“Nghĩ cái gì mà nghĩ đến ngây người vậy?” Mặc dù Nam Cung Huân vẫn nhìn chắm chằm vào máy tính, nhưng anh luôn chú ý đến Có Cẩm.

 

Anh ta đột nhiên nhích lại gần, cho dù đây là xe thân dài, không gian bên trong khá lớn.

 

Nhưng suy cho cùng vẫn là trong xe, vóc dáng của Nam Cung Huân lại cao ráo, anh ta chỉ cần nhích lại một cái, cả người Cố Cẩm đã trở nên vô cùng bé nhỏ.

 

Cô đã dán chặt vào cửa xe, nhưng hơi thở của người đàn ông vẫn quanh quần bên tai cô.

 

“Cảnh vật ở đây thật đẹp.” Có Cẩm tìm đại một cái cớ.

 

*Chờ em quay xong phim, anh sẽ dẫn em đi tham quan khắp nơi, khí hậu ở Phương Thành hài hòa rất thích hợp để ở.”

 

Nếu không anh ta cũng không có tình xây một biệt viện ở đây cho mình, thỉnh thoảng đến đây bàn công việc có thể .

 

ở lại vài đêm.

 

“Được.” Cố Cẩm không từ chối.

 

Cô ngây người nhìn ra cửa, ánh đèn lờ mờ hắt vào khuôn mặt của cô.

 

Có Cẩm vờ như vô tình hỏi: “Anh Nam Cung, anh nói tôi không thích người khác, vậy trong quá khứ tôi đã thích anh sao?”

 

Nam Cung Huân ngây người một lát, sau đó trả lời: “Chúng ta vẫn chưa tiếp xúc nhiều với nhau, em không thích anh, nhưng tương lai chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội để hiểu về nhau.”

 

Anh ta không hề gạt cô, Cố Cẩm chăm chú nhìn ra ngoài cửa kính.

 

Xe dừng ở chỗ quay ngoại cảnh, Có Cẩm dịu dàng nói: “Tối đêm nay tôi phải quay liên tiếp máy cảnh, anh Nam Cung có cần tìm một chỗ để nghỉ ngơi trước không?”

 

“Không cần đâu, em ở trên xe chờ em.”

 

“Được, vậy tôi đi trước đây.” Cố Cẩm cười nhẹ, nụ cười của cô đủ để khiến bất cứ người đàn ông nào mắt đi sức phản kháng.

 

Cô vừa xuống xe, khuỷu tay đã bị ai đó nắm lại, cô quay đầu một đôi mắt đang nhìn nhìn cô chăm chú.

 

“Tiểu Cẩm, sau này đừng gọi anh là anh Nam Cung.”

 

“Vây tôi gọi anh là gì?”

 

“Tùy em, đừng gọi anh Nam Cung là được.” Nam Cung .

 

Huân không muốn gọi mình một cách xa lạ như vậy.

 

“Huân, gọi như vậy có được không?”

 

“Được, đừng đề quá mệt.”

 

“Tôi biết rồi.” Có Cẩm đầy tay anh ra bước xuống xe, Triệu Lạp đã ở phía trước đợi cô từ lâu.

 

Có Cẩm không hề quay đầu lại, nhưng cô cảm thấy Nam Cung Huân vẫn luôn nhìn mình.

 

Cô cuộn chặt lây bàn tay, cô nhất định phải bình tĩnh, bây giờ tuyệt đôi không được làm quá mọi chuyện lên.

 

Giản Quân cũng đã thay trang phục từ lâu, nhìn với Cố Cẩm đang bước với ánh mắt phức tạp.

 

“Anh Giản, điện thoại của tôi mắt rồi, tôi lưu lại số của anh được không?” Cố Cẩm vô cùng thoải mái bước về phía trước tìm anh xin số điện thoại.

 

Nam Cung Mặc đứng một bên nhìn hai người, Giản Quân đã bị Nam Cung Huân gọi gặp riêng một lần.

 

Nếu như anh ta dám nói thêm một chữ nào, tất cả mọi thứ anh ta có bây giờ sẽ tan biến hoàn toàn.

 

Giản Quân biết Cố Cẩm nhất định đã gặp phải chuyện phiền phức, người nào đó đã không tiếc lấy tiền đồ của anh ta ra uy hiếp.

 

Hơn một năm ngắn ngủi anh ta đã trèo lên rất nhanh, ngoài có được sự chiếu có của Tư Lệ Đình, phần nhiều là dựa vào bản thân anh ta.

 

Nếu như anh ta không nỗ lực, dù có chỗ dựa vững chắc hơn cũng chẳng có tác dụng gì.

 

Vả lại Tư Lệ Đình chỉ cho người giúp đỡ anh ta gián tiếp, không hề nâng đỡ anh ta quá nhiều.

 

Để trèo lên được vị trí này, anh ta đã phải cố gắng rất nhiều.

 

Với người đàn ông anh ta luôn kiêng dè như Nam Cung Mặc, Giản Quân tất nhiên không nghỉ ngờ năng lực của anh ấy.

 

Cố Cẩm không phải người khác, là người phụ nữ mà anh ta đã yêu nhiều năm nay, Tư Lệ Đình đã từng nói một câu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play