Hắn đang nằm trên giường, trước mắt là một bà lão tóc hoa râm đang khóc. Một ông lão đang vuốt râu, một tay bắt mạch hắn.
Ông lão mặc một bộ áo dài, tóc bạc trắng.
Nhìn cách bố trí trong phòng, toàn bộ đều là đồ đạc thời cổ đại.
- Ta đang ở đâu ?
Triệu Thanh Thành thầm nghĩ.
Lúc này, hắn cảm thấy trong đầu dường như có một thanh âm đang thì thầm với hắn:
- Ngươi là ai ?
Triệu Thanh Thành cảm thấy trong đầu hắn dường như có một người nữa, một trí nhớ thứ hai, chính là trí nhớ của thân thể này.
Ta xuyên việt, đây là ý nghĩ đầu tiên của hắn.
Thông qua trí nhớ cũ, hắn hiểu rằng hắn vẫn chưa chết, hoặc có thể nói rằng thân thể của hắn đã chết, nhưng linh hồn lại vượt thời gian, trở về Tống triều một ngàn năm trước, và hiện tại đang phụ thể lên người thiếu niên này.
Hiện tại chính là năm 1016 trước công nguyên. Người hắn nhập hồn vào tên là Thạch Kiên, năm nay chỉ mới tám tuổi. Phụ thân hắn khi hắn bốn tuổi được điều đến Giang Ninh phủ nắm quyền, nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, phụ thân hắn mắc bệnh lao, không thể không cáo lão hồi hương. Hơn nữa còn lây bệnh cho mẹ hắn, một năm sau cha mẹ hắn cùng mất.
Phụ thân hắn mặc dù khi còn sống là quan viên triều đình, nhưng lại không kinh doanh, gia cảnh không được tốt, sau khi bọn họ mất, Thạch Kiên sống cùng bà nội. Hai năm sau, vì kế sinh nhai, bà mang Thạch Kiên tới ở nhờ bằng hữu của phụ thân là Lý Quốc An. Hắn và Lý gia còn có một hôn ước, tám năm trước, khi hắn sinh ra, Lý gia cũng sinh hạ một đứa con gái. Hai nhà vì vậy mà ước định hôn nhân cho hắn.
Triệu Thanh Thành thông qua trí nhớ cũ còn biết rằng, thiếu niên mà hắn phụ thể rất chăm học, chỉ là, một chút tri thức kia so với vinh quang, bằng cấp, tam đại học vị của Triệu Thanh Thành thì không tính là gì cả. Hơn nữa, trong thế giới này, trong đầu có ngàn năm tri thức liệu có mấy người có thể so được với Triệu Thanh Thành ?
Bà lão kia nhìn Thạch Kiên rồi cao hứng nói:
- Tỉnh rồi, con của ta, đừng làm ta sợ.
Nói xong nước mắt lại tuôn trào.
Ông già bên cạnh nói:
- Lão phu nhân, lệnh công tử chỉ nhiễm phong hàn mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏe lại.
- Cảm ơn thầy thuốc Lưu.
Bà lão cúi đầu hành lễ rồi lấy ra mấy chục đồng tiền đưa cho ông lão.
Ông lão thở dài nói:
- Tuy nhiên, lệnh công tử thân thể yếu nhược, phải tiếp tục điều dưỡng.
Triệu Thanh Thành cười thầm, hóa ra vừa rồi khi hắn chiếm lấy thân thể này, tên thiếu niên này vốn chỉ lo đọc sách, không tập luyện, thêm nữa cuộc sống khó khăn, ăn uống không đủ dinh dưỡng nên cơ thể suy yếu. Mấy hôm trước hắn nhiễm phong hàn, nói cách khác chính là cảm mạo, thiếu chút nữa mất mạng, ngay tại lúc hắn suy yếu nhất, linh hồn Triệu Thanh Thành xuyên việt thừa cơ chiếm lấy thân thể. Triệu Thanh Thành cảm thấy hiện tại trong đầu hắn có một luồng tư tưởng khác, có thể chính là linh hồn chủ thể của Thạch Kiên, chỉ là linh hồn này vô cùng yếu nhược, hiện tại đã bị Triệu Thanh Thành hoàn toàn chiếm đoạt thân thể.
Triệu Thanh Thành nghĩ thầm, nếu ông trời không để ta chết, cho ta cơ hội tái sinh thì thân thể này từ nay chính là của ta.
Trong chốc lát, hắn bắt đầu làm quen với cơ thể mới, khống chế toàn thân, trong quá trình này, hắn cảm giác như linh hồn yếu ớt kia có chút bất bình, nhưng hắn không thèm để ý.
Hắn đứng dậy, đỡ bà lão lên rồi nói:
- Bà nội, không cần lo lắng, cháu khỏe rồi.
Trong lòng hắn thầm quyết định, sao này tập luyện cho thân thể mới này thật tốt, nếu không đến lúc bị bệnh nặng lại bị một tên khác xuyên việt nhập vào….thì chẳng phải linh hồn của mình sẽ như thiếu niên kia, tan thành tro bụi hay sao. Bản thân mình và tên thiếu niên kia tiền thân đều giống nhau, chỉ lo đọc sách, thân thể suy yếu nên mới bị lũ gian phu dâm phụ kia bức chết.
Hắn cúi đầu thi lễ với đại phu:
- Đa tạ tiên sinh
Triệu Thanh Thành gia thế khá tốt, kiếp trước gia đình hắn là chủ một xí nghiệp lớn, tuy rằng cả hai kiếp thân thể hắn đều rất yếu nhược, nhưng khí độ của hắn rất tốt. Hiện tại linh hồn dung hợp với thân thể mới, tự nhiên mang theo khí độ này.
Giọng nói của hắn không lớn, không nhỏ, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, vô cùng nho nhã, lễ độ.
Lưu đại phu nhìn thấy, quay lại nói với bà lão:
- Lệnh công tử quả nhiên thừa hưởng phong phạm của phụ thân năm đó, vô cùng khí phách.
Xem ra, phong phạm vừa rồi của Thạch Kiên đã thuyết phục được lão.
Triệu Thanh Thành sửng sốt, hắn không rõ lão thầy thuốc này nói hắn giống ai, sau nghĩ lại, phụ thân Thạch Kiên là quan ở Giang Ninh, theo cấp bậc quan viên của Tống Triều thì là quan bát phẩm, quan văn bát phẩm.
Triệu Thanh Thành nghe hắn khích lệ, thản nhiên cười, dựa vào người bà lão không đáp lại.
Vị thầy thuốc họ Lưu thấy vậy lại gật đầu tán thưởng.
Bà lão tiễn Lưu đại phu sau đó quay lại xoa đầu Thạch Kiên cười nói:
- Tôn nhi láu lỉnh, ngươi hù bà nội muốn chết. Nếu ngươi có chuyện gì, làm sao bà nội có thể sống nổi ?
Triệu Thanh Thành nắm tay bà lão, ngắm nhìn khuôn mặt hòa ái của bà rồi lại nhớ tới bà nội của hắn. Chỉ là khi đó hắn quá nhỏ, không cảm nhận được tình yêu vĩ đại này, chỉ cho tới khi bà nhắm mắt quy tây, dù hắn có muốn báo đáp cũng đã muộn. Người trước mặt hiện tại mặc dù không phải thân nhân của hắn, nhưng là thân nhân của thân thể này, hắn thầm quyết định, sau này nhất định phải báo đáp bà nội thật tốt.
Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy nội tâm chợt trào dâng, hắn biết cảm xúc này chính là của linh hồn trước đây lưu lại, vui mừng vì quyết định của hắn mà trào dâng.
Hắn nói:
- Bà nội, cháu thề về sau sẽ không để người phải lo lắng nữa.
Vừa mới nói xong, cửa chợt bật mở, một tiểu cô nương bước vào. Nàng mặc một bộ váy hoa ngắn màu lục, phía dưới mặc một chiếc quần dài màu hồng, đôi mắt to, mái tóc kẹp như đuôi ngựa, khẽ lắc lư theo nhịp bước, nhìn vô cùng đáng yêu, hoạt bát.
Nàng nhìn Thạch Kiên rồi vui sướng chạy tới:
- Kiên đệ đệ, đệ khỏe rồi sao ?
Triệu Thanh Thành thông qua trí nhớ của Thạch Kiên nàng biết rằng cô gái này chính là Lý Tuệ, người được chỉ hôn với hắn, hắn lại cảm thấy ý nghĩ của hắn có chút vui sướng, như tâm tình của linh hồn còn lưu lại. Hai người trẻ tuổi, vô tư, nàng sinh ra sớm hơn Thạch Kiên vài tháng vì vậy luôn gọi hắn là đệ đệ. Nhưng Triệu Thanh Thành còn qua trí nhớ biết rằng, sau khi bà nội mang hắn tới nương tựa Lý gia, mẫu thân Lý Tuệ và mọi người lập tức thay đổi thái độ, nếu như không có gì biến hóa, có lẽ việc hôn này khó có thể tiếp tục.
Nói xong, Lý Tuệ lấy từ trong lòng ra một quyển sách dày, Triệu Thanh Thành nói:
- Cảm ơn.
Hắn biết rằng thiếu niên này bình thường sách vở mà hắn xem đều nhờ thiếu nữ này lấy trộm từ trong phòng phụ thân. Việc này phụ thân của Lý Tuệ cũng phát giác, tuy rằng sự khốn quẫn của Thạch gia hôm nay khiến hắn hối hận về hôn ước trước đây, nhưng dù sao đó cũng là đứa con của bằng hữu, hắn cũng hy vọng rằng Thạch Kiên có tiền đồ, vì vậy cố tình ra vẻ như không biết.
Triệu Thanh Thành dựa vào trí nhớ của thiếu niên, thấy rất nhiều thư sách hắn đọc qua, nhưng lại không được ai dạy bảo, chỉ là tự học, muốn thành tài ? Chỉ sợ còn khó hơn lên trời.
Trong trí nhớ của thanh niên này Triệu Thanh Thành phát hiện không ít sai lầm, chưa nói tới nội dung chỗ có chỗ không.
Tuy nhiên điều này không ảnh hưởng gì, ở thời đại này, hắn mang theo ngàn năm văn hóa của tương lai, ba học vị của hắn ở tiền kiếp cũng không phải vứt không, đối với văn học niên đại này, hắn có lý giải rất sâu, thêm nữa, thân thể mới này mới chỉ tám tuổi, thời gian còn rất nhiều, hoàn toàn có thể tiến thêm một bước.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn chợt phát ra vạn trượng hào tình, hắn đi về phía cửa sổ, ngắm hàng cây bên ngoài, trong lòng thầm hô lớn:
- Đại Tống, ta đến đây. Từ nay về sau, ta chính là Thạch Kiên !!
Giờ khắc này, trong mắt hắn ánh lên một tia sáng sâu thẳm, đối với hai người đang nhìn hắn kia, hắn chỉ là một tiểu tử ngây thơ, vô tri, nếu để ý hai người khẳng định phát hiện ánh mắt vừa rồi của hắn hoàn toàn không phải ánh mắt của một tiểu tử mới tám tuổi, mà là của một trung niên trầm ổn.
Lý Tuệ nhìn ánh mắt kiên định của Thạch Kiên, nàng cảu thấy đệ đệ của nàng giờ khắc này chợt tỏa ra mị lực mê người, về phân nguyên nhân tại sao như vậy thì chính nàng cũng không biết.
Vào lúc này, cửa lại bật mở, người tiến vào chính là mẫu thân của Lý Tuệ, nhìn bộ dáng hung hăng của bà ta, Thạch Kiên không khỏi thở dài, bị người này bắt gặp ở đây, không biết Lý Tuệ lại phải nghe gì nữa.
Quả nhiên, bà ta mở miệng là quở mắng Lý Tuệ:
- Tại sao ngươi lại chạy tới đây, không phải ta đã nói cho ngươi biết, ngươi không được đến gần tiểu tử này sao ?
Rồi lại quay về phía bà nội Thạch Kiên nói:
- Các ngươi không biết tự nhìn bản thân hay sao ? Không biết các ngươi hiện tại là loại gì sao ?
Nói xong lại xỉ vả Thạch Kiên:
- Ngươi tuổi còn nhỏ, không chịu học hành, như một con hát, chỉ biết câu dẫn tiểu cô nương !!!
Phụ thân Lý Tuệ vốn là cử nhân, còn đảm nhiệm chức vụ quản lý, là vợ cả đáng lẽ phu nhân này không thể mắng chửi người khác như đám tiểu dân đầu đường xó chợ như vậy mới phải, nhưng hiện tại, mụ này chửi người so ra còn ngoa ngoắt hơn cả lũ đầu đường xó chợ.
Ở giai đoạn này của Tống triều, đa phần dân chúng đều là văn nhân, thích từ phú. Lúc này, con hát thân phận rất hèn hạ, con hát nam thì lại càng thấp hèn, đa phần chấp nhận chỉ vì mưu sinh. Cho đến thời Minh, ca hát mới thành một loại tục lệ, còn ở Tống triều, thân phận con hát luôn phải chịu một thái độ khinh bỉ, coi thường.
(Con hát: tương tự ca kỹ)
Mẫu thân Lý Tuệ đem Thạch Kiên so sánh với con hát, quả thực là sỉ nhục rất lớn với Thạch Kiên. Bà nội Thạch Kiên ở bên cạnh cũng tức giận run rẩy cả người.
Kiếp trước, Thạch Kiên vốn là một người tự cao, luôn được mọi người tôn trọng, hắn càng không thể chịu nổi sự sỉ nhục này, hắn quay lại nói:
- Lý phu nhân, không cần lo lắng, vài ngày nữa ta sẽ rời khỏi Lý phủ.
Mẫu thân Lý Tuệ vừa nghe thấy, còn tưởng rằng lỗ tai mình có vấn đề, nhưng sau khi nàng nhìn thấy sự khinh thường trong ánh mắt của thiếu niên gầy gò trước mặt, nàng nghiến răng nghiên lợi nói:
- Tốt, có chí khí, ta chống mắt xem vài ngày nữa các ngươi có phải nhìn thấy các ngươi trong nhà của ta nữa hay không.
Nói xong, nàng nổi giận đùng đùng, túm lấy Lý Tuệ ra khỏi căn phòng, vừa đi vừa mắng.
Nhìn nàng rời đi, bà lão thở dài:
- Cháu của ta, sao vừa rồi con lại nói vậy, chúng ta đang nương nhờ mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.
- Bà nội, người yên tâm, con sẽ có cách.
Thạch Kiên nói
Bà lão nặng nề thở dài. Kỳ thật khi bước vào Lý phủ, bà cũng không phải ăn không ngồi rồi, mỗi ngày đều phải lau dọn, nấu nướng giúp Lý gia, so với đầy tớ thì chỉ thua một tờ công văn mà thôi. Rời khỏi Lý phủ, bà có thể làm thuê cho người khác, nhưng nếu ký vào công văn ở đợ, là mẹ của một mệnh quan triều đình, so với chết còn khó chịu hơn.
Thạch Kiên có thể nói như vậy vì hắn tự tin vào tri thức của hắn, hắn không tin ở thời cổ đại này, hắn không thể nuôi sống gia đình hắn. Nhưng bà lão lại nghĩ hắn chỉ là trẻ con mà thôi. Kể cả mẫu thân Lý Tuệ cũng không tin rằng hắn thật sự rời khỏi Lý phủ, thậm chí còn chuẩn bị vài ngày nữa sẽ tới xỉ vả cả tổ tông Thạch Kiên.
Một ngày sau, Thạch Kiên cảm thấy thân thể đã tốt lên rất nhiều, hắn liền ra ngoài xem xét, muốn xem có cách nào có thể kiếm được tiền hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT