Edit & Beta: SwaniSwania.

Chương 43: Gả cho sư đệ (19).

Bùi Hồi ở trong biệt viện tu dưỡng nửa tháng, thời gian nửa tháng này đã xảy ra rất nhiều chuyện, có thể nói là biến hóa nghiêng trời. Hạc Thác cùng triều đình cấu kết vây nhốt võ lâm Trung Nguyên, chuyện dùng khí độc cùng ôn dịch tàn hại bách tính bị Phong Vũ lâu truyền đi, thiên hạ ồ lên.

Triều đình tràn ngập nguy cơ, giới võ lâm cùng vương hầu biến động phong vân, thế cuộc cực kỳ căng thẳng. Một nửa kẻ ác Hoàng Tuyền Phú chạy khỏi Bình Giang thành đến các môn phái võ lâm ý đồ diệt toàn môn, nhưng bị môn khách của Tiêu Dao Phủ cùng đệ tử Côn Lôn cứu.

Tiêu Dao Phủ vốn là do Tạ Tích mà nổi danh thiên hạ, bây giờ môn phái Côn Lôn thần bí kia vì Bùi Hồi cùng Tạ Tích mà để thiên hạ biết đến. Trăm năm trước, thiên hạ đại loạn, đệ tử của Côn Lôn chay ra cứu thế, thanh danh lan truyền khắp nơi. Sau khi thiên hạ yên ổn, ít gặp lại được thân ảnh đệ tử Côn Lôn, nên ngay cả thanh danh hiển hách cũng dần mai một.

Bây giờ đệ tử Côn Lôn lần thứ hai chạy ra giang hồ, có thể xem là thiên hạ sắp sửa đại loạn lần thứ hai. Thời loạn tạo ra người tài ba, càng có thể ngộ ra lòng dạ thiên hạ. Mà Bùi Hồi tại trận chiến ở núi Lương Khê chém giết hơn trăm cao thủ, nổi danh được một chút thì tên lại bị cố ý xóa đi. Tại Bình Giang Đào Ổ, dùng thân thể một người đối chiến với mấy trăm cao thủ võ đạo Hoàng Tuyền Phú, đến tam đại võ đạo tông sư cũng xin bại mà lui đi.

Hóa mưa thành đao kiếm, một kiếm khai thiên tích địa, tựa như tiên nhân một vĩ độ giang vậy (?), chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết, trăm năm về sau cũng không ai có thể vượt qua.

Phía trước lộng lẫy nở rộ, có lẽ là thịnh cực tất suy, mười năm sau tân quân Thần Võ đăng cơ, lấy Tạ Tích cùng Bùi Hồi dẫn đầu võ lâm Trung Nguyên sinh ra vô số thiên kiêu (đứa con kiêu hãnh của trời), nhưng ở mười năm sau đó, võ lâm suy yếu, vô số hạng xoàng xĩnh. Cuối cùng tân quân mới có thể chèn ép xuống, phồn thịnh giang hồ võ lâm từ từ lâm vào thoại bản truyền thuyết, trăm năm sau, lần thứ hai đề cập giang hồ võ lâm ngày đó, chỉ bị người chê cười.

Đương nhiên, đây chỉ là chuyện của mấy chục năm sau đó, trở về hiện tại, Bùi Hồi do một trận chiến thành danh khắp thiên hạ đều biết. Hơn một nửa tân tú võ lâm đều chứng kiến y quật khởi, Phong Vũ lâu đem chuyện của Bùi Hồi biên soạn vào trong võ lâm truyền kỳ lục danh nhân Côn Lôn Ngọc Hư. Quyển này bị xem là quyển thoại bản thứ ba không người dám tin vì đây là Phong Vũ lâu lần thứ hai truyền lưu ra giang hồ, đã từng có ánh đao bóng kiếm, ân oán tình cừu, còn có rừng cây hoa đào này, chuyện này một lần nữa được du khách hiệp nữ truyền xướng.

Tạ Tích khép lại thoại bản, cười tủm tỉm nói rằng: "Sư huynh, bây giờ rất nhiều người đều đang đồn ngươi đối với ta rễ tình đâm sâu... Đương nhiên tình huống thực chúng ta là hai bên tình nguyện. Không bằng chúng ta cứ như vậy thành thân, làm tiệc mời khách thấy như nào? Vừa vặn các sư phụ cùng sư bá, còn có cha mẹ ta cũng đều đang trên đường chạy đến Bình Giang Đào Ổ."

Bùi Hồi đang chậm rì duỗi người ra, y bị Tiết thần y ra lệnh cưỡng chế trong phòng tu dưỡng nửa tháng, tới gần đây nhất mới có xuống dưới đi lại. Chờ đợi cơ hội này vươn vai run chân, lúc này đang mở ra cánh tay, nghe vậy liền quay đầu lại nói rằng: "Cái gì? Sư phụ cùng các sư bá muốn tới đây sao?"

Tạ Tích lẳng lặng nhìn y chăm chú, không nói lời nào.

Bùi Hồi tránh né tầm mắt của hắn, vẫy vẫy tay, đá đá cẳng chân, nhìn chung quanh nửa ngày, dịch đến bên người Tạ Tích rất sầu bi thở dài: "Sư đệ, ta muốn trước tiên lấy được vị trí chưởng môn, đợi sau khi ta từ nhiệm (bỏ chức) thì cùng ngươi thành thân."

Tạ Tích nhíu mày: "Từ nhiệm?" Hắn lành lạnh nói rằng: "Ta nhớ tới chưởng môn của Côn Lôn Ngọc Hư là một đời chung thân, không có cách nói giữa đường từ nhiệm."

Bùi Hồi vung vung tay: "Thoái vị mà, có thể. Vậy đi, ít nhất phải chờ ta lên vị trí chưởng môn mới được."

Tạ Tích thở dài: "Vậy kia còn phải đợi dài cổ à."

Trừ phi sư phụ chủ động nhường ngôi, mà theo hắn biết, năm mạch chưởng môn Côn Lôn lúc trước đều sức đầu mẻ trán để được tuyển chọn. Đừng xem hiện tại mỗi người không màng danh lợi, vô dục vô cầu, thật ra là muốn chính mồm nói với người khác lên được vị trí chưởng môn này, một chưởng có thể đánh chết ngươi.

Hắn trước đây là sư đệ của Bùi Hồi, trên đầu có Đại sư huynh làm việc ở đỉnh núi, còn nữa hắn cũng có thói quen xử lý sự vụ. Sự vụ trong môn phái Côn Lôn đối với hắn mà nói không tính là việc khó, chỉ là thời điểm ở môn phái tẻ nhạt, cố đến nay cũng không biết đệ tử Côn Lôn rõ ràng yên tĩnh trí viễn lại đối với vị trí chưởng môn đặc biệt chấp nhất. Ngày đó những người khác sợ phiền phức, đa số từ chối sự vụ, kẻ dối trá, thông minh chút đều đem sự vụ ném cho đầy tớ đi làm.

Bùi Hồi lòng tràn đầy trách nhiệm, tay dứt không khỏi việc, chuyện ngày trước tích lũy càng ngày càng nhiều, cấp trên có năm vị chưởng môn, phía dưới có vô số sư đệ sư muội gào khóc đòi ăn. Sinh hoạt nước sôi lửa bỏng nhịn đến mấy năm, tự nhiên đối với vị trí chưởng môn chấp niệm vô cùng đặc biệt. Chỉ cần lên làm chưởng môn, lại qua mười mấy năm, trở thành trưởng lão thì có thể từ chức vân du tứ phương.

Bùi Hồi nghe đến lời kia của Tạ Tích có chút bất mãn, y cho là Tạ Tích biết đến quy củ chưởng môn. Không phải lời này nói ra công khai chính mình đánh thắng hắn thì quá dễ nhậm chức sao? Tuy rằng nói thật, nhưng nghe không mấy vui vẻ.

Y mặt không cảm xúc: "Vài ba năm mà không chờ nổi sao?"

Tạ Tích kinh ngạc, ghé sát vào y, nhẹ giọng hỏi: "Sư huynh khó chịu? Đừng tức giận." Hắn từ phía sau lưng nhéo nhéo vai Bùi Hồi, thân hình hắn cao hơn rất nhiều so với Bùi Hồi, tư thế này cũng giống như là đem Bùi Hồi ôm vào trong lòng "Sư huynh cũng biết ta là sốt ruột. Thánh nhân đều nói thành gia lập nghiệp, trước tiên thành gia sau mới lập nghiệp, chúng ta trước tiên thân thành, rồi lại đi nhậm chức chưởng môn không được sao?"

Bùi Hồi vốn cũng không thật sự muốn nháo cùng Tạ Tích, thái độ rất nhanh liền mềm xuống, bé ngoan dựa vào lồng ngực Tạ Tích, còn chỉ hắn vị trí đau nhức trên bả vai ấn xuống. Tại trước mặt mọi người không hề tự giác cùng Tạ Tích thân mật dính người thành một khối. Y lắc đầu từ chối: "Không được!" Như chém đinh chặt sắt, không cho phản bác.

"Có cách nói mọi việc đều có cái trước cái sau, ta mười bảy tuổi liền đặt vị trí chưởng môn làm mục tiêu, mắt thấy sắp lấy được mục tiêu này, làm sao có thể bỏ dở nửa chừng chạy đi thành thân được?"

Hai tay Tạ Tích đang ấn vai Bùi Hồi dừng lại: "Bỏ dở nửa chừng chạy đi thành hôn?" Lời này nói nghe sao không dễ chịu như vậy?

Bùi Hồi vỗ vỗ mu bàn tay Tạ Tích, rất kiên định nói: "Tin tưởng ta, sư huynh sẽ không để cho ngươi chờ quá lâu." Đổi đề tài, đột nhiên nói rằng: "Ngày hôm nay nhàn rỗi không chuyện gì, không bằng chúng ta luận bàn một chút?"

Tạ Tích ở trên cao nhìn chằm chằm xuống nhìn Bùi Hồi, ánh mắt sâu thẳm khó phân biệt, vuốt cằm nói: "Được." Sau đó hắn liền đem Bùi Hồi ấn lên giường rồi 'luận bàn' đến đêm khuya, mặc cho Bùi Đại sư huynh eo mỏi run chân thế nào, chỉ trích hắn nói dối hắn cũng không chịu buông tay.

Cầu hôn thất bại · tóm lại nam nhân tâm cơ thâm trầm này cần phát tiết, xong việc thì khom lưng cuối đầu, áy náy cùng thành ý đến mười phần, Bùi Đại sư huynh liền nhẹ dạ, thuận miệng giáo huấn đôi ba câu thì thôi. Giáo huấn kia mà nói, cũng khó giải thích được mềm mại, càng giống như là làm nũng hơn. (thiếu nghị lực:))))

Sư phụ cùng bốn vị các sư bá còn lại của Bùi Hồi đến trước một bước so với cha mẹ Tạ Tích, thế nhưng thời điểm bọn họ đến, Bùi Hồi đang cùng Tạ Tích ở sau cửa sổ đóng chặt điên loan đảo phượng. Năm người này đồng loạt đen mặt, ai thấy cũng đều phải giật mình, không gì hơn, sắc mặt đen kia có thể so sánh với đáy nồi một trận.

Chưởng môn Ngọc Hư nghiêng mặt hỏi bốn người khác: "Đi vào không?"

Côn Lôn năm mạch chia ra làm Ngọc Hư, Ngọc Đỉnh, Vân Tiêu, Kim Đình, Tử Dương, một mạch chưởng môn Tử Dương là nữ tử. Chưởng môn Tử Dương tính ra vẫn còn trấn định, trực tiếp trả lời: "Tiết thần y cũng đang ở đây, tìm hắn hỏi một chút." Nói xong, xoay người rời đi.

Ba người khác theo sát phía sau, chưởng môn Ngọc Hư suy nghĩ một chút cũng đi theo. Bọn họ vừa mới đến, còn chưa biết tình huống, tuy rằng một đường nghe các đồ đệ bàn luận chuyện phong nguyệt, nhưng vẫn muốn hiểu cụ thể rõ ràng, để xem hai người này có phải thật là hai bên tình nguyện.

Tiết thần y tiếp đãi nhóm bọn họ, trong lúc đó dặn dò Tống Minh Địch đi ra ngoài, sau đó đóng chặt cửa phòng, sáu người ở trong phòng không biết thương thảo chuyện gì. Thời điểm trở ra, biểu tình năm vị chưởng môn nghiêm nghị, thở dài.

Chưởng môn Tử Dương rút đao: "Trước hết giết Tiết thần y, sẵn thanh lý môn hộ luôn."

Hai vị chưởng môn Ngọc Đỉnh, Kim Đình vui vẻ đồng ý, hai vị chưởng môn Ngọc Hư cùng Vân Tiêu tính cách trầm ổn bình tĩnh, lập tức phản đối: "Trước tiên phải thêu dệt một cái lý do, coi như thanh lý môn hộ cũng phải có tiếng với bên ngoài."

Chưởng môn Tử Dương rất kinh ngạc: "Cái này cần thiết sao?"

Chưởng môn Ngọc Hư: "Thu hồi biểu tình ngạc nhiên của ngươi đi, làm việc không cần quá thô bạo đâu."

Chưởng môn Tử Dương sờ cằm suy nghĩ: "Dụ dỗ ép buộc đồng môn, lý do này như thế nào?"

Chưởng môn Ngọc Hư: "Nghiêm khắc mà nói, người dụ dỗ cưỡng gian là Lọ Đường nhỏ- đứa cháu yêu quý của chúng ta." Trước tiên dụ dỗ sẽ giải độc, sau đó cưỡng chế thay Tạ Tích giải độc, nghiêm túc nói đến, thêu dệt tội danh này ra thì cuối cùng người cần phải đi rửa sạch là Bùi Hồi.

Chưởng môn Tử Dương thiếu kiên nhẫn: "Ta muốn đánh gãy cái chân chó của tên Tạ Tích kia, làm gì cần phải nghĩ nhiều lý do như vậy? Cùng lắm thì giả vờ lấy lý do kiểm nghiệm võ công của hắn, tìm cơ hội tốt giết chết hắn. Bà nội cái cẩu vật, lão nương không ra tay thì tưởng ta chết rồi à? Mấy lão già chúng ta đều còn sống mà cái tên Tạ Tích liền dám bắt nạt Hồi Hồi như vậy, không đánh một trận còn có thể bỏ qua sao?"

Chưởng môn Vân Tiêu: "Sư muội, bình tĩnh."

Trường đao của Tử Dương đã ra khỏi vỏ, đao khí đem cục đá bên hông chém nát. Nàng chỉ vào mặt đất đầy đá vụn hỏi ngược lại: "Còn chưa đủ bình tĩnh sao?" Nếu thật sự phát rồ, Tiết thần y cùng Tạ Tích đã chết thảm dưới đao rồi.

Chưởng môn Vân Tiêu càng bình tĩnh hơn so với nàng: "Tạ Tích khá phiền phức, hắn hiện tại nổi danh, sáng lập nên Tiêu Dao Phủ thế lực trải rộng khắp thiên hạ, còn có gia thế sau lưng hắn, lúc trước nếu không phải xem trọng gân cốt trăm năm khó gặp của hắn, chúng ta cũng sẽ không nhận cái tên phiền toái này. Hiện tại các ngươi muốn đắc tội Tạ Tích, thế lực sau lưng hắn đều sẽ quậy nát Côn Lôn. Ngẫm lại, Hồi Hồi chỉ là nổi danh thiên hạ mà thôi, gần đây cũng có kha khá người ngoại lai chạy đến Côn Lôn? Mang đến nhiều chuyện phiền phức? Huống chi —— "

Chưởng môn Ngọc Hư: "Một câu nói hết luôn đi, đừng dừng giữa chừng."

Chưởng môn Vân Tiêu liếc hắn một cái, nặng nề than thở: "Nếu như Hồi Hồi thật sự cùng bánh mè đen Tạ Tích kia hai bên tình nguyện, chúng ta nên xử lí sao đây? Quan trọng nhất, nếu là Hồi Hồi bị bắt cóc mất rồi, ai tới thay chúng ta xử lý sự vụ môn phái?"

Chuyện này... bốn vị chưởng môn còn lại vốn đang mài đao soàn soạt, nghe vậy, đang mài đao liền đứt đoạn mất, cùng nhau thu đao về muốn tìm vấn đề.

Chưởng môn Vân Tiêu: "Đầu tiên, hỏi rõ Hồi Hồi có tình cảm gì đối với Tạ Tích, sau đó lại tìm cách đối phó."

Sáng sớm, tiếng chim hót đánh thức Bùi Hồi, y mặc một kiện áo đơn ngồi dựa ở mép giường nửa khép hai mắt không muốn hoạt động gì. Tạ Tích cột lại thắt lưng, nghiêng đầu thấy thế, cười cười nhặt lên lược bí đi đến bên cạnh y. Nâng lên một lọn tóc dài đen sẫm rồi chải lên, một bên chải tóc một bên nhẹ nhàng nói: "Sư phụ cùng các sư bá đều tới rồi."

Bùi Hồi ngẩn ra, lập tức hỏi: "Tới đây lúc nào? Tại sao không gọi ta?" Y liền giãy dụa muốn đứng dậy mặc quần áo, mà vai bị Tạ Tích nắm giữ lại: "Ta thay ngươi chải tóc, đừng có gấp. Sư phụ cùng các sư bá là tới lúc nửa đêm, lúc này phỏng chừng mới dậy."

Bùi Hồi: "Ồ." Dừng một chút, lại nói: "Chải tóc nhanh lên."

Tạ Tích nắm chặt tóc dài của y, dùng trâm ngọc cố định lại. Tóc dài bị buộc ở sau ót, lộ ra một đám lớn dấu hôn xanh tím lít nha lít nhít trên cổ. Hắn không tự chủ được nghiêng người nhẹ hôn: "Ta lại giúp sư huynh mặc quần áo nhé."

"Được." Tạ Tích hầu hạ đến mức rất thoải mái, Bùi Hồi đã có chút thói quen cũng sa vào đây, đại đa số thời điểm chỉ cần Tạ Tích đề xuất ra, y liền sẽ không phản đối. Chỉ cần duỗi dài hai tay sẽ không cần tự mình mặc quần áo chải tóc, vừa thoải mái vừa thuận tiện, chính là vậy nên dễ dàng lười biếng sa đọa.

Tạ Tích đem thắt lưng ngọc chụp khép lại, tiếng vang 'Xoạt xoạt' nhẹ nhàng, vây quanh trên eo nhỏ Bùi Hồi, tay hắn mò tới gáy Bùi Hồi, nhẹ nhàng nắm lấy, liền cúi đầu hôn lên. Bùi Hồi vui vẻ đáp lại, tinh khiết nhiệt liệt, y cho là mình vừa ý Tạ Tích, người sau cũng yêu thích y, bọn họ hai bên tình nguyện, cũng có thể thân mật chút.

Huống hồ, chuyện thân mật triền miên này cũng rất thoải mái.

Tạ Tích cười nhẹ, vỗ vỗ phần eo Bùi Hồi: "Đi thôi."

Hai người sóng vai xuất hiện ở phòng khách, ngồi giữa phòng khách chính là năm mạch chưởng môn Côn Lôn cùng với Tiết thần y ủ rũ héo úa. Bùi Hồi tăng nhanh tốc độ, dừng lại tại trước mặt năm mạch chưởng môn. Mặc dù không có toát ra tình cảm đặc biệt nhiệt liệt, nhưng âm lượng so với bình thường hơi lớn: "Chào buổi sáng Sư phụ, Vân Tiêu sư bá, Tử Dương sư bá, Ngọc Đỉnh sư bá, Kim Đình sư bá, các ngươi sao lại xuống núi? Bên trong môn phái không có bận chuyện gì sao?"

Chưởng môn Vân Tiêu biểu tình vốn lạnh nhạt hiện lên một tia từ ái, ngoắc ngoắc tay kêu Bùi Hồi đến trước mặt hắn, lấy tay coi mạch tượng dò xét hơi thở bên trong, sau đó gật đầu tán dương: "Không sai, tiến rất xa." Sau đó nhìn về phía Tạ Tích, liếc mắt một cái liền nhìn ra: "Đã bắt đầu rèn luyện chân khí? Quả thực thiên tư bất phàm."

Tạ Tích không tự ti không kiêu ngạo lên tiếng: "Tạ ơn Đại sư bá khích lệ."

Chưởng môn Vân Tiêu cười cười, sau đó phất tay để cho hắn cùng Tiết thần y đều đi ra ngoài, mấy người bọn họ muốn cùng Bùi Hồi nói chút chuyện.

Tạ Tích rũ mắt: "Sư phụ cùng các sư bá đã dùng đồ ăn sáng chưa?"

Bùi Hồi: "Khả năng nấu ăn của Tạ sư đệ rất tốt."

Chưởng môn Tử Dương cùng chưởng môn Ngọc Hư cười lạnh, lãnh khốc mà từ chối ân cần của Tạ Tích: "Không đói bụng."

Tạ Tích cười khẽ: "Sư huynh còn chưa ăn sáng, mấy tháng này đều là ta phụ trách ăn, mặc, ở, đi lại của sư huynh. Nếu là không dùng đồ ăn sáng, sợ rằng sư huynh sẽ đói bụng. Vừa vặn ngày hôm qua có mấy thôn dân được sư huynh cứu đưa tới vài con cua sống, liền tạm nuôi chúng nó ở trong phòng bếp, bây giờ làm bánh bao nhân gạch cua cho sư huynh ăn, sư huynh thấy thế nào?"

Bùi Hồi quay đầu: "Bánh bao nhân gạch cua?"

Tạ Tích: "Lấy gạch cua, thịt cua, tôm cùng thịt heo làm nhân bánh, nước ấm thơm nồng, da mỏng nhân bánh nộn, vị tươi mới không ngấy."

"Được được, làm thêm mấy lồng." Bùi Hồi nghe được gật đầu liên tục.

Tạ Tích cười nói: "Vậy thì chờ sư huynh tán gẫu cùng sư phụ, các sư bá xong, thì có thể ăn."

Bùi Hồi: "Ừ." Nhìn theo bóng lưng Tạ Tích, người mới vừa đi y lại liền nhớ nhung. Đối mặt với sư phụ cùng các sư bá hồn vía y cũng còn trên mây, nghiễm nhiên là linh hồn nhỏ bé bị tiểu yêu tinh câu đi rồi.

Chưởng môn Tử Dương cùng chưởng môn Ngọc Hư thâm tâm nén giận, tâm lý thầm hận: Cái tên bánh mè đen, đen, đen thui! Đi còn không quên chừa lại chút mồi ăn câu lấy Bùi Hồi. Lại nhìn Bùi Hồi, còn có chút tiền đồ nào không? Không phải chỉ là mấy cái bánh bao nhân gạch cua thôi sao! Tửu lâu khách điếm có nhiều mà, đi mua mấy lồng ăn đến ói ra. Chỗ nào là bộ dáng ham muốn mỹ thực? Rõ ràng là ham muốn sắc đẹp!

Người làm cha biểu thị rất đau lòng.

Chưởng môn Ngọc Hư: "Hoàn hồn lại!" Hắn trừng Bùi Hồi: "Đi đến mất cả thân ảnh rồi còn nhìn cái gì? Xem nhiều năm như vậy còn chưa có ngán hả? Ngươi nói một chút, tại sao liền cùng Tạ Tích ở cùng một chỗ vậy? Ngươi thật sự vừa ý hắn?"

Bùi Hồi gật đầu: "Vừa ý."

Chưởng môn Ngọc Hư: "Hồ đồ! Tạ Tích chín tuổi mới nhập vào Côn Lôn, mười ba bái mới bái ta làm môn hạ Ngọc Hư, ngươi cùng hắn làm đồng môn ở chung đã bốn năm, sau đó hắn xuống núi, ngươi hàng năm chạy khắp trời Nam đất Bắc tìm hắn, tìm sáu, bảy năm đều không cọ ra tia lửa gì. Năm nay tháng ba xuống núi, đột nhiên liền trộn lẫn ở bên nhau đây là chuyện gì? Ai? Chờ chút —— ngươi sáu, bảy năm qua chạy khắp trời Nam đất Bắc tìm Tạ Tích chỉ đơn thuần là luận võ? Hừ —— ngươi sẽ không phải rể tình đâm sâu với Tạ Tích từ rất sớm chứ?!"

Cả năm vị rất khiếp sợ, đến ngay cả chưởng môn Vân Tiêu là người tỉnh táo lãnh đạm nhất cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chưởng môn Tử Dương lôi kéo Bùi Hồi, biểu tình rất đau xót: "Nhãi con à, nói cho sư bá, ngươi có phải là lúc còn ở trong sơn môn đã vừa ý Tạ Tích, mong mà không được không thể làm gì khác hơn sau đó đi theo, hàng năm từ trong sự vụ bận rộn cùng luyện võ mà cố bỏ ra chút thời gian chạy khắp trời Nam đất Bắc tìm kiếm Tạ Tích?"

Cả năm vị thật sự quá đau lòng, bọn họ cảm thấy được chính mình quá thất trách. Nhãi con mới đến độ tuổi niên thiếu, càng khao khát cường giả ưu tú, vừa không có người ở bên cạnh dẫn dắt, dễ dàng nhầm đường lạc lối. Mặc dù bọn họ không quá yêu thích Tạ Tích, không thừa nhận nhưng cũng không thay được chuyện hắn là một kỳ tài ngút trời, trăm năm khó gặp. Tên nhóc này tất nhiên sẽ luyến mộ Tạ Tích, đúng là chuyện bình thường.

Mà cái suy đoán bình thường này khiến lòng năm vị chua xót hổ thẹn cùng khổ sở.

Chưởng môn Ngọc Hư thở dài: "Nếu là thật sự vừa ý, chúng ta cũng sẽ không phản đối. Ngươi sớm nên nói cho chúng ta biết, mấy người chúng ta cũng có thể nghĩ kế giúp ngươi, tác thành cho ngươi và Tạ Tích."

Bùi Hồi vốn là muốn phủ nhận, nhưng nghe câu nói này lập tức lộ ra biểu tình kỳ quái: "Giúp ta?" Không phải sư phụ nói, các đời chưởng môn Côn Lôn sẽ độc thân suốt đời, mấy vị trước mắt nói lời này, giúp đỡ được sao?

Chẳng biết vì sao, năm mạch chưởng môn Côn Lôn cảm giác như đứa con mình nuôi từ nhỏ đến lớn ngoan ngoãn nhất lại tỏ ra khách sáo cùng xem thường bọn họ như vậy. Bọn họ trầm mặc chốc lát, nhất trí nhận định đây là ảo giác, coi như không phải là ảo giác thì cũng nhất định là lỗi do Tạ Tích.

Gần mực thì đen, đây chính là cái sai của hắn.

Chưởng môn Tử Dương phần lớn thời điểm tính tình rất lười nhác, một khi gặp chuyện liền rất ra dáng một trong năm vị chưởng môn rất hung hăng. Nàng lúc này nói rằng: "Có chúng ta ở đây, Tạ Tích không dám không nghe theo."

"Không cần." Bùi Hồi gãi gãi tóc: "Trước đây ta tìm Tạ sư đệ là vì luận võ, muốn đánh bại hắn."

"Có chí khí." Chưởng môn Vân Tiêu trước tiên khen một câu, hắn cho Bùi Hồi là bởi vì năm mười bảy tuổi ấy bị Tạ Tích đánh bại không thể quên. "Thời điểm nào phát hiện mình vừa ý Tạ Tích?"

"Khoảng thời gian ở chung cùng Tạ sư đệ đi xuống phía Nam, hẳn là lâu ngày sinh tình đi."

Lâu ngày sinh tình... Vẫn là quyết đoán giết Tiết thần y cùng Tạ Tích cho rồi!

Ngọc Hư chưởng môn vội vàng ngăn sát tâm nhất thời của chưởng môn Tử Dương lại: "Ngươi làm sao còn kích động hơn so với ta?"

Bùi Hồi quay đầu muốn nhìn sư phụ cùng ba vị sư bá khác hiện tại đang ồn ào chuyện gì, mà chưởng môn Vân Tiêu liền cản trước mặt y, từ ái cùng hữu hảo dò hỏi: "Các ngươi âm thầm xác định cả đời? Dự định thành thân sao?" Có biết rằng sẽ đối mặt với ánh mắt của thế nhân như nào không?

Cũng may thế lực Tiêu Dao Phủ rất lớn, bối cảnh Tạ Tích không thể khinh thường, tự thân Bùi Hồi cũng không chịu thua kém, dù gì còn có năm mạch Côn Lôn chống lưng cho y. Hai nam nhân thật sự ở cùng nhau, mặc dù dẫn tới cái liếc mắt của người trong thiên hạ, nhưng cũng sẽ không có trở ngại quá lớn.

Chưởng môn Vân Tiêu từ chuyện ánh mắt thế nhân rồi nghĩ đến nên cử hành hôn lễ ở Côn Lôn, ở Tiêu Dao Phủ, hay là ở đảo Phương Bình? Lâu rồi trên Côn Lôn cũng không có chuyện vui, nhất định phải tranh được quyền quyết định nơi tổ chức. Môn phái Côn Lôn từ trưởng lão, chưởng môn, cho tới đệ tử tạp dịch, không có quá nửa cưới vợ, trái lại Bùi Hồi, tuổi còn trẻ liền muốn thành thân. Chờ y kế nhiệm vị trí chưởng môn, chính là dễ dàng vượt qua mỗi một giới chưởng môn.

Không hổ là cháu trai lớn của Vân Tiêu hắn!

Chưởng môn Vân Tiêu đang muốn mở miệng, lại nghe Bùi Hồi kinh ngạc nói rằng: "Không thành thân đâu."

Năm vị mặt lạnh trong nháy mắt: "Tạ Tích không muốn phụ trách hả?"

"Không phải. Hắn muốn cùng ta thành thân, nhưng ta cự tuyệt." Bùi Hồi bình tĩnh mà nghiêm túc nói: "Còn chưa có kế nhiệm chưởng môn, làm sao có thể thành thân?"

Chưởng môn Vân Tiêu trầm mặc chốc lát: "Ngươi tính khi nào kế nhiệm vị trí chưởng môn?"

Bùi Hồi: "Ta nghiêm túc nghĩ tới, chờ ta đánh bại Tạ sư đệ cần phải còn cần năm, sáu năm, mà Tạ sư đệ từ trước đến giờ yêu thích nghiên cứu mấy thứ bàng môn tà đạo, chỉ cần ta nỗ lực tập võ, tranh thủ tầm ba, bốn năm có thể đánh bại Tạ sư đệ rồi kế nhiệm chưởng môn. Sư bá, các ngươi sẽ không phải chờ quá lâu."

Chưởng môn Vân Tiêu biểu tình khó lường, nhìn chằm chằm Bùi Hồi nửa ngày, bắt chuyện với mấy vị sư đệ sư muội ở bên cạnh thương lượng, không để Bùi Hồi nghe được. Hắn hỏi trước: "Các ngươi thấy thế nào?"

Chưởng môn Tử Dương: "Ta cũng không biết nữa, đánh bại Tạ Tích cùng kế nhiệm chưởng môn có quan hệ gì đâu. Không phải chỉ cần Ngọc Hư sư đệ thoái vị là nó có thể nhậm chức sao?"

Chưởng môn Ngọc Hư nhất định phải có đôi lời: "Ta nghĩ, có thể là bởi vì Hồi Hồi lúc nhỏ hỏi chúng ta làm sao mới có thể kế nhiệm chức chưởng môn, ta lừa hắn nói nếu trở thành đệ nhất thiên hạ, các ngươi cũng đều gật đầu cho nó kế nhiệm. Sau đó vì y xử lý sự vụ trong môn phái buồn bực không thôi, chạy đến trước mặt chúng ta hỏi đảm nhận chức chưởng môn điều kiện nhất định phải là đệ nhất thiên hạ sao —— "

Chưởng môn Tử Dương biểu tình bối rối: "Lúc đó ta gật đầu." Nàng đang điểm lung tung lên đầu.

Chưởng môn Ngọc Hư: "Hồi Hồi tưởng là thật."

Chưởng môn Vân Tiêu: "Ngoại trừ Hồi Hồi, không ai biết điều kiện kế nhiệm chưởng môn... Có lẽ cũng không phải là chuyện xấu."

Chưởng môn Tử Dương: "Sư huynh, có cách gì à?"

Chưởng môn Vân Tiêu sâu kín nói rằng: "Ta quan sát thấy Tạ Tích đối với Hồi Hồi khá là ân cần, cũng là thật tâm. Hắn một lòng muốn thành thân, lại bị nguyện vọng Hồi Hồi muốn làm chưởng môn ngăn lại. Hắn là sẽ không vì vậy mà làm khó Hồi Hồi, mà nhất định sẽ tới lấy lòng chúng ta. Ha hả..." lạnh lùng cười vài tiếng: "Sau đó, nếu như hắn biết điều kiện kế nhiệm chưởng môn là đánh bại hắn, trở thành thiên hạ đệ nhất, có phải là rất có ý tứ không?"

Rõ ràng cơ hội đang ở trước mắt, chỉ cần trong lúc lơ đãng thua, hoặc là cố ý hoang phế võ công bị Bùi Hồi đánh bại là có thể thành thân. Mà Tạ Tích cũng không biết a, dưới tình huống không biết, mỗi khi thắng được Bùi Hồi sau này lo lắng mình bị sư huynh mê võ nghệ ghét bỏ vì vậy chuyên tâm luyện võ, kéo dài khoảng cách ra lần nữa. Cơ hội thành thân lần lượt phóng tới trước mặt, lại bị hắn lần lượt ném xuống đất, mãi đến tận khi quang vinh gia nhập hội lớn tuổi vẫn là nam nhân binh nghiệp chưa lập gia đình, còn tận sức tới cầu thân.

Ha ha, Tạ cẩu tặc cũng coi như tự rước lấy quả báo.

"Ruột Tạ Tích quanh quanh quẩn quẩn có trăm nghìn kế, chiếm hết tiện nghi của Hồi Hồi còn ra vẻ, đoán chắc với tính cách này của Hồi Hồi. Quay đầu lại, vẫn là để Hồi Hồi trị." Chưởng môn Vân Tiêu liếc mắt nhìn mấy sư đệ sư muội ở đây, nhẹ nhàng căn dặn: "Các ngươi cứ tiếp tục gạt, đừng làm cho Hồi Hồi cùng Tạ Tích biết được."

Bốn vị chưởng môn vỗ bộ ngực bảo đảm: "Không thành vấn đề."

Năm vị nhất trí ý kiến, dồn dập hướng Bùi Hồi lộ ra nụ cười ôn hoà từ ái: "Hồi Hồi, lại đây. Chúng ta bàn luận với ngươi chuyện kế nhiệm chưởng môn."

Bùi Hồi không nghi ngờ chút nào, ngoan ngoãn đi tới.

Cùng lúc đó, Tạ Tích đang ở tại nhà bếp làm đồ ăn sáng nghe tiếng chim bồ câu cánh vỗ, rửa tay, đi tới trước cửa sổ cầm lấy tờ giấy từ trên đùi chim bồ câu. Trên tờ giấy là chữ của phụ thân Tạ Tích, viết rõ hắn cùng với thê tử đi qua Tô Hàng, dừng lại ở đó hơn nửa tháng.

"Không tới?" Tạ Tích nỉ non một câu, quay người đem tờ giấy quăng vào bên trong lò lửa, không quá để ý. Cha mẹ hắn vô cùng ân ái, quanh năm ở bên ngoài du sơn ngoạn thủy. Lúc nhỏ, Tạ Tích bị mang theo du sơn ngoạn thủy, sau đó hắn lớn lên liền chạy tới nơi mình muốn. Chỉ là sau này có thể mang theo Bùi Hồi cùng đi, có thể nhìn ngắm mỹ cảnh, cùng y chia sẻ mỹ thực.

Tạ Tích: "Chờ thời cơ chín mùi, sẽ mang sư huynh đảo Phương Bình."

Đảo Phương Bình ở Đông Hải. Nghe đồn năm toà tiên sơn Đông Hải rất nổi danh, thật là thế ngoại đào nguyên. Nơi đó cũng là nơi Tạ Tích sinh ra, nhà của hắn.

Người võ lâm lục tục rời đi Bình Giang, bách tính cũng chậm rãi dọn về ở. Tống gia trang không còn, phỏng chừng về sau trong thành sẽ có nhiều người vào ở hơn. Ngày này, Tạ Tích đi một chuyến tới Phong Vũ lâu, Bùi Hồi một thân một mình đi dạo trên đường phố, tại trên đường phố nhìn thấy rất nhiều đạo bào lam bạch thêu tiên hạc, hiệp khách lưng mang trường kiếm, nam nữ đều có.

Y là hoá trang tiến vào trong đám người nên mới không bị những ánh mắt khác thường nhìn đến, ngoại trừ vì tướng mạo của y mà nhiều thêm ánh mắt của nữ hiệp. Bùi Hồi ngồi ở lầu hai một tửu lâu dâng rượu, dựa vào lan can phóng tầm mắt xuống dưới phố lớn, trên đường phố người đến người đi. Y nghi hoặc tại sao nhiều người mặc đạo bào lam bạch như vậy, áo bào kia mặc dù không phải rất đặc biệt, nhưng không đến nỗi tùy ý có thể đầy đường.

Đang lúc nghi hoặc, nghe được một trận cãi vã to tiếng, nhìn sang hướng có tiếng, liền thấy dưới một sạp hàng thợ may xúm lại rất nhiều người. Tỉ mỉ hỏi thăm mới biết, thì ra là một đôi vợ chồng coi trang phục lở tay làm hư mà không chịu bỏ tiền bồi thường, đang bị ông chủ tóm chặt không cho đi.

Bùi Hồi chỉ nhìn rồi thu hồi ánh mắt, không có tâm tư tham gia trò vui. Mà lúc này gió nhẹ phất qua lá cờ treo trên sạp hàng, mặt trên màu đen có một chữ 'Tạ' lớn, dư quang khóe mắt Bùi Hồi trùng hợp nhìn thấy, ngẩn người thì lại nghe được ông chủ kia hô: "Đây là sản nghiệp của Tiêu Dao Phủ, ông chủ lớn của chúng tôi là Tạ phủ chủ Tiêu Dao Phủ, người đệ nhất thiên hạ. Bùi Hồi ở Côn Lôn Ngọc Hư kia còn là sư huynh của Tạ phủ chủ. Với thân phận của chúng tôi này sẽ làm mấy chuyện lừa bịp sao? Rõ ràng là các vị khách này bắt nạt cửa hàng!"

Đây là có ý muốn kiếm chuyện.

Bùi Hồi ló đầu nhìn sang, tỉ mỉ nghe một lần mới rõ ngọn nguồn. Đôi vợ chồng kia xem trang phục sau đó phát hiện đường chỉ bị hư không chịu mua, trách chủ cửa hàng bắt nạt khách. Người vây xem vốn là đứng ở phía đôi vợ chồng kia chỉ trích chủ cửa hàng, bây giờ vừa nghe chủ cửa hàng là người của Tiêu Dao Phủ, ngược lại là hoài nghi đôi vợ chồng kia.

Nhìn qua đám người, thấy bộ dạng khí chất đôi vợ chồng kia đều không tầm thường, giờ khắc này trăm miệng cũng không thể bào chữa. Bọn họ tựa hồ không muốn bỏ ra ngân lượng, nhưng dưới sự hùng hổ doạ người của ông chủ cùng ánh mắt khinh bỉ của quần chúng, vẫn một vẻ thong dong, không thấy thái độ chật vật cùng tức giận.

Phu nhân kia bỗng nhiên ngẩng đầu, cùng Bùi Hồi nhìn nhau một cái, khẽ mỉm cười gật đầu. Không nhìn thì không biết, vừa nhìn mới phát hiện tướng mạo phu nhân kia thanh nhã nghiên lệ, mặc dù đã có tuổi tác, nhưng năm tháng điêu khắc ra vẻ phong tình.

Bùi Hồi sững sờ, trừng mắt nhìn, chậm rì rì cầm bát rượu uống hết, rồi chen vào trong đám người, ngăn lại trước mặt ông chủ kia cho hắn một nén bạc."Ta thay bọn họ trả, bao nhiêu này đủ chưa?"

Ông chủ nhìn một chút bạc, vừa nhìn về Bùi Hồi ở phía sau đôi kia vợ chồng, do dự một chút nhưng sau đó cũng nhận bạc căm giận nói rằng: "Lúc này là có người tốt trợ giúp, lần tới sẽ không may như vậy đâu." Hắn phẫn nộ tiến vào cửa hàng.

Quần chúng vây xem thấy không còn trò hay gì để nhìn cũng tản đi, đôi vợ chồng kia còn đứng lại chỗ cũ, đánh giá Bùi Hồi vì uống rượu mà hai má ửng hồng, xem kỹ ánh mắt mơ hồ dẫn theo chút thoả mãn.

Khoảng cách gần nhìn thì càng phát hiện đôi vợ chồng trước mắt này càng xuất sắc, tướng mạo đều bất phàm, khí độ tao nhã, cũng không có nửa điểm chán nản. Mặc dù là vừa nãy rơi vào loại tình huống quẫn bách kia, cũng không thấy hai người có thái độ hoảng loạn.

Người nam nhân chắp tay: "Tạ ơn thiếu hiệp giúp đỡ."

Bùi Hồi khẩn trương, vung vung tay nói rằng: "Không có chuyện gì."

Người phụ nữ xinh đẹp cười nói: "Ngươi giúp chúng ta đây là đại ân, không bằng chúng ta làm chủ mời khách, ở nơi tửu lâu này luôn như thế nào?"

Bùi Hồi nhìn bọn họ chằm chằm nửa ngày, gãi đầu một cái nói rằng: "Không cần... Các ngươi là người thân của Tạ sư đệ, ta giúp các ngươi là phải. Cho dù ta không giúp, các ngươi cũng sẽ không có chuyện gì."

Người phụ nữ hơi kinh ngạc, cười khẽ: "Nhận ra sao?"

"Vâng." Làm sao có thể không nhận ra? Tương mạo của đôi vợ chồng này cùng Tạ Tích rất giống, người sau tay chân dài người trước có vẻ ngoài đẹp mắt, cũng đều tuyệt. Bùi Hồi nói rằng: "Để ta mời khách đi."

Tạ mẫu liếc mắt Tạ phụ, nói xấu sau lưng y: Xem đi, ta nói y thông minh, không ngu ngốc.

Tạ phụ chắp tay sau lưng, không tỏ rõ ý kiến. Ba người tiến vào tửu lâu ngồi xuống, Bùi Hồi sốt sắng lại do vừa nãy có uống rượu mặt càng đỏ hơn.

Tạ mẫu vỗ vỗ mu bàn tay Tạ phụ, không có ý tứ thay Tạ Tích nói chuyện, chỉ giải thích: "Tên thợ may kia vốn là may hỏng, mà chưởng quỹ vẫn bày ra như không có gì, chúng ta sờ soạng một chút liền bị oan uổng là làm hư quần áo."

Tạ phụ lạnh lùng phê bình Tạ Tích: "Hừ! Phía trên thân bất chính, người phía dưới mới có thể loạn theo như vậy!"

Nghe vậy, Bùi Hồi không vui: "Tạ sư đệ rất tốt, mỹ đức, băng thanh ngọc khiết. Bình Giang lớn biết bao, Đào Ổ liền lớn biết bao? Một nhà thợ may nho nhỏ, khoảng cách với Tiêu Dao Phủ lại xa bao nhiêu? Tạ sư đệ sợ rằng không biết nơi này, tên chủ kia có thể còn chưa từng thấy bộ dáng Tạ sư đệ, nói là thân bất chính sao được ạ? Huống hồ mỹ danh Tạ sư đệ nổi khắp thiên hạ, toàn bộ bách tính Đào Ổ đều biết, vẫn là phẩm hạnh của tên chủ kia đáng lo hơn, có thể thấy được là hắn ta có vấn đề, không phải do Tạ sư đệ."

Biết rỏ con chỉ có phụ mẫu, muốn nói ai hiểu rõ nhất Tạ Tích bề ngoài ôn văn nhĩ nhã còn bên trong đen như mực nước, chỉ có thể là Tạ phụ Tạ mẫu. Hai người lần đầu tiên nghe được Bùi Hồi nói lời tốt đẹp cho con mình, thiếu chút nữa bọn họ cho là mình nhận lầm người.

Mỹ đức? Băng thanh ngọc khiết?

Không thể phủ nhận bề ngoài Tạ Tích như vậy, nhưng bên trong —— hai người Tạ phụ, Tạ mẫu biểu tình phức tạp nhìn Bùi Hồi đang tức giận bất bình —— đều âm thầm xác định cả đời mà còn không có nhìn thấu bản chất thật sao?

"Cách!" Bùi Hồi uống rượu nên càng có thêm can đảm, vốn là rất hồi hộp, liên quan đến Tạ Tích liền kích động. Y rất không đồng ý mà nói rằng: "Bá phụ bá mẫu lúc Tạ sư đệ còn nhỏ liền vứt bỏ hắn ở trong môn phái, Tạ sư đệ một thân một mình ở trong núi học nghệ, ngày lễ ngày Tết, lẻ loi hiu quạnh. Sau khi lớn lên, không có lời oán hận, không chỉ có nghiêm khắc kiềm chế bản thân hơn nữa đạo đức cũng tốt." Y uống một chén rượu, thở dài, đầy mặt là đau lòng cùng kính nể đối với Tạ sư đệ: "Tạ sư đệ rất không dễ dàng, mặc dù ta đối đãi với hắn như vậy, hắn vậy mà... Không trách ta."

Tạ phụ mẫu hiếu kỳ Bùi Hồi đối đãi với Tạ Tích như thế nào, chỉ là đoán chừng là bị bẫy mà lòng còn mang cảm kích đi.

"Người khác có thể hiểu lầm Tạ sư đệ, nhưng hai người không thể."

Tạ phụ, Tạ mẫu nhìn nhau không nói gì.

Tạ phụ: Ta đã nói là tên ngốc mà.

Tạ mẫu không phản đối. Đã ở chung nhiều ngày vậy mà còn bị Tạ Tích lừa gạt đến bây giờ? Nhìn bộ dáng cũng không ngốc mà, mới vừa đối mặt có thể nhận ra hai người bọn họ, rõ ràng cũng rất thông minh, làm sao va vào Tạ Tích liền choáng váng như vậy?

Tạ phụ cảm thán: "Hẳn là nồi nào úp vung nấy."

Bùi Hồi: "Nắp nồi?" Y phản ứng có chút chậm, tuy rằng dáng dấp nhìn qua rất tỉnh táo, nói chuyện trật tự rõ ràng, nhưng thực sự say rồi."Trù nghệ của Tạ sư đệ rất tốt." Hết sức trịnh trọng gật đầu.

Tạ mẫu thấp giọng: "Tạ Tích trước đây nói rằng đời này muốn nấu ăn cho vợ hắn, xem ra là nghiêm túc, không phải đùa giỡn."

Hài tử đi ra từ trong bụng của nàng, tự nhiên biết nhiều kiêu ngạo từ trong xương, muốn hắn yêu người khác rất khó. Mới vừa gặp mặt, nàng cũng rất yêu thích đứa nhỏ Bùi Hồi này, nên lúc này thật không hy vọng là Tạ Tích đùa giỡn.

Tạ phụ bất động thanh sắc: "Hắn cố ý nói cho hai chúng ta, tất nhiên là nghiêm túc."

Tạ mẫu gật gật đầu, cười nhìn Bùi Hồi, thỉnh thoảng đùa một hai câu. Chỉ cần chửi bới Tạ Tích, nhất định có thể nghe Bùi Hồi không ngừng khen. Nàng không khỏi cảm thán: "Sao lại làm người ta thấy thương như vậy chứ?"

Nàng có thể coi là biết đến tài năng của Tạ Tích, chỉ là nghe những câu nói này liền cảm thấy ngọt ngào.

Bùi Hồi trước sau kiên định tin tưởng Tạ Tích là tốt nhất, xuất phát từ nội tâm, không hề hoài nghi. Làm gì có ai có thể chống cự lại loại tín nhiệm không chút lý do này đây?

P/s: Hôm nay không có p/s gì...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play