Giữa quảng trường xa hoa, thiếu nữ nhàn nhạt mỉm cười nâng làn váy trắng muốt của mình, ưu nhã cúi chào bức tượng điêu khắc bằng lưu ly ở trung tâm quảng trường.
" kính chào chủ nhân của vũ trụ bao la, của ngân hà rộng lớn. Ta là Vạn Kì, một trong vô số thần dân của ngài, đứng ở đây, mong ngài ban cho ta chút vinh quang, giúp ta tìm lại người bạn đời đã mất." Nói xong, Vạn Kì tiếp tục giữ nguyên tư thế đó chờ đợi.
Đây là cách Hy Linh đưa ra, hắn nói nếu Vạn Kì chịu làm theo thì tuyệt đối sẽ nhận được kết quả ngoài mong đợi.
1 phút, 2 phút, 3 phút trôi qua, vẫn chẳng có gì xảy ra.
Vạn Kì không hề hoang mang, cô thậm chí không hề chuyển động dù chỉ một chút, im lặng như một bức tượng điêu khắc tinh xảo.
Rốt cục cũng có tiếng trả lời, đó là một giọng nữ.
" cô bé, tới đây với ta nào." Và dường như chỉ có mình Vạn Kì nghe được.
[ lúc này thì đành dựa vào cô rồi, cố lên.] Tiếng cười trầm thấp của Hy Linh vang lên bên tai Vạn Kì.
Vạn Kì bình thản gật đầu, vừa như đáp lại lời kêu gọi của thế giới mẹ, cũng như đáp lại câu nói của Hy Linh.
Cô nhấc làn váy, chậm rãi tiến về phía bức tượng lưu ly. Vạn Kì nhìn bức tượng một lát, sau đó đưa tay chạm vào nó.
Cảm giác lạnh lẽo đến tận xương tủy lan dần từ bức tượng tới toàn thân thể cô.
Chỉ một cái chớp mắt, Vạn Kì đã thấy bản thân xuất hiện ở một nơi khác.
Từ quảng trường xa hoa náo nhiệt tới khu vườn tĩnh lặng thanh u.
Vạn Kì gọi:" nữ hoàng?"
Thanh âm lúc nãy lại vang lên ngay sau lưng Vạn Kì:" đừng gọi ta là nữ hoàng, ta chỉ là người giám hộ mà thôi, nữ hoàng chân chính đã rời đi rồi."
" vậy, người giám hộ. Ngài gọi ta tới đây làm gì?" Vạn Kì dùng tay trái nhẹ nhàng xoa nắn từng ngón tay bên phải, nhấm nháp từng chút lạnh lẽo truyền tới từ đầu ngón tay.
Người giám hộ bước tới trước mặt Vạn Kì.
Bà là một người phụ nữ còn rất trẻ, từng lọn tóc vàng mềm mại rũ trên đầu vai, đôi mắt xanh dương sạch sẽ như bầu trời, làn da trắng trẻo hồng hào, hai tay ôm một bó hoa cúc vàng đưa cho Vạn Kì, bà nói:" ta đã nghe thấy lời cầu nguyện của con, vì thế ta muốn giúp con tìm kiếm người bạn đời của mình."
Vạn Kì đưa tay tiếp nhận bó hoa, ngay tức khắc những giọt sương lấp lánh trên cánh hoa ngưng kết thành từng hạt băng trong suốt lẳng lặng nằm đó. Cô ôn nhu vuốt ve cánh hoa, dịu dàng chạm vào từng hạt sương sớm, nhẹ giọng hỏi:" ngài muốn giúp ta thế nào đây? Ta đã dung hợp linh hồn với người kia, hai chúng tuy một mà hai, tuy hai mà một, mãi mai dây dưa, cắt không đứt, dứt không ra."
Người giám hộ thoáng kinh ngạc nhìn cô gái trước mắt, lạnh đến vậy, thế nhưng vẫn cư xử như chưa có chuyện gì xảy ra? Người này là có dị năng hay chỉ đơn thuần dựa vào ý chí?
" ta có thể giúp con tách hai người ra, để đánh đổi, con sẽ phải cởi bỏ khế ước với hệ thống của con, kí kết hiện nghị với hệ thống của ta, con có đồng ý không?"
Vạn Kì đáp mây trôi nước chảy, không chút do dự:" được."
Tán thành hai tay hai chân luôn, đang rối não vì không biết làm thế nào để hoàn thành giao dịch với Hy Linh thì có kẻ dâng đến tận miệng, lẽ gì mà không đồng ý cho được?
Người giám hộ có chút hồ nghi nhìn thoáng qua Vạn Kì.
Là bà đã nghì nhiều rồi ừ? Sao cứ có cảm giác bị lừa nhỉ?
Người giám hộ theo thói quen đưa tay lên vuốt ve lọn tóc xoăn mềm mại của mình, nói với Vạn Kì:" vậy con hãy đi theo ta, ta sẽ giúp con cởi bỏ khế ước."
Người giám hộ dẫn Vạn Kì đi khỏi khu vườn, thực hiện một loạt nghi thức phức tạp, sau đó dừng lại bên một miệng giếng cổ, xung quanh chăng đầy mạng nhện, nhìn qua vô cùng âm u rùng rợn, hoàn toàn đối lập với khung cảnh mộng mơ như trong truyện cổ tích mà Vạn Kì vừa gặp qua.
Người giám hộ và Vạn Kì dừng lại ở nơi cách miệng giếng hơn mười mét, bà chỉ vào giếng, nói với Vạn Kì:" đi đến đó, nhỏ một giọt máu vào trong giếng, năm hệ thống tân tiến nhất của thế giới mẹ sẽ xem xét xem có lựa chọn con hay không, nếu có, chúng sẽ hấp thụ máu của con để trở thành hệ thống của riêng con, ngay cả ta cũng không thể xâm phạm. Ngược lại, nếu trong số chúng không có một hệ thống nào chấp nhận con, vậy con sẽ trở thành chất dinh dưỡng để nuôi sống chúng, hôi phi yên diệt."
Không biết đã có bao nhiêu người chết ở đây chỉ vì thực hiện ước muốn của bản thân, có kẻ nghe câu này của bà đã sợ mất mật mà lựa chọn rời đi, chối bỏ chính ước muốn của của bản thân mình. Trong hàng ngàn hàng vạn kẻ từng tới đây, chỉ có 5 người có thể kí kết với hệ thống và sống sót rời đi, lúc này đây ai cũng quyền cao chức trọng, là ông to bà lớn, mỗi kẻ đều đứng đầu một lĩnh vực trong thế giới mẹ, có thể nói là quyền khuynh thiên hạ.
Không rõ thiếu nữ trước mắt bà có thể làm nên kì tích không?
Vạn Kì cuồng dã cười, tiến tới bên miệng giếng.
Cô không sợ chết, càng không sợ bản thân sẽ thần hồn câu diệt ở nơi khỉ ho cò gáy này.
Nào, tới đi!
*** Thi thoảng cầu chương:
Sợ làm phiền tiểu tỷ tỷ nên không tag nữa, chỉ để đây thể hiện tấm chân tình.
Cầu chương mới~