Hiện tại bọn họ tạm thời đã phá tan vòng vây của quân Tây Hạ, nhưng phía sau vẫn còn một đội quân đuổi theo gắt gao. Thạch Kiên biết Tây Hạ có một đội quân lạc đà, số lượng người không nhiều lắm, phần lớn là để đối phó người Hồi Hột, dùng để giao chiến trên sa mạc.
Nếu luận về tốc độ, lạc đà vĩnh viễn chậm hơn chiến mã, tốc độ của chúng chậm hơn đến bốn lần. Nhưng ở trên sa mạc, chiến mã ngược lại không theo kịp lạc đà, lạc đà là vật duy nhất có thể dự trữ vật thực và nước, rất nhiều ngày không cần ăn uống, bởi vậy khi tác chiến trên sa mạc, có thể trong một thời gian dài không cần tìm kiếm nguồn nước và thức ăn gia súc. Nhưng chiến mã không chịu được như thế. Đây là sa mạc Ba Đan Cát Lâm, nếu tới sa mạc Tây Châu dân tộc Hồi Hột, lại càng khó khăn hơn.
Đồng thời cát xốp và thời tiết giá lạnh lại càng làm hạn chế tốc độ của ngựa, ngược lại, lạc đà lại không sao, chúng giống như những con thuyền giữa sa mạc, hơn nữa da lông chúng có khả năng ngăn cản rét lạnh so với chiến mã tốt hơn.
Cho nên đội quân này rất nhanh đã đuổi kịp đội quân của Thạch Kiên
Hơn nữa điều Thạch Kiên buồn bực chính là hắn không thể tiêu diệt bọn họ, nhìn chiến mã của mình, lại nhìn lạc đà, nếu hai bên giáp chiến, khẳng định chiến mã sẽ ngã xuống trước tiên.
Hơn nữa còn có mấy trăm bát hỉ quân, bọn họ thân cưỡi lạc đà, uy lực cũng không thể coi thường. Cho dù có thể tiêu diệt được bọn họ, nhưng chiến đấu gần thì bất lợi, còn chiến đấu từ xa cũng không có lợi trong tình huống này, tổn thất này, Thạch Kiên cũng không thể chịu được.
Nhưng nếu không tiêu diệt bọn họ, quân Tống không thể được nghỉ ngơi, người càng ngày càng thiếu, ngựa càng ngày càng chậm, sớm muộn cũng bị Nguyên Hạo đuổi kịp, đến lúc đó, không chỉ nói đến chiến thắng, ngay cả sức lực chống cự cũng không có.
Không chỉ có hắn đã nhận ra, mà ngay cả Thân Nghĩa Bân và Tô Sĩ Quốc cũng rất lo lắng.
Lúc này đi qua một cồn cát, Thạch Kiên thấy phía trước có cánh rừng đỏ, bây giờ đã chuyển thành trụi lủi màu nâu, nhưng dưới đất có một hàng cây cỏ mọc dài, và còn có một vài hố cát.
Ánh mắt Thạch Kiên chợt loé lên, bởi vì có cồn cát ngăn trở, đội quân Tây Hạ cũng sợ Thạch Kiên chó cùng dứt giậu, cho nên cách Thạch Kiên rất xa. Dù sao Nguyên Hạo cũng chỉ bảo bọn họ theo dõi từ xa.
Lúc này sắc trời cũng sắp sang canh năm, cũng là thời điểm lạnh nhất trong ngày, sa mạc mênh mông bát ngát ở trong bóng đêm lộ ra màu đỏ sậm sáng bóng, thần bí mà tĩnh mịch.
Ngồi trên đội cưỡi lạc đà này là người Đảng Hạng tộc tên là Vãng Lợi Lý Hất. Vãng Lợi và Dã Lợi cùng Nguyên Hạo đều có tổ tiên cùng là người Đảng Hạng bát bộ, Vãng Lợi xếp thứ ba trong bát bộ, gần với Tế Phong Thị, Phí Thích Thị, nhưng hiện tại cũng bắt đầu xuống dốc.
Vãng Lợi Lý Hất là người con thứ hai của tộc trưởng bộ tộc, hắn tác chiến tuy không phải quá dũng cảm, nhưng lại rất cẩn thận. Hơn nữa hắn vốn chính là thống lĩnh bát hỉ quân, cho nên Nguyên Hạo mới để hắn dẫn đầu đội quân này.
Đồng thời Nguyên Hạo cũng rất yên tâm với hắn, vốn dĩ bọn họ chỉ cần theo dõi quân Tống, không cần tấn công, nên không quá khắn lắm.
Mấy ngày nay hắn cùng thuộc hạ mệt muốn chết. Lạc đà và chiến mã không giống nhau, bởi vì lạc đà có thân hình rất lớn, binh lính còn có thể ngủ ở trên. Hiện tại hắn thật hoài nghi quân Tống làm sao có thể kiên trì tiếp tục như vậy? Chẳng lẽ bọn họ là người sắt?
Ba ngày qua bọn họ cũng không được nghỉ ngơi, binh lính cũng đang trong tình trạng khốn quẫn.
Hắn mang theo hơn một ngàn binh lính, đi qua cồn cát này, nhìn tinh quang mơ hồ trên trời, bọn họ còn có thể nhìn thấy quân Tống đang trốn chạy phía trước, nhưng càng chạy càng chậm. Hiện tại bọn họ cũng thật sự mệt mỏi đi. Nhưng điều này cùng Vãng Lợi Lý Hất không liên quan. Bây giờ quân Tống mệt mỏi, bọn họ cũng mệt mỏi, hơn nữa việc tiêu diệt quân Tống là việc sau này của đại quân Nguyên Hạo, không liên quan gì với hắn.
Bọn họ vừa ngủ vừa đuổi theo, lúc này đang là thời gian khó khăn nhất trong ngày, chẳng những binh lính, ngay cả Vãng Lợi Lý Hất cũng đang chợp mắt một chút.
Hắn không biết rằng khi đại quân bọn họ đi qua cánh rừng Liễu Lâm hồng kia, lạc đà đã bắt đầu hắt xì.
Khi con lạc đà cuối cùng rời khỏi phiến rừng Liễu Lâm hồng, Vãng Lợi Lý Hất nhìn thấy đội quân Tống triều đột nhiên quay đầu ngựa, vọt về phía bọn họ.
Vãng Lợi lớn tiếng cảnh báo, chỉ bảo bát hỉ quân chuẩn bị máy bắn đá, bố trí đội ngũ tạo thành một hàng dài. Quả thật hắn không tham công, dựa vào toàn phong pháo, cũng chính là pháo mini của Thạch Kiên, có thể sát thương một lượng lớn quân Tống. Hơn nữa lạc đà cao lớn hoàn toàn có thể ngăn trở chiến mã của quân Tống tấn công. Hơn nữa ngựa của quân Tống cũng đang rất mệt nhọc, không có nhiều sức lực đánh nhau. Đồng thời lệnh cho binh lính chuẩn bị tốt cung nỏ, chuẩn bị bắn chết quân Tống.
Tháng tư đầu năm, quân Tống và quân Tây Hạ đánh trận đầu tiên trên sa mạc, xảy ra vào sáng sớm thời tiết lạnh như băng.
Sự tình cũng không đơn giản như Vãng Lợi nghĩ
Sau khí bố trí trận địa thật tốt, cánh rừng Liễu Lâm hồng kia đột nhiên hiện lên một loạt hố cát, phía trên có rắc cỏ khô và rêu.
Động tác của bọn họ khá ngượng nghịu, quả thật có rất nhiều binh lính lần đầu tiên thấy chiến đấu trong trận chiến lớn như vậy, họ cảm thấy hơi sợ hãi.
Giờ khắc này, tất cả binh lính Tây Hạ đều đang sợ hãi. Bởi vì Thạch Kiên mỗi lần chiến đấu, vô số tộc nhân trước sau không hiểu sao mà ngã xuống. Bọn họ đang thực sự lo lắng cho vận mệnh của chính mình.
Lúc này bọn họ căn bản không chú ý tới phía sau đang có gần hai ngàn binh lính lén lút từ trong hố cát đi ra, giương cung nạp tên nhắm ngay về phía bọn họ.
Mắt thấy quân Tống cách bọn họ ngày càng gần, Vãng Lợi còn đang thấy kỳ quái, dường như số người trong đội quân của họ ít đi rất nhiều. Hắn còn chưa kịp cảnh giác nhìn về phía xung quanh thì phía sau đã truyền đến một loạt tiếng dây cung.
Lúc này binh lính Tây Hạ đang ở trong phạm vi tầm bắn của quân Tống. Những binh Tống này đã trải qua mấy tháng huấn luyện, tiễn pháp so với trước kia tốt hơn rất nhiều. Binh lính Tây Hạ cưỡi lạc đà vẫn không nhúc nhích, liền giống như một cái cọc, trở thành bia ngắm cho quân Tống.
Một tiếng hét lớn vang lên, một đám binh lính Tây Hạ giống như mưa thi nhau rớt từ lạc đà xuống.
Loạt tên vừa bắn ra quả thực hữu hiệu, binh lính Tây Hạ bắt đầu bối rối. Nhưng quân Tống sẽ không dừng lại, còn tiếp tục giương cung lên bắn tên. Đương nhiên sau mấy phát bắn, binh lính Tây Hạ đã chạy loạn, không có thoải mái bắn như mấy phát đầu nữa. Tuy nhiễn vẫn có nhiều người bị bắn trúng mà không ngừng ngã xuống.
Đại đa số quân Tống còn chưa tiến sát đến, đội ngũ quân Tây Hạ đã bắt đầu sụp đổ. Đương nhiên bọn chúng hiện tại rất sợ hãi Thạch Kiên, trong lòng sinh ra nỗi ám ảnh. Nếu đã bị đánh bại, dựa vào ưu thế lạc đà trên sa mạc, còn có thể đủ chiến đấu với mấy ngàn binh lính của Thạch Kiên, nếu cố gắng sẽ tạo thành thương vong lớn.
Nhưng hiện tại bọn họ đang nghĩ đến vận mệnh của chính mình, chỉ một lòng muốn chạy trốn. Về phần toàn phong pháo, mặc kệ nó đi, ai còn tâm tư bắn nữa.
Thạch Kiên mang theo đại quân đuổi theo. Lúc này chiến mã rốt cục phát huy uy lực của nó. Trong thời gian ngắn, chúng chạy nhanh hơn so với lạc đà. Đương nhiên quân Tống cũng không ngốc ngếch mà va chạm giữa ngựa và lạc đà. Đã không còn uy hiếp của đại pháo, bọn họ an tâm mà đánh du kích đội quân lạc đà, dựa vào cung nỏ trong tay lần lượt bắn ra. Kết quả có rất ít binh lính có thể chạy thoát trở về. Về phần Vãng Lợi Lý Hất khi loạt tên đầu tiên bắn ra, đã trở thành mục tiêu quan trọng đầu tiên của phần đông binh lính, cả thân người bị bảy, tám phát tên bắn trúng mà ngã xuống.
Nhóm chiến mã của bọn họ còn phải trải qua một quãng đường dài, nên phải mang theo một ít lương khô hành lý, nếu không toàn bộ đội quân sẽ biến mất trên con sông lịch sử này.
Tuy lần này đại quân Tây Hạ sụp đổ, cũng làm cho mấy trăm binh Tống bị thương vong, bởi vì binh lính Tây Hạ tuy rằng sợ hãi, nhưng cũng có không ít người không phải là đồ ngốc, họ biết chiến mã có thể chạy nhanh hơn cho nên bọn họ cùng lạc đà mai phục đón đầu quân Tống, do đó rất nhiều quân Tống bị lạc đà giẫm lên mà chết.
Thạch Kiên lệnh cho binh lính đem những chiến hữu đã hy sinh hoả táng, sau đó hắn mang theo bọn họ tiến vào một cồn cát cao lớn có thể cản gió để nghỉ ngơi.
Tuy nhiên Thạch Kiên không ngủ được, đánh trận này, hắn cũng mệt mỏi, thấy một đám binh lính quen thuộc hôm qua còn cùng hắn vui đùa, hôm nay đã vĩnh viễn không còn gặp lại nữa, hắn cũng rất thương cảm.
Mặt trời ló dạng, mang theo ánh sáng màu đỏ như máu. Sa mạc trước mắt lập tức biến thành một mảnh vàng óng ánh, hồng liễu và cây táo trụi lủi đang phất phơ trong gió. Thạch Kiên mang theo đôi mắt chứa tơ máu, nhìn những binh lính đang ngủ gật gù, trong lòng cảm thán, lúc này mới đi được một bước nhỏ, đợi khi bọn họ đến được biên giới Tống, liệu còn lại bao nhiêu người?
Khi Nguyên Hạo nhận được tin tức này cũng tức điên lên. Thạch Kiên giống như lần lượt chặt đứt tay chân hắn. Hiện tại Thạch Kiên đã đãi hắn rất nhiều bữa tiệc lớn, bữa này vừa ăn xong lại có bữa khác, Tây Hạ không cần đánh sẽ trực tiếp mất nước.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT