Không đợi Lỗ Tông mở miệng, Tống Chân Tông liền nói:

- Lỗ ái khanh, ngươi không cần nói, Thạch học sĩ biết lúc nào cần tiết kiệm lúc nào không.

- Nhưng….

Hắn lắp bắp chỉ vào mấy mảnh thủy tinh…

Khấu Chuẩn chợt tiến lại, ghé vào tai hắn nói:

- Ngươi không nên để ý tới thứ này, cứ tin vào Hoàng thượng…

- Chẳng lẽ cái chai đó rất rẻ ?

Lỗ Tông rất nhanh phản ứng, khó trách ở trong đám người này, có vài người nhìn thấy vậy mà không ai tỏ ra xót xa gì cả.

Khấu Chuẩn cười đắc ý nói:

- Nhớ kỹ pháp lệnh giữ bí mật. Đó là nguồn kiếm tiền để chế tạo thuyền.

- Nhưng….

Khấu Chuẩn lại cười:

- Ngươi nên đi xem qua sơn trại một lần, sau đó sẽ không còn phải suy nghĩ. Hơn nữa không phải bỏ tiền quốc khố ra thì ngươi không cam tâm hả ? Tiền đó Thạch học sĩ cũng không cần.

Giảng bài xong, Thạch Kiên cáo từ hoàng đế và các đại thần rồi ra về.

Về tới nhà, hắn thấy bà nội, Hồng Diên, Lục Ngạc, Uyển Dung, Tiểu Như, gần như tất cả phụ nữ trong nhà đều đang soi gương. Ngay cả một ngươi thông minh như Uyển Dung cũng nhìn trân trối không rời mắt.

Nàng hỏi:

- Thiếu gia, ngài làm thế nào tạo được thứ này ? Có thể dạy nô tì được không ?

Thạch Kiên nghe xong trừng mắt nhìn nàng:

- Nếu người khác nói ra lời này ta sẽ không tức giận. Nhưng ngươi nói ra thực khiến ta tức giận. Không phải ngươi không biết ngày đó khi ta và Hoàng thượng đàm luận chế tạo thứ này, ngay cả Công chúa cũng bị Hoàng thượng đuổi ra ngoài sao ? Trừ vài đại thần, thì tất cả các quan đều không biết. Thậm chí cả quan nhất phẩm cũng vậy.

Uyển Dung sợ hãi, nước mắt vòng quanh:



- Nô tì biết sai….

Thạch Kiên thấy bộ dạng đáng thương của nàng, hắn có chút không đành lòng:

- Ta dạy cho ngươi Truy Nguyên Học đã là vi phạm thánh lệnh. Hiện tại ngay cả trong triều cũng chỉ có vài người được xem sách này. Những người khác cả tư cách cầm cũng không có, hơn nữa trong những thứ ngươi đang học, nếu học cho tốt ngươi dùng cả đời cũng không hết.

Trong nội tâm của Thạch Kiên, hắn rất muốn phát dương quang đại mấy cuốn Truy Nguyên Học này. Trong triều, hắn đã là đại thần, nhưng mỗi ngày đều bận rộn, không có thời gian mà nghiên cứu tiếp. Bởi vậy khi Uyển Dung xin học, hắn cũng đồng ý, nàng có cơ sở tri thức rất tốt, so với Hồng Diên và Lục Ngạc thì hơn hẳn, chỉ là tâm tính của nàng theo hắn không đơn thuần như hai người kia. Nàng quá thông minh, thông minh tới mức hắn cũng phải giật mình. Nếu sau này có gì thay đổi, nàng sử dụng những tri thức này, đặc biệt là tri thức về hóa học để đảo điên thiên hạ, lúc đó hắn thực sẽ thành công địch của nhân gian.

Tuy nhiên, hiện tại nàng muốn biết các tri thức tân tiến cũng phải tốn thời gian rất dài. Mấy bản truy nguyên này là đúc rút tất cả kiến thức khoa học kiếp trước, hơn nữa Thạch Kiên cố tình viết ngắn gọn, vô cùng tối nghĩa, nếu hắn không giảng giải sợ rằng nàng có thông minh đến mấy, dù tốn cả đời nghiên cứu cũng không xong. Kỳ thật, ở thế giới này có nhiều thứ rất tốt cho Thạch Kiên, thông qua Truy Nguyên Học, hắn muốn lưu lại cho hậu nhân con cháu một cơ sở vững chắc, vượt qua thời đại.

Uyển Dung bất chợt mỉm cười:

- Nô tì thật là, đã phạm vào tham niệm mất rồi…

Thạch Kiên nói:

- Kỳ thực ngươi rất thông minh. Lần trước khi Gia Luật Dung lãnh giáo số học, hắn có nói qua rằng ở quê nhà hắn có một sư muội, đó mới là người thông minh nhất. Ta nghĩ nàng so với ngươi, giỏi lắm chỉ được như vậy thôi.

Uyển Dung chợt lộ ra nét mê hoặc khó tả, nàng nói:

- Thiên hạ có kỳ nữ như vậy sao ? Thật tiếc không có cơ hội gặp qua.

- Ta cũng hiểu rằng, ta không thông minh, thiếu gia chỉ khích lệ ta mà thôi.

Thạch Kiên đáp:

- Người kia là quận chúa tôn quý của Liêu Quốc, sợ rằng ngươi sẽ không gặp được, còn về phần ngươi, có sao nói vậy.

- Thiếu gia, có phải là nữ tử phải vô tri mới tốt không ? Ngươi không thích nữ tử thông minh phải không ?

- Nếu có ý này, tất ta không viết ra Hồng Lâu Mộng, ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ. Ta không phải không thích nữ tử thông minh mà chỉ đặc biệt không thích nữ tử có tâm tư thâm trầm.

- Nô tì hiểu, ngày đó vì muốn tiếp cận người, quả nô tì đã dùng tâm kế, khó trách người canh cánh trong lòng. Thiếu gia, yên tâm, từ nay trở đi, nô tì sẽ không dụng tâm kế với người, vĩnh viễn sẽ làm nô tì của người.

Thạch Kiên lắc đầu không tin, hắn thầm nghĩ, nếu ngươi thực như vậy, sợ rằng mặt trời sẽ mọc hướng Tây.

Thạch Kiên ăn cơm chiều xong liền vào thành. Lúc này hắn mới biết Vương Khôn càng làm ăn càng lớn, một tiểu thành Hòa Châu không thể thỏa mãn hắn, hắn đã mở rất nhiều phân điếm. Chỉ có điều kỳ lạ là tới giờ hắn vẫn chưa gả con gái. Thạch Kiên trước cũng định hỏi thăm, nhưng sợ thân phận mình gây oanh động lớn, hắn liền dặn Đinh Phố để lại chút quà tạ lễ ngoài cửa.



Thạch Kiên nghiên cứu chế tạo thủy tinh lần này vô cùng thành công. Do tiền lãi quá lớn, không phải, nói quá lớn là chưa đủ để hình dung món lãi kếch xù này, nếu hắn dùng thân phận quan gia kinh doanh, sau này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng danh dự của hắn. Vì thế hắn bàn bạc với Hoàng Thượng, áp dụng biện pháp kiến lập sơn trại của Thạch Kiên, chiêu mộ một số thương nhân, dùng phương thức kinh doanh của họ để buôn bán, còn hắn đứng sau lưng, âm thầm khống chế mọi việc. Làm như vậy phải thu thập thêm một chút tay chân để lo việc, nhưng thực sự không cần lo lắng, đôi lúc hắn lặng lẽ giảm số lượng, mỗi lần bán chỉ xuất ra một ít hàng. Lại giật dây đám thương nhân tuyên bố, mỗi tháng chỉ có năm trăm kiện hàng, dù hàng tồn trữ còn cũng không bán, vì thế tạo ra tình cảnh cung không đủ cầu, giá cả tăng cao chóng mặt.

Ngoài ra, hắn âm thầm đưa hàng bán nhiều nơi, mỗi tháng tuyên bố năm trăm, nhưng thực tế số hàng bán ra lên tới một ngàn, thậm chí hai ngàn kiện.

Phương pháp này ở thời hiện đại có rất nhiều người sử dụng, tựa như hình thức bán hàng đa cấp vậy.

Khấu Chuẩn khi nghe cách này, hắn rất vui vẻ:

- Thạch học sĩ, không lâu nữa ngươi sẽ trở thành Đại Tống Đệ Nhất Phú Hào.

Thạch Kiên trịnh trọng nói:

- Tiểu thần vì quốc gia mà kiếm tiền, hơn nữa tiền tài là kiếm từ người giàu có, vì thế tâm lý vốn rất thoải mái.

Tống Chân Tông nghe hắn nói, từ tận đáy lòng cảm thấy vô cùng kính trọng.

Chỉ có điều Thạch Kiên không ngờ tới, chính là vào lúc này, Vương Khôn đột ngột tới vấn an.

Thạch Kiên thi lễ, nhẹ nhàng nói:

- Vương bá phụ vẫn khỏe chứ ?

Vương Khôn sợ tới chân tay run rẩy không thôi. Thạch Kiên hiện là ai ? Là người mà không ai không biết, là thầy của Thái Tử.

Hắn có tư cách nhận một lễ này ?

Hắn lắp bắp nói:

- Thạch đại nhân, ta không dám nhận lễ này.

Thạch Kiên đã lâu không gặp cố nhân, tâm trạng cũng cảm thấy vui vẻ, hắn cười:

- Mới đây ngươi tặng ta nhiều lễ vật như vậy, ta chỉ thi lễ mà thôi, có gì không dám ?

Đinh Phố đứng bên cạnh che miệng cười khùng khục.

Vương Khôn nói:

- Thạch đại nhân, gặp người thật vừa khéo, tiểu thư Lý gia có viết một phong thứ phó thác cho ta chuyển tới ngài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play