hết toàn lực.
Nhưng tốc độ của y không nhanh bằng Trư Chiến, hàm răng không sắc bén bằng Trư Chiến, thực mau đã rơi xuống hạ phong.
Y sắp thua!
Hùng Dã vừa mới nhận ra được điều này đã bị Trư Chiến ngăn chặn, miệng Trư Chiến còn cắn ở trên gáy y.
Nếu là một trận đấu sinh tử thật sự, Trư Chiến lúc này hoàn toàn có thể cắn đứt cổ y. Hiện giờ không phải trận chiến sinh tử, vậy thuyết minh y đã thua hoàn toàn.
Hùng Dã quỳ rạp trên mặt đất, cảm thấy máu của mình chảy cực kì nhanh, cả người phấn chấn nói không nên lời, năng lượng xung quanh tất cả đều đang tiến vào thân thể y......
Rất nhanh, năng lượng chung quanh không còn đủ dùng, nhưng đột nhiên lại biến nhiều.
Hùng Dã nhắm hai mắt lại, cảm giác được thân thể của mình đang phát sinh biến hóa......
Editor: Vậy là đã đi được nửa quãng đường rồi ☺️ Phần tiếp theo các bạn vào tường nhà mình tìm đọc nhé, mình để tên là "Dưỡng phu" ấy.
Fanart của Chu Tịch và Hùng Dã nè 🔫🔫🔫🔫🎀🎀🎀🎀
Nguồn: tw @sofodraws