Nhìn cánh cửa bị khép lại, thân ảnh của hai người kia cũng biến mất, Diệp Kết Mạn lập tức hít sâu một hơi, nàng quay đầu nhìn thẳng Kỷ Tây Vũ, gằn từng chữ: "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?".

"Chẳng có gì đặc sắc.". Bộ dạng Kỷ Tây Vũ lười biếng dựa vào đầu giường, thần sắc ung dung.

Diệp Kết Mạn nhíu nhíu mày: "Ngươi như du đãng ở nhân gian. Nếu cuộc đời đã kết thúc thì nên dứt bỏ hết thù hận, bắt đầu cuộc sống mới. Nếu ngươi tìm được kẻ thù, giết hắn rồi thì thế nào? Chỉ càng tăng thêm nghiệp chướng mà thôi.".

"Nghiệp chướng?". Giống như Kỷ Tây Vũ nghe được chuyện gì đó thật buồn cười, nhịn không được bật cười, nhưng mà nụ cười kia lại lạnh lẽo, không chút ấm áp. Một lát sau, nàng thu hồi khóe môi trước tầm mắt nghiêm túc của Diệp Kết Mạn, hừ nhẹ một tiếng, con ngươi u hồng chứa huyết sắc càng sâu, "Người chết là hết, ngươi nghĩ ta còn quan tâm gây thêm nghiệp chướng sao? Kỷ Tây Vũ ta, luôn luôn là người không phạm ta ta, ta không phạm người. Cô nương ngốc ngếch thiện lương như ngươi thì biết cái gì, ngươi nghĩ ai cũng đơn giản như mình sao. Huống hồ ngươi cũng không phải ta, cái gì cũng không biết, cũng đừng tùy tùy tiện tiện ngồi đó nói huyên thuyên.".

Ánh mắt Diệp Kết Mạn rung động, trầm mặc chốc lát, sau đó thở dài nói: "Ta biết, ngươi khẳng định nghĩ ta không có quyền nói những lời này. Thế nhưng qua cầu nại hà, uống canh Mạnh bà, chuyện cũ cũng sẽ quên mất. Chấp nhất thì người chịu khổ cũng chính là ngươi a.".

Tiếng nói vừa dứt, trước mặt lập tức có khí lạnh xông tới. Ngực Diệp Kết Mạn trầm xuống, khi phản ứng kịp thì chỉ cảm thấy cằm đau xót, lập tức bị lực ép buộc phải ngẩng lên, đối diện với đôi đồng tử đỏ hồng. Mặt Kỷ Tây Vũ dán sát vào nàng, toàn thân Diệp Kết Mạn lại bắt đầu nổi lên từng đợt đau đớn. Chỉ thấy trong mắt đối phương hiện lên một chút tức giận, thanh âm lạnh lùng nói: "Khổ? Ta cam tâm tình nguyện, không được sao? Giảng tứ đại giai không cái gì, ngươi nghĩ mình là ni cô sao.".

Diệp Kết Mạn cau mày thật chặt, giơ tay lên đẩy cánh tay của Kỷ Tây Vũ đang kiềm chế cằm nàng. Ánh mắt Kỷ Tây Vũ dạo một vòng trên mặt Diệp Kết Mạn, hồng quang trong mắt thoáng phai nhạt, lập tức bĩu môi, buông lỏng tay ra, thấp giọng nói: "Ngươi thật là không đáng yêu.".

Nghe được lời của đối phương, hai mắt kinh ngạc của Diệp Kết Mạn mở to, môi khẽ động, câu nói kia lập tức muốn thốt ra: "Không đáng yêu? Ngươi mới là không đáng yêu! Tính tình tệ như vậy!". Đương nhiên, những lời này chỉ dạo qua một vòng trong cổ họng, sau đó bị Diệp Kết Mạn miễn cưỡng ép xuống, đương nhiên không có nói ra. Nàng chỉ là quay đầu đi, mang theo vài phần hờn dỗi, không muốn tiếp tục để ý tới ma nữ kia nữa.

Chỉ chốc lát sau, một tiếng cười khẽ lại vang lên bên tai.

"Thế nào? Giận hả? Bộ dạng y như vợ bé.".

Nghe vậy, Diệp Kết Mạn vội ngẩng đầu, đè nặng tức giận trong ngực, trừng mắt Kỷ Tây Vũ, một khắc trước đối phương mang theo hận thù đáng sợ, trong nháy lại mỉm cười lộ ra lúm đồng tiền, trong ánh mắt nàng không khỏi lộ ra cảm giác kỳ lạ. Người này... Không, ma nữ này rốt cuộc có tâm tư gì, tâm tình hay thay đổi như vậy, cũng không biết trước đây người của Kỷ phủ sao có thể chịu đựng được tiểu thư như vậy? Lời đồn đãi rõ ràng là hoàn toàn khác biệt, Kỷ tiểu thư được đông đảo công tử theo đuổi, vì sao khi nhìn thấy lại là bộ dạng không chịu nói lý lẽ như vậy được? Quả nhiên lời đồn đãi đều không thể tin! Không thôi là do bị người khác hại chết, dẫn đến tính tình thay đổi? Ý này cũng có thể đúng lắm... Dù sao thì mình cũng không biết sau khi chết sẽ thay đổi thành cái gì.

"Thiếu phu nhân.". Diệp Kết Mạn đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình thì bị thanh âm của An nhi làm cho giật mình. Nàng ngẩng đầu nhìn lại, bóng dáng An nhi đã xuất hiện trong tầm mắt, đối phương cầm trong tay một quyển sách màu xanh và một xấp giấy trắng, phía sau đi theo hai nha hoàn cầm bút mực. An nhi xoay người nhìn hai người kia nói cám ơn, chỉ chỉ trên bàn, rồi nói: "Để đồ trên bàn là được rồi, cảm tạ hai vị tỷ tỷ.".

Chờ tất cả đầy đủ hết, An nhi mới đi tới trước người Diệp Kết Mạn, lộ ra nụ cười khả ái: "Thiếu phu nhân, đồ đều được mang tới.".

"Ưhm.". Diệp Kết Mạn ước gì mình được rời giường ngay lập tức, rời xa ma nữ Kỷ Tây Vũ kia, nghe vậy như là thấy được cứu tinh, tay nàng vịn mép giường muốn đứng lên.

Chân chưa nhấc, thân thể Diệp Kết Mạn liền rung động. Mặc dù đầu gối đã được thoa thuốc, nhưng vẫn rất khó chịu. May mà An nhi rất nhanh tiến lên đỡ lấy Diệp Kết Mạn: "Thiếu phu nhân, nô tỳ dìu người đứng lên.".

"Phiền toái ngươi.".

Chờ cho Diệp Kết Mạn ngồi xuống cạnh bàn, An nhi nghe lời mài mực, cúi đầu trông thấy Diệp Kết Mạn mở ra quyển gia quy của Bùi gia, nàng hiếu kỳ nói: "Phu nhân muốn người sao chép gia quy sao?".

"Phải.". Diệp Kết Mạn gật đầu, thần sắc có chút bất đắc dĩ.



"Vì sao?". An nhi nghiêng đầu, "Để quen thuộc nội quy của Bùi gia phải không?".

Diệp Kết Mạn chỉ hơi trầm ngâm, cũng không có nói rõ chuyện mình bị Bùi phu nhân phạt, sợ An nhi vì thế lo lắng, nàng chỉ gật đầu. Chờ giây lát, khi thấy nghiên mực dần dần có nước, Diệp Kết Mạn sợ mình sẽ phải mất nhiều thời gian để sao chép cho nên tùy ý tìm lý do, để An nhi lui xuống.

Cho đến nhìn thấy cánh cửa bị đóng lại, Diệp Kết Mạn mới cầm bút, thủ thế thuần thục chấm mực, mắt nhìn thẳng tay của mình, ở trong lòng thở dài.

Bởi vì lúc sáng phải dâng trà trong thời gian dài, lúc này cánh tay có chút bất lực, nâng lên liền thấy được cả cánh tay đều run run. Bất quá nghĩ đến nhiệm vụ nặng nề, Diệp Kết Mạn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cúi đầu, bắt đầu sao chép.

Nhưng mà chưa chấp bút được bao lâu, giọng nói mang theo đùa cợt lại từ trên giường truyền đến: "Bị Bùi phu nhân phạt?".

Diệp Kết Mạn cũng không ngẩng đầu lên, thẳng thắn không để mắt nhìn đến, nghiêm chỉnh tiếp tục viết.

"Nhìn tay ngươi cầm bút rất không ổn, nghĩ đến chắc là do thời gian kính trà quá dài, mất hết lực.". Thanh âm của đối phương chắc chắn, tựa hồ việc này hoàn toàn ở trong dự liệu của nàng. Thấy động tác Diệp Kết Mạn hơi dừng dừng, sau đó lại bắt đầu trầm mặc viết tiếp, Kỷ Tây Vũ giương mi, đột nhiên nói, "Đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Vừa rồi nha đầu kia cũng nói, bây giờ ở trong mắt của Bùi phu nhân ngươi chính là hung thủ khắc chết con trai của bà ta. Cuộc sống về sau cũng không tốt đẹp gì đâu. Còn nữa, ngươi đừng tưởng rằng ngươi chỉ là một cái đinh trong mắt của Bùi phu nhân, bà ta hận ngươi gấp trăm lần. À, sai, là gấp một vạn lần kìa.".

"Ngươi có ý gì?". Lúc này, Diệp Kết Mạn rốt cục ngừng bút, cau mày quay đầu nhìn Kỷ Tây Vũ.

"Có phải ngươi cho rằng, mình không chọc phải mọi người thì ngươi có thể an ổn sống qua ngày?". Kỷ Tây Vũ lắc đầu, mắt mang theo thâm ý, "Phải biết rằng ngươi tồn tại ở Bùi phủ, đối với vài người mà nói, ngươi chính là cái gai trong mắt họ. Không đem ngươi nhổ đi, đối phương sẽ đứng ngồi không yên.".

Ánh mắt Diệp Kết Mạn đảo một vòng trên người Kỷ Tây Vũ, tựa hồ cũng phát hiện đối phương không phải đang nói đùa, đáy lòng tràn đầy nghi hoặc, nàng hỏi: "Ngươi rốt cuộc biết được chuyện gì?".

"Nhiều hơn những gì ngươi biết là được. Ngươi đừng cho rằng tình cảnh của mình bây giờ là yên ổn, có vài người đã định trước sẽ không tha cho ngươi. Đương nhiên, ta sẽ không lạnh lùng khoanh tay đứng nhìn.". Mi mắt Kỷ Tây Vũ nhẹ nhàng lay động, gằn từng chữ, "Ta sẽ chờ đến khi ngươi cầu ta giúp đỡ.".

Diệp Kết Mạn nghe vậy, trầm mặc nhìn Kỷ Tây Vũ liếc mắt, sau đó một lần nữa cúi đầu, tiếp tục sao chép gia quy.

Lời nói vừa dứt, Kỷ Tây Vũ ngược lại cũng không lên tiếng nữa, trong phòng lâm vào an tĩnh, chỉ có tiếng sao chép rất nhỏ của Diệp Kết Mạn phiêu tán ở trong không khí.

Thời gian trôi đi, lặng yên mà thong thả, mặt trời bên ngoài lên cao, trong phòng cũng sáng lên. Trong lúc Thư nhi mang đồ ăn tới, nhìn động tác trên tay không ngừng của Diệp Kết Mạn, nàng chỉ có thể thở dài, khuyên nhủ: "Thừa dịp còn nóng Thiếu phu nhân ăn ngay đi", sau đó liền không quấy rầy đi ra ngoài. Diệp Kết Mạn tùy ý ăn vài ngụm lấp dạ dày, sau đó lại vùi đầu vào công cuộc sao chép.

Cũng không biết như vậy qua bao lâu, Diệp Kết Mạn cảm giác tay của nàng sắp nhấc không lên, thỉnh thoảng có vài nét mực bị lem ra. Nàng cố gắng tập trung tinh thần khống chế, mới không cho chữ viết trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo. Đến thời gian dùng bữa trưa, nàng khó khăn cầm lấy chiếc đũa, tay run lên, đôi đũa liền rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy. Diệp Kết Mạn có thể cảm giác được tầm mắt Kỷ Tây Vũ rơi vào trên người mình, mắt lạnh lùng nhìn nàng khó khăn đỡ ghế ngồi xổm người xuống. Chỉ là khom lưng nhặt đôi đũa nhưng trán Diệp Kết Mạn đã toát ra mồ hôi lạnh. Một lúc liền rơi vào lúng túng, đơn giản cũng không muốn ăn gì, tiếp tục cầm bút bắt đầu sao chép gia quy.

Viết chưa được mấy chữ thì bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân. Diệp Kết Mạn biết là Kỷ Tây Vũ tới gần, nhất định không có chuyện gì tốt. Quả nhiên, đối phương đã tới đứng bên cạnh bàn, giọng điệu chế nhạo nói: "Tại sao không ăn?".

Diệp Kết Mạn biết đối phương đang biết rõ còn cố hỏi, nàng đương nhiên không thèm trả lời.

Bên tai vang lên tiếng chén đũa va chạm, chỉ chốc lát, thanh âm của Kỷ Tây Vũ lại phát ra: "Ăn không nổi sao... Cần ta đút ngươi không?".



"Không cần phiền ngươi.". Diệp Kết Mạn cũng không ngẩng đầu lên mà nói.

"Oh? Thật không? Không ăn cơm, sẽ không có khí lực a.". Lời tuy nói là như vậy nhưng Kỷ Tây Vũ đã ngồi xuống ghế bên cạnh, tay rót nước trà.

Diệp Kết Mạn hơi giương mắt, nhìn ngón tay thon dài của nàng, đột nhiên nói: "Ngươi còn cần uống nước sao?".

"Ngược lại cũng không cần.". Kỷ Tây Vũ cúi đầu nhấp một miếng, "Bất quá ta thích. Huống chi Bích Loa Xuân của Bùi gia cũng không tệ lắm.". Dứt lời, Kỷ Tây Vũ không có dấu hiệu nào rút tay về, bàn tay cầm chén trà trong suốt, đưa tới trước môi Diệp Kết Mạn, khóe môi hơi giương lên nói: "Nếm thử xem?".

Diệp Kết Mạn ngửa đầu ra sau, khước từ nói: "Không cần, cảm ơn.".

"Ngươi chép lâu như vậy, chắc cũng khát rồi.". Kỷ Tây Vũ không có thả tay xuống, trái lại hơi cúi người, chén trà lại hướng về trước, "Chén trà này ngươi phải uống hết, chớ nên lãng phí hảo ý của ta.".

Diệp Kết Mạn không vui mím môi, lặp lại: "Ta nói không cần...".

Tiếng nói vừa dứt, Diệp Kết Mạn chỉ cảm thấy trên môi mát lạnh, chén trà trong tay đối phương cũng đã nghiêng xuống, nước trà chảy vào trong miệng nàng. Thấy thế, Diệp Kết Mạn chỉ phải bất đắc dĩ bị ép mở miệng, uống xuống chất lỏng ấm áp.

Nước chè xanh vào cổ họng tản ra vị ngọt, hương thơm ngào ngạt, dạo quanh đầu lưỡi một lúc lâu. Mặc dù Diệp Kết Mạn không hiểu về trà lắm, nhưng cũng biết nếu Kỷ Tây Vũ khen trà của Bùi gia thì đây chính là trà ngon hiếm thấy. Huống chi cũng đúng là nàng đang khát, uống một hớp xuống cổ họng, nhất thời thư giản không ít. Nhưng mà Diệp Kết Mạn thực sự không muốn bị Kỷ Tây Vũ trêu đùa như vậy. Đối phương cường thế, không chút nào lay chuyển được, quả thật là ma quỷ khó đối phó, làm người ta hết sức đau đầu.

Kỷ Tây Vũ cũng không để ý tới Diệp Kết Mạn đang suy nghĩ gì, hài lòng thu tay về, cầm chén trà thả lại trên bàn, tùy ý lấy bản gia quy đã được nàng sao lại, lật nhìn vài trang, bình luận: "Chữ viết ngươi tốt như vậy, có chút bất ngờ nha. Nữ nhi nhà bình thường, khó có người nào đọc sách viết chữ.".

"Trùng hợp cha ta là thầy giáo mà thôi, học qua chút ít.". Diệp Kết Mạn tiếp tục cúi đầu viết chữ, miệng nhẹ giọng đáp.

"Thật không?". Kỷ Tây Vũ tiện tay gõ bàn một cái, "Nói vậy cha mẹ ngươi vẫn không biết chuyện ngươi bị gả cho một người chết?".

Nghe vậy, tay Diệp Kết Mạn đột nhiên run lên, trang giấy trắng noãn nhất thời bị lem chút mực. Bút ngã sang một bên.

Kỷ Tây Vũ liếc mắt tờ giấy được chép hơn phân nửa, bình tĩnh cười cười: "Cái này uổng công rồi.".

Diệp Kết Mạn im lặng không lên tiếng cầm tờ giấy trắng vò thành một cục, một lần nữa kéo ra tờ khác, bắt đầu viết.

"Ngươi sợ cha mẹ mình đau lòng sao.". Ánh mắt Kỷ Tây Vũ sâu thẳm, tiếp tục nói: "Thật là một đứa con gái ngoan, thanh xuân phơi phới, dung mạo cũng coi như đoan trang xinh đẹp, vốn nên được gả cho một gia đình đàng hoàng. Không ngờ tới lại chịu tai ương, làm góa phụ cả đời cho một người chết. Không chỉ vậy mà còn bị Bùi gia khi dễ. Chậc chậc. Quá thê thảm? Cha mẹ nào mà chịu cho được?".

Lời của đối phương từng chút từng chút bay vào trong tai, môi Diệp Kết Mạn cắn càng chặt hơn, trên mặt hiện lên thần sắc nhẫn nại.

Kỷ Tây Vũ thấy thế, ý cười trên mặt càng đậm. Nàng cũng không vội mà nói nhiều, dừng lại đúng lúc, sợ sẽ thực sự chọc giận nữ tử ôn nhu trước mặt. Nàng là thương nhân, mấy chuyện đánh trúng điểm yếu đã sớm thành thạo giống như chuyện ăn cơm uống nước. Dù sao thì cũng là một con thú nhỏ, nếu như tức giận, sợ là sẽ lộ ra nhanh vuốt sắc bén liều mạng tấn công ngược lại nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play