Cánh cửa phòng Âu Dương Đình vừa mở ra, nhân viên cứu hộ nhanh chóng vào chữa cháy, những người hầu khác cũng chạy vào hỗ trợ. Lưu Linh hòa vào đám người rồi rất nhanh sau đó luồn được ra ngoài. Cô nhanh chân chạy đến phòng của nữ hầu. Vì hiện tại toàn bộ nữ hầu, bảo vệ đang tập trung vào việc chữa cháy nên trong phòng ở của nữ hầu hiện tại không có ai. Lưu Linh lấy một bộ đồ nữ hầu mặc vào người rồi đi ra một cách tự nhiên.

Lúc này, từ phía xa, có một nữ hầu đang đi đến, tay cầm những thứ bị cháy, đang định mang đi vứt. Lưu Linh chạy đến bên nữ hầu kia.

- " Chị đưa em đi vứt hộ cho!!! Hiện tại đám cháy không còn lớn, nhưng tàn dư của nó rất nhiều, chị chắc hẳn phải dọn dẹp rất mệt...." Lưu Linh nhìn người nữ hầu kia, giả vờ lo lắng..

- " Ừm...Cảm ơn em nha!! Chị cũng đang rất bận dọn những thứ tàn dư sau vụ cháy. Có em giúp thật là tốt quá!! Những thứ bị cháy này, em mang vứt bên ngoài biệt thự nha!!" Nữ hầu kia đáp lại lời của Lưu Linh rồi rời đi ngay sau đó.

Lưu Linh xách túi đồ dùng bị cháy kia ra ngoài biệt thự một cách thuận lợi trước hàng loạt ánh mắt của bảo vệ. Chúng, không hề nghi ngờ cô. Đi ra khỏi dinh thự của Âu Dương Đình, Lưu Linh lại nhanh chân chạy đến bệnh viện để lấy một vài đồ dùng mà khi nhập viện mang vào.

Kế hoạch của Lưu Linh đã thành công nhưng bản thân cô lại không biết rằng, mọi hành động của cô đều nằm trong tay của Âu Dương Đình. Trước khi dời khỏi nhà, Âu Dương Đình đã lắp camera quay lén ở bức tranh giữa phòng và lọ hoa trêи bàn. Camera trong biệt thự cũng nằm trong tay hắn. " LƯU LINH RẤT THÔNG MINH NHƯNG CÒN NON LẮM!!!"

Ở nhà cụ cố Âu Dương Đình.

- " Dương Đình, tại sao con cứ nhìn vào chiếc điện thoại rồi cười một mình vậy?? Có phải ở bên cạnh cụ cố rất chán không?? " Cụ cố nhìn Âu Dương Đình hỏi.

- " Không có đâu ạ! Con chỉ đang theo dõi một " con thỏ " vô cùng thú vị thôi.. Cụ cố, người đừng giận". Âu Dương Đình kính cẩn trả lời câu hỏi của cụ cố.

- " Vậy à!!! Thỏ con sao?? Thằng nhỏ này, đừng làm con gái nhà người ta khóc đấy !!!" Cụ cố tuy già nhưng cũng hiểu được lời của Âu Dương Đình. Ông đưa ra lời khuyên.

- " Con biết chừng mực mà... Người yên tâm ạ!" Âu Dương Đình vừa cười vừa trả lời.

- " LƯU LINH, CÔ RẤT THÔNG MINH NHƯNG KHÔNG BẰNG TÔI ĐÂU, muốn chạy thì tôi sẽ cho em chạy, muốn phóng hỏa đốt nhà tôi, tôi cho em phóng, anh đâu thiếu nhà.... Chỉ là những điều mà em đang làm chính là phạm tội, đợi ngày hai ta gặp lại nhau, HÌNH PHẠT SẼ ĐƯỢC THỰC THI. Đến lúc đó, em đừng hòng thoát..." Âu Dương Đình nghĩ trong đầu, miệng nở một nụ cười tà mị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play