Mọi người rất ngạc nhiên, lần đầu họ thấy có người nhận mình không phải là quân tử. Cách đối đáp của thiếu niên này, thực vô cùng cổ quái. Đương nhiên, Tống Chân Tông và Lưu Nga biết Thạch Kiên khẳng định không phải là nói không suy nghĩ, chỉ là họ cũng muốn nghe xem thiếu niên thần kỳ này sẽ trả lời như thế nào.
Triệu Trinh cũng gãi đầu, kỳ quái hỏi:
- Vậy ngươi là tiểu nhân ?
Thạch Kiên nói:
- Tiểu thần cũng không phải là tiểu nhân, tiểu thần là đại Tống lương thần.
Triệu Trinh càng kỳ quái hơn, lại hỏi:
- Ngươi không phải là quân tử, sao có thể là lương thần ?
- Quân tử như Thanh Tùng, Trọng Tuyết, Ninh Chiết hay như Khấu Chuẩn đều không tốt
Quả thực, Lưu Nga đối với Khấu Chuẩn rất không ưa, nàng thừa nhận, gật đầu.
- Nhưng Thánh Thượng là thánh nhân, không phải là người. Khổng phu tử cũng đã nói, thánh nhân cũng có thất tình lục dục, hoàng thượng cũng vậy.
- Vì thế Hoàng thượng hàng ngày phải đọc, phê tấu chương, không có thời gian tiểu khiển, hoạt động, cộng thêm lo phiền. Ví dụ như Thái Tử, hàng ngày ăn rau xanh, ăn mãi cũng ghét, nếu ăn vài thập niên thì sao ?
- Là…là…
- Vì thế, bọn tiểu nhân lợi dụng cơ hội, vì thăng quan phát tài cổ vũ thánh thượng làm bậy. Vì Thánh Thượng có quyền uy vô hạn, lại bị bọn chúng mê hoặc nên mới trở thành hôn quân. Nếu là quân tử sẽ giúp đỡ thánh thượng, có gan can gián. Nhưng tiểu thần đã nói, quân chủ cũng là người, cũng phải nghỉ ngơi, cũng phải giải trí, đó mới là minh quân. Thánh Thượng vì giang sơn xã tắc, vì thiên hạ dân chúng, lương thần vì thánh thượng, xin thái tử nhớ kỹ.
Buổi nói chuyện này chẳng những thái tử, ngay cả Lưu Nga và Tống Chân Tông cũng chấn động, suy nghĩ rất lâu.
Thạch Kiên thầm nghĩ tới Khấu Chuẩn. Thật không ngờ mới mấy tháng đã lại bị công kích, sợ rằng tới chết ngươi cũng không có cơ hội trở lại rồi, sợ rằng ta chỉ có thể giúp ngươi một chút lộ phí mà thôi.
Triệu Trinh suy nghĩ một hồi lâu rồi nói:
- Ta đã hiểu, quân tử giúp Hoàng thượng không ham hưởng lạc, chuyên cần lo chính sự, nên có thể sẽ bị quân chủ ghét bỏ ví dụ như Ngụy Chinh, Khấu Chuẩn, hay như Tỷ Can ngày xưa, sẽ có kết cục không tốt.
Thạch Kiên thầm nghĩ, thiếu niên này quả thực thông minh. Hắn gật đầu khen phải.
- Chính là như vậy, muốn thành minh quân phải tránh xa tiểu nhân.
- Không tồi !
Thạch Kiên gật gật đầu, sau đó xoay người nói với Tống Chân Tông:
- Đại Tống có phúc, đời sau có minh quân rồi.
Tống Chân Tông cười lớn, có cha mẹ nào không hy vọng con mình ưu tú ?
- Nhưng ta vẫn chưa hiểu, ngươi nói ngươi không phải quân tử, sao có thể là lương thần.
- Lương thần không nhất định phải là quân tử, ví như Trần Bình, thượng tấu sáu kế cho sự hưng suy của đại Hán, không ngờ không ai hiểu, nói hắn là gian thần. Ví như Phòng Huyền Linh, Trương Lương, cả đời khắc khẩu với quân chủ, bọn họ muốn can gián, đề nghị nhưng quân chủ không nghe, muốn giúp quân chủ thống trị thiên hạ, phải biết cách thuận theo Hoàng đế mà can gián, thà không làm quân tử vẫn giữ được lòng trung, đó mới là lương thần. Thần nguyện làm người như thế.
- Ta hiểu, ngươi nói quân tử sẽ khó can gián hoàng đế, dễ bị ghét bỏ, vì ngươi muốn giúp cho hoàng đế, mà không làm quân tử.
- Điện hạ quả nhiên trí tuệ hơn người. Thực ra không phải thần không muốn làm trung thần cũng không được, vì hoàng thượng ân sủng ta quá nhiều rồi.
Thạch Kiên trong lòng lại nghĩ khác:
“Làm trung thần rất khổ, nhìn Khấu Chuẩn nửa đời lận đận, từ Thiểm Tây đày tới Sơn Đông, từ Sơn Đông tới Hà Bắc, rồi lại tới Quảng Tây, Hải Nam, thực khổ….”
Tống Chân Tông càng nghe càng cao hứng.
- Ta cũng đã hiểu, lương thần là người hoàng đế có thể tâm sự, gian thần là kẻ xui khiến hoàng đế hưởng lạc, vậy trong triều, ai là gian thần, ai là trung thần ?
- Tiểu thần vừa vào triều, quả thực chưa rõ, tuy nhiên Thánh Thượng và điện hạ có thể căn cứ những điều vừa rồi mà phán đoán.
Thạch Kiên nghĩ thầm, hiện tại trong triều gian thần hơn nửa, trong đó âm hiểm nhất là Đinh Vị, quang minh lỗi lạc nhất là Vương Khâm, còn có lũ người Lâm Đặc, hắn sẽ lựa thời cơ tung lưới tóm gọn, nhưng hiện tại hắn còn nhỏ, chưa thể.
Hắn nói:
- Điện hạ, tiểu nhân có thể là gian thân, nhưng gian thần chưa chắc là tiểu nhân.
- Xin chỉ giáo
- Tiểu nhân cái cần chú ý chính là một chữ tiểu, bọn họ chỉ có thể ở sau lưng người khác mà tính kế, không dám quang minh chính đại làm việc. Vì thế tiểu nhân cũng không dễ tìm ra, chỉ có thế nhờ quân chủ phán đoán. Còn một loại người như Triệu Cao, Đổng Trác, Vương Mãng, bọn họ công khai lừa gạt quân chủ, người như thế cũng có thể gọi là tiểu nhân, gian thần, nhưng chính xác phải gọi họ là gian hùng. Hai loại này, mỗi loại đều vô cùng đáng sợ.
- Ta đã hiểu, làm quân chủ phải cần cù trị quốc sự, không nên ham chơi, tránh xa tiểu nhân, cận thân quân tử.
- Không tồi
Nói xong, Thạch Kiên lại nói với Tống Chân Tông:
- Thần chúc mừng bệ hạ.
- Ha ha
Tống Chân Tông quả thực vô cùng cao hứng, thiếu niên này nói chuyện vô cùng dễ hiểu, có thể giảng cho con mình rất nhiều đạo lý mà bản thân mình cũng khó lý giải. Hắn gọi tên thái giám rồi nói:
- Lấy năm trăm lạng bạc thưởng cho Thạch học sĩ.
Thạch Kiên quỳ xuống nói:
- Thần đã nhận được sự ưu ái của Thánh Thượng, đó là quý nhất, không cần thưởng gì nữa. Hơn nữa hiện tại tiểu thần giảng học cho thái tử cũng là bổn phận, bệ hạ không nên tưởng thưởng. Hiện tại, đại Tống giàu có nhưng không ít người đang đói khát, Thánh Thượng nên tiết kiệm chút tiền giúp đỡ họ vẫn hơn.
Nghe xong hắn nói, Tống Chân Tông và Lưu Nga nhìn nhau, Lưu Nga nói:
- Hai bà cháu ngươi tâm địa rất tốt, bản thân thì sống mộc mạc, lúc nào cũng nghĩ tới người khác, giờ ai gia mới biết tin đồn quả không ngoa. Bệ hạ, vậy cứ y như lời hắn nói.
Sau đó nàng lại vuốt đầu Thạch Kiên, thở dài:
- Hài tử tốt !!
Triệu Trinh lúc này mới nói:
- Hiện ta hiểu rằng Thạch học sĩ cũng là một quân tử, chỉ có điều khác với quân tử bình thường, ngươi là một quân tử có thể khiến cho quân chủ cao hứng.
- Tạ điện hạ khen thưởng
Thạch Kiên nói
- Hiện tại, ta chính thức tuyên bố, Thạch học sĩ đủ tư cách giảng học cho ta.
Thạch Kiên thầm nghĩ, hóa ra vừa rồi là hắn khảo hạch mình. Hắn không ngờ Triệu Trinh khi thấy hắn chỉ là một thiếu niên như mình lại làm thầy mình, hắn rất không phục nên mới tìm cách làm khó dễ Thạch Kiên, nhưng khi chứng kiến nhân phẩm của Thạch Kiên, hắn đã tâm phục khẩu phục.
Thạch Kiên nói:
- Bắt đầu từ giờ, thần sẽ giảng cho điện hạ Truy Nguyên Học.
Tống Chân Tông và Lưu Nga cùng Triệu Trinh biết thiếu niên này rất giỏi, nếu không hắn cũng không thể viết được Tự Trị và Ngụy Kỳ, nhưng những thứ đó chưa nói tới, trước đây, với Truy Nguyên Học và Số Học, hắn đã khiến cho đại học sĩ của Liêu Quốc quỳ gối bái sư.
Bọn họ không biết rằng, đây là chủ ý của Thạch Kiên. Thạch Kiên hiện tại khó có thể công bố nhiều thứ, vì thế hắn muốn tìm cách phổ biến cuốn sách, tìm hữu tâm nhân nghiên cứu, tìm ra chân tướng của hóa học.
Triệu Trinh cũng từng nghe, Thạch Kiên nhờ căn cứ vào Truy Nguyên Học mà có thể chế ra máy dệt cùng các loại thuyền mới, hắn cảm thấy rất hứng thú nhưng đọc lại không hiểu, thấy Thạch Kiên nói sẽ dạy hắn, đương nhiên vô cùng cao hứng, bật thốt:
- Thạch học sĩ, ngươi nói đại địa hình cầu, là thật chứ ?
Thạch Kiên đang chuẩn bị nói hắn đi học, chợt bị hắn hỏi một câu thiếu chút nghẹn họng. Thạch Kiên nói:
- Đại địa có phải hình cầu hay không, phải chờ Giang Cập trở về mới biết được, hơn nữa cái này cũng là tiểu thần nghe người khác nói mà thôi.
Triệu Trinh suy nghĩ một hồi lại hỏi:
- Thạch học sĩ, mỗi người đều nói ngươi rất tốt, cả phụ hoàng và đại nương cũng khen ngươi, nhưng nếu địa cầu không phải hình tròn, mấy người du thương kia sẽ vĩnh viễn không về được phải không ? Còn nếu quả thực là hình tròn, với lộ trình xa xôi, sóng to gió lớn như vậy cũng sẽ có nhiều người hy sinh. Chẳng phải chỉ vì một lời của ngươi mà khiến nhiều người mất mạng sao ?
Thạch Kiên thiếu chút nữa tức chết, hắn nghĩ thầm, tên tiểu hài tử này lắm chuyện như vậy, bảo ta làm sao hầu hạ ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT