Lời của Triệu Lạp càng chứng minh một điều, Nam Cung Huân đang có tình giáu cô một vài chuyện.

 

Cố Cẩm đột nhiên nhớ đến một người đàn ông khác, người mà nói đã quen biết cô bảy năm Giản Quân, nếu ị đúng như lời anh ta nói, chắc chắn anh ta sẽ biết về chuyện của cô.

 

Những lời mà anh muốn nói với cô lúc nãy đã bị Nam Cung Huân cắt ngang, trong lòng Cố Cảm đã rõ.

 

“Triệu Lạp, tôi hỏi cô một câu cô không được nói cho Nam Cung.”

 

“Vâng cô chủ.” Triệu Lạp cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng Có Cẩm đã dặn dò như vậy, cô ấy cũng đành nghe theo.

 

Cố Cảm nhanh chóng thay đồ, nếu như thay quá lâu sẽ khiến cho Nam Cung Huân nghỉ ngờ.

 

Từ thủ đoạn mà anh ta đối phó với Lam Nguyệt, có thể thấy anh ta là một người rất lợi hại, mặc dù bây giờ cô biết rõ anh ta không có ý đồ xấu với mình, nhưng anh ta đã có tình giấu cô sự thật.

 

Anh ta không bằng lòng nói với cô những chuyện đó, vậy cô chỉ còn cách tự mình tìm hiểu.

 

Trước mắt Có Cẩm vẫn chưa biết Nam Cung Huân muốn làm gì, cô không thể bứt dây động rừng.

 

Nhìn cách làm việc của Nam Cung Huân, cô biết anh là người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, ngộ nhỡ’ anh ta ép buộc cô cô cũng không có cách nào.

 

Cô thay xong đồ dẫn theo Triệu Lạp xuống dưới, Nam Cung Huân đã chuẩn bị bữa tối cho cô.

 

“Qua đây ăn rồi quay tiếp.”

 

“Vâng.” Ở trước mặt anh ta Cố Cẩm tỏ vẻ ngoan ngoãn.

 

Nam Cung Mặc gắp đầy thức ăn vào bát cô: “Tiểu Cẩm, em ăn nhiều vào, đợi quay xong anh sẽ mời em ăn một bữa đàng hoàng ở nhà hàng.”

 

“Nam Cung, điện thoại của em ở chỗ anh à?”

 

“Bây giờ em đang quay nên anh đã đưa cho anh của anh giữ giúp em rồi.” Nam Cung Mặc vội đùn đẩy qua cho Nam Cung Huân.

 

Nhìn sắc mặt hai người Cố Cẩm biết có điều gì đó không đúng, nhưng cô vẫn bình tĩnh nhìn Nam Cung Huân.

 

“Anh Nam Cung, điện thoại của tôi đâu?”

 

“Trượt tay rơi xuống nước rồi, cô dùng tạm chiếc điện thoại mới này đi.” Nam Cung Huân đưa cô Cố Cẩm một chiếc iPhone X.

 

Cố Cẩm có chút bát mãn, chắc chắn bên trong chiếc điện thoại đó của cô có thứ rất quan trọng.

 

Nam Cung Huân không có mật mã cũng như dấu vân tay nên không thể mở được, nhưng vì lo lắng cô nhìn thấy những manh mối liên quan đến Tư Lệ Đình trong điện thoại, nên anh ta mới tạm thời giữ lại.

 

“Cảm ơn.” Cố Cảm mở điện thoại, bên trong lưu số của anh ta và Nam Cung Mặc.

 

Tình trạng của chiếc điện thoại này giống như cô của hiện tại, hoàn toàn không có quá khứ, cô muốn làm chuyện gì .

 

cũng phải có được sự đồng ý của Nam Cung anh ta.

 

Nam Cung Mặc im lặng nhìn Cố Cẩm, thật ra trong anh ấy có chút áy náy với cô.

 

Anh ấy nghĩ Cố Cẩm sẽ nổi điên, nhưng ai biết được cô lại rất bình tĩnh.

 

Cô càng bình tĩnh lại càng làm lòng người khác không yên, giống như sự yên lặng trước khi giông bão kéo đến.

 

“Triệu Lạp, cô giúp tôi lưu lại số điện thoại của những phụ trách quan trọng.” Cố Cẩm vậy mà lại không hỏi lấy một câu, cứ như vậy chấp nhận.

 

*Vâng.”

 

“Nào, Tiểu Cẩm em ăn thử món này đi.” Nam Cung Mặc áy náy vừa gắp cho cô cả một đồng đồ ăn.

 

Ăn cơm xong Cố Cẩm vội đến địa điểm ghi hình, thân phận hiện tại của cô không giống trước, lúc nào cũng có Nam Cung Huân đi bên cạnh.

 

Nam Cung Huân cũng rất chiều cô, cô đi đâu anh ta cũng theo đến đó, lúc cô bận việc của mình anh ta cũng làm việc của anh ta.

 

Giống như bây giờ, mặc dù hai người đều ngồi ghế sau trong xe, nhưng một người đọc kịch bản, một người xem máy tính.

 

Trong xe chỉ có tiếng lật sách cùng tiếng gõ bàn phím, màn đêm đã buông xuống.

 

Cố Cẩm đã học thuộc lời thoại từ lâu, cô nhìn cảnh vật bên ngoài, cảnh đêm của Phương Thành thật đẹp.

 

Người đàn ông đã để lại những vết tích trên người cô đang ở đâu? Anh có biết tin cô bị té ngựa hay không?

 

Bây giờ cô không có điện thoại ở bên cạnh, anh không liên lạc được có lo lắng cho cô không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play