Dịch Hồi mở cửa, chẳng nói chằng rằng xoay người xuống xe, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Vạn Kì một cái.

Vạn Kì nhìn Dịch Hồi xuống xe rồi nói gì đó với đám zombie ở bên ngoài, đám zombie gật đầu như giã tỏi. Sau khi nói xong, khoảng 10, 20 con zombie ở lại, bao vây quanh xe, tạo thành tư thế phòng thủ. Số zombie còn lại theo Dịch Hồi tấn công căn cứ Hội An.

Nhìn tình trạng này, hẳn là Dịch Hồi muốn để cô ở trong xe? Vạn Kì nghĩ thế, vì vậy cô quyết định thành thành thật thật làm tổ trên xe, hưởng thụ số đồ ăn cô mang theo ở ghế sau và quan vọng cuộc chiến phía đối diện.

Sau đó Vạn Kì nhìn thấy A Ly từ trong đàn zombie dũng mãnh lao ra làm tiên phong, nhắm ngay tên đàn ông cao to có vẻ như là thủ vệ thành mà cắn xe cào cấu, dùng đủ mọi loại vũ khí trời sinh trên người zombie để tấn công. Và dĩ nhiên, kết quả không nằm ngoài dự đoán, tên đàn ông oanh liệt hi sinh.

Nhìn thứ thức ăn thơm ngon trước mặt, A Ly động động cơ mặt, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, gru gru gì đó với món ăn rồi hưng phấn dùng nắm tay cứng như sắt của mình bổ liên tiếp vào đầu người đàn ông khiến da đầu và da mặt của ông ta rách toác ra, để lộ từng thớ thịt bên trong và một góc của hộp sọ.

A Ly có vẻ như không hề hứng thú với chỗ thịt trên mặt người đàn ông, thứ cậu bé để ý là hộp sọ của ông ta.

Cậu đập thêm cài cái nữa lên đầu người đàn ông để vết rách mở lớn hơn, A Ly thọc tay vào đầu gã, bạo lực lôi hộp sọ của gã ra. Sau cùng, A Ly vui vẻ ôm hộp sọ be bét máu đó vào ngực, tựa như bảo vật mà bảo vệ chạt chẽ, chạy về phía Vạn Kì...

Vạn Kì chuyển tầm mắt, không nhìn A Ly nữa, dù sao nó cũng chạy về phía cô, nhìn nó làm gì? Tầm mắt bắt đầu tìm kiếm thân ảnh của Dịch Hồi, sau đó Vạn Kì phát hiện ra nhân loại đang lập thành đội, lén lút đi theo A Ly về phía cô...

Vạn Kì: " ........... " trư đội hữu.

Vạn Kì không đặt trong lòng, tiếp tục ăn đồ ăn vặt và chụp ảnh. Đám nhân loại kia có tới thì đàn zombie ở bên ngoài cũng có thể tùy tay xử tất, lo gì. Mà kể cả chúng nó có vô dụng đến mức bị xử lý tất thì Dịch Hồi cũng sẽ phát hiện thôi.

Vì sao Dịch Hồi đang ở xa vậy mà vẫn cảm ứng được á?

Đơn giản lắm, sau khi trở thành zombie vương cần phải có lực lượng thần thức khổng lồ để điều khiển được toàn bộ số zombie, đó cũng là lý do vì sao Dịch Hồi bị zombie xé tan xác lại có thể trùng tố thân thể, xuất hiện dưới hình dạng con người chứ không phải một khúc xương.

Để trở thành zombie vương, thân thể và quan trọng nhất là thức hải (đại não) phải vô cùng rộng lớn và cứng cỏi thì mới có thể chứa được số thần thức khổng lồ đó. Vậy nên, dù zombie vương là ai thì cũng cần phải bị "tan xác" một lần để trùng tố thân thể thật khỏe mạnh, ngoài ra còn phải có năng lực phục hồi siêu cường và tinh thần cứng cỏi để chịu đựng được cái đau trong quá trình trùng tố và bổ sung lực lượng cho việc trùng tố.

Lại quay lại vấn đề chính vì sao Dịch Hồi ở xa như vậy mà vẫn cảm ứng được mọi chuyện xung quanh Vạn Kì.

Vấn đề này còn đơn giản hơn, vì hắn có thần thức khổng lồ a! Số lượng lớn đồng nghĩa với phạm vi bao phủ lớn, vậy nên hắn có thể cảm ứng. Hiểu sao?

Vạn Kì ngưng lại dòng suy nghĩ biến ảo qua từng giây kia của mình, chuyên tâm ăn bim bim quan sát cuộc chiến trước mặt.

Ngay lúc này, đột nhiên Vạn Kì nghe thấy tiếng Dịch Hồi hô to:" Tránh ra!"

Vì thế cô theo bản năng cúi xuống. Chưa để cô kịp định thần, thì kính của xe đột nhiên vỡ toang, từng mảnh thủy tinh bắn ra, cứa vào làn da mềm mại nhẵn nhụi của Vạn Kì đến tóe máu.

Vạn Kì không để tâm đến khuôn mặt và bả vai của bản thân đã bị cắt đến máu thịt be bét, cô chỉ cúi đầu quan sát tỉ mỉ máy ảnh vẫn luôn đeo trước ngực mình.

Xước...

Xước...!

Xước!!!

Chỉ còn một chút nữa thôi, một chút xíu thôi thì cái búa sắt trong tay kẻ tấn công đã đâm vào gáy Vạn Kì rồi.

Cũng chỉ còn chút xíu nữa thôi, chút xíu nữa thôi là Dịch Hồi có thể đến bên cô rồi.

Đáng tiếc, cả hai đều chậm ở cái một chút xíu ấy.

Ngay khi kẻ tấn công cho rằng bản thân thành công.

Ngay khi Dịch Hồi cho rằng bản thân vĩnh viễn mất đi...

Ngay thời khắc ấy, Vạn Kì động.

Rõ ràng rất chậm, vì sao gã lại không tránh kịp chứ... Kẻ tấn công mở mắt trừng trừng nhìn người trước mắt, dùng biểu tình xấu xí đỏ để vĩnh viễn "ngủ say".

Dịch Hồi đứng như trời trồng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Vạn Kì -- bông hoa trong lồng kính luôn được hắn bảo vệ thì ra không yêu ớt như hắn tưởng a...

Trước mắt Dịch Hồi, Vạn Kì biểu tình lạnh lùng rút tay ra khỏi đầu kẻ tấn công, máu từ vết thương lớn đó rỉ ra, sau đó phun ra, bắn hết lên khuôn mặt bình phàm của cô, chảy dọc theo làn da trắng muốt, tạo nên khung cảnh mĩ lệ một cách kì dị, đẹp đẽ mà huyết tinh....

Không hiểu sao, Dịch Hồi cảm thấy tim mình đập thật nhanh...

Hắn thua rồi, bị cô hạ gục...

Dịch Hồi cười khổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play