" làm lương thực dự trữ nhé?" Dịch Hồi nhếch môi, nét diễu cợt hiện lên đáy mắt.

Ngu xuẩn, vẫn chưa nhận rõ hiện thực sao?

Giao Di cứng người. Có lẽ nó đã sai lầm khi cho rằng zombie vương dễ tính, mà tác hại của sai lầm này có thể sẽ xuất hiện ngay thôi...

Ngay lúc Giao Di đang tính toán con đường để chạy trốn mà không bị bắt giết thì đột nhiên cô gái vẫn luôn lẳng lặng nằm trong lòng Zombie vương lên tiếng:" để nó đi theo đi."

Dịch Hồi có chút kinh ngạc nhìn Vạn Kì. Cô không phải là loại người sẽ xuất hiện cái lòng từ bi hay trắc ẩn rách nát đó, thế nhưng nếu không vì thương tiếc cho nó thì vì sao? Chỉ là một nhân loại...

Có lẽ nhận thấy được ánh mắt nghi hoạc của Dịch Hồi, Vạn Kì nói thêm:" tôi muốn một đầu bếp." Mà zombie của cậu thì không biết nấu cơm.

Dịch Hồi gật đầu tỏ vẻ hiểu.

Vạn Kì nhìn Dịch Hồi còn chưa chịu mở miệng nói chuyện với cô....

Vẫn còn giận dỗi à?

Thù dai thật....

" tới, đưa con nhóc này về." Dịch Hồi tùy tay ngoắc ngoắc một con zombie đang du đãng trên đường.

Zombie ngoan ngoãn tiến lên, đặt Giao Di ngồi lên vai rồi lại lắc lư đi trở về.

Lúc này chỉ còn lại Dịch Hồi đang ôm Vạn Kì và một đàn zombie lắc lư làm bối cảnh.

Dịch Hồi không lo bị nghe lén, hắn tin tưởng thực lực của bản thân. Vì thế hắn quyết định buông chuyện hắn thích Vạn Kì xuống, không nghĩ về nó nữa, hỏi cô về những chuyện sáng nay trước đi.

" sáng nay... vì sao cô lại tấn công tên kia?" Với cá tính của cô ấy, tuyệt đối sẽ không tấn công chỉ vì bị uy hiếp đến tính mạng, ví dụ như lần đầu tiên hai người gặp mặt, cô ấy không có phản ứng gì dù bị zombie vây quanh, lại tỉ như lần gặp ở cây xăng, rõ ràng biết sẽ bị tấn công, cũng rõ ràng có thể tránh đi, thế nhưng cô ấy không để tâm.

Vạn Kì ngẩng đầu nhìn Dịch Hồi đang ôm bản thân. Từ đây nhìn lên cũng vẫn rất đẹp mắt, chẳng qua... không động tâm nổi.

Rũ mắt, Vạn Kì bình thản đáp:" Xước." Sau đó còn giơ cái máy ảnh lên trước mặt Dịch Hồi, chỉ vào vết xước ở cạnh máy.

Người đều có mục tiêu và ước mơ, nhưng Vạn Kì... ngoại lệ.

Cô chẳng có ham muốn bảo vệ hay ước mơ gì cả.

Vạn Kì biết, muốn trở thành một người bình thường, đầu tiên cô phải có ước mơ.

Vì thế năm lớp chín, cô đưa ra yêu cầu muốn đi học lắp ráp máy ảnh với ba mẹ, và dĩ nhiên họ đồng ý.

Đây là cái máy ảnh đầu tiên Vạn Kì lắp thành công, nhìn những đồng học xung quanh đều vui sướng vì đã lắp xong sản phẩm của bản thân, Vạn Kì lại chẳng có cảm giác gì. Thế nhưng lúc đó cô đang học cách biểu hiện sao cho giống người bình thường để cha mẹ vui lòng, vì thế cô cũng bắt chước họ, vui sướng nở nụ cười, lập lời thể sẽ vĩnh viễn giữ gìn nó.

Về sau Vạn Kì trực tiếp coi đó thành ước mơ và thứ muốn bảo vệ, cứ thế thẳng cho tới hiện tại, không hiểu sao lại biến thành chấp niệm duy nhất của cô.

Cái chấp niệm đó chẳng liên quan tới cảm xúc, chỉ là nhiệm vụ do lý trí ban bố cho cơ thể mà thôi.

Dịch Hồi: " ........... " Ha hả.

Mạng mình không để ý lại đi coi cái máy ảnh thành chấp niệm? Hắn thật sự bị cô làm cho câm nín rồi.

Dịch Hồi vị làm cho câm nín quyết định đổi chủ đề:

" sao cô có thể đập xuyên qua sọ của gã chỉ nằng một đấm?"

Cô chỉ là người bình thường a mẹ kiếp! Dịch Hồi thổ tào trong lòng.

" trời sinh sức lực lớn." Vạn Kì tiếp tục cúi đầu xoa máy ảnh, vừa xoa vừa nói: "Tôi cũng có thể đâm xuyên sọ của cậu bằng một đấm đấy."

Dịch Hồi:..... hắn làm cái gì? Không thể chỉ nói nửa câu trên thôi sao? Nói chuyện cũng muốn dỗi hắn!?

Ta muốn lẳng lặng, đằng hỏi ta lẳng lặng là ai.

Cuối cùng Dịch Hồi vẫn không lẳng lặng, hắn mở miệng hỏi ra nghi hoặc cuối cùng của mình:" hai người bị giết từ xa mà cô nói do cô làm là làm thế nào?"

Hắn không tin Vạn Kì có dị năng, càng không tin cô có thể không tiếng động giết người từ xa, hơn nữa còn thoải mái qua mặt hắn.

Lần này Vạn Kì trầm mặc một lát mới đáp:" dị năng."

Dịch Hồi: "........." hắn vừa nói không tin cô có dị năng, quay đi quay lại đã bị đánh mặt rồi?

Mà dị năng thì.... qua kí ức trước khi zombie hóa, Dịch Hồi có thể chắc chắn Vạn Kì không bị nhiễm vi rút để mà chống chọi rồi kích phát dị năng, càng miễn bàn mấy cái chuyện bị kích động, sợ hãi, hoảng loạn,.... dẫn đến kích phát dị năng.

Vạn Kì vô cảm!

Nhắc lại nha, VÔ CẢM!

Đến cả tính mạng của bản thân còn chẳng quan tâm thì sợ cái be*p gì?

A, cái máy ảnh!

Có khi nào vì máy ảnh bị xước nên cô ấy kích phát dị năng cấp cao mạnh mẽ nào đó không?

Nghe có vẻ rất quái đản nhưng không bài trừ khả năng này a...

Vạn Kì nhìn kẻ đang ôm mình thần sắc biến ảo theo từng phút, chẳng biết đã thần du đến phương trời xa xôi nào rồi đành bất đắc dĩ nói thêm:" sinh ra tôi đã mang theo dị năng này rồi, tương tự với thần thức của cậu, có điều thần thức của cậu tuy có thể bao phủ trên phạm vi lớn nhưng là hệ điều khiển, không có tính công kích, mà thần thức của tôi lại có thể chuyển đổi hình thái, tiền hành công kích quần thể và đơn đả độc đấu, hơn nữa lực công kích cũng không hề yếu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play