Edit: Andrew Pastel

Lục Triệu lái chiếc xe bay mượn của Bạch Lịch đến, xe còn chưa dừng hẳn, anh đã nhìn thấy Hoắc Tồn ngồi xổm dưới bóng râm của tòa nhà bệnh viện đang nói chuyện với ai trên thiết bị cá nhân.

Gần đây không có trận đánh lớn, bệnh viện quân y cũng không có mấy người, vừa đến giờ nghỉ trưa, lái xe cả đường cũng không thấy bao nhiêu người. Lục Triệu lái xe dừng ở trước mặt Hoắc Tồn, vươn cửa kính xe vỗ vỗ lên thùng xe hai cái.

Không biết Hoắc Tồn đang nói chuyện với ai, cười tươi như hoa, thấy răng không thấy mắt. Nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Lục Triệu cậu ta suýt rớt cả thiết bị đầu cuối cá nhân trong tay xuống đất, như có tật giật mình cà lăm nói: "Thiếu tướng Lục Lục --"

Lục Triệu nhớ đến cái tên lặp lại của Bạch Lịch, sâu sắc nhận ra mấy cái tên lặp lại thực sự phụ thuộc vào việc ai nói nó. Khuôn mặt của Bạch Lịch sinh ra là để yểm trợ cho hắn nói bất cứ điều gì bá láp, còn Hoắc Tồn nói nghe chỉ thấy kỳ lạ đáng sợ. Lục Triệu liếc cậu ta một cái: "Nói tiếng người, đừng giả vờ đáng yêu."

"Thiếu tướng Lục Triệu," Hoắc Tồn nói xong nửa phần sau, oan ức phân bua, "Em không có giả vờ đáng yêu."

Nói với người trong thiết bị đầu cuối xong, cậu ta nhanh chóng tắt máy đứng dậy, đi tới xe nhìn tới nhìn lui mấy vòng: "Ú tà tà, Thiếu tướng, ngài rốt cuộc biết hưởng thụ cuộc sống rồi. Chiếc xe này cũng bộn tiền đó, anh mua khi nào vậy?"

"Của Bạch Lịch," Lục Triệu không xuống xe, anh vẫn đang trong thời kỳ đặc biệt, lười nhúc nhích, ngồi ở ghế lái nói chuyện với Hoắc Tồn. "Lái bừa một chiếc trong gara, xe của quân đội đã đem đi kiểm sửa chữa định kỳ rồi."

Nói chung, các xe do quân đội giao được trang bị một số hệ thống quân sự, phải được gửi đến một nơi kiểm tra đặc biệt để bảo dưỡng.

Hoắc Tồn nghe là của Bạch Lịch, tấm tắc ngưỡng mộ: "Đúng là thiếu gia nhà giàu, người hay xe gì cũng lẳng lơ, đặc biệt là lúc anh ta bình luận trên diễn đàn."

Lục Triệu nhìn Hoắc Tồn.

Hoắc Tồn nhanh chóng nói: "Khen mà, em đang khen!"

"Vừa mới nói chuyện với ai vậy?" Lục Triệu nhớ lại nụ cười vừa rồi của Hoắc Tồn, có đuôi chắc cậu ta cũng vẫy liên tục, liền tiện miệng hỏi.

"Đối tượng buổi xem mắt trước đó anh," Hoắc Tồn khá thân với Lục Triệu, cũng không có giấu diếm, còn hào hứng khoe, "Là người dòng bên của nhà Đường."

Lục Triệu hồi tưởng một lúc, mới nhớ ra đây là cái người buổi xem mắt hỏi thăm Bạch Lịch, "Ừ" một cái rồi không tiếp tục hỏi nữa. Gần đây người nhà họ Đường xuất hiện thường xuyên hơn trong cuộc sống của anh, hơn cả khi anh có hôn ước với nhà họ Đường.

Nghĩ đến hôn ước trước với nhà họ Đường, Lục Triệu cảm thấy có lẽ phải tìm chút thời gian để giải thích với Bạch Lịch, nhưng giải thích như thế nào, Lục Triệu không biết phải mở miệng từ đâu.

"Sao anh lại đến bệnh viện?" Hoắc Tồn thấy Lục Triệu không có phản ứng, chủ động hỏi: "Xem tên nhóc đang ở giai đoạn phân hóa sao? Cậu ta ở tầng 28, thân thể ổn định, nhưng cảm xúc thì vẫn còn nhạy cảm. Người nhà đang nói chuyện với Trung tướng Giang Hạo."

Lục Triệu nghe được tên Giang Hạo: "Trung tướng đến đây?"

Hoắc Tồn bất lực thở dài: "Nhắc tới là chán, đứa nhỏ trong thời kỳ phân hóa là con trai nhà họ Chu, còn người suýt chút nữa bị Bạch đại thiếu gia đánh cho tàn phế là quý tử nhà họ Cao. Một bên muốn giải thích, một bên muốn đòi giải thích, nhất định phải gặp lãnh đạo, nên để Trung tướng Giang Hạo đến đứng mũi chịu sào."

Quân đội và giới quý tộc không bao giờ có thể tách khỏi ràng buộc, các alpha đạt tiêu chuẩn của các gia đình quý tộc sẵn sàng gia nhập quân đội, nếu giỏi thì có thể đến quân đoàn tuyến một rồi thăng tiếng, làm quan quân, góp một viên gạch củng cố thế lực của gia tộc. Nhà họ Cao đến thế hệ này chỉ có một alpha, cưng như cục vàng, ai dè vừa đi lính đã bị đánh nên không vui.

Cho vào quân đội lăn lộn mẹ nó mấy người lăn lộn con người ta thật à?!

Ước chừng giờ này Giang Hạo cũng đang ấm ức, tự nhiên phải chịu mắng thay cho người khác!

Vì Bạch đại thiếu gia hoàn toàn không nhận trách nhiệm, cũng không trả lời liên lạc, gây chuyện xong bỏ lại cục diên rối rắm vỗ mông rời đi. Quân đoàn phải cần người đứng mũi chịu sào những đòn công kích của nhả Cao chứ, đúng không? Cho nên kéo Giang Hạo ra chắn trước. Bản thân anh ta cũng là quý tộc danh giá, nhà họ Cao không dám làm gì.

Chỉ tội nghiệp Trung tướng Giang, đã lên tới cấp Trung tướng còn phải đi chùi đít cho lãnh đạo.

Lục Triệu nghĩ rằng lúc này có lẽ Bạch Lịch lại đang đánh Phỏng Chiến ở nhà, nằm xuống chiếc ghế sô pha thoải mái đón bắt đầu tận hưởng cuộc sống sung sướng của mình.

"Hay là anh đi đường vòng lên tầng 28 đi." Hoắc Tồn chỉ vào một cánh cửa khác, nói với anh đường này có rất ít người đi lại, tránh thấy mặt nhà họ Cao, "Đến phục dạng quý tộc nhà Cao, trừ việc chửi má nó không to lắm ra thì hành xử chả khác gì lưu manh đầu đường xó chợ, một chút cũng không bằng Bạch Lịch. Dù gì Bạch đại thiếu gia mắng chửi rất có nhịp điệu, chửi tinh tế đến mức có khi em còn không biết anh ta đang chửi em nữa."

Lục Triệu không khỏi bật cười, anh cũng đã từng nghe Bạch Lịch mắng Hoắc Tồn, quả thực là chửi hay như hát.

"Anh không vào tòa nhà nội trú," Lục Triệu lại khởi động xe, "Anh đi khám tổng quát định kỳ."

Hoắc Tồn sửng sốt một hồi lâu mới nói "Ồ", đứng lên, thả tay ôm thùng xe.

Cậu ta là phụ tá của Lục Triệu, biết khá rõ tình hình thương tích của Lục Triệu. Cậu ta cũng tham gia vào trận chiến đó, nhưng may mắn là chỉ bị thương một chút ngoài da.

Hoắc Tồn không định hỏi Lục Triệu nữa, thật ra cậu ta rất tôn trọng Lục Triệu, không liên quan gì đến việc Lục Triệu có phải là omega hay không, nếu phải phân loại Lục Triệu theo giới tính thì thật không công bằng cho Lục Triệu. Vì vậy, Hoắc Tồn chỉ vẫy tay với Lục Triệu, nhìn chiếc siêu xe đang bay xa hơn.

Hoắc Tồn thở dài. Cậu ta rất quan tâm đến thái độ của Bạch Lịch với Lục Triệu. Nguyên nhân chính là chuyện này alpha nào nghe cũng sẽ khó chấp nhận. Cậu ta sợ Bạch Lịch sẽ làm gì đó không phải với Lục Triệu vì vấn đề này, đến lúc đó dư luận xôn xao, Lục Triệu trong quân đội phải xấu hổ.

*

Lục Triệu rất quen thuộc với bệnh viện quân đội, ngoài những lần khám sức khỏe cần thiết, anh thường phải đến bệnh viện để phục hồi sức khỏe vì những vết thương lớn nhỏ.

Trước khi dọn vào căn hộ của Bạch Lịch, đây là nơi Lục Triệu thường ngủ nhất trừ ký túc xá quân đội, khá sạch sẽ. Anh không ghét cảm giác quá sạch sẽ ở đây, cũng không cảm thấy mùi thuốc khử trùng khó chịu, mấy lần tỉnh dậy sau cơn đau dữ dội mà ngửi thấy mùi thuốc khử trùng từ bệnh viện, Lục Triệu thực sự cảm thấy cũng khá ổn.

Đây là nơi đã chứng kiến ​​anh đại nạn không chết không biết bao nhiêu lần.

Cửa phòng kiểm tra sức khỏe lần lượt mở ra, Lục Triệu từ nằm xuống, lấy quần áo mình lên mặc lại.

"Không có vấn đề gì khác," Vị bác sĩ phụ trách hắn là một người muôn đời để kiểu tóc đầu tấc, nên có biệt danh là là Bản Tấc, đang điền thông tin vào bệnh án. "Thân thể không vấn đề, chỉ có vấn đề cũ thôi."

Có nhiều vấn đề cũ.

Đối với Lục Triệu mà nói, căn bản chỉ là di chứng của một số vết thương cũ, người thường xuyên ở tiền tuyến trong quân ngũ đều có, nhưng vấn đề cũ của anh trong khoảng thời gian này đã được thêm vào một cái nữa. Bản Tấc tránh nói thẳng, Lục Triệu gật đầu tỏ vẻ rằng mình đã biết.

Trong lúc chờ hệ thống nhập giá trị, Bản Tấc quay lại nhìn Lục Triệu.

Thiếu tướng trẻ tuổi thần thái rất tốt, không có vẻ suy sụp tinh thần sau khi kết hôn với một alpha không tiền đồ giống lời đồn. Bản Tấc hỏi: "Thiếu tướng Lục Triệu, ngài phải giải thích tình trạng thể chất của mình cho bạn đời, ngài có biết điều này không?"

Lục Triệu chỉnh trang lại quần áo, hờ hững liếc y một cái.

Cái liếc mắt không có cảm xúc gì, nhưng Bản Tấc cảm thấy chột dạ.

Y phải thừa nhận rằng y muốn công kích Lục Triệu bằng những lời này.

Ai cũng muốn nhìn thấy Đại bàng Đế quốc thê thảm dưới cơn mưa mà đúng không? Y cũng như những người khác, tò mò, nhưng sự tò mò của y lại cao hơn người khác rất nhiều.

Ít ai biết rằng, Thiếu tướng Lục Triệu bị hiếm muộn, hoàn toàn xứng đôi với tên alpha tàn phế kia.

Lời vừa dứt, Bản Tấc lại hối hận. Y không muốn làm phật lòng Lục Triệu, đây là bệnh viện quân y, Lục Triệu lại là một người nổi tiếng được quan tâm trong quân đội.

"Tôi chỉ vô tình buộc miệng thôi, không có ý xấu," Bản Tấc vội vàng nói, "Ngài đừng để ý, hẳn là ngài quan hệ rất tốt với bạn đời, lúc ngài vừa đi vào tôi có thể ngửi được..."

Lục Triệu nhạt nhẽo nói: "Đừng nói nhảm nữa."

Trong phòng không có động tĩnh gì, chỉ nghe thấy tiếng máy móc rè rè chạy.

Lục Triệu lấy thiết bị đầu cuối cá nhân ra, kiểm tra bản báo cáo y tế mới gửi cho anh, rồi chuyển tiếp một bản cho Bạch Lịch, rồi bước thẳng ra khỏi phòng kiểm tra y tế, không nhìn lại lấy một cái.

Trước khi cánh cửa đóng lại, anh nghe thấy Bản Tấc nhỏ giọng chửi rủa: "Cưới một thằng tàn phế cũng đáng."

Lục Triệu không đáp, anh nghĩ Bạch Lịch nếu nghe được câu này cũng sẽ đáp lại bằng một tràng "hi hi".

So đo với cái loại này thì mãi không hết được đâu.

Theo nhận thức của Lục Triệu, trên đời này có hai loại người. Một loại người đáng để mình nói chuyện, và một loại người thế nào cũng phải chọc cho anh động chân động tay.

Lục Triệu không thích nói chuyện, vừa tốn nước bọt vừa lãng phí thời gian, tâm tình lúc này của anh đang rất thoải mái, cả người đầy mùi socola, anh cảm thấy mang theo mùi hương ngọt ngào này mà đánh nhau cũng không hợp.

Anh vừa đi đến ga ra vừa nhắn tin cho Bạch Lịch.

Bạch Lịch nhận được báo cáo khám sức khỏe của anh, gửi lại một tin: Khiếp, anh hai thiếu tướng thật trâu bò, trí lực này chỉ kém anh có một chút.

Khóe môi Lục Triệu cong lên, anh trả lời: Trí lực sẽ tăng dần theo tuổi tác.

Điều này đúng, nhưng một số người ngay khi sinh ra đã có trí lực cao hơn những người khác, và sẽ ngày càng cao hơn khi tuổi tác tăng, đây chính xác là sinh ra ở vạch đích trong truyền thuyết.

Bạch Lịch là cái loại đã sinh ra ở vạch đích lại còn sinh sớm hơn người khác. Người ta còn chưa kịp chạy hắn đã ôm cúp vô địch chơi đến chán. Nếu không phải vì chuyện chân, phỏng chừng bây giờ hắn đã hô mưa gọi gió trong Quân đội.

Phải mất vài giây sau Bạch Lịch mới trả lời: Hoa tươi, em đang chê anh già hơn em?? Hai chúng ta không chênh lệch bao nhiêu hết mà?

Lục Triệu: Lúc bằng tuổi em trí lực của anh bao nhiêu?

Bạch Lịch: Tối nay em muốn ăn gì?

Lục Triệu: Bao nhiêu?

Bạch Lịch: Em nhất định phải tổn thương cảm tình anh sao hử?

Còn gửi thêm một dãy emo sticker, đều là hình đầu chó đang khóc.

Lục Triệu nghẹn cười.

Thực ra trí lực của Bạch Lịch lúc bằng tuổi Lục Triệu có cao hơn, nhưng đi so trí lực với một omega thật sự hơi tổn thương tâm tình alpha, chưa nói đến trí lực của Lục Triệu đã có thể so ngang hàng với alpha. Bạch đại thiếu gia chọn cách trốn tránh chủ đề.

Lục Triệu còn chưa kịp trả lời tin nhắn thì đã nghe thấy tiếng ồn ào trước mặt.

Ba bốn người đứng trước gara xe, vây quanh Giang Hạo không cho anh ta đi.

Giang Hạo có lẽ cũng tới gara lấy xe, lúc này bị mấy người vây quanh, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, kiên nhẫn nói, "Ngài Cao, tôi đã nói mấy lần rồi. Thương tích của Cao Nghiệp không nặng và cậu ta không phải xung đột với thành viên của Quân đoàn tuyến một."

"Tại sao con trai tôi bị thương vô ích?" Ông Cao mặc tây trang giày da, mái tóc chải chuốt tỉ mỉ, khuôn mặt mập mạp tràn đầy tức giận "Bạch Lịch có thể tùy tiện đánh người sao?"

Giang Hạo ứng phó cả buổi, nóng máu nãy giờ, nghe được câu này, khóe miệng cười giễu cợt: "Ngài có thể liên lạc với anh Bạch, hỏi anh ấy xem có tùy tiện đánh người không."

Nhà họ Cao là một nhà quý tộc hai năm qua địa vị có lên đôi chút, nhưng để đứng trước nhà họ Bạch là vẫn chưa đủ.

Câu nói vừa dứt, khuôn mặt ông Cao đen đi vài lần. Ông ta hừ lạnh: "Tôi còn sợ Bạch Lịch sao? Hắn chỉ bị què chân, chứ những chỗ khác cũng không què—"

"Ngài Cao," Giọng Giang Hạo hoàn toàn lạnh lùng, "Nếu không có việc gì thì trở về chăm sóc Cao Nghiệp đi, để cậu ta biết đầu óc mình có bị đánh hư không."

Làm người nhà họ Cao mặt chuyển từ đen sang đỏ.

Đây thực sự không phải là một điều vinh quang, một alpha khỏe mạnh không đau ốm gì lại bị một alpha què chân trong lời đồn đánh đến bất tỉnh, nói ra cũng không dám ngẩng đầu

Đế quốc là nơi nói chuyện bằng sức mạnh, khi lão tướng nhà Bạch còn sống mấy năm trước, không ai dám khiêu khích địa vị nhà họ Bạch, nhà họ Cao đã mấy lần định khó dễ nhà Bạch, nhưng lão Bạch cũng coi như một cái xì hơi. Cuối cùng qua bao nhiêu năm, nhà họ Bạch chỉ còn một mình Bạch Lịch, không ngờ Bạch Lịch bị hỏng một chân còn có thể đánh cục vàng nhà Cao đến chấn động não.

Không cần suy nghĩ nhiều, nhà họ Cao tới cửa cũng không dám gặp thẳng Bạch Lịch, chỉ dám nói chuyện với quân đội.

Nhưng mà nói cái gì, Bạch Lịch không thừa nhận, quân đội cũng không liên quan gì đến hắn, hơn nữa, quân đoàn không muốn nói chuyện với Bạch Lịch về vụ lộn xộn này, nói nhiều lại mất mặt.

Ông Cao hắng giọng tăng âm lượng: "Dù sao, Bạch Lịch đã đánh trọng thương con trai tôi không vì lý do gì. Chúng tôi cần có lời giải thích trong chuyện này."

Giang Hạo buồn cười: "Ngài biết "không vì lý do gì" là cái gì sao? Có biết năm chữ này viết như thế nào không?"

"Chúng tôi có nhân chứng, có điều tra tất cả." Ông Cao kéo một người ở bên cạnh đến, "Tiểu Phùng, nói cho tôi biết, ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì?

Tiểu Phùng cúi đầu bị kéo qua, ống tay áo đồng phục trung đoàn hơi nhăn nheo bèo nhèo. Giang Hạo nhìn một cái, liền nhớ tới đây là sĩ quan đi theo Cao Nghiệp ngày đó, bị Bạch Lịch lấy áo lau tay, sợ tới mức không nói ra được lời nào.

"Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra," Tiểu Phùng lí nhí, cúi đầu nhìn ngón chân. "Tôi đang nói chuyện với Cao Nghiệp, bỗng Bạch Lịch từ đâu xông ra ném một thanh côn vào đầu Cao Nghiệp một cái, sau đó đè đầu Cao Nghiệp xuống đất, nói chúng tôi làm cho anh ta không vui, rồi hăm dọa chúng tôi sau này cẩn thận— "

Còn chưa kịp nói xong, cậu ta đã bị ai đó vung chân đá văng một đoạn dài, nằm thẳng trên mặt đất.

Những người khác vừa ngẩng đầu lên, Lục Triệu đã lười biếng rút chân lại.

Lục Triệu rũ mắt xuống, nhìn Tiểu Phùng còn chưa hoàn hồn trên mặt đất, giọng đều đều nói: "Cảm giác giống bị côn đánh không?"

--

Ủa alo ai mới bảo có mùi si cu la không thích hợp đánh người vậy, đúng là đàn ông nói không tin được câu nào mà =)))))

./.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play