"Thiếu phu nhân, cẩn thận chút, chúng tôi đỡ người.".
"Đúng rồi, đi chậm một chút thôi.".
Ba người rốt cục xuyên qua hành lang được sơn màu đỏ, Diệp Kết Mạn ngẩng đầu trông thấy khoảng sân trước mắt cách đó không xa, nàng thở phào một cái, hướng hai nha hoàn đỡ mình gật gật đầu nói tiếng cảm ơn: "Làm phiền hai ngươi.".
"Thiếu phu nhân không cần khách khí, bắt đầu từ hôm nay sẽ do chúng ta hầu hạ thiếu phu nhân, người có gì cần phân phó cứ việc mở miệng là được.". Nha hoàn có khuôn mặt hơi tròn lên tiếng, nàng hướng Diệp Kết Mạn cười cười, lộ ra gương mặt trái xoan khả ái, sau đó tự giới thiệu mình: "Nô tỳ là An nhi, vị này chính là Thư tỷ tỷ.".
"Thiếu phu nhân gọi ta Thư nhi là được rồi.". Nha hoàn tên Thư nhi đứng kế bên gật đầu phụ họa, nàng hơi trầm ngâm, giữa chân mày có chút lo lắng, "Mới sáng sớm mà thiếu phu nhân đã bị phu nhân làm khó dễ... Nói vậy cũng thật khổ.".
Diệp Kết Mạn mỉm cười lắc đầu, đại ý là cũng không để tâm.
Đang lúc nói chuyện, ba người đã đi đến cửa. An nhi buông tay đỡ Diệp Kết Mạn, nhảy tới trước một bước đẩy cánh cửa, hô: "Thiếu phu nhân mau vào đi, nô tỳ giúp người rót nước.". Nói xong, dẫn đầu bước vào cửa, hướng nhanh về phía bàn.
Thư nhi thấy thế cười lắc đầu, đỡ Diệp Kết Mạn đi vào, miệng nói: "Mong thiếu phu nhân đừng phiền lòng, tính tình An nhi hoạt bát thẳng thắn, lại cũng rất nhiệt tình.".
"Uhm.". Diệp Kết Mạn tùy ý trả lời, còn chưa nói thêm cái gì, trong cửa đã truyền đến thanh âm nghi ngờ của An nhi.
"Ôi? Kỳ lạ thật, sao bình trà trống trơn vậy.".
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Kết Mạn hơi đổi một chút, tầm nhìn không tự chủ được quét một vòng trong phòng. Thiếu chút nữa thì quên trong phòng này, còn có một ma nữ đang ẩn nấp, thật là dây dưa.
"Thiếu phu nhân, người đang tìm cái gì sao?". Thư nhi một bên nhìn thấy Diệp Kết Mạn nhìn xung quanh, nghi ngờ lên tiếng hỏi.
Lúc này Diệp Kết Mạn mới ý thức được chính mình có chút khẩn trương, nàng hơi lúng túng thu hồi tầm nhìn, lắc đầu nói: "Không có gì.".
"Để nô tỳ dìu người lại giường ngồi.". Thư nhi nói, cước bộ di chuyển, Diệp Kết Mạn lảo đảo đi được tới trước giường, chậm rãi ngồi xuống. Bên kia, An nhi châm xong ấm trà mới thì chậm rãi bước tới, trong tay bưng ly nước đưa về trước, được Thư nhi tiếp nhận, đặt ở trong tay Diệp Kết Mạn, "Thiếu phu nhân, uống một ngụm trà thanh cổ họng đi.".
Diệp Kết Mạn cúi đầu ừ một tiếng, nàng nhấp một ngụm trà, cũng không màn đau đớn dưới chân, khóe mắt cẩn thận nhìn khắp gian phòng. Nhưng mà đường nhìn quét một vòng đều không có tìm được thân ảnh màu trắng đâu hết. Đáy lòng Diệp Kết Mạn không khỏi có chút thấp thỏm, lo lắng vô hình siết chặt lấy ngực nàng, lo sợ không biết đối phương có đột nhiên từ đâu nhảy ra hay không. Hay là... ma nữ kia đã rời khỏi?.
Tuy rằng Diệp Kết Mạn vô cùng mong muốn đáp án là vế sau, nhưng mà nàng luôn cảm thấy có chút hy vọng xa xôi.
Đang miên man suy nghĩ thì trên đùi bỗng nhiên truyền đến cảm giác mát lạnh nhè nhẹ. Diệp Kết Mạn cả kinh, cúi đầu nhìn lại thì trông thấy không biết từ khi nào mà Thư nhi đã ngồi xổm người xuống, đưa tay vén ống quần của nàng lên. Diệp Kết Mạn vội vã cúi người, đáy mắt có chút quẫn bách, thì thào mở miệng: "Ta tự làm được rồi...".
Lời còn chưa dứt, An nhi sau lưng hít một hơi khí lạnh, tiếng kinh hô cắt đứt lời Diệp Kết Mạn: "Trời ạ! Thiếu phu nhân người...".
Lúc này, Diệp Kết Mạn cũng nhìn thấy mấy vết bầm xanh tím tụ trên đầu gối của mình, thình lình xuất hiện trên da thịt trắng nõn, nhìn vào có vẻ vô cùng đau đớn.
"Phu nhân lại có thể làm khó dễ người như vậy...". An nhi bất mãn oán trách, "Rõ ràng Thiếu phu nhân cũng là người thiệt thòi, vừa vào cửa thì thiếu gia đã...".
"An nhi!". Thư nhi vội ngăn cản lại lời nói của đối phương, quay đầu trừng mắt nàng, An nhi không hề cam lòng, "Những lời này, sau này không được nói nữa. Ngươi tới Bùi phủ cũng được một năm, đạo lý họa là từ miệng mà ra, chẳng lẽ còn không hiểu sao?". Nói xong, Thư nhi mới quay đầu lại nhìn phía Diệp Kết Mạn, mang theo giọng xin lỗi nói: "Thiếu phu nhân chớ trách.".
"Không có gì, ta hiểu mà.". Diệp Kết Mạn ôn hòa cười cười.
"Chỗ thâm tím trên đầu gối không thể để lâu được, Thiếu phu nhân ngồi chờ chút, nô tỳ đi gọi ngươi lấy thuốc tới.". Thư nhi vừa nói vừa đứng lên, tầm mắt hướng An nhi dặn dò: "An nhi, ngươi ở chỗ này với Thiếu phu nhân, ta đi một lát sẽ trở lại.".
"An nhi đã biết, Thư tỷ tỷ yên tâm đi đi.".
Chờ khi Thư nhi cất bước đi khỏi, An nhi lại ngồi bên cạnh Diệp Kết Mạn, nàng liếc mắt nhìn vết thương trên đầu gối, không nhịn được nói: "Ủy khuất Thiếu phu nhân. Đoạn đường đi về đây, chắc là đau lắm.".
"An nhi không cần lo lắng, qua mấy ngày là ổn thôi.".
"Aiz". An nhi ôn hòa an ủi Diệp Kết Mạn, "Thiếu phu nhân mới tới Bùi phủ, nghìn vạn lần nhớ kỹ không nên đắc tội phu nhân. Hôm nay...". An nhi liếc mắt bài vị cách đó không xa, dừng một chút, lại nói: "Bây giờ, hoàn cảnh của Thiếu phu nhân không ai giúp đỡ, cũng không có thiếu gia bên cạnh, ta và Thư tỷ tỷ lại chỉ là hai hạ nhân, rất nhiều chuyện căn bản không giúp được gì, thật không yên tâm.".
Trong lòng Diệp Kết Mạn khẽ động, đột nhiên nói: "Ngươi mới vừa nói thiếu gia... Bùi Nghiêu Húc... rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì?".
An nhi nghe được vấn đề của Diệp Kết Mạn, trên mặt hiện lên chút cổ quái, một lát sau mới lắc đầu: "Cũng không phải ta không muốn nói cho Thiếu phu nhân nghe, nhưng mà chuyện này kỳ thực nô tỳ cũng không rõ lắm, chỉ biết là mọi người trong phủ ai cũng đều giữ kín như bưng. Khả năng Thư tỷ tỷ sẽ biết nhiều hơn nô tỳ. Nô tỳ chỉ biết là trước lúc thành hôn thì đột nhiên truyền đến tin tức thiếu gia qua đời. Cụ thể làm sao thì nô tỳ không biết. Lão gia và phu nhân thoạt nhìn cũng không nguyện đề cập, mọi người trong phủ đương nhiên cũng không dám lén lút bàn tán gì.". Dừng một chút, tầm mắt An nhi rơi vào trên mặt Diệp Kết Mạn, đáy mắt có chút do dự.
"Làm sao vậy?". Trong lòng Diệp Kết Mạn có chút bất an, hỏi.
"Bất quá bọn họ đều nói...". An nhi cúi đầu, ánh mắt có chút lóe lên, "Là Thiếu phu nhân đã khắc chết thiếu gia.".
Trong lòng Diệp Kết Mạn chấn động, lập tức cúi đầu cười khổ, không nói tiếng nào.
Thảo nào Bùi phu nhân mới gặp gỡ thì đã lên mặt thị uy với mình, đoán chừng là đổ lỗi cái chết của con trai bà ta lên đầu mình, tâm tình không tốt, cũng là chuyện tất nhiên.
"Cốc cốc.".
Đang yên lặng, đột nhiên truyền đến vài tiếng gõ cửa, An nhi kinh ngạc quay đầu nhìn cửa, hướng Diệp Kết Mạn nói một tiếng rồi bước nhanh đi tới cửa.
Diệp Kết Mạn đang nghi ai tới vào lúc này thì trên đầu gối đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, đồng thời có cảm giác lạnh lẽo làm nàng run lên một cái, thầm hô một tiếng, mạnh mẽ nghiêng đầu nhìn qua.
"Xem ra bị thua thiệt rồi ha.".
Đập vào trong mắt là gương mặt tái nhợt quen thuộc. Dáng người đối phương lười biếng dựa trên giường của Diệp Kết Mạn, tay vuốt ve đùi nàng, lúc đầu ngón tay đặt tại chỗ thâm tím trên đầu gối Diệp Kết Mạn, khóe môi có chút hả hê. Nhìn thấy Diệp Kết Mạn quay đầu, đối phương cũng ngẩng đầu lên theo, đối mặt tầm mắt của nàng.
Cặp đồng tử đỏ ửng gần trong gang tấc, phản xạ ra hình ảnh Diệp Kết Mạn trong đáy mắt.
Người kia không ai khác chính là Kỷ Tây Vũ.
Không ngờ tới ma nữ Kỷ Tây Vũ lại đột nhiên xuất hiện ngay trên giường của mình, Diệp Kết Mạn kinh hãi, vô thức lùi về sau tránh đi. Toàn thân khí lực suy yếu, thân thể mềm nhũn liền rơi xuống giường, thẳng tắp té xuống đất. Diệp Kết Mạn vội nhắm nghiền hai mắt, chờ đợi đau đớn kéo đến.
Đang rơi xuống đất, trước ngực lập tức mát lạnh. Liền có một lực truyền đến, kéo Diệp Kết Mạn thoát khỏi quỹ đạo, phút chốc một lần nữa ngã ra trên giường. Cùng lúc đó, Diệp Kết Mạn lại cảm giác trước ngực đau nhói, lập tức có chút tê dại truyền đến, cả người kịch liệt run rẩy, trong nháy mắt hầu như cả người muốn co rút.
Một trận trời đất quay cuồng, Diệp Kết Mạn chậm rãi mở mắt ra. Cảnh tượng trước mắt làm đồng tử nàng lập tức phóng đại, giật mình tại chỗ, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Gương mặt của ma nữ kia cách nàng bất quá chỉ một gang tay, mặt mày chưa bao giờ rõ ràng đến thế, thậm chí ngay cả lông mi cong vút đều nhìn không sót một cọng. Mà thân thể của mình, nửa nằm trong lòng ma nữ, tay của đối phương thì đang siết lấy y phục trước ngực mình, vị trí va chạm vào chính là chỗ mềm mại nhất. Đau đớn dị dạng, từng đợt sóng thình thịch đập vào ngực của nàng, không khí bắt đầu nóng lên, đầu ngón tay mềm nhũn, cũng quên luôn ý muốn đẩy đối phương ra.
Nhưng thật ra Kỷ Tây Vũ, làm như không có chuyện gì buông lỏng bàn tay siết vạt áo của Diệp Kết Mạn ra, mắt hướng xuống, tay co dũi, khóe môi cười cười trêu tức, làm xong hành động kìa liền giương mắt nhìn Diệp Kết Mạn gần sát trong lòng mình, thần sắc trong mắt sâu xa nhìn nhìn vạt áo, nói nhỏ: "Vóc người cũng không tệ lắm nha.".
Dứt lời trong nháy mắt, gương mặt Diệp Kết Mạn nhất thời biến thành hai đám mây đỏ, khí tức cũng gấp gáp, không biết làm gì hơn là trừng mắt Kỷ Tây Vũ, thoạt nhìn muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nói cái gì, nhìn vào có vài phần chật vật luống cuống.
Kỷ Tây Vũ cũng không thèm để ý, nhún vai: "Ta chỉ kéo ngươi lên thôi mà.". Dừng một chút, tầm nhìn lại đảo một vòng gương mặt đỏ bừng của Diệp Kết Mạn, "Bất quá chạm vào ngực chút thôi, ngươi không cần phải xấu hổ như thế chứ? Đỏ mặt cái gì?".
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy trên mặt thật nóng, mặt càng thêm đỏ, một đường đốt tới cổ. Lúc này nàng cũng không cảm thấy hàn khí trên người đối phương, trái lại có cảm giác nóng bỏng trên người lan tràn ra. Cảm giác tê dại trước đó còn có chút lưu lại, mang đến thẹn thùng khó có thể miêu tả, hơn nữa đối phương lại vô vị trêu chọc mình, càng làm cho nàng xấu hổ. Diệp Kết Mạn siết chặt lòng bàn tay, nỗ lực bình phục lại xao động trong thân thể. Nàng xưa nay bình thản, vốn không phải là người tính tình sôi nổi kịch liệt, tình trạng như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp phải, trăm ngàn lần không ngờ lại bị ma nữ kia chiếm tiện nghi. Nghĩ như vậy, trong ngực như có luồng khí bị chặn lại, muốn thở ra cũng khó khăn.
Ma nữ trước mặt lại không chút giác ngộ, nhìn trừng trừng Diệp Kết Mạn, nhìn một hồi lại cúi đầu liếc liếc ngực Diệp Kết Mạn, nhíu mày: "Ngươi không định sửa sang lại vạt áo sao?".
Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy vạt áo trước ngực bị kéo kéo, khó chịu khác thường. Nàng đơn giản cũng không nhìn Kỷ Tây Vũ nữa, cúi đầu chỉnh lý vạt áo có chút xốc xếch, cắn môi dưới không nói gì.
Như vậy sau một lúc lâu, bên tai lập tức vang lên một loạt tiếng bước chân, An nhi mang theo thanh âm mừng rỡ: "Thật tốt quá Thiếu phu nhân! Có thuốc rồi!".
Nghe vậy, Diệp Kết Mạn ngẩng đầu lên, nhìn thấy An nhi vẻ mặt hưng phấn mà đi tới giường, giơ tay lắc lắc bình sứ màu trắng, cười nói: "Nhìn nè phu nhân. Đây là thuốc chữa thương tốt nhất đó!".
Diệp Kết Mạn ổn định tâm tình, mắt lộ ra tia nghi hoặc: "Thuốc là từ đâu tới?".
An nhi ngồi xổm người xuống, tay mở ra nút lọ, miệng thì giải thích: "Mới vừa rồi Tam thiếu gia phái người đưa tới.".
"Tam thiếu gia?" Diệp Kết Mạn hồi tưởng lại, trong đầu hiện ra khuôn mặt ôn hòa, lập tức kinh ngạc nói: "Bùi Nghiêu Viễn sao?".
"Vâng.". An nhi gật đầu, ngồi xổm người xuống, ngón tay lấy ít thuốc mỡ, động tác êm ái xoa đầu gối Diệp Kết Mạn, nói liên miên cằn nhằn: "Thiếu phu nhân vừa tới khả năng không biết, Tam thiếu gia là người dễ nói chuyện nhất, mọi người đều rất thích hắn. Nhất định là biết thiếu phu nhân bị thương, Tam thiếu gia liền cho hạ nhân mang thuốc qua.".
Quả nhiên là thuốc tốt, lành lạnh, có chút thoải mái, làm giảm hẳn đau đớn trên đầu gối. Nghĩ đến lúc nảy hắn ở trong đại đường giải vây giúp mình, ánh mắt Diệp Kết Mạn có chút nhu hòa, thấp giọng đáp: "Thoạt nhìn có lẽ là người tốt.".
"Hừ.". Một tiếng hừ lạnh vang lên bên tai Diệp Kết Mạn. Nàng quay đầu đi thì nhìn thấy Kỷ Tây Vũ tựa ở bên giường, vẻ mặt khinh thường, đối phương nhìn Diệp Kết Mạn lạnh lùng nói: "Dòng dõi thương gia, cho dù là người tốt thì cũng là kẻ tính toán, không có chuyện làm ăn lỗ vốn. Cũng không phải con nhà thư hương, đáng giá làm người tốt sao?".
*Thư hương: dòng dõi Nho học. Chỉ người có học.
An nhi một bên, không biết tình huống ra sao, tiếp tục nói: "Đúng vậy, tất cả mọi người đều nói như vậy. Đáng tiếc...". Tới phân nửa, lời của nàng đột nhiên dừng lại.
"Đáng tiếc cái gì?".
An nhi ngẩng đầu, tận lực giảm thấp thanh âm nói: "Những lời này, vốn không nên phát ra từ miệng của nô tỳ. Thế nhưng cũng phải nghĩ đến chuyện Thiếu phu nhân phải gặp, có chuẩn bị tâm lý cũng tốt. Phu nhân của Tam thiếu gia, tính tình không tốt lắm.".
Tiếng nói vừa dứt, một tiếng quát lớn bỗng nhiên vang lên trong gian phòng: "An nhi!".
An nhi đang giúp Diệp Kết Mạn thoa thuốc lập tức run lên, nàng quay đầu, thì gặp được Thư nhi vừa đi vào cửa, trên mặt nàng lập tức đổi lại bộ dáng tươi cười, ngượng ngùng nói: "Ha ha, Thư tỷ tỷ, tỷ đã trở về...".
Thư nhi giận dữ liếc An nhi: "Ngươi thật lắm miệng.". Dừng một chút, sau đó nhìn lọ thuốc trong tay đối phương, hỏi, "Của Tam thiếu gia đưa tới?".
"Đúng vậy.".
Thư nhi cầm lọ thuốc mỡ trên tay tùy ý đặt lên bàn, tiếp nhận lọ thuốc của An nhi, sau đó giúp Diệp Kết Mạn cẩn thận tỉ mỉ bôi lên gối, miệng thì nói: "Thiếu phu nhân, những lời này người chớ để trong lòng, An nhi luôn thích dọa người ta. Nhị Thiếu phu nhân xuất thân danh môn, tính tình khó tránh khỏi có chút cao ngạo, nhưng mà không đến mức vô duyên vô cớ tìm người khác gây phiền phức. Hôm nay Thiếu phu nhân là phu nhân của Tứ thiếu gia, với Tam thiếu phu nhân cũng không có xung đột lợi ích gì, không có chuyện gì đâu.".
"Được, ta biết rồi.". Diệp Kết Mạn không ngại mỉm cười đáp lại.
"Nhìn vào Thiếu phu nhân là người ôn hòa, Thư nhi cũng không có gì không yên lòng. Đối với Phu nhân bên kia, sống một đoạn thời gian nữa, có lẽ thái độ sẽ hòa hoãn hơn một chút. Dù sao chuyện của Tứ thiếu gia, đối với phu nhân mà nói là một đả kích. Tính tình của Phu nhân bề ngoài cứng rắn, nàng cũng không nói gì, thế nhưng chỉ sợ trong lòng cũng vô cùng thương tâm.".
Đang lúc nói chuyện, thuốc mỡ đã thoa xong. Thư nhi đứng lên, nhìn Diệp Kết Mạn có vẻ đang suy tư, cười cười: "Thiếu phu nhân cũng đói bụng rồi, ta đi phòng bếp nấu cho người chút điểm tâm.".
Diệp Kết Mạn gật đầu, chợt nhớ tới cái gì, mở miệng nói: "Được rồi, ta cần một ít giấy bút, còn nữa, có thể giúp ta mang đến một quyển gia quy của Bùi gia hay không?"
Nghe vậy, Thư nhi hơi sửng sờ, bất quá rất nhanh thì hiểu ra, chuyển hướng sang nhìn An nhi nói: "An nhi, ngươi đi tới chỗ chú Uông quản gia lấy thứ Thiếu phu nhân cần mang đến đây đi.".
"Được rồi, không thành vấn đề.".
"Thiếu phu nhân chờ chút, ta và An nhi rất nhanh sẽ trở lại.". Nói xong, hai người cùng đi ra ngoài. Lập tức có giọng quở trách nho nhỏ truyền đến.
"Lần sau nếu như muốn học người khác nói chuyện huyên thuyên, cẩn thận đầu lưỡi của ngươi bị cắt đứt.".
"Thư tỷ tỷ ta không dám nữa...".
"Tốt nhất là như vậy. Tai vách mạch rừng, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa a.".
"Dạ.".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT