Nhưng Thạch Kiên chỉ lắc đầu, không trả lời.

Hiện tại Thạch Kiên nhắc lại, có rất nhiều người đều hỏi lại.

Hơn nữa có người còn hỏi, cho dù nhảy xuống không có việc gì, nhưng chạy trốn thế nào? Trong thời tiết ngập tràn băng tuyết này, nếu dựa vào đôi chân, chỉ sợ mệt chết người cũng không đi được bao xa.

Tuy nhiên người này liền bị mọi người xem thường, nhảy xuống không có việc gì, ngươi tự nhảy đi.

Thạch Kiên vỗ tay một chút, nói:

- Đương nhiên, việc này ta cũng đã nghĩ tới. Hiện tại chúng ta bắt đầu chuẩn bị một vài thứ đi.

Hắn ở lại trên núi này hơn hai mươi ngày, chính là tính đến việc triều đình sẽ có một số hành động, mới có thể khiến Nguyên Hạo điều binh lực ở Túc, Sa châu đi. Nhưng không thể đợi thêm được nữa, nếu đợi đến khi băng tuyết tan ra, bọn họ thực sự sẽ phải dùng chân mà đi. Cho nên hiện tại phải chuẩn bị tốt.

Đồng thời, Nguyên Hạo cũng biết được tin tức, hắn cười to, nói:

- Tốt, bọn họ dám tiến công Đại Hạ của chúng ta lần nữa, bọn họ nghĩ mình là Thạch Kiên sao, ta sẽ khiến bọn họ một người cũng không trở về được.

Quả thật hắn không sợ quan binh Tống triều, nhưng lại thực sự sợ Thạch Kiên, Thạch Kiên đã vài lần khiến hắn bị thua thảm hại. Nhưng nếu đại quân Tống triều lại tiến công Tây Hạ, đội ngũ lần này sẽ không có Hạ Tủng, nhưng lại có Phạm Trọng Yêm, Chủng Thế Hành, còn có Chiết Duy Trung và đặc biệt là Sơn Ngộ Duy Vĩnh, người này hiểu khá rõ địa hình Tây Hạ, cho nên khẳng định không phải là đánh du kích. Vì thế hắn phải điều động quân lực Tây Bắc để phòng bị quân Tống tiến công. Về phần người Hồi Hột, nếu không phải lúc Tây Hạ thực sự gặp phải nguy hiểm bọn họ sẽ không dám cùng Nguyên Hạo giao thủ. Ngay cả Tư la của dân tộc Thổ Phiênhiện tại cũng không dám làm bừa nữa, lần trước hắn không ngờ họ dám phối hợp với Tống triều xuất binh đánh Lương Châu, chuyện này tạm thời nhớ kỹ. Chỉ có điều bây giờ không phải thời điểm báo thù.

Sự thật cũng giống như Thạch Kiên sở liệu, hiện tại từ khi Hắc Thuỷ quân ti đến khu vực Túc Châu cả một khu vực rộng lớn đã xuất hiện tình trạng không còn quân phòng thủ.

Tuy nhiên Thạch Kiên định dùng phương pháp gì để nhảy xuống núi đây? Hoặc là không phải hắn muốn nhảy xuống núi, mà là đi thông qua con đường mòn nào đó thoát khỏi vòng vây

Nhưng nếu như thế, Nguyên Hạo vẫn cảm thấy rất bất an, hắn nghĩ hiện tại trên núi tuyết đọng mỏng hơn một chút, có thể trèo lên dễ dàng hơn, có lẽ nên tiến công lại lần nữa.

Tuy nhiên tộc trưởng các bộ tộc lại nói:



- Hắn cũng không phải thần tiên, làm sao có thể chạy được? Hơn nữa nếu có thể chạy, bọn họ cũng không có chiến mã, người thường đi trên tuyết dày như vậy có thể đi được bao xa?

Bọn họ đối với trạng thái hiện tại này thực rất vừa lòng, có thể không đánh mà thắng, có thể bắt được Thạch Kiên. Nếu cố tình tấn công, đối mặt với quân Tống đang có vũ khí lợi hại như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết, ngay cả như thế cũng không nhất định sẽ thành công.

Nguyên Hạo cũng không có cách nào hơn, hiện tại bởi vì vài lần thất bại, quyền uy của hắn đã dần dần giảm bớt. Trong một số thời điểm không thể không nghe theo đề nghị của tộc trưởng các bộ tộc.

Thời gian thật sự mau, thoáng chốc đã tới trung tuần tháng hai. Lúc này có binh lính bẩm báo, nói mấy ngày nay trên đỉnh núi có hiện tượng bất thường. Nguyên Hạo hỏi:

- Làm sao vậy?

Binh lính nói:

- Dường như trên núi chẳn có một chút động tĩnh nào.

Ừ nhỉ? Chẳng lẽ quân Tống đã cạn lương thực nhanh như vậy? Một đám đói bụng? Nhưng Nguyên Hạo biết với tính tình của Thạch Kiên, không có khả năng như vậy. Vì thế hắn lập tức phái vài người đi tìm hiểu.

Vài thám tử nghe thấy mệnh lệnh của Nguyên Hạo, cả bọn mặt đều xám như gan heo. Leo lên núi tìm hiểu tin tức? Đi lên không phải tìm hiểu mà là đi chịu chết a.

Không có cách nào hơn họ đành phải chậm rãi từng bước mà leo lên. Nhưng khi bọn họ đã tới hàng rào phía trước, cũng không thấy có bất kỳ binh lính Tống nào bắn bọn họ. Bọn họ đánh bạo xuyên qua khe hở hàng rào nhìn vào bên trong, lại thấy từ sườn núi đến đỉnh núi đều trống không, chẳng còn một ai.

Bọn họ vội vã chạy xuống núi báo cáo với Nguyên Hạo.

Nguyên Hạo nghe được tin tức này, mặt biến sắc, hắn không để ý sự phản đối của các tộc trưởng, lập tức mệnh lệnh cho đại quân tiến lên núi.

Nửa canh giờ sau, bọn họ lại bắt đầu tiến công. Lúc này thật sự rất thuận lợi, vừa đánh liền chiếm được toàn bộ Bán Đao Sơn, tìm kiếm trong toàn bộ lều trướng nhưng lại không phát hiện được bất kỳ bóng dáng quân Tống nào.

Nguyên Hạo dường như phát điên, mệnh lệnh cho binh lính đào hết tuyết trên núi lên, nhưng ngay cả thi thể của binh Tống cũng không thấy, chỉ nhìn thấy rất nhiều thịt ngựa được nướng chín, vẫn còn trong lều.

Nguyên Hạo bình tĩnh nhìn đám tộc trưởng:



- Bây giờ thì hay rồi, bọn họ thực sự đã chạy thoát.

Những tộc trưởng như lọt vào trong sương mù, bọn họ nhìn xuống vách đá, thật sự không có khả năng chạy trốn từ nơi này, nhưng nếu đi từ sườn núi phía Bắc, đại quân Tây Hạ chẳng lẽ lại không phát hiện ra.

Một tộc trưởng còn lẩm bẩm nói:

- Thật là kỳ quái, bọn họ đi như thế nào? Chẳng lẽ Thạch Kiên thật sự là thần tiên?

Câu nói này nếu bình thường thực sự rất buồn cười, nhưng hiện tại đối mặt với tình huống như vậy, rất nhiều tộc trưởng nghe xong lời hắn nói, con ngươi đều trợn lên. Vốn dĩ bọn họ về cơ bản đều tin tưởng chuyện thần quỷ, hiện tại chuyện này cũng chỉ có thể dùng thần quỷ để giải thích. Bằng không mấy ngàn người làm sao có thể tự nhiên biến mất.

Bán Đao Sơn, nếu nằm ở Trung Nguyên, cũng là một toà núi lớn. Nhưng nếu nằm trong Kỳ Liên Sơn, nó lại là toà núi nhỏ, tuy nhiên hiện tại nó lại đang hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.

Tư La của dân tộc Thổ Phiên tất nhiên không hy vọng Thạch Kiên chết. Hắn cũng hiểu, chỉ cần Thạch Kiên trở lại Tống triều, Tây Hạ của Nguyên Hạo cũng không thể tồn tại được bao lâu. So với Tống triều, người Tây Hạ càng tàn bạo hơn. Bọn họ chẳng những công thành cướp trại, còn bắt người cướp của, cướp tất cả tài sản, súc vật, còn có tráng niên nam nữ. Bọn họ đến nơi nào, nơi đó sẽ hoang tàn không còn gì cả. Mà Tống triều thì chỉ cần thần phục, chỉ cần xưng thần với họ, tuy rằng hằng năm phải tiến cống vài thứ nhưng lại được hưởng nhiều hơn.

Bởi vậy khi nghe tin Thạch Kiên bị vây, hắn lập tức phái sứ giả đến Tống triều, chủ động thỉnh cầu phái năm vạn đại quân, xuất phát tới Lương Châu, chủ động hợp ứng với Tống triều. Hơn nữa còn phái người dẫn đường, vốn dĩ Lương Châu chính là địa bàn của bọn họ, tất nhiên bọn họ rất quen thuộc. Đồng thời, đây là khu vực rộng lớn mà người Hồi Hột sinh sống. Ở đây, Tư La được mọi người ủng hộ cũng không hề kém hơn so với Nguyên Hạo.

Ở Tây Vực, các bộ tộc người Hồi Hột đã lặng lẽ chú ý tin tức này. Hiện tại biển hiện công kích của Nguyên Hạo khiến người Hồi Hột cũng cảm thấy sợ hãi. Hoàng đầu của dân tộc Hồi Hột trên cơ bản bị Nguyên Hạo đánh cho tan tác, mà các bộ tộc dân tộc Hồi Hột ở Tây Châu lại không dám mạo phạm đến đội quân tiên phong của Nguyên Hạo. Nhưng chỉ cần Thạch Kiên có thể trốn thoát, thì có thể tưởng tượng được kết cục của Nguyên Hạo ra sao.

Kỳ thật lúc này dân tộc Hồi Hột đã bị chia rẽ thành nhiều nơi tự có chủ quyền không khác gì Trung Quốc cổ đại thời Chiến quốc. Gần Tống triều nhất là dân tộc Hồi Hột Sa Châu, trước khi Nguyên Hạo đánh bại bọn họ, trên thực tế họ đã thần phục dân tộc Hồi Hột Vu, Cam châu. Sau khi bị Nguyên Hạo đánh bại, một bộ phận người đã đầu hàng Nguyên Hạo, còn một bộ phận khác trốn về phía hoàng thuỷ, trở thành nước phụ thuộc của Tư La, chính là dân tộc Hồi Hột Hoàng Đầu. Còn có một bộ phận khác trốn về hướng dân tộc Hồi Hột Tây Châu. Nhóm người này có quan hệ rất tốt với Tống triều, từng liên kết với Tống triều tấn công Lý Kế Thiên.

Tiếp theo là dân tộc Hồi Hột Tây Châu, họ vốn dĩ rất hùng mạnh, nhưng vẫn thuộc phạm vi dân tộc Hồi Hột, chia thành hai bộ phận là dân tộc Hồi Hột Cao Xương và dân tộc Hồi Hột Quy Tư. Lần chiến tranh này chẳng những đã tạo thành thương tổn rất lớn đối với dân tộc Hồi Hột Tây Châu, hơn nữa còn làm cho tín ngưỡng phật giáo dân tộc Hồi Hột Vu Điền bị tín ngưỡng đạo Y Tư Lan Giáo Khách Lạp Hãn thâu tóm. Tư La còn thừa cơ đánh vào thủ đô Quy Tư.

Lúc Thạch Kiên đến đây, Quy Tư đã bị dân tộc Hồi Hột Tây Châu thống nhất và thay thế cho dân tộc Hồi Hột Cao Xương trước kia. Tuy nhiên do trải qua chiến tranh, thực lực của họ đã không được như thời kỳ sư tử vương trước kia.

Bởi vậy, họ càng sợ người Tây Hạ sẽ tiến công. Cho nên so với người Thổ Phiên, bọn họ thậm chí còn hy vọng Thạch Kiên trốn thoát được hơn.

Tiếp theo, xa nhất chính là Vương triều Khách Lạp Hãn. Đây cũng là một chi hậu duệ của người Hồi Cốt chính thống, hơn nữa là một chi trong cửu họ Thiên Sơn nổi tiếng Đường triều, nhưng họ theo tín ngưỡng Y Tư Lan Giáo, bởi vậy thường xảy ra chiến tranh với dân tộc Hồi Hột Uất Trì trong vài chục năm qua, kéo dài đến tận ba mươi năm trước đây mới tiêu diệt hết dân tộc Hồi Hột Vu Điền. Nhóm dân tộc Hồi Hột và Tống triều có quan hệ rất tốt, họ đã dâng bản đồ lên Tống triều để bày tỏ sự thần phục. Nhưng đồng thời họ cũng giao hảo với Liêu quốc, trên thực tế dân tộc Hồi Hột Tây Châu và dân tộc Hồi Hột Sa Châu cũng làm như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play