Lục Triệu kéo mở cửa phòng, một mùi thơm ngào ngạt xộc lên mũi, anh sửng sốt, bước nhanh đi qua, trầm giọng nói: "Chuyện gì? Có omega trong nhóm tân binh của các cậu à?"
Chỉ có một tân binh trả lời anh, có vẻ là một beta: "Không có, hoàn toàn không!"
Lục Triệu nhìn lên, thấy những tân binh khác hẳn đều là alpha, lúc này bị mùi thơm ngọt ngào của pheromone này tác động, họ đều không tự chủ được mà tìm nơi phát ra mùi hương. Gần như cùng lúc đó, tất cả ánh mắt của alpha đều hướng về phía một phòng thay đồ ngay góc.
"Ai ở trong phòng đó?" Lục Triệu cũng bị mùi hương ngọt ngào này làm nôn nao, khi một omega bước vào kỳ động dục sẽ tản ra pheromone đặc biệt có tính dẫn đường, lây nhiễm cho tất cả các omega xung quanh, điều này làm cho Lục Triệu bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Beta cũng có thể ngửi thấy mùi, nhưng không dữ dội như phản ứng của alpha. Cậu ta bịt chặt mũi để tránh hít phải càng nhiều càng tốt, nhanh chóng trả lời: "Chu Lâm Sơn! Là Chu Lâm Sơn! Nhưng cậu ta là beta.... "
Chưa kịp nói xong đã nhìn thấy Alpha đứng gần gian phòng nhất đang duỗi tay ra, như không tự chủ được muốn kéo cửa phòng thay đồ.
Trước khi tay chạm được vào cửa, Lục Triệu đã bay lên đá vào đầu gối alpha này, khiến hai chân cậu ta mềm nhũn khuỵu xuống, đầu óc trong nháy mắt cũng tỉnh táo lại rất nhiều.
"Đi ra! Tất cả đi ra ngoài!" Lục Triệu lạnh giọng quát một tiếng, chặn trước cửa phòng thay, "Hoắc Tồn!"
Hoắc Tồn thay quần áo xong đang đợi bên ngoài, nghe thấy tiếng gọi liền mở cửa phòng thay đồ, vừa bước vào đã bị mùi thơm của pheromone làm cho choáng váng. "Trời đất ơi có chuyện gì vậy?!"
"Sơ tán tất cả mọi người, gửi báo động," Lục Triệu hét lên, "Báo động cấp 2, có omega tiến vào thời kỳ động dục, bảo họ tìm cách đưa thuốc ức chế qua!"
Hoắc Tồn còn chưa kịp phản ứng, omega duy nhất không phải trong bộ phận hậu cần cậu ta tiếp xúc trong quân đoàn chỉ có Lục Triệu, nhưng trạng thái hiện tại của Lục Triệu không giống đang bị rối loạn.
Lục Triệu mắng: "Bị điếc đấy à?!"
"Vâng vâng vâng!" Hoắc Tồn xông vào, cùng Lục Triệu đẩy các alpha ra ngoài.
May là những alpha có thể vào quân đoàn tuyến một đều có trí lực đáng kể, thất thần vừa nãy chỉ là do bị bất ngờ, bây giờ đã tỉnh táo lại, mặc dù vẫn còn rất bồn chồn nhưng cũng biết phải nhanh chóng ra ngoài.
Hoắc Tồn chạy tới hành lang hét to mấy tiếng để tất cả những người xung quanh đi hết, sau đó kích hoạt công tắc báo động trên hành lang.
Những tiếng còi chói tai bắt đầu vang lên khắp căn cứ quân đội, giọng nói của Hoắc Tồn đồng thời được phát ra trên mọi phòng mọi tầng mọi tòa nhà thông qua thiết bị loa của căn cứ: "Báo động cấp 2! Báo động cấp 2! Mọi người chú ý, không tùy ý đi lại. Có Omega đang tiến vào kỳ động dục. Tình huống cụ thể vẫn chưa điều tra rõ. Yêu cầu nhân viên y tế mang thuốc ức chế đến phòng thay đồ ở sân huấn luyện A! "
Trong phòng thay đồ, Lục Triệu nhanh chóng khóa trái cửa. Tất cả các tòa nhà trong căn cứ đều được trang bị cửa ra vào và cửa sổ chặn khuếch tán pheromone. Anh khóa tất cả đường thông ra bên ngoài rồi mới lấy lại bình tĩnh, đi đến phòng cuối cùng.
"Chu Lâm Sơn," Lục Triệu đứng bên ngoài cửa gọi vào, "Có đang tỉnh không? Nghe thấy tôi nói thôi?"
Bên trong không trả lời, Lục Triệu áp tai vào, chỉ có thể nghe thấy những tiếng thở gấp.
Chỉ trong vài phút từ khi phát hiện ra mùi hương đến giờ, Lục Triệu đã bị mùi pheromone ngọt gắt này làm cho nóng bừng, anh ý thức rất rõ tình trạng hiện tại của mình, sức nóng mà anh phải đối mặt lần này lại mãnh liệt hơn bao giờ hết.
"Chết tiệt." Lục Triệu chửi bậy, vuốt mặt cố gắng tỉnh táo.
Một giây tiếp theo, anh mở cửa ngăn của gian thay đồ.
Mặc dù cửa ngăn không có tác dụng như cửa cách ly pheromone, nhưng nó cũng có tác động nhất định đến sự lan truyền của pheromone, khi Lục Triệu mở cửa, một mùi thơm ngào ngạt ào ra gần như lập tức đánh gục anh, đầu tiên là hai chân không tự chủ được mềm nhũn đi, anh lập tức chống lên khung cửa ổn định cơ thể, ngay sau đó cảm giác được một luồng nhiệt nóng bao phủ, khiến đầu óc anh choáng váng.
Chu Lâm Sơn cuộn mình thành một quả bóng, cố sức rúc vào trong góc, làn da ửng hồng dụ người, Lục Triệu gọi liên tục vào tiếng cậu ta mới có chút phản ứng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt ướt đẫm vì nước mắt và mồ hôi, run rẩy nói: "Thiếu....thiếu tướng Lục..."
"Là tôi, không sao, làm từ từ như lời tôi nói," Lục Triệu hạ giọng, cố gắng không làm cho omega mỏng manh đang động dục kinh hãi, "Hô hấp chậm lại, tập trung, dùng trí lực áp chế pheromone lại."
Chu Lâm Sơn vừa hoảng loạn vừa sợ hãi, cực kỳ mẫn cảm do ảnh hưởng của thời kỳ động dục, không nhịn được lại bật khóc, nghẹn ngào mơ hồ nói ra từng từ: "... Em còn tưởng em là beta... Em... chưa thành niên..., còn... còn vài tháng nữa... "
Lòng Lục Triệu chùng xuống.
Dù là giới tính nào, lúc mới sinh vẫn sẽ chưa phân hóa. Mặc dù hầu hết mọi người sẽ hoàn thành quá trình phân hóa trước khi họ đến tuổi trưởng thành, nhưng cũng có một số ít người gần đến tuổi trưởng thành vẫn chưa phân hóa. Những người như vậy thường được coi là beta. Họ giống như một quả bom nổ chậm, không biết khi nào sẽ đột nhiên phân hóa.
Dạng phân hóa đột ngột khi gần trưởng thành như thế này lúc phân hóa thường sẽ đau đớn hơn bình thường rất nhiều, kỳ động dục kéo theo cũng nghiêm trọng hơn, rất nguy hiểm.
Vì vậy, quân đội Đế quốc yêu cầu tất cả các tân binh phải đến tuổi trưởng thành mới được nhập ngũ, chính là để ngăn chặn những điều như vậy xảy ra.
Cũng không biết Chu Lâm Sơn làm sao mà chưa thành niên lại có thể vượt qua cuộc xét duyệt sàng lọc của Quân đoàn tuyến một.
"Đừng phân tâm." Tay Lục Triệu tay cầm khung cửa khẽ run, anh nhắm mắt lại, "Cố gắng cầm cự, chờ người đem thuốc ức chế qua."
*
Bạch Lịch ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng Trung tướng, hai chân vắt chéo.
"Cậu.... hồi phục thế nào rồi?" Ánh mắt Giang Hạo dừng trên chân hắn mấy giây rồi mới mở miệng hỏi.
Bạch Lịch có vẻ rất bình thường, hỏi thì trả lời: "Có thể chạy, có thể nhảy có thể lái xe."
"Còn--"
"Không thể lái cơ giáp." Bạch Lịch nhẹ nhàng nói thêm.
Giang Hạo trong phút chốc không biết nói gì.
Bạch Lịch liếc anh ta một cái, vui vẻ nói: "Được rồi, đã bao nhiêu năm rồi, tôi không để bụng cậu để bụng làm gì?"
"Sao tôi có thể không để bụng được hả? Tôi có thể không quan tâm được sao?" Giang Hạo đột nhiên từ trên ghế ngồi bật dậy, giọng chợt cao lên, "Mấy năm nay tôi gọi cho cậu bao nhiêu lần? Cậu có trả lời tôi không? Bạch Lịch, mẹ nó tôi khó chịu lắm, muốn làm gì đó mà không làm được."
Bạch Lịch vẫn ngồi đó tỉnh bơ vắt chéo chân, nghịch thiết bị đầu cuối cá nhân: "Cậu hét to hơn nữa đi, người trong tòa nhà này còn chưa nghe thấy đâu."
Giọng hắn vẫn như thường lệ, nhưng Giang Hạo lại vô thức im lặng. Đây là thói quen hình thành khi Bạch Lịch còn là thiếu tướng còn anh ta là phụ tá.
Giang Hạo thở dốc, chậm rãi ngồi trở lại chỗ của mình.
Một lúc sau, Giang Hạo mới gằn giọng nói, "Mấy năm nay tôi thật sự rất muốn làm cái gì đó, không giúp được cậu cũng không sao, chỉ là muốn làm gì đó."
Bàn tay của Bạch Lịch đang lướt trên màn hình ảo chợt dừng lại trong giây lát: "Lúc đó tôi đã nói với cậu là không cần thiết. Cậu không cần phải tự trách mình và cũng không cần bù đắp cho tôi."
"Nếu không phải do tôi." Giang Hạo lắc đầu, "Chân của cậu sẽ không phải bị gì cả."
Không muốn nghe.
Ba chữ này chợt lóe lên trong đầu Bạch Lịch.
Không muốn nghe.
Không muốn nghe bất cứ điều gì về chân của hắn, không muốn ở lại nơi này, không muốn qua lại với bất kỳ ai có liên hệ với hắn trong quá khứ.
Bạch Lịch hít một hơi thật sâu.
Mở miệng trở lại, vẫn lại là giọng điệu cợt nhả của Bạch đại thiếu gia: "Đừng quá coi trọng bản thân. Không phải cậu cũng sẽ là người khác. Tôi nói với cậu mấy lần rồi mà? Chân tôi bị thế này là do định mệnh đã an bài trước rồi."
"Má nó cái thằng này..." Gia giáo quý tộc ôn tồn lễ độ của Giang Hạo sau bao nhiêu năm vẫn luôn bị Bạch Lịch chọc thủng, "Cậu đừng cười như thế nữa được không?"
Bạch Lịch nhướng mày cố ý nói: "Cười gì? Ha ha ha? Vậy hả?"
Đã nhiều năm như vậy, Giang Hạo vẫn chưa bao giờ hiểu được tâm tư của Bạch Lịch là thế nào. Anh ta vốn dĩ có rất nhiều điều muốn nói với Bạch Lịch, nhưng khi nhìn thấy hắn, cái tên chết dẫm này khiến anh ta không nói được gì.
Đang định chửi thêm vài câu, chợt cả hai nghe tiếng chuông báo động.
Tiếng chuông báo động chói tai khiến hai người trong nhà gần như đứng dậy ngay lập tức. Sau đó, giọng nói của Hoắc Tồn vang lên từ chiếc loa được lắp đặt trong phòng: "Báo động cấp 2! Báo động cấp 2! Mọi người chú ý, không tùy ý đi lại. Có Omega đang tiến vào kỳ động dục. Tình huống cụ thể vẫn chưa điều tra rõ. Yêu cầu nhân viên y tế mang thuốc ức chế đến phòng thay đồ ở sân huấn luyện A! "
Bạch Lịch đột ngột đứng dậy khỏi ghế sô pha, mở cửa lao ra ngoài.
Giang Hạo hai giây sau mới phản ứng được, mới chạy ra theo, suýt chút nữa không theo kịp tốc độ của Bạch Lịch, vừa chạy vừa hét lên: "Không, không có omega nào trong sân huấn luyện trừ Thiếu tướng Lục Triệu. Là Lục...... "
"Không phải" Bạch Lịch cảm thấy đầu có chút cứng ngắc, nhưng vẫn mở miệng nói chuyện, lắp ghép manh mối. "Nếu là Lục Triệu, Hoắc Tồn sẽ lo lắng, cũng không nói tình hình chưa rõ."
Giang Hạo suy nghĩ một chút: "Cũng đúng."
Bạch Lịch lại nói: "Hai ngày trước Lục Triệu đã dùng thuốc ức chế. Tôi ngửi thử, cũng không có mùi. Trừ phi bị pheromone khác dẫn đường, bằng không không thể đột nhiên như thế này."
Thật ra Giang Hạo vẫn hơi không quen liên kết Lục Triệu và thuốc ức chế, dù sao Lục Triệu cũng không giống một omega.
Vì báo động cấp độ thứ hai được kích hoạt, sau khi xác nhận, các tòa nhà gần sân huấn luyện trong căn cứ quân đội đều đã phong tỏa, cửa sổ và cửa ra vào của tòa nhà trong tòa nhà, trừ cánh cửa nhỏ dành cho đội y tế, tất cả đều bị khóa lại, lúc Bạch Lịch và Giang Hạo đến, tất cả người trong tòa nhà khu A đã sơ tán và tập trung tại không gian mở ở tầng dưới.
Nhìn thấy nhóm người, Bạch Lịch dừng lại, bắt đầu nhìn trái phải.
"Cậu làm gì vậy?" Giang Hạo chạy được nửa đường thấy hắn dừng lại, đành phải phanh gấp.
"Tìm cái gì cầm thuận tay." Bạch Lịch vừa nói vừa rút ra một con dao laser nhỏ từ thắt lưng của một robot quét dọn.
Gọi là dao laser, nhưng thực chất nó là một thanh dài bằng kim loại, mô phỏng kiếm laser dùng làm vật trang trí.
Bạch Lịch cầm trong tay lật lật, ừm, thuận tay, lập tức đi thẳng đến tòa nhà sân A.
Những người chạy ra khỏi tòa nhà sân A tập trung ở cổng, hầu hết đều đã lùi xa hơn theo hướng dẫn của Tổng cục Hậu cần. Một số sĩ quan cấp cao hơn có thể tự do rời đi. Họ đứng ở cổng tòa nhà A nhìn chòng chọc cánh cửa phòng thay đồ đang đóng chặt.
"Này, tình hình bên trong thế nào?" Một alpha đầu cắt moi nói. "Có phải Lục Triệu...?"
Hàn Miểu khoanh tay xoay tròn tại chỗ, anh ta khá thân với Lục Triệu, đang lo lắng lại nghe thấy mấy câu này liền sôi máu, lạnh lùng nói: "Liên quan mẹ gì đến mày?"
Đầu moi tỏ ra không vui: "Sao không liên quan đến tao? Tao cũng trong quân đoàn tuyến một mà?"
Một sĩ quan nói thêm vào: "Đúng rồi, nói mấy câu thì có làm sao đâu? Đã nói bao nhiêu lần là chỗ này đừng cho omega vào, nhìn đi, có chuyện rồi đó thôi?"
"Tao thấy 80% là đúng rồi," Đầu cắt moi cười khùng khục, "Đến lúc cấp trên hỏi tới là tự có người nhục mặt ~"
"Theo lý thuyết thì đâu thể như vậy nhỉ, thiếu tướng Lục đã kết hôn rồi mà kỳ động dục còn nặng như vậy sao?"
Đầu cắt moi hấp háy mắt: "Mày không biết Bạch Lịch chả làm được cái mô tê gì à. Tao đoán hắn không thỏa mãn thiếu tướng Lục Triệu của chúng ta. Có khi chúng ta phải đi vào giúp một chút ——"
Còn chưa kịp nói xong thì một cây gậy từ phía bên hông bay tới, đập thẳng vào đầu cắt moi, làm nó té lăn quay ra đất.
Đòn đánh vừa nhanh vừa dữ dội, lực mạnh đến kinh ngạc, Alpha vốn thân thể khá mạnh mà không chống đỡ được vẫn bị đánh bay ra ngoài, hiển nhiên là đánh tới nơi tới chốn, đầu cắt moi nằm rạp trên mặt đất hai giây cũng chưa phản ứng lại kịp.
Mọi người kinh ngạc, Hàn Miểu vừa xắn tay áo chuẩn bị đấm nhau, bất thình lình đã có người dọn dẹp thay.
Đầu cắt moi bị ăn đòn, bản năng alpha của nó nháy mắt tiết ra nồng nặc pheromone vì tức giận. Nó vùng vẫy chửi ầm lên: "Thằng chó nào dám đánh bố? Bố là--"
Nửa câu còn lại chợt nghẹn trong cổ họng. Một mùi pheromone khác cực mạnh và hung hãn áp đến khiến tất cả các alpha có mặt tại đây tiến vào tình trạng báo động.
Bạch Lịch vứt cây kiếm mô phỏng biến dạng đi, nắm lấy chỏm tóc trên đầu tên cắt moi, đập mặt nó xuống đất.
Pheromone của các Alpha luôn chống đối nhau, đó là bản năng.
Bản năng này có thể khiến alpha cư xử như dã thú, dùng để đe dọa và răn đe khi tức giận. Ở thế giới này, trí lực càng cao thì cấp độ alpha càng cao, pheromone tiết ra cũng càng hung hãn. Đứng trước một alpha đủ mạnh, những kẻ còn lại theo bản năng sẽ đầu hàng vì sợ hãi.
Trí lực của Bạch Lịch cao bao nhiêu, những alpha tiến vào quân đoàn tuyến một sau khi hắn rời đi này cũng không rõ ràng, sau đợt pheromone đối đầu nhau đầu tiên, những người còn lại vốn dĩ muốn tiến lên ngăn cản đều đứng tại chỗ, cảnh giác nhìn Bạch Lịch, không ai dám tiến lên một bước.
Đầu cắt moi còn đang bị đập xuống đất, Bạch Lịch túm tóc nó đập rất mạnh, máu thịt bay tứ tung.
Đập hai cú đầu hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng chửi thề và la hét của nó, đến cú thứ ba thì không nghe nữa.
Chung quanh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mặt bị đập xuống đất bình bịch, kích thích thần kinh của mọi người.
"Thiếu... Bạch Lịch!" Giang Hạo cố gắng tỉnh lại từ khiếp sợ, chống lại pheromone như bão xoáy của Bạch Lịch, "Bạch Lịch, được rồi, đánh nữa sẽ xảy ra chuyện đó."
Hàn Miểu định thần lại, lúc này mới nhận ra chủ nhân của thứ pheromone khủng bố đáng sợ đang áp đảo mình này là ai.
Giang Hạo gọi mấy lần, Bạch Lịch cũng không đáp lại, chỉ quay lưng về phía mọi người, không biết có biểu cảm gì, chỉ có thể thấy tay của hắn không dừng lại dù chỉ một chút, vẫn túm chặt lấy tóc đầu cắt moi đập xuống đất.
Pheromone càng áp bách càng nặng, khi lượng này vượt quá một mức nhất định, đa số alpha còn lại đã không còn ngửi được gì nữa mà chỉ có cảm giác vô cùng đau đớn, khó thở, sợ hãi và bản năng gần như khiến tất cả mọi người có mặt đều ngồi bệt xuống đất.
"Lên xe! Lên xe!" Một tiếng động lớn vang lên từ cánh cửa duy nhất có thể qua lại ở phía xa. Một số thành viên đội y tế được trang bị đầy đủ đồ bảo hộ, đeo mặt nạ đặc biệt để cách ly pheromone nâng một người bị bọc kín mít lên một chiếc xe bay đậu ở cửa, "Thời kỳ phân hóa kèm theo kỳ động dục, đưa đi bệnh viện quân y ngay!"
Thời kỳ phân hóa? Vậy chắc chắn không phải Lục Triệu.
Mặc dù là beta, nhưng lúc này anh ta cũng bị pheromone của Bạch Lịch áp chế rất khó chịu, gân cổ gọi đội ngũ y tế phía xa: "Thiếu tướng Lục Triệu đâu?"
Người ở bên kia trả lời: "Vấn đề rất nghiêm trọng! Thiếu tướng Lục Triệu đang nhốt mình trong phòng thay đồ, chỉ đưa tân binh này ra ngoài! Anh ấy có kháng thể với chất ức chế, nguyên nhân có thể là do lạm dụng! Vẫn có người bên trong cố gắng sơ cứu trong phòng thay đồ, nếu sau ba phút vẫn không được thì phải gọi cho bạn đời pháp định của Thiếu tướng Lục Triệu đến trấn an."
Hai chữ "trấn an" khá mù mờ, nhưng tất cả mọi người có mặt đều hiểu được.
Omega đang trong thời kỳ động dục nhưng không thể tiêm thuốc ức chế có thể chọn phương án để alpha đánh dấu. Omega chưa bao giờ bị đánh dấu sẽ dần ổn định sau khi được đánh dấu và nhận được pheromone của alpha, còn những omega được đánh dấu vĩnh viễn chỉ có thể được trấn an bởi chính Alpha đã đánh dấu mình.
Về lý thuyết, việc đánh dấu chỉ yêu cầu alpha cắn các tuyến omega và tiêm pheromone, nhưng trên thực tế, một phần đáng kể alpha không thể cưỡng lại mùi vị của omega, sinh ra sự thôi thúc mạnh mẽ và ham muốn chiếm hữu, dẫn đến phát sinh quan hệ. Đây cũng là nguyên nhân khi người ta nhắc đến đánh dấu là sẽ nghĩ ngay đến chuyện ấy.
Mối quan hệ thực tế giữa Lục Triệu và Bạch Lịch chưa từng được công khai, nhưng trong mắt người ngoài, họ vẫn là đối tượng hợp pháp bình thường của nhau, mặc định Bạch Lịch mới có thể trấn an Lục Triệu, cũng có những hoàn cảnh đặc thù, đó là, nếu như Lục Triệu vẫn chưa được Bạch Lịch đánh dấu vĩnh viễn, thì trong trường hợp Bạch Lịch không thể hiện diện, những alpha còn lại cũng có thể chịu trách nhiệm trấn an.
Mọi người ở đó chợt nhớ lại những lời đầu cắt moi vừa nói - Có khi chúng ta phải đi vào giúp một chút ——
Lục Triệu đã có bạn đời hợp pháp, mấy câu của đầu cắt moi chẳng khác gì tiếng đánh rắm, ai cũng biết nó chỉ nói cho sướng mồm, nhưng Bạch Lịch không được tính vào số đó. Bạch Lịch chỉ muốn đánh cho nó tàn phế.
Bạch Lịch thả tay đứng thẳng dậy.
Hắn dùng mũi chân đá vào đầu cắt moi nằm bất động trên mặt đất, lúc này mới lúc lắc cổ, quay đầu sang.
Tất cả alpha bao gồm cả Hàn Miểu đều lùi lại một bước, cảnh giác nhìn người trước mặt.
Bạch Lịch cười vẫy tay với tên sĩ quan vừa mới tham gia tranh luận, động tác giống như gọi chó, "Lại đây."
Tên sĩ quan kia không di chuyển.
Bạch Lịch lại nói: "Lại đây."
Kẻ mạnh áp chế kẻ yếu, đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, kẻ yếu không dám chống lại. Tên sĩ quan thấp thỏm bước tới, đứng trước mặt Bạch Lịch.
Bạch Lịch vươn bàn tay đã nắm tóc đầu cắt moi, chậm rãi lau lên áo tên sĩ quan, rất nghiêm túc chùi từng kẽ hở trên từng ngón tay.
Không ai lên tiếng, để Bạch Lịch tùy ý thản nhiên lau tay lên người của một sĩ quan.
Một lúc lâu sau, giọng của Bạch Lịch lại vang lên. Hắn nhàn nhạt nói: "Một lúc nữa tao phải dùng cái tay này chạm vào omega của tao. Em ấy rất cao quý nên tao phải lau cho thật sạch. Có phiền không, hả?"
Tên sĩ quan lắc đầu nguầy nguậy.
"Tính tình tao không tốt," Bạch Lịch nhìn đôi tay sạch sẽ, nhướng mày cười hài lòng, "Cho nên đừng làm Bạch đại thiếu gia không vui."
Một tiếng hét vang lên từ cánh cửa duy nhất có thể đi qua, Bạch Lịch không nói thêm nữa, xoay người đi về hướng cửa nhỏ.
Ánh mắt thậm chí không nhìn đến bất cứ ai khác.
Mãi cho đến khi luồng pheromone căng thẳng kia vơi đi hoàn toàn, Hàn Miểu mới thở phào nhẹ nhõm.
Não anh ta vẫn còn ong ong vì ảnh hưởng bởi pheromone của Bạch Lịch, không thể nghĩ ra bất cứ điều gì, chỉ có câu nói cuối cùng trước khi Bạch Lịch rời đi cứ quanh đi quẩn lại trong đầu.
Đừng chọc Bạch đại thiếu gia không vui.
./.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT