Bùi Hồi nói được một lúc thì ngủ mất, chờ lúc y tỉnh lại phát hiện sắc trời đã tối, cảm thấy đầu có chút đau. Mới vừa có động tĩnh, có người trong bóng tối lại đây nâng y dậy, đút cho y chút nước uống. Bùi Hồi khát khao uống, ôm bóng đen không buông tay.
Một hồi lâu sau, Tạ Tích đốt ánh nến, mặt đầy bất đắc dĩ: "Ngươi uống say."
Bùi Hồi mới từ trong đầu chậm rãi nhớ lại ký ức hôm qua, y nhớ rằng chính mình gặp phải cha mẹ Tạ Tích, cùng bọn họ đi tửu lâu. Y bởi vì căng thẳng cho nên không ngừng uống rượu, uống xong liền say. Sau khi say liền không nhớ gì nữa, nhưng lại còn nhớ y cùng cha mẹ Tạ Tích trò chuyện rất vui vẻ. Nhớ đến đây, y nhanh chóng hỏi: "Tạ bá phụ cùng Tạ bá mẫu đâu rồi?"
Tạ Tích rũ mắt: "Đi."
Bùi Hồi sững sờ: "Đi rồi?"
Tạ Tích: "Không cần phải lo lắng, hành tung của bọn họ từ trước đến giờ bất định, quanh năm suốt tháng chạy khắp nơi. Ngược lại là ngươi, lần sau gặp bọn họ đừng uống rượu, tăng cao cảnh giác."
Bùi Hồi cau mày: "Vì sao phải đề cao cảnh giác? Bọn họ là phụ mẫu của Tạ sư đệ, tự nhiên cũng là trưởng bối của ta, không cần phòng bị."
Nghe vậy, vốn định nhắc nhở nếu y không cảnh giác thì lại nghe được lời khách sáo kia tâm tình Tạ Tích bỗng nhiên trời quang mây tạnh, quyết định đem sự tình ngày hôm qua tạm dấu đi, ôn thanh nói: "Ăn cơm trước rồi đi tắm rửa."
Bùi Hồi, Tạ Tích cùng sư phụ, các sư bá vội vàng quay về, sau khi biết rõ ngọn nguồn chờ xem kịch vui xong thì cả đêm rời khỏi Bình Giang, nghe nói là chia nhau ra đi khắp nơi. Bởi vì thanh danh Côn Lôn bây giờ quá thịnh, gần đây nhất có rất nhiều người giang hồ ở bên dưới núi Côn Lôn đứng chờ, có vài người thì trực tiếp hơn đứng ngoài cổng lớn môn phái.
Người trong Côn Lôn tuy nói không màng danh lợi, nhưng cũng không phải là ai cũng thu. Xem tư chất gân cốt, phẩm cách làm người cùng với ngộ tính, không phải tốt nhất thì sẽ không thu. Không thu, bọn họ liền quỳ gối ngoài cổng lớn của môn phái, cố chấp không nghe khuyên bảo. Năm vị chưởng môn phiền đến không chịu được, hơn nữa Bùi Hồi không ở đây, sự vụ trong môn phái đều để bọn họ tự mình tiếp nhận xử lý, nên thẳng thắn nhân cơ hội này xuống núi du lịch nữa năm xong rồi lại trở về.
Trong thời gian một tháng ngắn ngủi, Bùi Hồi thu được mười lăm phong thư gởi từ Vương Tùy Bích giục y nhanh chóng trở về núi để quản lý đại cục. Bình quân cứ hai ngày một phong, trong môn phái nuôi chim bồ câu đến người mắt trần cũng có thể thấy bọn chúng không còn chút mỡ nào.
Xuất môn ở bên ngoài, ăn, mặc, ở, đi lại đều có Tạ Tích an bài, có lúc mệt muốn chết rồi, thời điểm dậy sớm còn được hầu hạ mặc quần áo, rửa mặt xong xuôi, đồ ăn tự động bưng đến trước mặt. Cứ như vậy được hầu hạ từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn, Bùi Hồi tự hổ thẹn sa vào trong đó, nghĩ đến phải về môn phái tiếp tục đau đầu vì các sư đệ sư muội y liền chống cự. Vì vậy hồi thư về cho Vương Tùy Bích: "Tất cả chuyện trong môn phái đều giao cho ngươi, sư huynh rất yên tâm. Sư huynh vẫn cần ở bên ngoài rèn luyện thêm, chớ nhớ mong." (tội thằng nhỏ:))))
Nói năng mạnh mẽ mà hùng hồn hợp lý, nhìn theo thân ảnh chim bồ câu bay xa, Bùi Hồi đóng lại cửa sổ ngay lập tức liền đối với Tạ Tích nói rằng: "Kế tiếp chúng ta đi nơi nào?"
Tạ Tích: "Sư huynh thích ở Bình Giang Đào Ổ sao?"
Bùi Hồi: "Đã ở được mấy tháng rồi. Mùa hè sắp hết, tất cả cảnh sắc, mỹ thực, phong thổ đều nếm thử, hơn nữa nơi này có quá nhiều người võ lâm rình coi, chúng ta vẫn là nên nhanh đi nơi khác."
Từ một trận chiến ở Bình Giang thành danh, hơn một nửa người trẻ võ lâm tuổi đều vì luyến mộ mà chạy tới trong biệt viện, nghe nói bên trong biệt viện ở Tiêu Dao Phủ chủ, bọn họ càng là không biết trời cao đất rộng tự tiện xông vào. Phong Vũ trong thành lâu càng đáng ghét, đám thám tử trong lâu có thể so với châu chấu, đến biệt viện dò hỏi một làn sóng rồi lại một làn sóng nối tiếp, phàm là nhìn thấy bọn họ thân cận một chút liền trở về tung thêm tin vô căn cứ.
Giang hồ có rất nhiều cô nương đi mua tin tức, Phong Vũ lâu liền thả ra cho bọn họ một vài tin tức, đưa tới sự hiếu kỳ của những người khác. Đến cuối cùng, không phân biệt nam nữ, tất cả đều đi dùng tiền mua tin tức, mua tin tức 'Tình hình Phong nguyệt' của Bùi Hồi cùng Tạ Tích. 'Tình hình Phong nguyệt' tất nhiên là những tin vô căn cứ, Tạ Tích làm sao có khả năng sẽ để cho người ngoài biết?
Bùi Hồi dưới đáy ngầm đề cập tới mấy lần, nóng lòng muốn thử cầm kiếm tới quậy đám người Phong Vũ lâu, nhưng đều bị Tạ Tích khuyên ngăn lại. Tạ Tích nói: "Người thì đều thích tham gia náo nhiệt, bọn họ bây giờ cảm thấy chuyện này mới mẻ, qua một thời gian ngắn liền không còn hứng thú. Ngươi bây giờ giết tới ngược lại là làm lớn chuyện, đem bình yên thật vất vả có được lại bốc lên cuộn sóng."
Bùi Hồi rầu rĩ không vui: "Nhưng mà bọn họ nói bừa mà." Chính là nghe một hai chuyện từ trong 'Tình hình Phong nguyệt' đều khiến người mặt đỏ tới mang tai, Phong Vũ lâu còn bịa đặt vô số sự tình chưa từng xảy ra.
Tạ Tích cười nhạt: "Sư huynh không thích sao?"
Bùi Hồi gật đầu.
Tạ Tích: "Ta đi nói chuyện cùng bọn họ."
Bùi Hồi lại càng không vui hơn: "Phong Vũ lâu chỉ lấy tiền làm việc, rõ ràng bọn họ đồn chuyện vô căn cứ, chúng ta còn phải cho bạc để bịt miệng bọn họ, đây lầ đạo lý gì? Còn không bằng cầm kiếm tới đánh một trận." Người của Côn Lôn nhân từ không để bị khinh bỉ, không có thể tùy ý giết người nhưng có thể đánh nhau nha. Đánh thua là do tài nghệ chính mình không bằng người ta, đáng đời bị chế giễu. Đánh thắng thì tự nhiên thay mình lấy lại công đạo, cũng có thể làm người khác kinh sợ.
Tạ Tích đang pha trà nấu rượu, tuy lười biếng, nhưng tư thế cũng rất tao nhã: "Cho ít bạc có thể dẹp yên mọi chuyện, không cần tốn sức."
Bùi Hồi trầm mặc, chợt nhớ Tạ Tích từng nhắc tới dòng dõi nhà hắn của cãi khá dồi dào, nghe đồn báu vật trong lang huyên bảo địa cũng không sánh được. Y đối diện Tạ Tích, trừng trừng theo dõi hắn: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Hửm?" Tạ Tích ngước mắt, cười khẽ: "Ta là Tạ Tích, sư huynh không nhận ra ta ư?"
Ngón tay Bùi Hồi gỏ gỏ lên bàn: "Trước đây quên hỏi ——" lời nói chuyển một cái, trực tiếp hỏi: "Gia thế của ngươi cũng không bình thường, đúng không?"
Tạ Tích từ nhỏ đến lớn có khí thế không giống với những người khác, dù cho bề ngoài hắn luôn là vẻ ôn hòa cười, làm người nghĩa khí. Nhưng thật ra là thuộc về người bề trên ngạo mạn cùng kiêu ngạo, từ lâu đã dung nhập vào trong xương của hắn, ngôn hành cử chỉ, tư thái phong độ tự nhiên hào phóng cũng ôn hòa thận trọng. Có lúc, lời bật thốt lên đều mang mệnh lệnh mà chính hắn cũng không có nhận ra được, mà người khác trong thời gian ngắn không có ý thức thì liền nghe theo.
Tự tin là do bản thân hắn có tài năng, điều này có thể khẳng định, ẩn giấu đi ngạo mạn đến từ chính gia thế không làm ảnh hưởng đến bầu không khí, chỉ cần Tạ Tích xuất hiện ở trong đám người thì nhất định sẽ trở thành tiêu điểm. Mà hắn tuy thuộc loại người bề trên nhưng vẫn chưa hoài nghi năng lực bản thân, chỉ dăm ba câu, một cách tự nhiên tiếp nhận trọng trách lãnh đạo. Trừ phi từ nhỏ sinh sống trong hoàn cảnh trên vạn người, bằng không sẽ không như vậy mà tự nhiên ra lệnh với người khác.
Tạ Tích hơi nghiêng đầu, đối với ánh mắt dò xét Bùi Hồi: "Ta họ Tạ, theo họ mẹ."
Bùi Hồi ở trong đầu tìm thấy người nào có họ phù hợp, cuối cùng sàng lọc chọn ra Nhữ Âm Tạ thị. Nhữ Âm Tạ thị là thế gia trăm năm, nói đến cũng là thanh danh hiển hách. Bây giờ thế cuộc căng thẳng, liền có nhiều người trong võ lâm thế gia cùng họ liền nhận thân muốn tiến vào gia phả Nhữ Âm Tạ thị, người trước muốn thanh danh thế gia thị tộc, người sau muốn tranh điểm tòng long chi công (?). Mỗi người có mỗi mục đích, ăn nhịp với nhau, lúc này hát ra vở kịch lớn khiến người trong thiên hạ vây xem.
Tạ Tích: "Chỉ là đến từ nơi đâu đâu, tam xả tứ víu cũng dám xưng thế gia mà đến kéo quan hệ."
Thế gia thị tộc cùng võ lâm thế gia không thể đánh đồng với nhau, người sau chỉ cần có thể dùng võ đặt chân phát triển trăm năm, người trước nhưng là dùng gốc gác, tri thức, nhân số, tài phú từng chút từng chút đặt chân lên. Trăm năm cũng cùng lắm là ba đời, có thể tích lũy được bao nhiêu gốc gác? Thế gia dày nặng gốc gác, nhưng có thể do chiến tranh phân tán khắp nơi, bên trong vương triều thay đổi cũng có thể bình yên vô sự, thậm chí còn quật khởi quái vật khổng lồ.
"Hoài dương Tạ thị trên tiền triều, mới là nhà ngoại của mẹ ta."
Võ lâm tiền triều chưa phát triển tới quy mô bây giờ, thiên hạ vẫn dùng luật pháp vương triều làm đầu, mà trong vương triều không lấy đế vương làm đầu mà lấy thế gia vi tôn. Lúc đó Hoài Dương Tạ thị, Hà Tây Vệ thị, đều là phát triển đến đỉnh ngọn núi bỏ xa các vương quyền thế gia trung ương.
"Hà Tây Vệ thị, có liên quan gì tới ngươi không?"
"Là nhà nội của ta."
Bùi Hồi kinh ngạc: "Hà Tây Vệ thị tiền triều tự đoạt quyền thất bại liền mai danh ẩn tích, không thấy tăm hơi." Thế gia to như vậy trong khoảng thời gian ngắn mà biến mất hoàn toàn, thế nhân còn tưởng rằng cả nhà Vệ thị bị giết sạch. Nhưng mà Tạ Tích là con cháu của Hoài Dương Tạ thị cùng Hà Tây Vệ thị, đi ra từ hai đại thế gia, hắn biết cửa vào lang huyên bảo địa cùng với thái độ không để ý chút nào, ngược lại là có thể hiểu được.
Y chần chờ nói rằng: "Trước ngươi từng nói qua, ý tại người trong thiên hạ không phải tại ngươi, vậy chắc là người nhà của ngươi ha."
Tạ Tích dựa lưng vào giường gỗ, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ giấy chiếu lên trên vạt áo của hắn, hoa văn vạt áo phiền phức tối tăm vào thời khắc này đều lộ ra không bỏ sót. "Sư huynh sẽ để ý dã tâm của ta sao?"
Bùi Hồi nhíu mày: "Không phải dã tâm của ngươi, ngươi không có ý với thiên hạ, càng không để ý vinh hoa cùng quyền lợi."
"Đó là vì những thứ này ta đều có, cho nên không để ý." Tạ Tích cười, rất ôn hòa, nhưng có cảm giác cao cao tại thượng cùng xa cách. Trên đời này không ai có tư cách kiêu ngạo hơn hắn, bởi vậy mặt kiêu ngạo này của hắn chưa bao giờ biểu diện ra, nhưng là khắc vào trong xương. "Vương thất tiền triều ngu ngốc, đế vương tàn bạo vô năng, dựa vào Vệ thị cùng Tạ thị mới bảo vệ được thiên hạ thái bình. Ngay cả như vậy, Vương tộc ngày đó ngu như heo cũng không biết thu liễm cùng thỏa mãn, tham lam vơ vét mồ hôi nước mắt của người dân, đem lê dân bách tính coi như là chó lợn mà nuôi nhốt, tùy ý vui đùa giết chóc."
"Thứ đó, làm sao để hai tộc Tạ Vệ cúi đầu xưng thần? Lúc đó, danh vọng hai dòng tộc thế gia Tạ Vệ che lại đế vương, nếu như thế, sao không thay luôn? Quyền vị thiên hạ chỉ có người tài mới có chiếm được, văn dốt võ nát, ngồi không ăn bám, chó chiếm chuồng ngựa, chẳng bằng từng người trở về cần phải chờ vị trí (?)."
"Có qua mà không có lại thì không lịch sự." Tạ Tích ôn hòa cười, ngữ khí lại đặc biệt băng lãnh: "Hạc Thác vương hủy bá nghiệp của Vệ thị ta, ta liền cũng hủy hắn một lần."
Dừng lại chốc lát, Tạ Tích khẽ đảo mắt, đen nhánh thâm trầm, băng lãnh sắc bén: "Giang hồ võ lâm phát triển quá nhanh, đã trở thành trở ngại lớn nhất của vương triều. Ta bái Côn Lôn, học tập võ nghệ, sáng lập nên Tiêu Dao Phủ, nhất hô thiên hạ ứng theo, là vì ta thay Vệ thị lót đường. Hiện nay triều đình không hề uy tín, thiên hạ đại loạn, quần hùng tranh giành là chuyện sớm muộn, ta duỗi tay đẩy, mọi chuyện xảy ra nhanh hơn. Mà nếu triều đình không có mềm yếu, võ lâm giang hồ tự đại cùng dã tâm, cục diện hôm nay sẽ không theo như ta sở liệu."
Võ lâm cùng thế gia liên hợp cướp đoạt thiên hạ, thiên hạ đại loạn, đã sớm ở trong dự liệu của Tạ Tích. Mặc dù không cần hắn đẩy tay, lịch sử vẫn sẽ như cũ, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn.
Tạ Tích rũ mắt, không có nhìn Bùi Hồi. Hắn hiện tại bộc lộ ra bản chất thực sự của chính mình, căn bản không phải là một quân tử, cho nên hắn sợ nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ cùng thất vọng của Bùi Hồi. Một lúc lâu cũng không nghe thấy âm thanh của Bùi Hồi, hắn không khỏi run sợ, có chút cẩn thận hỏi: "Sư huynh, ngươi sợ ta sao?"
"Hả?" Bùi Hồi liên tiếp làm đổ hai chén trà cố gắng giảm bớt khiếp sợ sau khi nghe đến chân tướng, trừng mắt nhìn, than thở nói: "Tạ sư đệ quả nhiên là lợi hại." Quả nhiên là người làm chuyện lớn.
Tạ Tích: "Sư huynh đang giễu cợt ta sao?"
Bùi Hồi đặt chén trà xuống, nghiêm túc nói: "Thời điểm ta trào phúng người khác sẽ không như thế này đâu, rất hung ác." Y nhảy xuống giường, đi đến chỗ Tạ Tích bên này, khom lưng đối diện với đôi mắt đen nhánh thâm trầm của Tạ Tích: "Ta đã sớm biết Tạ sư đệ không phải là nhân vật đơn giản, vì sao phải sợ? Vi nhân vì nghĩa mà không cổ hủ khô khan, đây mới alf hành vi của quân tử."
Hành vi của quân tử? Tạ Tích nhíu mày: "Sư huynh... Nói ta nghe một chút."
Bùi Hồi: "Ta xuống núi chạy khắp nơi, cũng không không dính khói bụi trần gian. Ánh mắt ta đều đang nhìn, lỗ tai đều đang nghe, mỗi thời mỗi khắc, mỗi tại một chỗ dừng lại, ta có thể nhìn thấy bách tính áo rách quần manh bụng ăn không no, ta có thể nghe đến bọn họ bi thương bất đắc dĩ mà gào khóc, ta đã thấy huyết lệ của bọn họ, nghe qua chất vấn của bọn họ tuyệt vọng về thế đạo. Ta biết, hiện tại thế đạo rất dị dạng, người võ lâm trượng võ khinh người, người bình thường bỏ canh nông đi học võ, đất ruộng hoang phế. Triều đình không làm, văn dốt võ nát. Luật pháp, lễ pháp đổ nát, giết người không đền mạng, thế đạo này không đúng."
"Sớm một chút kết thúc cũng rất tốt, ta cũng đồng ý với câu nói của Tạ sư đệ, người có tài mới chiếm được. Chỉ cần xác định chính xác phương hướng thế đạo, vô luận dùng phương thức gì đều có thể hiểu được." Bùi Hồi hơi hướng về phía trước, cơ hồ muốn hôn lên mặt Tạ Tích. "Tạ sư đệ đã từng lợi dụng ta sao?"
Tạ Tích lúc này phủ nhận: "Ta chưa bao giờ từng nghĩ muốn lợi dụng sư huynh, sư huynh xuất hiện là niềm vui bất ngờ. Ta muốn cất giấu đi cũng không kịp, làm sao lại muốn lợi dụng?"
Bùi Hồi gật gật đầu: "Ta nghĩ cũng vậy, đại khái Tạ sư đệ xem thường việc dùng phương thức lợi dụng người khác này." Y mổ nhẹ hai cái lên khóe môi Tạ Tích: "Tất cả kế hoạch của ngươi, đều xuất phát từ tự nguyện sao?"
Không phải tới từ cái gọi trách nhiệm thị tộc, ở thời điểm tuổi còn nhỏ phải rời đi tổ ấm ấm áp của mình, đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục*, khổ cực tập võ. Không phải không học mà có thành tựu, hết thảy hướng đi đều không tự nguyện.
*Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục: Một câu ngạn ngữ chỉ việc luyện tập chăm chỉ của tiền nhân. Tam cửu và tam phục là thời điểm lạnh nhất và nóng nhất trong một năm.
Tạ Tích ý thức được Bùi Hồi thật sự không có để ý, tâm tình lập tức thả lỏng, tâm lý bị đầy rót đầy lời nói mật ngọt, ngọt đến ê răng. Hắn cười, nhẹ nhàng nói: "Không ai có thể cưỡng bách ta."
Thân là dòng dõi chính duy nhất của hai thị tộc Vệ Tạ, không ai có thể cưỡng bách được hắn, cho dù có cái gọi là trách nhiệm thị tộc. Hắn nếu muốn gánh trên người, tự nhiên sẽ chịu gánh. Nếu không muốn, cũng không ai có thể có dị nghị được. Tạ Tích cũng chỉ là kiêu ngạo vì thế gia, hắn cũng đồng ý quan niệm tổ tiên, người đang nắm quyền vô đức vô tài, người có tài tự nhiên chiếm được.
Mà hắn cho là, con cháu của hai thị tộc Vệ Tạ đều có năng lực ngồi vững vàng vị trí kia, vốn cho là vậy thì sao không có cướp đoạt lại? Đến nỗi Hạc Thác vương tiền nhiệm, đối phương quá ngu xuẩn rồi lại ma xui quỷ khiến đẩy ngã Vệ Trình Trọng, khiến Vệ thị mất đi đế toà. Hạc Thác vương đương nhiệm cũng chưa từ bỏ ý định, thậm chí còn hạ cổ độc đối với hắn. Vốn là có cừu oán, còn muốn chủ động đưa tới cửa, Tạ Tích tất nhiên không chút khách khí lấy đao xử lý.
Tạ Tích duỗi tay vây lấy Bùi Hồi, ngửa đầu nói rằng: "Nhưng mà quả thật ta cũng không có dã tâm đối với thiên hạ này."
Vốn nên là của hắn, phải trả lại.
"Hai tộc Vệ Tạ nếu có con cháu có thể đảm nhiệm được, có ý muốn vị trí kia, vậy thì tự chính mình đi cướp. Ta đã bày sẵn đường, để cho bọn họ cùng kẻ địch chém giết. Nếu là thất bại, ta cũng không thể nói được gì."
Hắn không có dã tâm, cũng không muốn thiên hạ bị hủy trong tay mình. Nếu như trong tộc có người thật sự có thể khiến thiên hạ yên ổn, luật pháp, lễ pháp khôi phục, bách tính an cư lạc nghiệp, Tạ Tích không ngại ở những lúc cần thiết cung cấp trợ giúp.
Nếu như Thuần Vu Trăn biết đến việc Tạ Tích làm thì sẽ bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách nam chủ nguyên tác ba lần bốn lượt ở tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc thì được Tạ Tích cứu trợ, chẳng trách nam chủ đăng cơ được là sau khi Tạ Tịch từng bước một làm suy yếu võ lâm, lại không có đối thủ thắng được Tạ Tích, xen vào nửa câu.
"So với tranh đoạt thiên hạ, ta càng muốn cùng sư huynh du lãm vạn dặm giang sơn hơn. Sông biển triều âm, núi cao danh thắng, bốn mùa phong nguyệt... Ta muốn trải qua cùng sư huynh."
Hai tay Bùi Hồi không có chỗ để, liền thẳng thắn khoát lên trên bả vai Tạ Tích, nghe vậy dứt khoác gật đầu: "Ta nguyện ý cùng Tạ sư đệ trải qua mọi thứ, thế nhưng chuyện của cô nương Tống Thải Lan là như thế nào?"
Tạ Tích: "Mắc mớ gì đến nàng ta?"
Bùi Hồi: "thời điểm Phong nguyệt lâu tung tin đồn chuyện của ta và ngươi, cũng không quên nhắc tới Tống cô nương. Nói đến phong nguyệt giữa ngươi và nàng, cũng rất sinh động như thật."
Tạ Tích giơ hai tay lên, rất vô tội nói: "Ta thật sự cùng với nàng ta không có quan hệ, đều là Phong Vũ lâu nói hưu nói vượn."
Bùi Hồi lành lạnh nói rằng: "Có rất nhiều người bên ngoài đều tin."
Tạ Tích thở dài: "Không cho chút ánh mắt quan tâm." (ý là ổng không thèm quan tâm)
Bùi Hồi: "Ngươi còn muốn như trước đây đưa bạc bịt miệng sao?"
Tạ Tích: "Không tiễn, quay đầu lại tìm người đập phá chỗ đó."
Tuy nói như vậy, đến cùng cũng không thật sự tìm người đập phá Phong Vũ lâu. Chỉ là rốt cuộc sau đó không còn truyền ra tình hình phong nguyệt của Tạ Tích cùng Bùi Hồi, nếu có người đến Phong Vũ lâu bỏ tiền ra mua tin tức cũng chỉ nhận được cái mặt khổ qua của quản sự. Ngược lại là hôn ước của Tạ Tích cùng Tống Thải Lan bị Phong Vũ lâu cố ý đứng ra giải thích, báo cho người trong thiên hạ biết rằng, Tạ Tích cùng Tống Thải Lan vốn không có quan hệ, thậm chí bọn họ ngay cả mặt cũng chưa từng thấy.
Đến nổi chuyện Bùi Hồi ở cùng Tạ Tích rồi cố sự phù dung chớm nở Tống Thải Lan cũng hoàn toàn mất đi bóng dáng, mãi đến tận mấy năm sau mới nhìn thấy nàng ở bên cạnh nam chủ nguyên tác. Lúc đó, nàng đã thay tên đổi họ, vứt bỏ thân phận thiên kim Tống gia trang, chỉ có điều vẫn không thay đổi chính là dã tâm nàng giấu sâu bên trong.
Khiến Bùi Hồi kinh ngạc chính là, y dĩ nhiên cũng nhìn thấy Thuần Vu Trăn. Nàng tại bên trong địa lao mất đi ký ức, trở nên thuần trắng lương thiện như một đóa hoa thố ti, ngược lại là khá được sủng ái.
Tất cả, dường như trở lại quỹ đạo vốn có.
Thuần Vu Tranh mặc dù chết, nhưng có một đại nhân vật phản diện mới xuất hiện. Ở phía Đông Ung Châu bùng phát ôn dịch như thường lệ, cuối cùng vẫn là Tiết thần y, Bùi Hồi cùng Tạ Tích ngàn dặm xa xôi chạy tới, ba người dắt tay nhau giải quyết ôn dịch.
Năm mạch Côn Lôn lại lần nữa xuống núi, giúp đỡ chính nghĩa, rất được lòng dân. Sau đó theo nguyên tác đi theo bên người nam chủ, trợ giúp hắn đoạt được đế vị. Thời điểm Thiên hạ yên ổn thái bình, toàn bộ người của năm mạch Côn Lôn đều biến mất, bọn họ trở lại bên trong môn phái tiếp tục trải qua mỗi ngày tẻ nhạt xem tuyết, thoái thác sự vụ, ngoại trừ luyện võ thì cũng không có sinh hoạt gì.
Đế vương đăng cơ, khôi phục hai thị tộc lớn Vệ Tạ, từng bước làm suy yếu sức ảnh hưởng của giang hồ võ lâm. Ngắn ngủi hai mươi năm qua đi, võ lâm biến mất, người giang hồ lâm vào cảnh bán nghệ, đã từng một kiếm đồ thành kia, vạn kiếm quy tông hào hùng hiệp nghĩa trở thành những câu chuyện được kể ở trong quán rượu, trà lâu hay xuất hiện trong thoại bản chuyện xưa.
Chỉ còn là chuyện xưa.
Sau đó, chuyện xưa này biến thành truyền thuyết,ở mặt trước có bỏ thêm vài chữ hư cấu.
Không có ai tin tưởng, giang hồ võ lâm đã từng tồn tại.
Bùi Hồi cùng Tạ Tích luôn luôn ở bên ngoài, đi khắp vạn dặm non sông, trong lúc ra Đông Hải, đến Phương Bình, rồi trở về Côn Lôn cùng Tiêu Dao Phủ một chuyến, thế nhưng sau này ra biển càng không thấy tăm hơi. Đông Hải có người đánh cá đồn đại, từng ở tiên sơn hải ngoại gặp qua bọn họ. Lúc đó, vẫn là dáng dấp thanh niên tóc đen, cưởi cá voi rẻ mở biển, nghiễm nhiên là tiên nhân.
Cũng có người nói hai người bọn họ từ sớm đã từ võ nhập đạo, phá vụn hư không, bây giờ đã là thân thể tiên nhân.
Thật giả trong đó, cũng không thể nào chứng thực. Chỉ có phong nguyệt, núi sông cùng sóng lớn trường giang, và bản thân bọn họ biết được.
P/s: Xong chính văn TG 2, còn 2 chương phiên ngoại nữa là kết thúc. Rồi chúng ta sẽ đến với TG 3 có cái tên vô cùng gây hiểu lầm "Gả cho ba của bạn trai" =))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT